—“…Kham Thiên Diễn”—
Đêm đã khuya, đường phố ở Trung Châu thắp đèn sáng trưng.
Ngọc Đồi Sơn đi theo Ngọc Hồ đi dạo trên khu phố bán đồ ăn vặt, trên vạt áo trắng tuyết dính đầy dầu mỡ, có lẽ hắn hoàn toàn bỏ cuộc nên chỉ ôm một đống đồ ăn nhìn tới nhìn lui sạp quán hai bên đường.
Ngọc Hồ lạnh lùng nói: “Ngọc đại nhân.
”
“Ừ ừ ừ.
”Ngọc Đồi Sơn lật đật đi theo sát hắn: “Ngọc Hồ, ngươi giúp ta đi hỏi người Du Đan lần nữa đi, ta còn muốn ‘Dẫn Họa Nhiễu’ để tái tạo cơ thể.
”
Ngọc Hồ vô cảm nói: “Đã đi hỏi, nửa tháng sau Du Đan sẽ đưa tới một cây.
”
Ngọc Đồi Sơn vui vẻ: “Tốt quá, ta còn nghĩ nếu bọn họ mà không cho sẽ đánh giết tới tận cửa, cũng may là người Du Đan biết thức thời.
”
Ngọc Hồ: “…”
Ngọc Hồ nhíu mày: “Ngài thật sự muốn hợp tác với Ôn Cô Bạch?”
“Đúng.
”
Ngọc Đồi Sơn cắn một miếng Tranh đường kêu cái rắc, bởi vì thời tiết nóng nực nên đường bị chảy ra dính sền sệt đầy cả tay, hắn thuận miệng nói: “Không thể không hợp tác, nếu Thịnh Tiêu còn là Hư cảnh, chúng ta có thể giãy đành đạch một chút trước khi chết, nhưng hắn đã tới Đại thừa kỳ.
Đại thừa kỳ mà giáng thiên lôi ngươi có biết kinh khủng đến chừng nào không, đánh xuống một cái, ầm, tan xác.
Ba chúng ta biến thành đống tro tàn, trộn lẫn một chỗ ta trong ngươi ngươi trong ta, không thể phân biệt của ai với ai.
”
Ngọc Hồ nói: “Ôn Cô Bạch này có thể tin được không?”
“Hắn đáng tin hay không quan tâm chi cho mệt?” Ngọc Đồi Sơn đang lén lút chùi cái tay bị dính đường lên áo Ngọc Hồ, bị lạnh lùng trừng mắt nên đành phải rút tay về chùi lên áo trắng của mình, miệng ngậm đường nói lúng búng: “Cho dù Ôn Cô Bạch trở mặt thì cũng chẳng thể đổ hết mọi chuyện lên đầu ta, bây giờ chắc chắn hắn đang dồn tâm tư tính kế Hề Tương Lan.
”
Hai người đi dạo thêm một hồi, Ngọc Đồi Sơn nhìn thấy sạp kẹo hồ lô, lập tức phấn khởi chạy tới.
Kẹo hồ lô là bán mang đi, chủ sạp đang ngào đường.
Ngọc Đồi Sơn cũng không vội, vui vẻ đứng đợi.
Có người đi tới bên cạnh hắn, thản nhiên nói: “Thiên Diễn học cung tổ chức vào bí cảnh rèn luyện thi đấu, ngươi muốn tới không?”
Ngọc Đồi Sơn không ngẩng đầu lên, hai mắt dán chặt vào nồi đường thơm phức, không quan tâm nói: “Đi chứ, ngươi nói muốn ra tay với Hề Tương Lan mà, có chuyện vui ngu gì không đi?”
Ôn Cô Bạch mặc một thân áo trắng, đội mũ trùm lụp xụp che khuất mặt mũi, hắn cười nói: “Năm nay Thiên Diễn học cung có một học sinh mới tên là Tần Bàn Bàn, Tương văn ‘Tuyết Canh Ba’ của nàng ta là vì ngươi mà sống?”
“‘Tuyết Canh Ba’?” Ngọc Đồi Sơn nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu: “Không nhớ nữa, có lẽ vậy, cũng chỉ là cấp Thiên.
”
Ôn Cô Bạch: “…”
Từ sau khi xuất hiện lời tiên đoán Thập Tam Châu chỉ có mười ba Tương văn cấp Linh, tất cả các thế gia đều bắt đầu chú trọng đào tạo Tương văn cấp Thiên, nhưng với Ngọc Đồi Sơn mà nói, Tương văn cấp Thiên chỉ được xếp vào loại đánh giá tầm thường ‘cũng chỉ’ hay ‘cũng vậy’.
“À phải rồi.
” Ngọc Đồi Sơn giống như nhớ tới gì đó mà nói: “Hề Tương Lan trói buộc linh lực của Thịnh Tiêu, nếu ngươi muốn mạo hiểm thì có thể nhân cơ hội này giết Thịnh Tiêu, đến lúc đó cả ba chúng ta không ai bị sét đánh thành tro.
”
Ôn Cô Bạch lạnh nhạt nói: “Ngươi nghĩ Đại thừa kỳ có thể bị phong bế linh lực hơn một ngày?”
Ngọc Đồi Sơn cười phá lên: “Vậy thì xong đời, Hề Tương Lan thảm là ái chắc.
”
Chủ sạp đã ngào đường xong, nhúng que hồ lô vào trong nồi đường phát ra tiếng ùng ục vui tai.
Ôn Cô Bạch thờ ơ nói: “Ngươi sẽ tính kế ta như đã tính kế với Hề Tuyệt sao?”
Ngọc Đồi Sơn nhìn chằm chằm từng cây hồ lô được nhúng vào nước đường đặc quẹo, hờ hững nói: “Ôn chưởng tôn, năm đó ở Thiên Diễn học cung khi ta và ngươi bàn chuyện tàn sát Hề gia, không phải đã thống nhất đổ hết tội lỗi lên đầu hắn rồi sao? Thậm chí hắn còn bị Giải Trĩ Tông bắt về chịu cực hình suốt ba tháng, nếu ngươi cảm thấy ta và Hề Tuyệt thông đồng với nhau, ta sẽ trơ mắt nhìn hắn chịu cực hình còn bản thân thì sống thoải mái ở Ác Kỳ Đạo sao?”
Ôn Cô Bạch híp mắt.
Cũng đúng.
Người trước mặt này thoạt nhìn thân thiện thích khoe khoang, thật ra lại là kẻ bạc tình, thậm chí còn không có tính người.
Ôn Cô Bạch xoay người rời đi.
Ngọc Đồi Sơn nghiêng đầu nhìn bóng lưng xa dần của Ôn Cô Bạch, không biết nghĩ gì mà nhếch môi, giơ tay làm động tác vồ tóm với hắn, cười đểu.
“Ầm.
”
Ngọc Hồ bỗng lên tiếng: “Ngọc đại nhân.
”
Ngọc Đồi Sơn rút tay về, cười lớn: “Giỡn thôi mà, bây giờ chưa thể giết hắn được.
”
Ôn Cô Bạch vừa đi khỏi, kết giới xung quanh hai người liền biến mất, chủ sạp đưa que hồ lô ngào đường cho hắn.
Ngọc Đồi Sơn vén mặt nạ qua, vui vẻ nhận lấy.
Khi hắn muốn trả tiền thì chủ sạp với mái tóc bạc phơ trăm tuổi cười nói: “Tặng ngươi, không cần trả tiền.
”
Chủ sạp chưa từng thấy người trưởng thành nào lại ngồi xổm ven đường hớn hở chờ làm hồ lô ngào đường, có lẽ người này còn tâm tính trẻ con.
Ngọc Đồi Sơn được ăn miễn phí, càng cười vui vẻ hơn.
Hắn đi hai bước bỗng tháo nhẫn trữ vật trên ngón tay xuống, tiện tay vứt vào sạp hồ lô.
Chủ sạp bị tiếng bịch làm hết hồn, ngạc nhiên đứng hình.
Ngọc Hồ lạnh lùng nói: “Trong đó có tới mấy trăm ngàn linh thạch.
”
Ngọc Đồi Sơn cười lớn: “Mặc kệ nó.
”
Ngọc Hồ: “…”
Đứa nhỏ đứa lớn, đứa nào cũng phá của.
***
Hề Tương Lan khoác áo bào rộng thùng thình của Thịnh Tiêu, ỉu xìu bị kéo ra khỏi phòng.
Nhạc Chính Trấm biết được liền nổi giận đùng đùng đuổi theo: “Thịnh Vô Chước! Ngươi có thể đưa Hề Tuyệt đi, nhưng ngươi có chịu trả nợ không thì bảo?! Thiếu nợ mấy năm rồi có biết không?!”
Thịnh Tiêu nhíu mày, đưa tay nắm lấy ngón tay đeo nhẫn trữ vật của Hề Tương Lan, định móc linh thạch ra trả cho Nhạc Chính Trấm.
Nhưng hắn còn chưa làm thì Hề Tương Lan đã rút tay về, y nghiêm túc nói với Nhạc Chính Trấm: “Ca, đừng nhỏ mọn thế chứ! Chuyện này để ta làm chủ, xóa bỏ số nợ kia đi, Dược Tông chúng ta không thiếu chút tiền lẻ này!”
Nhạc Chính Trấm: “…”
Nhạc Chính Trấm không thể tưởng tượng nổi, quát: “Ngươi làm chủ? Ngươi làm chủ?!”
Hề Tương Lan mặt dày nói: “Chỉ là ba trăm ngàn linh thạch thôi mà, nếu ca cần gấp số tiền này, vậy ta… Chờ ta về lầu xanh của Nam Cảnh làm hoa khôi tiếp khách, chẳng mấy chốc sẽ kiếm đủ trả lại ngươi!”
Nhạc Chính Trấm gầm thét: “Hắn nợ tiền, ngươi đi tiếp khách kiếm tiền làm chó gì?! Hề Tuyệt! Ngươi không biết xấu hổ hả?!”
Hề Tương Lan cười he he với hắn.
Nhạc Chính Trấm vốn không định đòi tới ba trăm ngàn linh thạch, huống chi một viên linh đan giúp tăng tu vi lên Hư cảnh không đắt đến thế, chỉ là hắn không ưa Thịnh Tiêu, muốn bắt bí mà thôi.
Nhạc Chính Trấm thấy không bắt bí được đứa mình ghét, đã thế còn khiến Hề Tương Lan muốn đi ‘tiếp khách’, đành phải bất đắc dĩ phất tay kêu y im miệng, mắng: “Cút!”
Hề Tương Lan cười to hơn, kéo Thịnh Tiêu rời đi.
Phong Duật đuổi theo: “Hai ngươi cũng có đèn Tê Giác! Nhớ đó, giờ tuất ba ngày sau ở Chư Hành Trai của Thiên Diễn học cung, đừng quên! Bất Ẩn đã đi được nửa đường rồi, rất nhanh sẽ đến!”
Hề Tương Lan nhướng mày vẫy tay với hắn: “Biết rồi.
”
Đến khi Hề Tương Lan và Thịnh Tiêu quay về Giải Trĩ Tông, y mới chợt nhận ra…
Đúng rồi, y đã phong bế linh lực của Thịnh Tiêu, hắn đâu cần vội vàng tới xung phong nhận trách nhiệm dùng linh lực chăm sóc cho y?
Sau một trận mưa lớn, hoa quế trồng ở Thanh Trừng đã nở rộ, tỏa ra hương thơm mê say.
Hề Tương Lan vừa mới mổ lấy độc ra nên cả người uể oải, tự nhiên như ở nhà tháo giày nhảy phốc lên giường, thoải mái lăn một vòng rồi đắp chăn, không còn hơi đâu suy nghĩ chuyện linh lực.
Bên tai giống như bị một tầng kết giới rất dày ngăn cách, nghe bất cứ âm thanh nào cũng đều thấy mông lung không thật.
Tương văn bị tổn thương, cho dù sau này có khôi phục lại linh lực thì y vẫn phải đeo hoa tai trợ thính.
Hề Tương Lan nằm mơ màng một lúc lâu, Thịnh Tiêu đã xử lý xong công việc tồn đọng quay về, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, đưa tay sờ trán Hề Tương Lan.
“Đừng phá.
” Hề Tương Lan mơ màng nói, tiện thể gạt tay Thịnh Tiêu ra.
Thịnh Tiêu yên tĩnh ngồi đó, nhìn chằm chằm khuôn mặt sắp ngủ của Hề Tương Lan hồi lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi một câu: “Ngươi nói chuyện hợp tịch với Uyển phu nhân vào lúc nào?”
Hắn vẫn chưa bỏ ý định muốn biết.
Hề Tương Lan nằm im.
Thịnh Tiêu đưa tay xoa nhẹ sau gáy của Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan đang thiu thiu muốn ngủ, suýt bị động tác này của Thịnh Tiêu làm mềm nhũn cả người, y không chịu nổi nữa mở mắt ra, tức giận nói: “Có thể để ta ngủ một giấc được không Thịnh tông chủ?”
Ánh mắt của Thịnh Tiêu tối đen nặng nề, hắn lên tiếng: “Nói.
”
Hề Tương Lan đặt gối lên mặt, không muốn trả lời.
Chỉ là chuyện bồng bột thời trẻ, tại sao Thịnh Tiêu cứ một hai đòi y nhớ lại chứ?
Thịnh Tiêu kéo gối ra, nhìn y với ánh mắt lạnh lùng, kiên quyết muốn y trả lời.
Hề Tương Lan hít sâu một hơi, tỏ vẻ đau khổ nói: “Thịnh tông chủ, ngươi và ta đều là người làm lễ cập quan từ nhiều năm trước rồi, đừng để ý ba cái chuyện yêu đương xốc nổi thời trẻ lông bông làm gì cho mệt, ngươi không cảm thấy nó không có chút ý nghĩa sao?”
Ánh mắt của Thịnh Tiêu khẽ run lên, chớp mắt.
Những năm qua hắn bôn ba và chờ đợi…
Hoàn toàn không có ý nghĩa gì với Hề Tương Lan?
Hề Tương Lan nhìn vẻ mặt của Thịnh Tiêu, sửng sốt nhận ra mình nói lỡ lời, bèn sợ sệt ngồi dậy lết tới, hôn Thịnh Tiêu một cái để lấy lòng.
Thịnh Tiêu lạnh lùng đẩy y ra.
Hề Tương lan luống cuống nói: “Ta… Ta không có ý đó.
”
Thịnh Tiêu không nói gì.
Hề Tương Lan im lặng hồi lâu, mới nén cơn khó chịu trong người, nhẹ nhàng nói: “Sau khi ngươi và ta song tu, ta đến Dược Tông, chính là vào lúc đó nói chuyện này cho Uyển phu nhân, nói ta muốn hợp tịch với ngươi.
”
Thịnh Tiêu giờ mới nhìn thẳng vào y.
“Khi đó ta nghĩ sau khi làm lễ cập quan xong, chúng ta có thể hợp tịch, xây một động phủ chỉ thuộc về riêng chúng ta.
” Hề Tương Lan nhìn cái gối thêu hoa văn uyên ương trong tay, bỗng cười khẽ: “Nhưng sau đó ta mới biết, là bản thân mình quá ngây thơ.
”
Trên đời này có rất nhiều thân bất do kỷ.
Nếu Hề Tương Lan có lựa chọn, chắc chắn sẽ không chọn vứt bỏ Thịnh Tiêu, để đi trên con đường khó khăn nhất kia.
Có lẽ đây là số ít lời thật lòng hiếm hoi của Hề Tương Lan.
Thịnh Tiêu mấp máy môi muốn nói gì đó.
Nhưng Hề Tương Lan đã chồm tới hôn lên môi hắn, ậm ờ: “Nhưng bây giờ chúng ta có thể song tu mà không cần phải hợp tịch.
Cho dù từ nay về sau ngươi ta ban ngày chỉa kiếm đối đầu, đêm xuống cũng không thể trì hoãn đôi ta cá nước thân mật.
”
Thịnh Tiêu bỗng bóp cằm y, màn giường mỏng phía sau khẽ lay động, nói ra lời phá tan bầu không khí: “Tương văn thứ mười hai, là gì?”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan tỏ vẻ thâm sâu: “Thịnh tông chủ, ta đang mời ngươi cá nước thân mật.
Ngươi có biết đây là ý gì không? Vậy để ta nói thẳng ra, ta muốn cùng ngươi làm tình, song tu, đóng, cửa, lên, giường, làm, chuyện, phòng, the, hiểu chưa?”
Thịnh Tiêu: “…”
Hề Tương Lan thật sự không hiểu, dung mạo của y, suối tóc đen nhánh mượt mà của y, và cả nốt ruồi son nơi khóe mắt đều dư sức hút hồn người khác, khi làm hoa khôi từng khiến vạn người si mê điên đảo, lúc này tung ra hết vốn liếng quyến rũ mê hoặc Thịnh tông chủ, nhưng cái tên đầu tồ miệng hến này lại muốn nói chính sự với y.
Nói nói nói, nói cái đầu chó ngươi!
Thịnh Tiêu ngồi vững bất động.
Hề Tương Lan té về giường, tức giận nói: “Muốn biết à, nói cho ngươi cũng được, nhưng Thịnh tông chủ muốn lấy gì để trao đổi?”
Thịnh Tiêu có vẻ đã hiểu ra gì đó.
Khi hỏi Hề Tương Lan ‘Tương văn của ngươi là gì’, y tỏ ra cực kỳ khó chịu muốn lảng tránh, nhưng nếu là hỏi ‘Tương văn thứ mười hai là gì’, y sẽ ngoan ngoãn trả lời.
Thịnh Tiêu hỏi: “Ngươi muốn gì?”
Hề Tương Lan suy nghĩ: “Tạm thời không muốn gì— Vậy cho ngươi nợ, chờ ta nghĩ ra rồi nói sau.
”
Thịnh Tiêu nhíu mày.
“Yên tâm, ta sẽ không kêu Thịnh tông chủ đi đốt nhà giết người đâu.
” Hề Tương Lan bảo đảm.
Thịnh Tiêu nói: “Được.
”
Lần trước Hề Tương Lan bị Thịnh Tiêu tính kế một lần, giờ nghe hắn nói chắc như đinh đóng cột thì lại thấy hơi bất an: “Sao ta có thể tin ngươi đây, ngươi thề độc đi.
”
Thịnh Tiêu thoải mái giơ hai ngón tay lên thề.
Lúc này Hề Tương Lan mới yên tâm.
Cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy cũng đúng, chẳng qua y chỉ bị lừa ăn thiệt một lần nhưng vẫn còn thông minh chán, còn Thịnh Tiêu thì lại bị y lừa từ nhỏ đến lớn, nếu không được y mài giũa dạy dỗ, chắc chắn là một kẻ khờ.
Hề Tương Lan nhớ lại hồi nhỏ mình nói gì Thịnh Tiêu cũng tin, cảm thấy vui vẻ hẳn ra, nốt ruồi son nơi khóe mắt đỏ tươi lấp lánh, trông như sắp nhỏ máu tới nơi, y giơ ngón tay ngoắc: “Tới đây.
”
Thịnh Tiêu mặt lạnh lòng lãnh ngồi im tại chỗ, bất động như núi.
Hề Tương Lan không khỏi tức muốn chết.
Dù vui hay buồn thì y đều không để lộ trên mặt, dù có tâm sự cũng giả vờ giả vịt hòng che giấu, nhưng mỗi lần sống chung với Thịnh Tiêu, càng ngày y càng dễ bị dao động cảm xúc.
Y tức giận lao tới kéo vạt áo trước ngực của Thịnh Tiêu xuống, oán trách: “Thật không nghĩ ra, tại sao hồi trước ta lại nhìn trúng tên đầu đất như ngươi chứ?”
Dứt lời liền dùng môi cạy miệng của Thịnh Tiêu ra, hung hăng dùng răng cọ mạnh vào, làm cho bờ môi mỏng của Thịnh tông chủ bị cắn ra dấu răng mờ mờ.
“Tương văn mười hai.
”
Hề Tương Lan giờ mới trút giận xong, hít sâu một hơi hương quế thơm ngát pha lẫn chút mát lạnh, không còn giống lần trước tỏ ra khó chịu khi bị hỏi về tên Tương văn, y hôn nhẹ lên bờ môi hơi sưng của Thịnh Tiêu, ậm ờ nói: “Tên là…”
Con ngươi của Thịnh Tiêu co rút lại.
Hề Tương Lan nói: “…Kham Thiên Diễn.
”
===Hết chương 60===.