—“Không phải nói Thiên Diễn Châu chưa từng phán tội sai sao?”—
Thịnh Tiêu để lại chút thần trí, khi nghe vậy liền thúc giục linh lực đè men say xuống.
Đôi mắt của hắn trở nên trong suốt rõ ràng, nhìn thoáng qua Hề Tương Lan đang lầm bầm rúc đầu vào ngực Nhạc Chính Trấm, đoạn kêu Phục Man ra ngoài nói chuyện.
Phong Duật thấy vậy vội vàng đẩy Hoành Ngọc Độ đi theo.
Bốn người vừa đi khỏi, bên trong Cửu Tư Uyển trở nên vắng vẻ hơn.
Nhượng Trần nghiền ngẫm nhìn bóng lưng rời đi của Thịnh Tiêu, đột nhiên ngoắc tay với Hề Tương Lan: “Tương Lan, tới đây.”
“Hả?” Hề Tương Lan lầu bầu bò qua, gục đầu trên bàn, mơ màng nói: “Có chuyện gì?”
Nhượng Trần giúp y vuốt lại mái tóc rối, thản nhiên nói: “Còn uống? Sắp bị người ta bới gốc gác ra kìa.”
Hề Tương Lan mở đôi mắt mông lung, nói: “Gốc gì cơ, ngươi nói cái gì?”
Nhượng Trần: “…”
Nhượng Trần buồn cười không thôi: “Bợm rượu, ngươi uống tiếp đi.”
Hề Tương Lan ‘Ờ’ một tiếng rồi ngoan ngoãn bò về chỗ ngồi, rủ Nhạc Chính Trấm ca hát nghêu ngao.
Nhượng Trần thong thả đứng dậy, chầm chậm đi ra khỏi Cửu Tư Uyển, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào bốn người bên trong đình nghỉ chân.
Phục Man đã bắt đầu hóa giải thuật pháp cho Hoành Ngọc Độ và Phong Duật, Thịnh Tiêu ngồi một bên rũ mắt nhìn quả cầu trong tay, không biết đang nghĩ gì.
Bất thình lình Thịnh Tiêu đứng bật dậy, linh lực tỏa ra trong lòng bàn tay chấn động mạnh rồi bắn thẳng về phía cái hồ đối diện, làm văng lên cột nước cao mười mấy trượng.
Phục Man giật mình run tay, ngơ ngác hỏi: “Sao thế?”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nghiêng đầu, nhìn về phía Nhượng Trần đứng cách đó không xa.
Nhượng Trần từ từ rút linh lực về, không những không giải thích mà còn không cảm thấy lúng túng bỏ chạy, cứ thế dựa lưng vào cạnh cửa mỉm cười nhìn bọn họ.
Thịnh Tiêu tỏ ý Phục Man tiếp tục giải thuật pháp, sầm mặt bước ra khỏi đình nghỉ chân: “Có ý gì?”
Nhượng Trần hỏi lại: “Ngươi có biết tại sao cha ta bế quan sinh tử không?”
Thịnh Tiêu nhíu mày.
Nhượng Trần thích nhất kiểu nói chuyện bóng gió lệch khỏi trọng điểm, nhưng lần này cái miệng nói chuyện nọ xọ chuyện kia của hắn giờ mới chịu nói ra vấn đề liên quan.
Thịnh Tiêu thà tình nguyện nghe Hề Tương Lan nói xằng nói xiên, từ trong đống lời bịa đặt lựa nhặt ra nửa lời nói thật, chứ không muốn phí thời gian nghe Nhượng Trần cà kê dê ngỗng.
Nhượng Trần lạnh nhạt nói: “Ta không thấy ở ông ấy có cơ duyên đột phá Đại thừa kỳ, còn nói thẳng với ông ấy dù có bế quan mấy trăm năm đi nữa thì vẫn là công dã tràng.”
Thịnh Tiêu ngạc nhiên.
“Vô Chước, Tương Lan luôn có thù tất báo.” Nhượng Trần thản nhiên nói: “Nếu dễ dàng tìm ra kí ức của Hề Minh Hoài như vậy, vì sao hắn lại bôn ba khắp nơi suốt sáu năm trời, đến bây giờ mới tìm được?”
Thịnh Tiêu không biết nghĩ tới gì mà con ngươi hơi co lại.
“Tương Lan vẫn còn gánh án mạng trên người, nếu Thiên Diễn Châu của ngươi thật sự giáng thiên lôi trừng phạt xuống…”
Nhượng Trần lạnh nhạt chưa nói hết câu, đột nhiên ngước mắt nhìn xoáy vào Thịnh Tiêu, con ngươi tựa giếng cổ ngàn năm thoáng hiện lên vệt kim văn tà dị.
Đó là linh lực Thiên Diễn của ‘Khuy Thiên Ky’.
Thịnh Tiêu lạnh lùng đối mặt với hắn.
Đột nhiên, bên phía đình nghỉ mát truyền tới tiếng la thất thanh, kéo theo đó là tiếng rít chói tai của chim lưu ly, suýt làm cho Phục Man ngồi sát bên bị chấn điếc.
Hoành Ngọc Độ vừa được hóa giải thuật pháp mở to đôi mắt vô hồn không tiêu cự, hít thở dồn dập, bàn tay đặt trên tay vịn dùng sức bóp chặt, khớp xương gồ lên, chim lưu ly bay tán loạn xung quanh hắn như gặp phải nguy hiểm.
Ánh nến trên bàn đá bị chim lưu ly thổi le lói một lát rồi tắt ngúm.
Toàn bộ đình nghỉ mát rơi vào bóng tối.
Mặt Phong Duật trắng bệch hơn giấy, hắn lắp bắp: “Hề Tuyệt và Chưởng viện…”
Thịnh Tiêu sải bước xông tới, nói: “Cái gì?”
Phục Man bị người ngó lơ lặng lẽ thắp sáng lại ngọn nến.
Thịnh Tiêu vốn nghĩ chuyện Hoành Ngọc Độ và Phong Duật bị trúng thuật pháp và án thảm sát Hề gia không đến mức liên quan chặt chẽ với nhau, hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của hai người họ liền có dự cảm không lành.
Trống ngực của Phong Duật đập bình bịch liên hồi, hắn cảm thấy mình giống như vừa tỉnh lại từ giấc mơ hoang đường.
Hắn suy nghĩ nát óc cũng không thể tin nổi, Chưởng viên luôn hiền lành thân thiện thế mà thẳng thừng ra tay hạ sát bọn họ, còn Hề Tuyệt sớm tối bên nhau nhiều năm lại lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn, không khác gì đang nhìn hai người xa lạ không thân quen.
“Đó không phải là Hề Tuyệt…” Phong Duật lẩm bẩm: “Là Chưởng viện… Ôn Cô Bạch tàn sát Hề gia, là Ôn Cô Bạch.”
Hắn thà tin tất cả mọi chuyện là do Ôn Cô Bạch gây ra, chứ không muốn tin hung thủ là Hề Tuyệt.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Lúc nào?”
Phong Duật nhức đầu xoa mi tâm: “Ở Thiên Diễn học cung vào năm thứ ba.”
Năm thứ ba?
Cũng là năm tiểu Hề Tuyệt bị tiếng sấm dọa mất hồn.
Trái tim của Thịnh Tiêu nặng như đeo chì.
Hoành Ngọc Độ im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng trấn an xong chim lưu ly, hắn lau mồ hôi trên mặt, lạnh lùng nói: “Đó không phải là Hề Tuyệt.”
Thịnh Tiêu nhìn hắn.
“Hắn bị đoạt xác.” Hoành Ngọc Độ không thể nói ánh mắt đó của ‘Hề Tuyệt’ là có ý gì, chỉ cảm thấy nó thật tà quái và khiếp người, không thể nào là ánh mắt của một người sống sung sướng từ nhỏ như Hề Tuyệt.
Chẳng qua Hoành Ngọc Độ vừa nói xong bỗng nhíu mày.
Nhưng nếu bị đoạt xác thật thì tại sao người đó chỉ điên cuồng tàn sát Hề gia, còn hai người họ thì lại bỏ qua?
Còn để lại thuật pháp cấp Linh dễ dàng bị phát hiện ra?
Hề Tương Lan thấy mấy người kia đi nãy giờ vẫn chưa về, y say xỉn loạng choạng vịn cạnh cửa đi ra, suýt chút nữa trượt chân té xuống đất, lè nhè nói: “Sao rồi, Thịnh Tiêu? Thịnh Tiêu đâu?”
Nhượng Trần đi tới dìu y.
Thịnh Tiêu lạnh lùng dời mắt về, nhìn sang quả cầu lưu ly đặt trên bàn.
Phục Man cũng đã hóa giải thuật pháp cấp Linh trên quả cầu, tuyết rơi trong quả cầu bay tán loạn một hồi.
Thịnh Tiêu cong tay búng một cái.
‘Vọng Lũ Cốt’ lại vỡ ra, hóa thành bông liễu bay vút qua, luồng linh lực hư ảo từ từ ngưng tụ lại, hiện ra cảnh tượng trong kí ức của Hề Minh Hoài.
Vẫn là đêm mưa gió bão hôm đó.
Trong màn mưa xối xả, lôi quang lóe lên thắp sáng núi thây biển xác la liệt xung quanh.
Trong tầm mắt lay động điên cuồng, một thiếu niên gầy gò mặc lễ phục cập quan hoa lệ quỳ trên đất, trong mắt lóe lên kim văn, đang cầm tay của một nữ nhân cả người đẫm máu.
Đó là Túng phu nhân.
Cả người Túng phu nhân như mới được vớt từ biển máu ra, nàng há miệng phun máu không ngừng, đôi mắt xinh đẹp dần dần mất tiêu cự, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa ngẩng đầu nhìn thiếu niên, môi mấp máy như muốn nói gì đó.
“Mẹ.” Hề Tuyệt lưu luyến gọi nàng, cầm bàn tay đẫm máu của Túng phu nhân áp lên má mình, nở nụ cười gần như điên cuồng, nói: “Mẹ ơi, con không ngoan sao ạ?”
Mưa to xối hai người họ ướt nhẹp, trên mặt Túng phu nhân không biết là nước mắt hay nước mưa, nàng thoi thóp nói: “Ta không nên…”
Trong đôi mắt màu vàng của Hề Tuyệt thoáng hiện lên vẻ dịu dàng.
Nhưng Túng phu nhân lại nói: “…Ta không nên dung túng ngươi trở thành một kẻ lòng dạ độc ác khó lường, ngông cuồng tự cao tự đại.”
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt dịu dàng của Hề Tuyệt thoáng thay đổi, dường như toàn bộ nhân tính của hắn đều bị nhấn chìm vào trong con ngươi tối đen không ánh sáng, hắn cười khẽ một tiếng, nhưng trong mắt chỉ toàn là chết lặng và sự lạnh lẽo tột cùng.
“Mẹ à.” Hắn đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Túng phu nhân, dịu dàng nói: “Việc đã đến nước này, mẹ không thể nói một câu dỗ dành con được sao?”
Túng phu nhân oán hận trừng hắn.
Hề Tuyệt nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, mở miệng khẽ cất lời hát ru mà bất kỳ người mẹ nào ở Trung Châu đều biết, hắn thủ thỉ: “Mẹ không thương con sao? Con cũng đâu muốn vậy đâu, con là bị mọi người ép biến thành một tiểu quái vật, mẹ không thể trách con được, có đúng không?”
Túng phu nhân mở miệng muốn nói gì đó.
Một luồng kim văn từ trong người Hề Tuyệt bay ra, bao quanh toàn thân của Túng phu nhân từng vòng một.
Tương văn Thiên Diễn trong người Túng phu nhân tức khắc bị đánh nát, kinh mạch đứt thành từng khúc, con ngươi mất ánh sáng, trút hơi thở cuối cùng trong lòng ngực lạnh lẽo.
Chết không nhắm mắt.
Hề Tuyệt giống như bị nhập ma mà điên khùng ôm chặt nàng, nhỏ giọng thủ thỉ.
“Mẹ ơi, bọn họ đều bắt nạt con, tại sao mẹ không đến cứu con? Là mẹ vứt bỏ con trước, cho nên dù con có làm gì thì mẹ đều sẽ hiểu cho con, phải không mẹ?”
“Mẹ sẽ giống như con hồi nhỏ mà cưng chiều con, yêu thương con, và tha thứ cho con chứ ạ?”
“Mẹ ơi, con lạnh quá.”
Hề Tuyệt lầm bầm hồi lâu nhưng không chờ được lời đáp lại nào, hắn nhìn xuống thì mới nhận ra Túng phu nhân đã tắt thở từ lâu.
Thiếu niên còn chưa làm lễ cập quan run rẩy một lúc lâu, đột nhiên òa khóc nức nở như trẻ con dưới đêm mưa nghiệt ngã.
Tiếng sấm rền vang không dứt, hạt mưa bị chiếu trắng xóa rơi tầm tã.
Hắn khóc đến nỗi cả người run rẩy, dù mặt ước đẫm nước mưa nhưng vẫn có thể thấy rõ hạt lệ chảy ra từ khóe mắt, nỗi đau thấu xương gánh trên lưng khiến hắn phải oằn mình, khiến người khác nhìn vào mà chạnh lòng.
Nhưng không biết qua bao lâu, vẻ đau khổ mất đi người thân trên mặt Hề Tuyệt bỗng biến mất.
Hắn tỏ ý chê hất Túng phu nhân ra khỏi người mình, miệng ngâm nga câu hát chống tay đứng dậy, nhấc chân chà chà vết máu hòa lẫn với nước mưa trên đất trông như một thiếu niên ngây thơ chưa trải đời, vóc dáng cao ráo di chuyển nhẹ nhàng thoải mái dưới làn mưa nặng hạt.
Một hồi lâu sau, thiếu niên giống như ác quỷ báo oán chợt nghiêng đầu sang, lọn tóc ước dính bết vào khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt màu vàng lấp lánh tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào hư không không biết tên.
Xuyên qua ảo cảnh của ‘Vọng Lũ Cốt’, đôi mắt tà quái kia nhìn thẳng vào Thịnh Tiêu.
“Ơ kìa.” Hề Tuyệt bật cười: “Ca, ngươi đã thấy rồi?”
Thoáng chốc, kí ức của Hề Minh Hoài hơi dừng lại.
Bông liễu của ‘Vọng Lũ Cốt’ từ từ tản ra, bên ngoài Cửu Tư Uyển rơi vào yên lặng.
Thịnh Tiêu siết chặt Thiên Diễn Châu, ánh mắt của hắn vẫn còn dán chặt vào bóng người mờ ảo đang dần dần biến mất trong ảo cảnh, trong đầu in rõ đôi mắt tà dị điên cuồng kia.
Hoành Ngọc Độ vốn tưởng kí ức của Hề Tuyệt đã đủ khiến hắn rợn tóc gáy, nhưng không ngờ kí ức về đêm mưa Hề gia bị diệt tộc của Hề Minh Hoài mới chân chính là khủng bố ám ảnh.
Ngay từ lúc bắt đầu, có lẽ Thiên Diễn Châu đã đúng.
Chỉ có điều, Hề Tuyệt trong đêm mưa của ‘Vọng Lũ Cốt’ hiển nhiên không phải là Hề Tuyệt thật sự.
Bát tự của Hề Tuyệt rất yếu, một tiếng sấm nhỏ đủ khiến y bị dọa mất hồn, vô cùng thích hợp để người đoạt xác nhập vào.
Phong Duật đần thối cả mặt.
Hề Tương Lan được Nhượng Trần dìu không biết chuyện gì đang xảy ra, mơ màng kêu: “Ca?”
Nhượng Trần lạnh lùng đứng xem, cẩn thận đỡ y đứng vững lại, dường như không muốn để y xem những cái đó.
Ngay sau khi ‘Vọng Lũ Cốt’ kết thúc trình chiếu, Thiên Diễn Châu liền mất kiểm soát mà xoay tròn vù vù, Thịnh Tiêu muốn ngăn lại nhưng không thể.
Tất cả mọi người ở đây— Trừ Hề Tương Lan xỉn quắc cần câu còn đang lè nhè kêu ca ca, đều không tự chủ được mà nín thở, thậm chí Nhượng Trần lặng lẽ ma sát đầu ngón tay tạo ra một luồng linh lực Thiên Diễn, lạnh lùng nhìn Thiên Diễn Châu.
Cuối cùng, trước những ánh mắt đề phòng lẫn soi mói của mọi người, Thiên Diễn Châu đã ngừng lại.
Sáu mươi hạt châu từng phán Hề Tương Lan có tội trước đó, giờ đây chỉ còn lại mỗi một hạt.
—Và không ai xa lạ, đó là hạt châu tả tơi xơ mướp cứng đầu cứng cổ đòi phán tội Hề Tương Lan cho bằng được.
Cả Thịnh Tiêu cũng phải ngạc nhiên.
Còn chưa kịp phản ứng, hạt châu ngoan cố kia giống như bị điên mà xoay tít vù vù.
Lần này, toàn bộ một trăm lẻ bảy hạt châu đều hiện lên chữ ‘sát’.
Tất cả mọi người ở đây đều đần mặt ra.
Hạt châu đó thoáng dừng lại giống như để lấy hơi, sau đó dẫn theo những hạt châu còn lại đồng loạt xoay tròn như điên, xoay đến nỗi muốn tóe ra tia lửa.
Cơn sợ hãi lẫn cảnh giác cao độ của mọi người đều bị màn hề hước trước mặt dập tắt, chỉ biết trợn mắt nhìn nhau.
Phong Duật dè dặt nói: “Không phải nói Thiên Diễn Châu chưa từng phán tội sai à?”
Hạt châu này…
Xem ra bị điên nặng.
===Hết chương 65===