—Cười một cái nào—
Bình minh ló dạng.
Nhạc Chính Trấm vội vàng nhảy từ trên phi thuyền xuống, tối qua mưa rơi cả đêm, sương mù che khuất sườn núi, một bóng áo đen nhảy vào trong biển mây trắng tuyết.
Nhạc Chính Trấm là lần đầu tới Yến Ôn Sơn, nhìn thấy đã cuối thu mà thực vật nơi đây vẫn xanh um tươi tốt, không khỏi nhíu mày.
Khi sắp đáp xuống đất, đột nhiên giống như đụng phải tầng kết giới vô hình giữa không trung, suýt chút nữa bị văng lộn mèo ra ngoài.
Nhạc Chính Trấm: “…”
Nhạc Chính chật vật ổn định lại cơ thể, suýt chút nữa là phá hư hình tượng lạnh lùng cao quý, hắn sầm mặt nhìn cửa vào Yến Ôn Sơn, co giò đá mạnh vào tầng kết giới tỏa ra khí tức Đại thừa kỳ quen thuộc kia.
“Mau để ta vào.”
Kết giới được tạo ra từ linh lực bản mệnh của Đại thừa kỳ nên có liên kết với nội đan của Thịnh Tiêu, nếu muốn cưỡng chế phá kết giới thì chỉ có nước là giết Thịnh Tiêu.
Mặt của Nhạc Chính Trấm thúi quắc.
Mặc dù biết Yến Tương Lan đã bình an vô sự, nhưng không tận mắt thấy vẫn khó có thể yên tâm.
Rất nhanh sau đó, trên tầng kết giới vô hình hiện lên chữ ‘Chước’ viết bằng lôi văn rồng bay phượng múa, linh lực nhận ra người tới là Nhạc Chính Trấm mới lặng lẽ mở ra một khe hở, ý bảo Nhạc Chính Trấm đi vào.
Nhạc Chính Trấm: “…”
Nhạc Chính Trấm tức cười: “Ta nghĩ Thịnh tông chủ vẫn chưa hiểu thì phải, nếu ngươi thật lòng muốn hợp tịch với Tương Lan, phải có sự đồng ý của Dược Tông chúng ta.”
Dù không để Dược Tông vào mắt nhưng cũng phải vuốt mũi nể mặt, dẫu gì Uyển phu nhân là người không tầm thường trong lòng Yến Tương Lan.
Kết giới yên tĩnh một giây, sau đó khe hở mở rộng ra biến ảo thành cổng vào nguy nga tráng lệ như của một Tông môn lớn.
Nhạc Chính Trấm nhướng mày.
Cái điệu bộ này…
Không đời nào là tác phong của Thịnh Tiêu được.
Nhạc Chính Trấm không nghĩ nhiều, cười lạnh một tiếng rồi cất bước đi vào Yến Ôn Sơn.
Sau khi Thịnh Tiêu tiến vào ác mộng của Yến Tương Lan, Nhạc Chính Trấm lập tức phi thẳng đến Yến Ôn Sơn, chạy ngày chạy đêm không ngừng nghỉ.
Yến Tương Lan và Thịnh Tiêu vừa quay về Yến Ôn Sơn chưa bao lâu, Nhạc Chính Trấm còn tưởng trên núi lâu rồi không có người ở sẽ là một nơi hoang vu tồi tàn, nhưng càng lên cao linh lực càng dày đặc.
Trong một đêm, Yến Ôn Sơn đã không còn là bãi hoang tàn đổ nát nữa, mà là một tòa động phủ tràn ngập linh lực.
Cái tên phá của Thịnh Tiêu kia… Không ngờ lại dùng một lượng căn nguyên linh lực lớn như vậy để làm ra pháp trận tụ linh ở Yến Ôn Sơn.
Nhạc Chính Trấm tặc lưỡi lấy làm lạ kỳ, cảm thấy Thịnh tông chủ đúng là lấy ra hết vốn hết của.
Trên bậc thang lên núi đâu đâu cũng đều là rêu xanh bao phủ, vì có linh lực nên xanh um tươi tốt, bỗng dưng tăng thêm chút phong vị cổ xưa, không còn tồi tàn hoang vu như trước nữa.
Nhạc Chính Trấm chậm rãi bước lên từng bậc thang lên núi.
Khung cảnh khác xa với tưởng tượng, Yến Ôn Sơn đã được sửa sang lại, động phủ yên tĩnh mát mẻ nhẹ hàng tỏa ra linh khí, nhìn kỹ lại thì đó không phải linh giới, mà là một tòa kiến trúc dựng nên bằng nhiều linh khí, trực tiếp tọa lạc trên nền móng cũ..
Lầu vàng gác bạc, thềm ngọc tường đá.
—Có lẽ Thịnh tông chủ đã lấy hết tích cóp nửa đời sau để xây Quế điện Lan cung nguy nga tráng lệ này cho Yến Tương Lan.
Nhạc Chính Trấm trầm trồ đánh giá, nếu không phải biết Yến Ôn Sơn đã trải qua những gì, hắn cứ ngỡ đây là động phủ mang phong cách cổ xưa trang nhã không khác gì Dược Tông.
Đột nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng nước chảy.
Nhạc Chính Trấm theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy Thịnh Tiêu mặc áo bào đen thêu hoa văn, mái tóc suôn thẳng không một cọng tóc rối, khí thế vẫn lạnh lùng cao quý như ngày nào, khuôn mặt bình thản tựa như người trên cao nhìn thấu khói lửa hồng trần.
Bàn tay rộng lớn có lực, phảng phất như vạn vật thế gian đều bị hắn nắm trọn trong tay.
Tư thái của Thịnh Tiêu hiên ngang lạnh lùng, từng hành động cử chỉ cứ như từ tranh vẽ mà ra, hắn duỗi tay cầm gáo nước như cầm kiếm, tưới nước vào cây quế nhỏ vừa mới vun trồng.
—Thịnh tông chủ đang tưới cây. =))))
Nhạc Chính Trấm trợn mắt, nhiều năm qua vẫn cảm thấy Thịnh Tiêu thích giả vờ cao lãnh khó lường, cũng chỉ có Yến Tương Lan mới bị cái dáng vẻ đó của hắn làm u mê dắt mũi chạy vòng vòng.
“Tương Lan đâu?” Nhạc Chính Trấm không muốn nói chuyện với Thịnh Tiêu, đi ngay vào điểm chính.
Thịnh Tiêu đặt gáo nước xuống, liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn nói: “Hắn đã không còn đáng ngại.”
Nhạc Chính Trấm nhíu mày: “Lá gan của ngươi to quá nhỉ, không sợ ảo cảnh của Tương Lan sụp đổ, nhốt ngươi vĩnh viễn ở trong đó hả?”
Thịnh Tiêu đương nhiên không sợ.
Khi hắn hỏi Yến Tương Lan ‘Còn sống sẽ khiến ngươi đau khổ sao’ và ‘Ngươi muốn giải thoát không’, nếu Yến Tương Lan không nghĩ ngợi cho hắn đáp án khẳng định, vậy thì Thịnh Tiêu sẽ không nói hai lời cùng y rơi vào bóng tối vĩnh viễn..
Nhạc Chính Trấm lạnh lùng nhìn hắn, thầm nghĩ đúng là đủ điên.
Nhưng may là nhờ vào cái điên này của Thịnh Tiêu, nên Yến Tương Lan mới được hắn cưỡng ép kéo ra khỏi vực sâu.
Nhạc Chính Trấm theo hướng chỉ của Thịnh Tiêu đi tới khu nhà được xây trên bệ cao bị giăng kết giới và cấm chế dày đặc, hơi nghiêng người ngó vào, còn Thịnh tông chủ tiếp tục cầm gáo tưới cây quế nho nhỏ.
Nhạc Chính Trấm không hiểu sao trong lòng dâng lên niềm cảm thán.
Qua nhiều năm như vậy, hai người họ cuối cùng vẫn là về với nhau.
Nhạc Chính Trấm xoay người đẩy cửa đi vào.
Trong sân viện có một mảnh vườn để trồng thuốc, bởi vì chưa quyết định sẽ trồng loại linh thảo gì nên Thịnh Tiêu chưa đụng vào, chờ Yến Tương Lan có tâm tình sẽ tự mình đi trồng.
Dưới tán cây quế gần đó, Yến Tương Lan khoác trên người áo bào đen đang nằm trên xích đu, ngửi hương hoa quế thoang thoảng xung quanh thiu thiu ngủ.
Cuối thu trong núi thường hay lạnh hơn, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống làm xung quanh như ấm lên, có lẽ Yến Tương Lan đã ngủ được một giấc, trên áo bào đen đắp lên một tầng hoa quế nho nhỏ.
Bên cạnh có treo một giỏ trúc để hứng hoa quế rụng.
Nhạc Chính Trấm nhìn khuôn mặt yên bình say ngủ của Yến Tương Lan, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
“Tương Lan?”
Yến Tương Lan khẽ nhíu mày, nằm trên xích đu chu miệng lẩm bẩm: “Ồn quá, tránh ra.”
“Đừng ngủ nữa.” Nhạc Chính kiên trì ngày đêm chạy tới đây, nghĩ sao mà chỉ đứng nhìn Yến Tương Lan ngủ ngon, hắn duỗi tay tới bóp mũi y, nói: “Mới sáng bảnh mắt ra đã ngủ, tính để buổi tối trợn mắt thức trắng hay gì?”
Chuyện bóp mũi đánh thức người khác này e là chỉ có Nhạc Chính Trấm mới dám làm.
Yến Tương Lan giống như con mèo bị đánh thức quơ quào móng vuốt hất tay Nhạc Chính Trấm ra, hơi tỉnh lại đôi phần nhưng mắt vẫn nhắm nghiền không muốn dậy, lúng búng nói: “Ca, ta chưa muốn dậy.”
“Sao còn chưa chịu dậy?” Nhạc Chính Trấm kéo y lên: “Đây là đạo đãi khách của Yến Ôn Sơn các ngươi?”
Yến Tương Lan phì cười.
Lúc này y mới chịu mở mắt ra, cơn mơ màng lạc lối trong mắt đã biến mất, giống như đã trở lại với dáng vẻ không lo không nghĩ khoe khoang phách lối như trước.
Yến Tương Lan nằm trên xích đu vươn vai duỗi người, híp mắt cười: “Vậy phải làm sao đây, ta còn muốn để ‘khách’ xuống bếp nấu một bữa dược thiện cho ta nữa đó.”
Nhạc Chính Trấm trừng y: “Ngươi nghĩ hay nhỉ?”
Yến Tương Lan vẫn còn cười.
Sương mù mờ mịt trên mặt y đã tan đi hết, cũng không còn vẻ chán chường tuyệt vọng nhìn mà đau lòng như trước nữa, Nhạc Chính Trấm hơi yên tâm phần nào, miễn cưỡng ‘Chủ muốn thế nào thì khách đành phải thế đó’, vì y xắn tay áo xuống bếp bốc thuốc làm cơm..
Yến Tương Lan suýt chút nữa cười té xích đu, do ngủ được một giấc ngon lành nên tâm trạng khá hơn rất nhiều.
Y bước xuống xích đu, thu gom hoa quế rơi vương vãi trên áo bào xong, định bụng làm một mẻ hoa quế ngào đường.
Nhạc Chính Trấm lúc nào cũng mang theo một đống thuốc bên người, ngay cả nồi chảo chén bát đều có đủ, hắn cũng không câu nệ, vung tay chiếm trọn cả gian bếp rộng lớn, nhóm lửa bốc khói ngùn ngụt để nấu dược thiện cho con ma bệnh kia.
Yến Tương Lan xách cái ghế ngồi xuống nhìn Nhạc Chính Trấm bận tới bận lui, bỗng gọi: “Ca?”
“Sủa gì sủa lẹ, đừng làm phiền.”
“Ngươi khoan hãy về, mấy ngày nữa là đến mùng mười tháng mười.” Yến Tương Lan lười biếng đung đưa hai chân: “Ta và Thịnh Tiêu sẽ mở tiệc mời mọi người ở Chư Hành Trai đến ăn một bữa cơm, à đúng rồi! Ta còn đào được hũ rượu ngon năm đó chôn dưới cây đào ở sân viện của cha mẹ ta.”
Nhạc Chính Trấm dừng tay lại, thâm sâu liếc y.
Yến Tương Lan cười khoe mẽ.
“Yến Tiểu Linh.” Nhạc Chính Trấm lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ ta ngu lắm à?”
Yến Tương Lan tỏ ra vô tội, không biết tại sao ca ca tốt của y khi không tự chửi mình.
Nhạc Chính Trấm cười khẩy.
Nói gì mà mời mọi người ở Chư Hành Trai tới ăn một bữa cơm chứ, chính là muốn làm lễ hợp tịch thì có.
Còn hũ rượu ngon kia nữa, chắc chắn là đôi phu thê Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân chôn sẵn để sau này Yến Tương Lan hợp tịch lập gia đình sẽ đào lên làm rượu mừng.
Nói vòng qua tam quốc vậy thôi chứ trọng tâm là muốn hợp tịch.
“Đã bảo sẽ không làm mà?” Nhạc Chính Trấm không nhịn được liệng cây đao qua: “Tại sao lại thay đổi?”
Yến Tương Lan thuần thục xìu lông mày xuống, trên mặt thoáng hiện ra sự đau lòng và khó chịu: “Lúc trước đầu óc của ta không được tỉnh táo, ngay cả bản thân nói gì cũng không nhớ, xin lỗi ca ca nhiều lắm, là ta quá vô dụng, ca mau phạt ta đi, ta bảo đảm không kêu một tiếng.”
Nhạc Chính Trấm: “…”
Nhạc Chính Trấm nào tới giớ không nuốt nổi cái điệu bộ này của Yến Tương Lan, nghe vậy vô cảm cầm đao lên: “Được, xòe móng vuốt ra đây.”
Yến Tương Lan đang giả vờ tội nghiệp lập tức sượng trân, y cười hơ hớ: “Ca à, sao bây giờ tới lượt ngươi bắt đầu nói mê sảng rồi?”
Nhạc Chính Trấm cười gằn duỗi tay tới muốn tóm lấy cái móng heo kia chặt bỏ vào nồi, Yến Tương Lan nhảy dựng lên, gào khóc oai oái chạy một mạch ra khỏi nhà bếp, thoáng cái mất dạng.
Nhạc Chính Trấm trợn mắt nhìn bóng lưng vui vẻ như chó con được xương kia, hùng hùng hổ hổ nấu dược thiện tiếp.
Dù đã qua mười hai năm, Yến Tương Lan vẫn còn nhớ như in từng tấc đất hòn đá ở Yến Ôn Sơn, y giống như trở về thời thơ ấu tung người bay nhảy khắp núi, sau đó lặng lẽ đậu xuống một cành quế.
Cây quế mới vun trồng nên còn yếu, suýt chút nữa bị y đạp gãy.
“Thịnh tông chủ.” Yến Tương Lan đứng vững thăng bằng trên cành cây, cố ý kéo dài âm cuối gọi Thịnh Tiêu đang đứng tưới cây bên dưới: “Ngươi thật đảm đang nha.”
Trên có thể xây sửa lại động phủ, dưới có thể trồng cây tưới nước, còn Yến Tương Lan thì không làm gì cả, đều do một tay Thịnh Tiêu bao hết toàn bộ Yến Ôn Sơn rộng lớn.
Thịnh Tiêu không để ý y, tiếp tục cầm gáo múc nước tưới cây.
Yến Tương Lan như chim yến nhẹ nhàng tung người nhảy xuống, áo bào đen nhánh và áo đỏ rực rỡ bên trong bay lên xen lẫn vào nhau, đứng chắn trước mặt Thịnh Tiêu đang định tạt nước.
Thịnh Tiêu giờ mới ngẩng đầu lên, bình thản nhìn y.
“Đừng nhúc nhích.”
Yến Tương Lan dặn hắn xong, chìa hai ngón trỏ tới đâm vào hai bên khóe môi của Thịnh Tiêu rồi đẩy lên cao, giống như cưỡng chế bắt cái mặt quan tài này nở nụ cười thật tươi..
Nhưng vẻ mặt của Thịnh Tiêu vẫn lạnh nhạt không hơn không kém, khóe môi bị đẩy lên cao lại tỏ ra dị hợm không giống ai.
Thịnh Tiêu để y chơi giỡn một hồi, sau đó mới cầm lấy tay y nói: “Muốn làm gì?”
“Muốn xem ngươi cười.” Yến Tương Lan lẩm bẩm, y chưa chịu từ bỏ tiếp tục đẩy thêm hai cái nữa, nhíu mày phiền muộn nói: “Sao chẳng giống xíu nào hết vậy? Cảm giác này không đúng, ngươi cười cái đi.”
Thịnh Tiêu: “…”
Từ sau khi Yến Tương Lan thanh tỉnh, sương mù mông lung lạc lối hoàn toàn bị biển hoa rực rỡ thay thế, tâm cảnh trở nên yên bình chưa từng có trước đây.
Yến Tương Lan đã trở lại và lợi hại hơn xưa nên làm gì chịu ngồi yên một chỗ, y vuốt ve Thịnh Tiêu hồi lâu, đột nhiên bắt đầu quậy đòi Thịnh Tiêu cười.
“Cười đi mà.” Hai ngón trỏ của Yến Tương Lan chỉ vào hai bên khóe môi của mình, nở một nụ cười tươi rói hoạt bát: “Cười giống như ta nè.”
Thịnh Tiêu sẽ không cười ngây ngô như y, chỉ im lặng đứng đó.
“Đã bảo ta phải sống theo ý mình mà?” Yến Tương Lan phun ra một đống lý lẽ: “Bây giờ ta đang nghe theo tiếng lòng mình, tiếng lòng của ta muốn ta phải nhìn đạo lữ cười, đạo lữ à, ngươi có thể thỏa mãn nguyện vọng này của ta không?”
Thịnh đạo lữ: “…”
===Hết chương 109===