—Hai người cùng nhau ngã vào trong biển hoa—
Đó là ngọn nguồn bi thảm cả đời của Yến Linh, cũng là một đêm mưa cậu có chết cũng không muốn nhớ lại.
Từ đó trở đi, trong đời cậu chỉ có tiếng sấm và mỏi mòn đợi mưa tạnh.
Nhưng ở trong ‘Đọa mộng’, Yến Linh từ hương hoa quế hòa lẫn với hơi sương lạnh tìm về được chút cảm giác an toàn.
Thật giống như từ nay về sau sẽ không còn khổ nạn, không còn phải tự mình gánh vác nữa.
Trong ảo cảnh, mặc dù Thịnh Tiêu từ chỗ Uyển phu nhân biết được sơ sơ về thời khắc sợ hãi trong mười hai năm ngắn ngủi của Yến Tương Lan, nhưng khi một người ngoài cuộc như hắn tận mắt chứng kiến Yến Linh chưa được mười tuổi đã bị làm tổn thương tàn nhẫn như vậy, cơn đau lòng lẫn tức giận dường như muốn thiêu đốt hắn thành tro bụi.
Đáng sợ hơn là hắn chỉ có thể đứng bên cạnh trơ mắt nhìn, không thể can thiệp vào bất kỳ một chuyện nào trong đây.
Thịnh Tiêu chưa bao giờ cảm thấy cảm xúc của mình lại dao động kịch liệt đến vậy, khiến hắn không thể kiểm soát nổi, dù biết không thể ngăn cản những kẻ muốn làm tổn thương Yến Linh nhưng vẫn cố chấp nào tới, ôm chặt tiểu Yến Linh mười hai tuổi vào lòng để bảo vệ..
Cậu gầy yếu như vậy, nhỏ nhắn như vậy, Thịnh Tiêu dang rộng tay là dư dả ôm trọn lấy cậu.
…Giống như làm vậy là có thể che chắn mưa gió và đau khổ cho cậu, bảo vệ nét ngây thơ không lo không nghĩ cả ngày chỉ biết cười đùa vui vẻ của cậu.
Nhưng là không được.
Thịnh Tiêu dù có thể xuất hiện trong ‘Đọa mộng’ của Yến Tương Lan, nhưng chỉ có mỗi tiểu Yến Linh có thể thấy hắn.
Từ sau khi cha mẹ rời đi, Yến Linh chưa bao giờ được người bảo vệ.
Cậu ngửa khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn Thịnh Tiêu đang bảo vệ mình, ánh mắt ngỡ ngàng, đốm lửa chưa hoàn toàn lụi tắt, dưới ánh đèn le lói trong bóng đêm, cậu cứ thế nhìn Thịnh Tiêu không rời mắt.
Trước đây khi Thịnh Tiêu bị mài mòn thất tình lục dục, chẳng khác gì một hòn đá vô tri vô giác với vạn vật thế gian, khi đó hắn mặt lạnh lòng lạnh, không biết rằng loại cảm xúc đơn giản như đau khổ hay bi thương này cũng có thể tàn nhẫn ‘giết chết’ một người.
Nhìn Yến Linh bị sửa đổi kí ức nhập học Thiên Diễn học cung, nhìn cậu ban ngày cười đùa vui vẻ, ban đêm một mình ngồi ngẩn người nhìn sân viện của trai xá vắng tanh lạnh lẽo, mà thiếu niên Thịnh Tiêu ở bên cạnh chỉ cách một con đường nhỏ lại hoàn toàn không biết nỗi đau khổ của cậu..
Những vết tích không dễ bị phát hiện giống như rễ cây đâm sâu vào trong tim, ở trong ‘Đọa mộng’ chúng nó thi nhau xé toạc máu thịt chui ra ngoài, gây ra vết thương dữ tợn kinh khủng.
Thịnh Tiêu tới tận hôm nay cũng không biết bốn chữ ‘vô năng bất lực’ có thể cho hắn biết được cảm giác bị lăng trì tra tấn là như thế nào.
Hắn ôm chặt tiểu Yến Linh trong ảo cảnh, cảm nhận nỗi đau đớn và tan vỡ của cậu, ước gì mình có thể chịu khổ thay cậu.
Nỗi ‘sợ hãi’ dai dẳng bám theo Yến Linh suốt tám năm trời trong ảo cảnh càng lúc càng trôi nhanh, từ khi nghe được ‘tiếng sấm’ của Yến Nguyệt, Yến Linh dường như không còn sợ hãi nữa.
Trong mấy năm ngắn ngủi, tất cả bi thảm và khổ nạn đều mọc rễ chằng chịt trên người cậu, khiến cậu buộc phải tự đúc ra bộ giáp cứng rắn từ máu thịt be bét để bảo vệ mình, như thế sẽ không còn bất kỳ chuyện gì có thể đánh ngã cậu.
Thịnh Tiêu cứ ngỡ là như vậy.
Trong ảo ảnh, thân hình của Yến Linh dần trở nên cao gầy, nét non nớt trong mặt cũng từ từ biến mất, nhưng đôi mắt đó giống như đã chết rồi, sẽ không còn bất kỳ chuyện gì có thể khiến nó gợn sóng.
Mà dù có đi nữa, cũng sẽ bị lớp ngụy trang che khuất.
Khung cảnh trước mặt chợt nhòe đi, tiếp đó hiện ra hình ảnh Yến Linh mười bảy tuổi trong bộ áo vàng ấm áp đang đứng dưới tán cây quế, đối diện là Nhượng Trần.
Thịnh Tiêu hơi giật mình, không hiểu tại sao Nhượng Trần cũng là một trong những ngọn nguồn gây ra nỗi sợ của Yến Linh.
Mãi đến khi bế khẩu thiền của Nhượng Trần bị phá, khóe miệng liên tục chảy máu nhưng hắn vẫn kiên trì nói với Yến Linh.
“Thịnh Tiêu… Sẽ giết ngươi.”
Thịnh Tiêu sững người.
Khi đó Yến Linh đang vô cùng vui mừng, chỉ mong sau khi chuyện của Hề gia lắng xuống sẽ cùng Thịnh Tiêu ra ngoài ẩn cư, sống một cuộc sống thần tiên quyến lữ mà cậu đã mơ tưởng từ lâu.
Nhưng một câu nói nhẹ nhàng của Nhượng Trần lại đánh tan tất cả mộng tưởng của cậu.
Thịnh Tiêu từng thấy cảnh tượng này trong ‘Hành Nhân Quả’, nhưng lúc đó hắn không có cảm xúc gì nhiều, chỉ biết đau lòng nhưng không thể nào đồng cảm được.
Còn bây giờ, hắn lại sợ hãi đến nỗi không dám đối mặt với Yến Tương Lan.
Trong mộng, Yến Linh không nói gì, xung quanh đổ mưa như trút nước, màn trời trở nên u ám đen kịt.
Vào ngày Hề gia bị tàn sát, Yến Linh mặc bộ áo gấm hoa lệ, mái tóc dài bị mưa xối ướt nhẹp được búi sơ sài bằng một nhánh hoa quế, y cầm kiếm đứng dưới mưa to, mỉm cười nhìn Túng phu nhân.
Xung quanh ở đâu cũng có xác người và máu me, trông y giống như cô hồn dã quỷ ở thế gian, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nở nụ cười tà ác.
Túng phu nhân oán hận nhìn y, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ không phải là tại ngươi?”
Yến Linh không hiểu, nghiêng đầu hỏi: “Vâng? Mẹ nói gì ạ?”
Thịnh Tiêu hóa đá.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Yến Linh và Túng phu nhân đối diện nhau, hắn cứ tưởng Túng phu nhân là chết dưới tay Hề Tuyệt.
“Mẹ?” Thần trí của Túng phu nhân gần như rơi vào điên loạn, nàng lạnh lùng nói: “Bộ không phải mẹ ngươi đã chết từ lâu rồi hả?”
Vẻ mặt Yến Linh trở nên lạnh lẽo.
Túng phu nhân cười to: “Vì bảo vệ Tương văn cấp Linh của ngươi không bị rút ra mà xả thân chịu chết, mưu toan ngăn cản Hề gia… Ha ha ha Yến Linh ơi là Yến Linh, là chính ngươi hại chết cha mẹ của mình, nếu không phải vì ngươi, bọn họ sẽ chết thảm thế sao?”.
Bàn tay cầm kiếm Xuân Vũ của Yến Linh thoáng siết chặt, sát ý ùn ùn kéo đến bao phủ cả người, làm vài cánh hoa quế rơi lả tả vào trong tóc đen.
Có lẽ Túng phu nhân vò mẻ chẳng sợ nứt, thấy y tỏ ra kích động như vậy càng cười chế giễu hơn: “Ha ha ha, ngươi giết cả Hề gia thì có ích gì? Cha mẹ ngươi vẫn vì Tương văn của ngươi mà chết trong đêm mưa nghiệt ngã kia, ngươi nói báo thù rửa hận gì chứ, chẳng qua là tự an ủi mình, muốn kiếm một cái cớ cho bản thân hèn nhát sống tiếp thôi.”
Trong mắt Yến Linh thoáng trở nên vô hồn, môi khẽ mấp máy nhưng không nói gì.
Gió rét và mưa nặng hạt thi nhau tạt vào mặt y, Yến Linh bỗng run nhẹ, chợt hoàn hồn lại.
Y lạnh lùng nhìn Túng phu nhân, bàn tay cầm kiếm Xuân Vũ hơi buông lỏng, lẩm bẩm: “Ta sẽ không giết bà.”
Túng phu nhân cười mỉa: “Ngươi đã giết sạch Hề gia rồi, còn ngại giết ta sao?”
“Không.” Yến Linh khẽ ngẩng đầu nhìn màn trời đen kịt thỉnh thoảng lóe lên sấm chớp, tiếng lẩm bẩm của y dường như bị tiếng sấm át đi, chỉ có thể loáng thoáng thấy khẩu hình của y.
“Ta sẽ không giết bà.”
“Ta sẽ không tự tay giết bà.”
Bỗng chốc, phía chân trời lóe lên sấm chớp sáng rực kèm theo tiếng sấm đùng đoàng vang dội, nhìn như màn trời bị bổ ra làm đôi.
Cả người Yến Linh run nhẹ, ánh mắt mất tiêu cự, Thần hồn đã rời khỏi thể xác.
Túng phu nhân cũng biết chuyện Yến Linh bị tiếng sấm dọa mất hồn, chẳng biết sao hôm nay y lại đi nghe sấm đánh, trong khi còn đang ngạc nhiên khó hiểu, cái xác vốn trống rỗng tựa như bị Thần hồn mang theo hơi thở Thiên Diễn cuồn cuộn nhập vào..
Túng phu nhân sửng sốt.
‘Yến Linh’ khẽ tằng hắng một tiếng, dưới màn mưa xối xả từ từ nâng hàng mi dài lên.
Đôi mắt vốn đen láy mất tiêu cự giờ đây biến thành một màu vàng diễm lệ.
Túng phu run rẩy hoảng sợ nhìn hắn.
‘Yến Linh… À không, Hề Tuyệt nhìn Túng phu nhân một hồi, bỗng nghiêng đầu, trên mặt toát ra sự kiêu ngạo hợm hĩnh không chút ác ý, quen thuộc đến nỗi khiến người ta phải sợ hãi.
Hắn vui vẻ gọi một tiếng: “Mẹ ơi!”
Lập tức Túng phu nhân mặt cắt không giọt máu.
Nàng dường như nhận ra điều gì đó.
Túng phu nhân lấy chuyện Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân làm tổn thương Yến Linh, vì vậy y mạo hiểm để thân thể của mình bị Thần hồn mang theo ‘Kham Thiên Diễn’ vô cùng nguy hiểm của Hề Tuyệt nhập vào… Chỉ vì muốn để Túng phu nhân chết trong tay con trai ruột của mình.
Đây là sự trả thù của Yến Linh.
Cuối cùng như y mong muốn, Túng phu nhân mang theo oán hận và đau buồn chết không nhắm mắt.
Yến Linh thắng, nhưng lại giống như một kẻ bại trận thê thảm trở về, sau khi Yến Nguyệt và Hề Tuyệt rời đi, y một mình ngồi dưới mưa to, vùi mặt vào vũng nước mưa, đau khổ rên rỉ.
“Là mình hại chết cha mẹ.”
Nếu y không có Tương văn, Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân sẽ không phải gặp họa sát thân, chết dưới đêm mưa oan nghiệt đó.
Hay là nói…
Nếu y không sinh ra trên đời này thì tốt rồi.
Không có sự tồn tại của y, sẽ không mang đến tai họa cho cha mẹ.
Yến Tương Lan lặng lẽ vùi trán vào vũng nước mưa, không rơi lệ nhưng có muốn khóc cũng không khóc nổi.
Nước mắt của y giống như đã cạn sạch, chỉ có trái tim là vẫn còn đập từng nhịp vì y.
Thịnh Tiêu nhìn tiểu Yến Linh vùi mặt xuống vũng nước mưa ước gì có thể chết quách cho xong, toàn thân không khỏi run rẩy, hắn lảo đảo quỳ xuống bên cạnh Yến Linh, bàn tay run rẩy đỡ lấy vai của y.
Yến Linh chết lặng được hắn dìu đứng dậy, ánh mắt thẫn thờ hồi lâu, y bỗng ‘A’ một tiếng, không cảm xúc nói: “Ca…”
Tiềm thức của y không nhận ra người này chính là Thịnh Tiêu, có lẽ giống như chỉ là bóng hình của một người ‘ca ca’ luôn bầu bạn bên cạnh y mỗi khi gặp khó khăn, y chỉ cảm thấy mệt mỏi muốn sà vào lòng hắn.
Thịnh Tiêu ôm chặt y vào lòng, dù trong lòng có muôn vàn lời muốn nói nhưng cổ họng giống như bị cái gì đó chặn ngang, không thể thốt ra được.
Hắn đấu tranh hồi lâu mới mấp máy miệng gằn ra từng chữ: “Không phải ngươi sai.”
Nhưng tội danh hại chết cha mẹ thật sự quá nặng, nặng đến mức một đứa trẻ như Yến Linh không thể nào gánh trên lưng được, y mệt mỏi dựa vào lòng Thịnh Tiêu, nói: “Nếu ta không có Tương văn này, cha mẹ ta có thể quay về không?”
Thậm chí y có thể đánh đổi cả mạng sống.
Chứ không muốn chết đi mà không cứu vãn được gì.
Thiếu niên cảm thấy rất mệt mỏi, điểm sáng nơi đáy mắt dường như sắp tan biến.
Thịnh Tiêu muốn nói nhưng ‘Đọa mộng’ của Yến Linh giống như bị đánh vào, xung quanh truyền tới tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, chấn hai tai Thịnh Tiêu muốn chảy máu.
Thịnh Tiêu chợt ngẩng đầu lên.
Tâm thần của Yến Linh đang đứng bên bờ vực tan vỡ, ‘Đọa mộng’ theo đó sắp sụp đổ.
Nhạc Chính Trấm đã dặn Thịnh Tiêu một khi Yến Tương Lan trong ảo cảnh có dấu hiệu tan vỡ phải lập tức rời đi ngay, nếu không Thần hồn sẽ bị thương tổn nặng, thậm chí còn bị kẹt lại trong tâm ma tự bạo của Yến Linh, trọn đời không thể thoát ra..
Thịnh Tiêu nghiến răng, nhìn lối ra duy nhất đang từ từ khép lại.
Toàn bộ ảo cảnh ở đây đều đang sụp đổ theo tâm thần tan vỡ của Yến Tương Lan, vô số mảnh vỡ của phủ trạch Hề gia bị cuốn vào vực sâu vô đáy bên dưới.
Không gian xung quanh cũng vỡ vụn thành ngàn mảnh rồi cuốn đi theo.
Yến Linh vẫn quỳ ngồi ở đó, ánh mắt vô hồn không tiêu cự.
Thịnh Tiêu biết, Hề gia là nỗi sợ hãi cuối cùng của y, cũng là chút lực sót lại ép chết Yến Linh.
Nếu không có những lời nói đó của Túng phu nhân, có lẽ Yến Linh vẫn còn tinh thần sống khỏe mạnh.
Nhưng hôm nay, ngay cả mục tiêu sống tiếp mà y cũng không thể tìm được.
Thịnh Tiêu quỳ một chân bên cạnh Yến Linh, mặc kệ bóng tối đang dần bủa vây mà ôm chặt y vào lòng, cũng không thèm ngó tới lối ra duy nhất đang khép lại còn chút xíu, trong tiếng động trời rung đất lở, giọng nói của hắn mát lạnh, nghe giống như có thể phá tan tiếng ồn, truyền vào trong tai của Thần hồn Yến Linh đang ngạc nhiên.
“Còn sống, sẽ khiến ngươi đau khổ sao?”
Đôi mắt của Yến Linh khẽ động, sững sờ ngẩng đầu nhìn hắn.
Thịnh Tiêu lau đi vệt nước mắt còn đọng trên mặt y, nhẹ nhàng nói: “Ngươi muốn giải thoát không?”
“Muốn.” Yến Linh lầm bầm, nhưng lại nhíu chặt mày có vẻ không hiểu mình đang nói gì, chỉ là theo bản năng mờ mịt nói: “Nhưng lại không muốn.”
Ở thế gian vẫn còn thứ ràng buộc y.
Ràng buộc của Yến Nguyệt, nhưng chỉ để y nhớ lại năm đó vì lựa chọn sai lầm của mình mà khiến một thiếu niên mới lớn bị Hề Trạch giết chết.
Ràng buộc của Chư Hành Trai, chỉ khiến y cảm thấy khoảng thời gian thanh xuân không lo không nghĩ đó là tại mình trộm được mới có.
Còn Thịnh Tiêu…
Yến Linh ngơ ngác nhìn hắn: “Ta muốn sống vì Thịnh Tiêu.”
Nhưng Thịnh Tiêu lại lắc đầu: “Đừng sống vì ta.”
Yến Linh lại nói: “Vậy ta sống vì cha mẹ ta.”
Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân không tiếc hy sinh mạng sống để bảo vệ y chu toàn, y phải trân trọng sinh mạng mà cha mẹ đã trao cho mình.
Nhưng Thịnh Tiêu lại nói: “Cũng đừng sống vì cha mẹ.”
Yến Linh ngớ ra, nhất thời không biết nên nói gì.
“Vậy ta… Vậy ta phải làm thế nào?”
Thịnh Tiêu không quan tâm ảo cảnh đã sụp đổ gần hết chỉ còn mỗi mảnh đất dưới chân hai người, cất giọng dịu dàng: “Ngươi không phải là đạo lữ Thịnh Tiêu, con trai của cha mẹ hay bạn của mọi người ở Chư Hành Trai, ngươi là Yến Linh, là Yến Tương Lan, chỉ có ngươi mới có thể cho bản thân tư cách sống tiếp.”.
Thiếu niên Yến Linh lẩm bẩm lặp lại lời Thịnh Tiêu: “Bản thân ta…”
“Đúng.”
“Nhưng lâu rồi ta…” Yến Linh nghĩ tới chuyện này là khiếp sợ, nói: “Đã quá lâu rồi ta không có, ta sợ.”
“Đừng sợ.”
Trong ảo cảnh, mỗi lần Yến Linh gặp phải chuyện sợ hãi là Thịnh Tiêu đều vĩnh viễn ở bên cạnh y, nói với y những lời êm ái như ‘đừng sợ’.
Hai chữ này giống như phản xạ có điều kiện trao cho Yến Linh chút can đảm tuy mỏng manh nhưng vẫn còn tồn tại, đôi mắt y dường như ánh lên tia sáng.
“Không sợ.” Yến Linh ngẩng đầu chăm chú nhìn Thịnh Tiêu hồi lâu, lẩm bẩm: “Ta không sợ.”
Thịnh Tiêu nhìn y hồi lâu, bỗng mỉm cười.
Yến Linh kinh ngạc mở to mắt.
Một giây sau, bóng tối tràn tới, hoàn toàn cuốn lấy hai người rơi vào vực sâu vô hạn.
Một tiếng ‘ầm’ nhỏ bé vang lên.
…Hai người phá vỡ bóng tối, ngã vào biển hoa rực rỡ.
===Hết chương 108===