—Xin lỗi, ta không thể đi ra ngoài—
Trước kia Yến Tương Lan từng đi đây đi đó khắp Thập Tam Châu, có điều toàn đi ‘nghe tiếng sấm’, chưa bao giờ để ý cảnh đẹp trên đường.
Lần này vừa đi vừa nhàn nhã ngắm cảnh, mới biết được hóa ra Thập Tam Châu cũng có không ít danh lam thắng cảnh.
Còn chưa ra khỏi Trung Châu, hành giới phải ngừng lại khoảng hai, ba ngày mới đi tiếp.
Yến Tương Lan cảm thấy giống như đây là lần đầu tiên đi xa, nhìn cái gì cũng đều thấy mới lạ, thấy hoa sen tuyết nở đầy dưới khe núi cũng phải dừng lại kêu Thịnh Tiêu tới ngắm chung.
Thịnh Tiêu đều nghe theo y.
Yến Tương Lan vui vẻ chạy mấy vòng trong núi— Y từ nhỏ lớn lên ở Yến Ôn Sơn, tới tuổi biết đi là chạy tót đi chơi khắp núi với Yến Nguyệt.
Yến Tương Lan hơi sửng sốt, niềm vui vẻ đã lâu đột nhiên tràn ngập cả trái tim.
Chỉ cần có Thịnh Tiêu ở đây, y sẽ không còn sợ hãi không biết phải làm gì, không biết mục tiêu và tương lai mai sau thế nào.
Yến Tương Lan chạy nhanh mấy bước, vạt áo đỏ tầng tầng lớp lớp tung bay phấp phới, tựa như con bướm sà vào lòng Thịnh Tiêu.
“Thịnh tông chủ!”
Tiếng xưng hô Thịnh tông chủ này được Yến Tương Lan lấy làm tình thú.
Lúc yên lặng đứng đó, Thịnh Tiêu giống như hồ nước sâu không bao giờ bị vạn vật khuấy động, còn Yến Tương Lan giống như làn gió xuân thổi qua hồ nước, lại tựa như cánh hoa rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, thoáng cái tạo ra một vòng gợn sóng.
Thịnh Tiêu nâng tay ôm lấy y vào lòng.
Yến Tương Lan nhón chân vịn lên vai hắn, cười híp mắt nói: “Ta cũng muốn trồng cả một cánh đồng hoa sen tuyết ở Yến Ôn Sơn, mùa thu hoa quế nở, mùa đông hoa sen tuyết nở, mỗi ngày đều có hoa để ngắm.”
Rực rỡ sắc hoa, dồi dào sức sống.
Thịnh Tiêu gật đầu: “Được.”
Yến Tương Lan cười ha ha không dứt, cũng không biết vui vẻ cái gì.
Mỗi lần nhìn trúng cảnh đẹp hay linh hoa linh thảo nào đó, Yến Tương Lan đều hưng phấn nói với Thịnh Tiêu muốn trồng ở Yến Ôn Sơn, trong mấy ngày đi đường ngắn ngủi, y đã phân chia rõ ràng lô đất nào sẽ trồng cây gì bông gì, không để trống dù chỉ một tấc đất..
Yến Tương Lan chưa từng thả lỏng như bây giờ, không cần đeo bất kỳ gánh nặng nào mà vẫn có thể sống thoải mái không lo không nghĩ, lúc đầu còn thấy ray rứt và tự trách, luôn có cảm giác liệu có phải mình quên mất chuyện gì đó cần làm hay không.
Nhưng cho dù y ở đâu hay đi đâu, chỉ cần vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy Thịnh Tiêu đứng ở đó đợi mình, tất cả băn khoăn đều lập tức tan biến.
Hai người vừa đi vừa dừng lại ngắm cảnh, vào tiết Trùng Dương hôm đó, bọn họ còn ghé vào thành trì ở sát biên giới Trung Châu dạo chơi một hồi.
Thành trì không gần chỗ sụp nứt của địa mạch nên cuộc sống của người dân nơi đây không bị ảnh hưởng nhiều, mọi người vui vẻ trải qua tiết Trùng Dương náo nhiệt, dâng hoa bái tế, rộn rộn ràng ràng.
Yến Tương Lan mặc áo đỏ bên trong, bên ngoài khoác áo bào đen Giải Trĩ Tông của Thịnh Tiêu, nắm tay kéo Thịnh Tiêu băng qua dòng người nườm nượp, trên mặt tràn đầy vui vẻ và hào hứng.
Thịnh Tiêu không thích chỗ đông người ồn ào, nhưng xung quanh dù đông hay ít người cũng đều không ảnh hưởng gì đến hắn, dù là ở trong biển người chật ních không thở được cũng chẳng khác gì một làn gió nhẹ thổi qua, chỉ có ánh mắt nhìn mãi vào một người là Yến Tương Lan.
Yến Tương Lan bị người dân hiếu khách ở đây nhét cành thù du đầy cả hai tay, trên búi tóc còn cắm một cành thù du lủng lẳng quả đỏ tươi, số còn lại đưa hết cho Thịnh Tiêu cầm giúp.
Thịnh Tiêu im lặng nhận lấy, nắm chặt trong tay.
“Nóng quá.” Yến Tương Lan chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm nói với Thịnh Tiêu: “Hồi bé nếu ta muốn đến những nơi đông vui náo nhiệt như vậy phải khóc lóc ăn vạ, tỏ ra cực kỳ đáng thương, chín chín tám mốt chiêu đều lấy ra dùng hết, như vậy mới miễn cưỡng có thể làm cha mẹ mủi lòng mà dẫn ta đi chơi.”
Còn nếu làm lố quá, trước khi đi chơi chắc chắn sẽ bị tét mông một trận.
Sau đó ở Hề gia, thậm chí là ở Ác Kỳ Đạo, nếu không có ai dẫn y đi chơi, y tuyệt đối sẽ không ra ngoài chơi một mình.
Chỉ sợ hôm nay là lần đầu tiên Yến Tương Lan được người dẫn đi chơi thỏa thích ở nơi sầm uất náo nhiệt sau nhiều năm.
Thịnh Tiêu lạnh nhạt nói: “Sau này muốn đi chơi, ta sẽ dẫn ngươi đi, không cần phải khóc lóc ăn vạ đâu.”
Yến Tương Lan phì cười: “Được đó Thịnh Vô Chước, nhìn tẩm ngầm tẩm ngầm như vậy mà biết vòng vèo lắt léo chiếm tiện nghi của ta quá ha.”
Thịnh Tiêu không nói gì.
Thành trì này cũng nhỏ nên đi dạo một hồi là không còn gì để xem, sau khi màn đêm buông xuống, đèn đóm thắp sáng cả vùng, mọi người nô nức xách lồng đèn đi chơi.
Yến Tương Lan cũng muốn đèn lồng nhưng y không chủ động nói, cũng không tự đi mua, chỉ ngồi xổm ôm đầu gối trên băng ghế, vừa nhai bánh ngọt vừa ngẩng đầu nhìn dòng người qua lại, khi người ta đi qua rồi lại quay sang nhìn Thịnh Tiêu với ánh mắt u oán..
Thịnh Tiêu: “…”
Sống chung với nhau đã lâu, Thịnh Tiêu cũng hiểu y muốn gì, đứng lên nói: “Chờ ở đây, đừng chạy lung tung.”
Yến Tương Lan lập tức vui vẻ ra mặt, giơ tay lau vụn bánh dính bên mép, gật đầu nói: “Làm phiền Thịnh tông chủ nha.”
Thịnh tông chủ liếc y một cái rồi đi tới gian hàng gần đó mua cho y một cái lồng đèn.
Yến Tương Lan chống cằm mỉm cười nhìn vóc dáng cao lớn uy nghiêm của Thịnh tông chủ xuyên qua dòng người đi mua lồng đèn hình tiểu hồ ly, y cười duỗi thẳng chân ra đung đưa mấy cái, suýt chút nữa đá cái bàn trước mặt ngã chổng vó.
Ngay lúc này, bên sát vách truyền tới tiếng nói chuyện mất kiên nhẫn.
“…Quỷ biết? Bây giờ toàn bộ Tương văn ở Thập Tam Châu đều biến mất hết, mà có vậy đi nữa thì những thế gia lớn kia đã sinh ra vô số đại năng nhiều như biển, lúc này mà có người thừa cơ hãm hại các thế gia đó, e là đầu óc có vấn đề.”
“Cũng đúng.”
Y luôn bên cạnh Thịnh Tiêu từng giây từng phút trên suốt dọc đường đi, không biết là tình cờ hãy cố ý, Yến Tương Lan đều không nghe nhắc đến nửa câu liên quan tới ‘Thiên Diễn, ‘Thế gia’ hay ‘Tương văn’, lần này chợt nghe thấy bỗng có cảm giác như đã cách một đời.
Yến Tương Lan không biết nghĩ đến gì, tốc độ ăn bánh dần chậm lại, nghiêng đầu nhìn sang hai tu sĩ đang nói kháy chửi mát kia.
“…Rõ ràng chúng ta đều đã được chia chác chút Thiên Diễn từ những thế gia lụi bại đó, chỉ cần tu luyện thêm mấy năm chắc chắn sẽ sinh ra Tương văn, ai mà ngờ lại mất trắng, cái gã ‘Tương Văn thứ mười hai’ kia đúng là đồ điên.”
“Giờ cẩn thận nghĩ lại, Tương văn thứ mười hai mượn linh lực của chúng ta tiêu diệt Khúc gia nói không chừng ngay từ đầu đã có ý định biến chúng ta thành công cụ sai khiến, tiêu diệt Thiên Diễn mới là mục đích thật sự của gã.”
“Nói thật… Nếu ta mà có Tương văn cấp Linh, còn lâu mới tự mình rước khổ giống như Tương văn thứ mười hai kia.”
Miếng bánh ngọt bị Yến Tương Lan bóp nát trong tay, y ngẩng đầu đờ đẫn nhìn hai người kia, ánh mắt trở nên rét lạnh như lưỡi kiếm sắc bén.
Thịnh Tiêu đã mua xong lồng đèn tiểu hồ ly, còn chưa quay người lại bỗng nghe thấy tiếng kiếm ra khỏi vỏ.
Kiếm Đông Dung bên hông dường như cảm nhận được gì đó mà toàn bộ thân kiếm đều chấn động.
Thịnh Tiêu lập tức quay đầu lại.
Là Xuân Vũ.
Trên đường lớn đang chìm trong náo nhiệt đông vui của lễ Trùng Dương đột nhiên im phăng phắt, sau đó phát ra tiếng hét chói tai.
Kiếm Xuân Vũ đã ra khỏi vỏ, áo bào đen khoác trên thân hình cao ráo đĩnh đạc của y bị động tác rút kiếm làm rơi xuống băng ghế, bàn nhỏ kế bên bị chém làm đôi, mảnh vụn của bánh ngọt văng tung tóe khắp nơi.
Yến Tương Lan lạnh lùng đặt kiếm Xuân Vũ vào cổ của tu sĩ kia, vẻ mặt nhuốm đầy sát khí thấu xương, lờ mờ ẩn chứa sự điên cuồng bị đè nén sắp bùng nổ.
Hai tu sĩ kia bị dọa sợ trắng mặt, không ngờ chỉ ngồi ăn bánh uống trà mà cũng đụng độ tu sĩ Hư cảnh, không còn ‘Khí Tiên Cốt’ nên bọn họ không có sức lực chống trả, chỉ có thể cắn răng đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Vừa rồi bọn họ thêu dệt một đống chuyện về ‘Tương văn thứ mười hai’ bằng giọng điệu vô cùng bất mãn, nếu người này có quen biết với Tương văn thứ mười hai, sợ là bọn họ sẽ chết thảm dưới kiếm của y.
Hai người họ vừa nghĩ tới đây liền run như cầy sấy, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Thịnh Tiêu thấy vậy nghiêm mặt, thoáng cái đến bên cạnh Yến Tương Lan, muốn nắm lấy cổ tay của y để y hạ kiếm xuống, nhưng vừa mới chạm vào liền nhận ra cơ thể gầy yếu của y đang run rẩy không ngừng.
“Không…”
Trên mặt Yến Tương Lan không có cảm xúc gì, môi mấp máy, nhẹ nhàng nói ra.
“Hắn không phải tên là Tương văn thứ mười hai…”
Thịnh Tiêu sửng sốt.
Yến Tương Lan tay cầm lợi kiếm, cả người tỏa ra sát khí, nhưng lại giống như cây khô rỗng ruột, từ bên trong đến bên ngoài dường như bị hoàn toàn đánh sụp, y run rẩy lặp lại: “Hắn, hắn không phải tên là Tương văn thứ mười hai.”
Không gọi là ‘Tương văn thứ mười hai’, cũng không gọi là ‘Kham Thiên Diễn’.
Thậm chí còn không phải gọi là Ngọc Đồi Sơn.
Yến Tương Lan bỗng sững người tại chỗ.
Hắn càng không phải gọi bằng cái tên ‘Hề Tuyệt’ đã gây ra bi thảm cả đời hắn, hắn thậm chí…
Ngay cả một chữ đơn cũng không có.
Thứ cuối cùng lưu lại trên thế gian này, chỉ có bình tro cốt từ bộ áo bào làm lễ cập quan hiện đang nằm trong tay áo của Yến Tương Lan kia thôi.
Tay của Yến Tương Lan khẽ buông lỏng, kiếm Xuân Vũ theo đó rơi rầm trên đất.
Sát ý từ từ biến mất.
Hai tu sĩ kia thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, lập tức loạng choạng chạy mất, sợ bị diệt khẩu.
Người xung quanh trố mắt nhìn nhau, không hẹn đồng loạt lùi ra xa, ai nấy cũng sợ Yến Tương Lan lại bất tử rút kiếm ra chém người.
Yến Tương Lan đờ đẫn đứng ở tại chỗ.
Thịnh Tiêu nhặt kiếm Xuân Vũ lên, tay còn lại nắm lấy tay Yến Tương Lan đồng thời bấm quyết che mắt, dẫn y xuyên qua dòng người tấp nập tới ven sông bên ngoài thành trì.
Sau đó hắn dùng đèn Tê Giác ngắn gọn truyền âm cho Quyện Tầm Phương, điều động người của Trừng Xá Viện tới bắt hai tu sĩ kia.
Gió lạnh thổi qua, Yến Tương Lan chợt run nhẹ, thần trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ nhớ mang máng mình quên cầm theo áo bào của Tịnh Tiêu, y dừng chân lại ấp úng: “Áo, áo bào…”
Thịnh Tiêu nói: “Không cần.”
“Nhưng mà…”
Thịnh Tiêu giữ lại Yến Tương Lan muốn quay về lấy, cưỡng ép đưa y vào trong hành giới, tiện tay nhét lồng đèn tiểu hồ ly mới mua vào tay y.
Hồi nãy Yến Tương Lan còn tỏ ra rất thích thú, nhưng bây giờ nhìn lồng đèn tỏa sáng nhè nhẹ chỉ cảm thấy hụt hẫng, không có chút vui sướng hay thỏa mãn nào.
Hỉ nộ ái ố của y giống như chỉ diễn ra trong phút chốc ngắn ngủi, một khi đã qua liền quên mất cảm giác đó là gì.
Lúc đầu Thịnh Tiêu nghĩ dẫn Yến Tương Lan đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi là có thể kéo y ra khỏi trạng thái vừa đáng sợ vừa tiềm tàng nguy hiểm kia, nhưng không ngờ càng lúc càng thấy đây chỉ là biện pháp tạm thời miễn cưỡng đè ép những cảm xúc tiêu cực xuống mà thôi..
Đến khi không kịp trở tay để nó thoát ra ngoài, chắc chắn sẽ đẩy Yến Tương Lan tới gần vực sâu hơn.
Vốn định đi chơi ngắm cảnh tà tà khoảng nửa tháng đến Yến Ôn Sơn là vừa kịp, bây giờ Thịnh Tiêu thúc giục Độc giác thú kéo hành giới chạy như bay không ngừng nghỉ, khoảng nửa ngày đã tới Yến Ôn Sơn.
Yến Tương Lan lại trở về trạng thái bèo nhèo không sức sống, uể oải ngủ suốt cả ngày.
Khi tỉnh lại, y thấy bên ngoài đang đổ mưa to như chuỗi hạt ngọc bị đứt dây.
Thịnh Tiêu cho dừng hành giới trước thang đá ngàn bậc dẫn lên đỉnh Yến Ôn Sơn, hắn bung dù che ở bên ngoài, nhẹ nhàng nói: “Đi lên không?”
“Ừm.”
Thịnh Tiêu không ngồi hành giới chạy thẳng lên đỉnh núi, cũng không bấm quyết tránh mưa, duỗi tay dìu Yến Tương Lan còn mơ màng bước xuống, cầm dù che lại cơn mưa xối xả.
Ngửa đầu nhìn lên, chính là Yến Ôn Sơn.
Hoàn toàn khác với tâm cảnh lần trước, trong đầu Yến Tương Lan trống rỗng, tình cảm vẫn bị trói buộc, cho dù bước lên từng bậc thang vừa xa lạ vừa quen thuộc nhưng trong lòng vẫn trống rỗng đến phát sợ, không thể vực dậy nổi cảm xúc dù chỉ một phần nhỏ.
Yến Tương Lan bỗng cảm thấy khủng hoảng, nhận ra bản thân mình xảy ra vấn đề nghiêm trọng chưa từng có trước đây.
Rõ ràng tất cả đều đã là quá khứ, nhưng y giống như bị ném lại ở trong khổ sở và tuyệt vọng của trước kia một thân một mình, thật sự không biết cách làm thế nào để thoát khỏi mớ cảm xúc hỗn loạn này.
Kí ức của quá khứ giống hệt một con chó dữ xuất quỷ nhập thần, từ đầu đến cuối đều quanh quẩn trong đầu y, thừa dịp y không chú ý sẽ ló ra bất ngờ đớp y một phát.
Thịnh Tiêu đi theo Yến Tương Lan lên núi, thấy y vẫn ngơ ngơ ngác ngác như còn ở trong cơn mộng mị, lặng lẽ đặt hành giới xuống chỗ đất trống, bỗng chốc chỗ đó hóa thành một sân viện trang nhã.
Yến Tương Lan cũng không đi vào, cầm cây dù đứng nhìn đống hoang tàn trước mắt như người mất hồn, ánh mắt đờ đẫn không tiêu cự, chẳng biết đang nghĩ gì.
Thịnh Tiêu không hỏi, dùng linh lực làm đống dây leo cỏ dại mọc um tùm xung quanh bãi hoang tàn ở Yến Ôn Sơn thành tro bụi, lộ ra sân nhà cũ nát và vài căn phòng có chút xập xệ.
Ánh mắt của Yến Tương Lan khẽ động, nhưng nhanh chóng trở về trạng thái vô hồn đờ đẫn.
Thật giống như vẫn còn bị nhốt trong mộng cảnh.
Bên tai Yến Tương Lan vang lên tiếng mưa rơi, y từ từ đưa mắt nhìn xuống một đóa hoa dại mọc bên chân.
“Hoa sắp nở.” Yến Tương Lan thầm nghĩ: “Thật tốt.”
Hoa nở hoa tàn, lá rụng về cội.
Ngay cả đóa hoa cũng có ý nghĩa tồn tại của nó, nhưng y lại không có.
Từ sau năm mười sáu tuổi, y không còn thiết sống vì mình nữa, lâu đến mức dường y đã quên mất sự ngây ngô năm xưa, quên mất cảm giác không lo không nghĩ không mục đích là như thế nào.
Yến Tương Lan nhìn đóa hoa dại hồi lâu, bỗng ngẩng đầu nhìn Thịnh Tiêu.
Trong tim Thịnh Tiêu toàn phát ra âm thanh hoa nở, luôn khiến y yên lòng.
Yến Tương Lan nghĩ: “Ta phải sống vì hắn.”
Suy nghĩ này vừa mới nảy ra, Yến Tương Lan lập tức hiếm khi tỏ ra phấn chấn giống như đã tìm ra mục tiêu của nửa đời còn lại.
Y thấy Thịnh Tiêu đội mưa bước tới định sửa sang lại căn phòng, vội vàng lật đật chạy đến nhón chân cầm dù che cho Thịnh Tiêu, còn mình thì để mưa xối ướt.
Thịnh Tiêu nhíu mày bấm quyết tránh mưa cho y, nói: “Không cần, ngươi ngồi đợi ở đó đi.”
Mặc dù Yến Tương Lan cầm dù mỏi tay nhưng vẫn cong mắt cười tươi với hắn: “Ta cái gì cũng biết làm, xây sửa lại phòng cũng rất lợi hại, cái y quán lụp xụp ở Vô Ngân Thành là do một tay ta sửa sang lại mới được vậy đó.”
Thịnh Tiêu hé miệng muốn nói, Yến Tương Lan giống như sợ hắn không đáp ứng, vội vàng bổ sung: “Chúng ta lấy nơi này làm động phủ hợp tịch đi, cùng nhau trang trí bày biện các thứ cho đâu vào đấy.”
Thịnh Tiêu lau đi một giọt nước mưa đọng trên mặt y, nhẹ nhàng nói: “Ngươi không cần phải lo lắng gì cả, cứ sống thoải mái theo ý mình là được.”
Yến Tương Lan lầm bầm: “Ta… Ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi.”
Thịnh Tiêu phảng phất như đang cười.
Yến Tương Lan vẫn là lần đầu tiên thấy trong mắt của Thịnh Tiêu hiện lên ý cười như có không, kinh ngạc mở to mắt, vội vàng bắn ra một đống lời ngon tiếng ngọt.
“Nửa đời sau ta chỉ muốn ở bên ngươi thôi, hai chúng ta ẩn cư ở đây, hai tai không nghe chuyện thiên hạ, ai tới mời ngươi rời núi cũng không được.”
Thịnh Tiêu quen ăn bánh nướng do Yến Tương Lan làm ra, ngược lại thì đây là lần đầu tiên nghe y nói lời ngon ngọt, hắn lẳng lặng gấp dù lại, đẩy Yến Tương Lan vào trong hành giới, nói: “Được, ẩn cư.”
Yến Tương Lan vẫn còn nói: “…Ừm, ẩn cư giống như cha mẹ ta, nếu cảm thấy không thú vị, khoảng vài năm nữa chúng ta có thể mở tông môn thu đồ đệ, ta tinh thông bùa chú và trận pháp, còn tu vi và kiếm đạo của ngươi đã là Đại thừa kỳ, chắc chắn có thể phát triển tông môn rạng danh thịnh vượng.”.
Thịnh Tiêu gật đầu: “Ừ, phát triển rạng danh.”
Yến Tương Lan lải nhải hồi lâu, thấy Thịnh Tiêu câu nào cũng đều hùa theo mình, nghe như qua loa lấy lệ, nếu là lúc trước thì y đã tức giận giãy đành đạch om sòm, nhưng lần này không hiểu sao y kinh ngạc nhìn hắn, khiếp sợ nói: “Ngươi… Ngươi không thích ta nói sao?”
Thịnh Tiêu đang lau nước mưa trên tóc cho y, nghe vậy hơi giật mình, nói: “Không có.”
Yến Tương Lan rũ mi, không biết có tin không, chẳng qua lẩm bẩm một câu: “Thế à?”
Thịnh Tiêu không biết phải làm sao để kéo Yến Tương Lan ra khỏi trạng thái lo được lo mất này, hắn nghiêm mặt giúp Yến Tương Lan cởi áo khoác ướt sũng ra, nửa ôm nửa dìu ép y vào phòng nằm trên giường.
Yến Tương Lan nắm lấy tay hắn, ấp úng: “Muốn, muốn song tu không?”
Thịnh Tiêu nhíu chặt mày hơn.
Yến Tương Lan rất nhạy cảm với cảm xúc của Thịnh Tiêu, vừa nhìn vẻ mặt của Thịnh Tiêu là biết ngay mình đã nói sai, lập tức kéo chăn che nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt lo lắng nhìn hắn, trong mắt tràn ngập khiếp sợ và kinh hoàng vốn không nên có ở y.
Lẽ ra không nên như vậy.
Hồi nhỏ, Yến Tương Lan dù có bị thuật pháp cấp Linh sửa đổi trí nhớ nhưng bản tính của y vẫn không hề thay đổi, lẽ ra y phải thông minh hoạt bát, khoe khoang khoác lác, chứ không phải dè dặt lo ngay ngáy như bây giờ, sợ mình nói lỡ lời khiến người khác ghét bỏ.
Huống chi người trước mặt lại là Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu sờ trán Yến Tương Lan, y lập tức ngoan ngoãn dụi trán vào tay hắn, trông như muốn lấy lòng.
Mấy ngày sau đó, Thịnh Tiêu càng chắc chắn trạng thái hiện tại của Yến Tương Lan hoàn toàn khác với trạng thái trước kia.
Mấy ngày qua ở Yến Ôn Sơn, Yến Tương Lan không có ngủ li bì cả ngày nữa, mà giống như được bơm thêm vô số tinh lực, suốt ngay vờn quanh Thịnh Tiêu không biết mệt, chẳng khác gì cái đuôi nhỏ.
Những năm trước đây toàn là Thịnh Tiêu đuổi theo y, từng giây từng phút đề phòng nhóc con lừa đảo này tìm ra sơ hở chuồn mất dạng, còn bây giờ giống như bị lật ngược lại.
Lúc đầu Thịnh Tiêu còn thấy mới mẻ và thú vị, nhưng rất nhanh sau đó nhận ra có điều không ổn.
Những thương tổn trong cơ thể của Yến Tương Lan vẫn chưa lành lại, nhưng y luôn thừa lúc Thịnh Tiêu không chú ý mà thúc giục Xuân Vũ, hòng từng chút một lấy kiếm ý ở trong người Thịnh Tiêu đã lâu ra ngoài.
Đến khi Thịnh Tiêu phát hiện ra, một dòng máu đỏ tươi từ khóe môi của y chảy xuống, y giơ tay muốn chặn máu lại nhưng dòng máu liên tục chảy ra còn len lỏi qua kẽ tay rơi xuống, nhìn mà hết hồn.
Từ sau khi Thịnh Tiêu khôi phục lại thất tình lục dục, lần đầu tiên biết được cảm giác tức giận là như thế nào.
Hắn túm chặt cánh tay của Yến Tương Lan, vẻ mặt tối sầm trông rất đáng sợ: “Ngươi!”
Yến Tương Lan đang run rẩy cả người còn lắc đầu, từ trong kẽ tay phát ra giọng nói buồn bực: “Không sao rồi, không còn đau nữa.”
Thịnh Tiêu còn tưởng y nói mình không bị thương nặng, nhưng ngơ người ra một lúc mới biết y là đang nói kiếm ý của Xuân Vũ đã được loại bỏ ra khỏi người của hắn, sẽ không còn bị hành hạ nữa.
Thịnh Tiêu suýt chút nữa bị lửa giận xộc thẳng lên óc làm cho ngất tại chỗ.
Yến Tương Lan bị Thịnh Tiêu sầm mặt cưỡng chế nằm yên trên giường dưỡng thương, không được đi đâu hết.
Nhưng Thịnh Tiêu còn phải ra ngoài sửa chữa lại phòng ốc, mỗi lần ra ngoài đều chưa tới nửa khắc, nhưng Yến Tương Lan tưởng còn đang ngủ ngon lại đội mái tóc bù xù chạy chân trần tìm hắn khắp núi.
Thịnh Tiêu dặn y nhiều lần là phải ngoan ngoãn ngủ, hắn không đi đâu hết, Yến Tương Lan ngoài mặt gật đầu dạ vâng, nhưng lần sau vẫn là hồn bay phách lạc chạy khắp nơi tìm hắn.
“Ngươi không cần ta nữa sao?” Yến Tương Lan nhíu mày, không hiểu sao lo được lo mất nói: “Ta… Ta không còn giá trị với ngươi nữa sao?”
Thịnh Tiêu đành phải lặp đi lặp lại một câu: “Cần ngươi, còn giá trị.”
Mỗi lần nói như thế, Yến Tương Lan giống như được cho uống một viên thuốc an thần, giúp tâm trạng ổn định và vui vẻ hơn nửa ngày.
Chỉ là với tâm cảnh lo được lo mất kéo dài lâu như vậy sẽ khiến Yến Tương Lan chẳng khác gì đang chịu giày vò lăng trì.
Mãi đến đầu tháng mười, Yến Ôn Sơn đổ tuyết.
Thịnh Tiêu dỗ Yến Tương Lan ngủ xong, chắc mẩm y sẽ không thức dậy ngay, cầm đèn Tê Giác lặng lẽ ra khỏi hành giới.
Nhưng hắn không dám rời đi quá xa, chỉ đứng chờ bên ngoài hành giới.
Đèn Tê Giác hơi sáng lên, bóng người của Nhạc Chính Trấm từ trong đèn dần dần lớn ra, hóa thành luồng sáng trắng xuất hiện dưới trời tuyết.
Nhạc Chính Trấm vừa thấy Thịnh Tiêu là nhíu mày liền, lạnh lùng nói: “…Có phải ngươi thần hồn nát thần tính rồi không? Khoảng thời gian trước ta thấy hắn còn khỏe phây phây mà, sao chưa được bao lâu phải bất đắc dĩ dùng đến trận pháp ‘Đọa mộng’ thế hả? Có phải ngươi lén lút hành hạ hắn?”
Thịnh Tiêu coi mấy lời nói chướng khí đó của Nhạc Chính Trấm như gió thoảng bên tai, lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào một mình hắn thì không thể thoát ra.”
Nhạc Chính Trấm nhíu mày: “Vậy thì đâu đến mức phải dùng ‘Đọa mộng’? Rốt cuộc ngươi có biết ‘Đọa mộng’ là gì không? À quên Thịnh tông chủ nào giờ toàn đội sổ môn trận pháp mà nhỉ.”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu bình tĩnh nói: “Nếu còn tiếp tục kéo dài, hắn sẽ xảy ra chuyện.”
“Ngươi nghĩ ta trù chết hắn còn ít à? Tương Lan ngày nào cũng hồn nhiên vô tư làm danh hài, sao có thể đau bệnh đến mức xảy ra chuyện được chứ?” Nhạc Chính Trấm xụ mặt: “‘Đọa mộng’ là trận pháp có thể tái hiện lại ảo cảnh về thời khắc đáng sợ nhất của một người, nếu hắn không có vấn đề gì sẽ bị ‘Đọa mộng’ của ngươi làm loạn thành một mớ bòng bong, thậm chí là vĩnh viễn không thể thoát khỏi, lúc đó ngươi định ăn nói với ta thế nào đây?”
Thịnh Tiêu càng nhíu mày chặt hơn, cảm thấy Nhạc Chính Trấm vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nếu Yến Tương Lan cứ ở mãi trong trạng thái lo được lo mất như thế, hỉ nộ ái ố sẽ từ từ tiêu biến, cuối cùng là bị hủy hoại triệt để.
Trong khi hai người còn đang tranh luận gay gắt, Đông Dung đột nhiên hóa thành người, sốt sắng nói: “Chủ nhân!”
Ánh mắt của Thịnh Tiêu run lên, không đợi Đông Dung nói xong liền quay trở về hành giới.
Thịnh Tiêu vén màn bước vào trong phòng ngủ, vừa nhìn sang giường liền sững lại.
Không biết Yến Tương Lan tỉnh lại từ lúc nào, bây giờ y đang ngồi cúi đầu, tóc tai xõa xuống hai vai, ánh mắt vô hồn không tiêu cự, trong tay đang cầm hờ kiếm Xuân Vũ bị ép biến thành một con dao nhỏ, mũi dao sắc bén chỉa thẳng vào nội phủ..
Thịnh Tiêu lấy tốc độ bình sinh xông thẳng tới giữ chặt cổ tay của Yến Tương Lan, lạnh lùng nói: “Yến Linh!”
Cổ tay của Yến Tương Lan run nhẹ, y tựa như mới bừng tỉnh khỏi cơn mê ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Thịnh Tiêu, hình như y không nhận ra mình đang cầm kiếm Xuân Vũ, khó hiểu hỏi: “Ngươi… Ngươi sao lại quay về?”
Lời này…
Nghe như Thịnh Tiêu đã thật sự vứt bỏ y, không bao giờ ngoảnh đầu lại.
Thịnh Tiêu sầm mặt tỏ ra đáng sợ chưa từng có trước đây, hắn giựt lấy kiếm Xuân Vũ ném mạnh nó ra bên ngoài hành giới, lạnh lùng nói: “Yến Linh, ngươi có biết mình đang làm cái gì không?!”
Bị Thịnh Tiêu giật lấy kiếm, Yến Tương Lan giờ mới nửa tỉnh nửa mê nhận ra hành động vừa rồi của mình.
Y ngồi thừ người một lúc lâu, thân thể giống như bị hóa đá, mãi một hồi lâu sau não bộ mới hoạt động lại bình thường, y lảo đảo ngã ngồi qua một bên, hai tay run rẩy bám lấy vai Thịnh Tiêu, dốc hết toàn lực cắn vào cổ của hắn, giống như đang trút hết tất cả oán hận trong lòng ra.
Chỉ mới cắn một cái mà máu đã tứa ra.
Thịnh Tiêu ôm chặt y vào lòng, hai hàng lông mày không còn nhíu chặt, trông như đang đồng cảm với nỗi đau đớn của y, hai bàn tay nào giờ vững như thái sơn không tránh khỏi run nhẹ.
“Ngươi cứ tưởng ngươi sẽ không quay lại nữa.” Yến Tương Lan cắn xong bị mùi máu tươi giữa răng môi làm cho tỉnh lại, y giống như mất hết sức lực, từ từ thả tay xuống, kề trán lên vai Thịnh Tiêu, lầm bầm: “…Ta không biết sau này phải làm sao để sống nổi, Thịnh Tiêu, ta rất sợ.”
Lúc này không biết Yến Tương Lan còn thanh tỉnh hay là bất giác phát bệnh, giống như không nghe lọt một chữ của Thịnh Tiêu.
Vô số tuyệt vọng tích tụ trong mười hai năm qua bỗng chốc nổ tung ra ngoài, ép y hoàn toàn phát điên.
“Thịnh Tiêu, ta không nên tiếp tục sống như vậy… Ta muốn đi.” Yến Tương Lan vùi mặt vào hõm cổ tứa máu của Thịnh Tiêu, giọng nói gần như là quỳ lạy van xin: “Ta không chịu nổi nữa.”
Thịnh Tiêu mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cổ họng giống như bị chặn ngang lại, không thể thốt ra lời nào.
“Xin lỗi xin lỗi.” Yến Tương Lan nói xong liền hối hận, tóc đen bù xù xõa sau gáy theo động tác của y trở nên tán loạn hơn, cơn điên của y giống với sự im lặng đầy chết lặng của kiếm Xuân Vũ: “Ta không muốn chết, ta không muốn chết, ta muốn sống…”
Nhưng y không biết phải làm sao mới có thể sống như bình thường.
Tất cả ‘mục tiêu’ y tìm được đều không thể giúp y có được một cuộc sống bình thường như bao người khác.
Y muốn sống vì Thịnh Tiêu, nhưng ‘mục tiêu’ này càng lúc càng khiến y trở nên khủng hoảng lo được lo mất, càng khiến y đau khổ hơn.
“…Xin lỗi, ta không thể đi ra ngoài.”
Có nhà tù vô hình giam giữ y, dù y có dốc hết sức lực đánh vỡ cũng không thể đạt được tự do.
Ngọc Đồi Sơn…
Có lẽ cũng giống như vậy, nên mới lựa chọn con đường cực đoan không lối về.
Trước kia Yến Tương Lan không hiểu Ngọc Đồi Sơn, nhưng lúc này đã hiểu rõ thấu triệt, đau khổ và cái chết sẽ không bao giờ bị thời gian mài mòn thành tro tàn và tiêu tán..
Y thật sự không thoát ra được.
Bên ngoài hành giới, Nhạc Chính Trấm sững người nhìn Yến Tương Lan sắp bị ép phát điên, bây giờ mới vỡ lẽ tại sao Thịnh Tiêu lại cố chấp muốn dùng ‘Đọa mộng’.
Bây giờ Yến Tương Lan cần không phải là khuyên giải và bầu bạn, mà là sự can đảm đối mặt với quá khứ.
Mà sự can đảm đó, ai cũng không thể cho y được.
Trừ Thịnh Tiêu.
===Hết chương 106===