—Hồi ức, kết thúc—
Yến Linh quỳ trong tuyết lớn tận bốn ngày.
Có lẽ ngày tuyết nên tĩnh mịch vắng vẻ, Yến Linh quỳ giữa đêm tuyết phủ đầy người, loáng thoáng nghe thấy tiếng lẩm bẩm.
“Muốn ra ngoài…”
“Mẹ không cần mình nữa…”
“Mau cứu con với.”
Địa mạch Thiên Diễn của Hề gia trải rộng toàn bộ bên dưới phủ đệ, Yến Linh quỳ một mình ngơ ngác nghiêng đầu, lớp tuyết đọng dày cộm trên đầu theo đó đổ ập xuống đất.
Có người đang nói chuyện.
Có lẽ vì lạnh lẽo nên làm cho đầu óc của Yến Linh tỉnh táo hơn bao giờ hết, cậu lờ mờ suy đoán có lẽ tiểu thiếu gia sang quý Hề Tuyệt bị người Hề gia giấu ở đâu đó, vì thế mới thay đổi kí ức và nhận thức của cậu để thay thế Hề Tuyệt nhập học.
Yến Linh im lặng hồi lâu, nghiêng tai lắng nghe tiếng nói lẩm bẩm, đột nhiên âm thầm cho linh hồn rời khỏi thân xác.
“Cứu ta.”
Tương văn ‘Nhàn Thính Thanh’ vô thức lệ thuộc vào giọng nói kia, dẫn dắt cậu tránh né người tuần tra, thuận lợi đi tới linh đường Thiên Diễn của Hề gia.
Yến Linh giống như bị một sợi dây kéo đi, từ từ xuyên qua tầng tầng kết giới làm bằng Thiên Diễn bất khả xâm phạm, cuối cùng tiến vào địa mạch của Hề gia.
Thiên Diễn tựa như dòng sông hiền hòa chảy bên dưới lòng đất, tiếng róc rách vang lên không ngừng dù là một giây.
Phía trước địa mạch Thiên Diễn, có một bóng người nhỏ gầy bị xiềng xích khóa chặt tứ chi, giam chặt trên mặt đất.
Vô số sợi tơ màu vàng ngoi ra từ dòng sông Thiên Diễn bay tới cắm vào trong kinh mạch của người đó, không phí phạm từng giây từng phút hấp thu linh lực của Tương văn ‘Kham Thiên Diễn’ để cung cấp cho địa mạch.
Yến Linh ngơ ngác đi tới, thấy rõ người đang bị giam cầm kia.
—Khuôn mặt giống như đúc với cậu.
Là Hề Tuyệt chân chính.
Từ sau khi Hề Tuyệt thức tỉnh Tương văn ‘Kham Thiên Diễn’ vẫn luôn bị giam giữ dưới đây, cậu ta trời sinh quái gở khó bị kiểm soát, cho dù Hề gia muốn thả cậu ta ra, tiểu Hề Tuyệt chịu khổ nhiều năm như vậy chắc chắn sẽ co giò chạy trốn.
Một thời gian dài bị nhốt bị tra tấn hành hạ liên tục tính bằng giây, làm cho Hề Tuyệt còn da bọc xương, cổ tay và cổ chân toàn là vết trầy vết cắt do giãy giụa mà ra, thậm chí xiềng xích còn mài đứt cả gân chân gân tay, gây ra vết thương sâu đến mức thấy rõ cả xương trắng.
Cho dù vậy, Hề Tuyệt vẫn kiên trì mỗi ngày nghĩ cách chạy trốn.
Hề Tuyệt mơ hồ nhận ra không gian xung quanh có gì đó không đúng, uể oải từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với Yến Linh trong trạng thái Thần hồn.
Yến Linh kinh ngạc nhìn cậu ta, bỗng chốc không biết nên nói gì.
Hề Tuyệt cười nhạo, nói: “Ê nhóc, có gì ăn không?”
Yến Linh lắc đầu.
Hề Tuyệt chê: “Vô dụng.”
Yến Linh không thích bị người ta vô duyên vô cớ mắng chửi, nhíu mày đứng lên muốn bỏ đi.
Hề Tuyệt lập tức cuống quýt, vội vàng nói: “Ê ê, nấm lùn, đừng đi mà, ở lại nói chuyện với ta chút đi.”
Yến nấm lùn: “……”
Người này có biết nói chuyện không vậy?
“Ta phải đi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Linh tỏ ra lạnh lùng, cậu biết người này là đầu sỏ gây ra đại nạn cho mình, trừng cậu ta: “Chờ ta giết Hề Trạch xong, sẽ suy xét thả ngươi ra.”
Hề Tuyệt nghe vậy liền vui vẻ: “Ngươi? Một Kim đan kỳ mà dám giết Hề Trạch? Ha ha ha ha cười xỉu.”
Yến Linh: “…”
Yến Linh vô cảm đi tới, nhấc chân đá mạnh vào xiềng xích trên người Hề Tuyệt, lạnh lùng nói: “Cười chết ngươi đi.”
Nói xong liền muốn đi.
“Nè nè!” Hề Tuyệt giờ mới biết kinh sợ, co được duỗi được nói: “Ta sai rồi ta sai rồi, là trẻ con nhưng cao lớn uy mãnh giỏi giang, là tiểu Khoa Phụ, mau tới trò chuyện với ca ca đi.”
(Khoa phụ – 夸父:là một trong các nhân vật thần thoại của Trung Quốc thời Thượng Cổ, theo ghi chép của Sơn Hải Kinh, ông có hình thể cao lớn, tay phải quấn thanh xà, tay trái quấn hoàng xà, có thể tồn tại dưới ba trạng thái người, thú và thần, tính tình không sợ khó khăn, anh dũng, suy nghĩ cho dân, vì dân tạo phúc.)
Yến Linh nhíu mày, chỉ cảm thấy người này vốn không biết cách nói chuyện đàng hoàng với người khác.
Hề Tuyệt sợ cậu bỏ đi, lật đật tỏ ra khiêm tốn xin chỉ dạy: “Ngươi muốn giết Hề Trạch thế nào, hắn là Hư cảnh, rất khó giết. Ngươi mau nói cho ta biết đi, biết đâu ta có thể giúp được ngươi.”
Yến Linh nhíu mày: “Ngươi là người Hề gia mà?”
Hề Tuyệt cười phá lên, tay chân cử động làm cho xiềng xích khua rổn rảng.
Chỉ mới nói chuyện vài câu, cậu ta đã tìm về cảm giác giao tiếp của trước kia, cười tủm tỉm nói: “Người Hề gia đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ ta còn phải ngu trung ngu hiếu làm công cụ Tương văn cho Hề gia, đến chết cũng là quỷ nghe lời của bọn hắn? Lý nào có chuyện đó? Bọn hắn hành hạ ta thừa sống thiếu chết, đương nhiên là phải trả thù.”
Yến Linh ngớ ra.
Hai người im lặng đối diện nhau hồi lâu.
Đột nhiên, một bên khẽ lên tiếng: “Giết mỗi Hề Trạch thì chả bõ, có muốn giết sạch Hề gia không?”
Mùa đông hôm đó, Tiểu ‘Kham Thiên Diễn’ và tiểu ‘Nhàn Thính Thanh’ do Thiên Diễn sinh ra bắt đầu bàn mưu đồ kéo dài tận sáu năm.
Ôn Cô Bạch là thanh đao của bọn họ.
Hồi mới bắt đầu, Yến Linh vốn định mỗi lần sẽ dùng Thần hồn rời khỏi thân xác đi tìm Hề Tuyệt, sau đó có lẽ Hề trưởng lão phát hiện linh đường Thiên Diễn có điểm bất ổn nên tăng cường phòng bị.
Hề Tuyệt quyết định đưa một sợi linh lực gốc của Thiên Diễn cho Yến Linh, để hai người thuận tiện liên lạc.
“Gọi ca ca đê.” Hề Tuyệt rất gợi đòn, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hằm hằm của Yến Linh là muốn ghẹo tức cậu, cả ngày léo nhéo bên tai cậu không ngớt miệng.
Yến Linh liếc sợi linh lực gốc lóe sáng kia, bực bội nói: “Ngươi có chịu im miệng không thì bảo!?”
Hề Tuyệt cười ha hả: “Ai kêu ngươi mới mười lăm tuổi đã kết anh, để cơ thể bị đẹt, gọi ta một tiếng ca thì sao chứ, ngươi gọi đám người Chư Hành Trai là ca bon mồm lắm mà?”
Yến Linh nói: “Đồ nhiều chuyện, câm miệng.”
Hề Tuyệt ứ chịu câm miệng, cười tủm tỉm nói tiếp: “Linh Nhi à, sao ta phát hiện người kia… Không phải, cái tên, đúng rồi, cái tên hay đứng dưới cây quế, nhìn ngươi với ánh mắt rất kì lạ thế nhỉ?”
Yến Linh đang hốc linh đan, muốn ăn nhiều để cao lên chút, đỡ cho bị Hề Tuyệt lôi chiều cao ra trêu chọc.
Cậu nhét linh đan căng phồng hai má, lúng búng nhìn theo hướng mà Hề Tuyệt nói, vô tình mắt chạm mắt với Thịnh Tiêu.
“Ánh mắt kỳ lạ?”
“Đúng vậy, ánh mắt của hắn nhìn như muốn nuốt chửng ngươi vào bụng.”
Yến Linh tức giận: “Ta và hắn và bạn tốt.”
“Ờ.” Có lẽ Hề Tuyệt đã không nói chuyện trong nhiều năm, luôn quấn quýt bên Yến Linh lải nhải không kéo da non: “Nhưng ‘bạn tốt’ của ngươi nhìn ngươi rất thâm tình quyến luyến nha.”
Yến Linh: “…”
Yến Linh sợ hãi nói: “Ngươi có biết mình đang nói gì không đó?”
Cả hai đều là nam nhân đích thực, huống chi Yến Linh mới tròn mười sáu, ngay cả nữ tu sĩ cũng chưa từng đường đường chính chính nhìn một lần, sao lại đột nhiên có một nam nhân— Mà còn là miệng hến sớm chiều chung đụng có tình cảm sâu nặng với cậu?
Hề Tuyệt đào hố không chịu lấp, cười hì hì nấp trong thức hải của Yến Linh, không lên tiếng.
Yến Linh vốn cảm thấy mình và Thịnh Tiêu chỉ là bạn thân, nhưng Hề Tuyệt miệng tiện lại nói ra ‘tình cảm sâu nặng’, khiến cậu càng nhìn Thịnh Tiêu càng thấy kì quái.
“Tự kỷ.” Yến Linh vỗ má, tiếp tục hốc linh đan, thầm nghĩ: “Thiên Đạo đại nhân làm sao biết tình yêu là gì, cho dù hắn có thích thì không nên thích người như mình, chắc chắn tên đó nói bậy.”
Cậu đang suy nghĩ chợt có người vỗ vào lưng mình.
Yến Linh hết hồn, vội vàng lắc đầu nói: “Ta không nghĩ gì hết!”
“Nói gì thế?” Phong Duật thò đầu tới, nghi ngờ sờ trán cậu: “Ta còn tưởng ngươi bị sốt đến ngu người chứ, sao lại ở đây trề môi tự lẩm bẩm mình ên thế— Chậc, sao ngươi ăn nhiều linh đan quá vậy, đừng ăn nữa, không cao lên được đâu.”
Yến Linh tức giận dí đánh cậu ta.
Phong Duật ôm đầu lủi nhanh như chuột, thấy Thịnh Tiêu đang đi đến để giúp Yến Linh đánh mình, lật đật móc ra một vũ khí bảo vệ mạng sống từ trong vạt áo trước ngực— Là một nửa tấm thủy kính Nguyệt Văn.
“Yêu quái! Nhìn pháp bảo của ta đây!”
Yến Linh cưỡi trên người cậu ta, tức giận nói: “Sao hả, cái gương này của ngươi có thể thu phục ta?!”
Phong Duật thấy không xi nhê, vội nói: “Dừng tay dừng tay! Cha ta dặn ta phải tự tay đưa cái gương này cho ngươi, khoan hãy đánh… Éc!”
Yến Linh đánh xong mới liếc đến cái gương kia, còn tưởng sẽ nhìn thấy mặt mình, nhưng vừa ngó sang mặt kính thì lờ mờ nhìn thấy mấy luồng Nguyệt Văn đang trôi nổi.
Cùng lúc đó, tiếng nước chảy róc rách chỉ xuất hiện trong mơ từ bỗng phát ra từ trong thủy kính.
Yến Linh như hóa đá, trợn to đôi mắt không thể tin nổi.
Cậu nhanh như cắt giật lấy thủy kính, không thèm nhìn Phong Duật tức tốc đạp gió bay trở về trai xá.
Yến Linh run rẩy vuốt ve nửa tấm thủy kính Nguyệt Văn, chỉ thấy một luồng linh lực hiện ra, thoáng cái một bóng người quen thuộc hóa thành luồng sáng lặng lẽ bay ra khỏi mặt kính, đứng trước mặt Yến Linh.
Yến Nguyệt đã là một thiếu niên nhỏ gầy, toàn thân tỏa ra quỷ khí, mặt mũi lạnh lùng.
Yến Linh kinh ngạc nói: “A Nguyệt?”
Yến Nguyệt kinh ngạc nhìn cậu, một hồi lâu sau giống như mới nhận ra cậu.
Nhưng dù sao nó đã chết một lần, còn bị vỡ hồn, cho dù tốn mấy năm tu luyện thành thực thể hòa làm một với thủy kính, nhưng Thần hồn bị tổn hại khiến nó không thể trở về với dáng vẻ như trước.
“Sư… Sư huynh.”
Yến Nguyệt khó khăn nói ra hai chữ, còn chưa kịp phản ứng thì Yến Linh đã lao nhanh tới, ôm chầm lấy nó như may mắn tìm lại được bảo bối quý giá.
Yến Nguyệt hơi sửng sốt, có vẻ nó muốn cố gắng nở nụ cười ngoan ngoãn nhưng cơ mặt giống như bị tê liệt vậy, không thể nào làm ra biểu cảm được.
Cái ôm của nó không còn ấm áp như trước nữa, giờ chỉ có âm khí lạnh lẽo của u hồn ác quỷ.
Nhưng Yến Linh không quan tâm.
Yến Nguyệt còn sống là đã cho Yến Linh một chút lưu luyến chân thành với thế gian này.
Sau ngày hôm đó, Yến Linh ngày càng mong chờ báo thù xong sớm để có thể trở lại thân phận Yến Linh, cùng sư đệ rời khỏi Trung Châu, đến Bắc Cảnh mở một y quán nhỏ ở đâu cũng được.
Sau đó, cậu nghe thấy tiếng hoa nở trong lòng Thịnh Tiêu, tốt đẹp đến nỗi cậu phải thụ sủng nhược kinh.
Cậu không hề ghét bỏ nó, vô thức cảm thấy thật vui vẻ.
Sau khi gạo nấu thành cơm, Yến Linh chìm đắm trong tưởng tượng màu hồng tươi đẹp với tương lai, ngượng ngùng tăng thêm một từ ‘đạo lữ’ trong hoạch định của mình.
Chờ chuyện Hề gia kết thúc, bọn họ có thể đến Yến Ôn Sơn tu sửa lại linh giới, xây thêm một động phủ, quy ẩn núi rừng cũng là một ý hay.
Mới đầu, Yến Linh vốn định tu lên Hư cảnh sẽ bắt đầu kế hoạch, nhưng Hề gia lại muốn lấy Tương văn của ‘Hề Tuyệt’ triệt để hòa làm một với địa mạch Thiên Diễn vào cùng ngày tổ chức lễ cập quan tròn hai mươi tuổi, xóa sạch sự tồn tại của Hề Tuyệt.
Bất đắc dĩ, hai người đành phải gấp rút tiến hành kế hoạch trước dự tính, quyết định sẽ ra tay vào đêm Khất Xảo cũng như lễ cập quan hôm đó.
Tới tiết Khất Xảo.
Nhượng Trần thế nhưng lại đến bất ngờ, báo cho Yến Linh biết cậu sẽ chết dưới tay Thịnh Tiêu trong tương lai.
Yến Linh không tin nổi nhìn Nhượng Trần, vẻ mặt không sợ trời không sợ đất bỗng chốc biến mất, thay vào đó là hoảng hốt mờ mịt, cậu lầm bầm: “Thịnh Tiêu muốn giết ta? Nhưng… Nhưng chúng ta sắp hợp tịch mà.”
Hai người cũng đã song tu, thậm chí Yến Linh đã lên sẵn kế hoạch chi tiết cho lễ hợp tịch ở Yến Ôn Sơn, chỉ cần chờ qua tiết Khất Xảo là tiến hành ngay.
Nhưng bây giờ, ‘Khuy Thiên Ky’ lại báo cho cậu biết đạo lữ tương lai của cậu sẽ vì Hề gia mà ra tay giết cậu?
Nhượng Trần bị lời nói của cậu làm cho sốc óc, nhưng bây giờ không phải lúc xoắn xuýt chuyện này, cậu ta hối hả khoa tay múa chân: “Đúng rồi, ngươi đã có chốn nương thân, từ nay về sau dù cho xảy ra chuyện gì đi nữa, Thịnh Tiêu… Sẽ sát cánh bên cạnh ngươi. Cuộc đời của ngươi chỉ mới bắt đầu, chẳng lẽ ngươi muốn tự tay hủy diệt hết sao?”
Yến Linh kinh hồn bạt vía đứng đó, đôi mắt tối đen vô hồn, trông có vẻ đã bị thuyết phục.
Động tác quơ tay của Nhượng Trần càng thêm nhẹ nhàng: “Có điều gì có thể đáng giá khiến ngươi đánh đổi cả đời, Hề Tuyệt?”
Cậu ta không nói ra mấy câu này còn đỡ, nhưng vừa nói xong, đồng tử của Yến Linh khẽ động, vẻ đau buồn lẫn hoang mang hồi nãy giống như bị tống hết ra ngoài, giờ đây hoàn toàn biến thành một người máu lạnh vô tình.
“Không sai.” Yến Linh lạnh lùng nói: “Bọn chúng hủy hoại ta, tất nhiên ta sẽ bắt bọn chúng nợ máu trả máu, đánh đổi cả đời cũng đáng giá.”
Nhượng Trần kinh ngạc.
Yến Linh mang theo đôi mắt đỏ hoe quay lưng sải bước rời đi.
Trong mắt Nhượng Trần, Yến Linh giống như đang từ từ đi trên con đường không lối về, càng ngày càng nhiều vật màu đỏ không rõ tên quấn chặt lấy kinh mạch toàn thân cậu, lặng lẽ từng chút một kéo cậu vào vực sâu thăm thẳm.
Yến Linh lảo đảo bước đi, không muốn nhìn thấy thủ ngữ của Nhượng Trần.
Lần đầu tiên Nhượng Trần phải nghi ngờ ‘Khuy Thiên Ky’, Tương văn cho cậu ta thấy trước tương lai, nhưng không thể nhúng tay vào mà chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, đây là món quà của Thiên Diễn sao?
Hay là gông xiềng trói buộc cậu ta?
Môi của Nhượng Trần hơi hé, không biết nghĩ thông suốt điều gì mà phát ra âm thanh đầu tiên suốt tám năm qua.
Giọng nói khàn khàn trúc trắc, cả bản thân cậu ta đều cảm thấy vô cùng xa lạ.
“A Tuyệt, dừng tay đi.”
“Thịnh Tiêu… Sẽ giết ngươi.”
Chỉ có câu nói này là có thể lay chuyển Yến Linh.
Yến Linh bước nhanh thêm mấy bước, vì nghe thấy âm thanh xa lạ mà sững sờ hồi lâu, kinh hoàng quay phắt đầu lại.
Khóe miệng của Nhượng Trần tràn ra máu tươi, tu vi trong tám năm bị hủy phút mốt, nhưng cậu ta vẫn muốn Yến Linh dừng tay.
Yến Linh nhìn toàn thân Nhượng Trần tắm trong máu, đột nhiên giận dữ quát: “Ngươi có thể đừng xía vào chuyện của ta được không?!”
Nhượng Trần: “A Tuyệt, Thịnh Tiêu…”
“Đủ rồi!” Yến Linh như muốn tan vỡ: “Cầu xin ngươi để ta đi đi, ta không muốn nghe, ta không muốn nghe câu nói đó nữa…”
Tại sao thà mất hết tu vi cũng muốn nhắc nhở cậu?
Một kẻ mục rữa từ trong ra ngoài như cậu vốn không xứng đáng để Nhượng Trần phá hủy tu vi của chính mình.
Nếu Nhượng Trần không nói ra những lời đó, con đường trước mặt sẽ chìm ngập trong sương mù dày đặc không thấy rõ năm ngón tay, có muôn vàn nguy hiểm rình rập trong đó, dù Yến Linh có phải quờ quạng đụng bể đầu chảy máu, nhưng may ra còn có tia hy vọng cuối cùng soi sáng dẫn lối cho cậu.
Để cậu tin chắc rằng, sớm muộn sẽ có một ngày có thể đi ra khỏi sương mù, hướng tới ánh sáng.
Nhưng Nhượng Trần gạt sương mù dày đặc ra, cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của cậu, cho Yến Linh nhìn rõ tương lai bi thảm đen tối của mình.
—Để cậu sáng mắt ra, phía trước là con đường chết.
Ảo tưởng về một cuộc sống hòa thuận với bạn thận, một lễ hợp tịch náo nhiệt vui vẻ, toàn bộ chỉ là một giấc mơ đẹp.
Vừa chạm vào là vỡ tan tành.
Vào ngày Khất Xảo hôm đó, mưa to như trút nước, tiếng sấm rền vang không dứt.
Hề Trạch mặc một thân áo đen, đứng trong làn mưa lạnh lùng quát: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!”
Yến Linh đã đạt tới Hóa thần cảnh cầm kiếm Xuân Vũ trong tay, cười he he với hắn: “Cha quên rồi sao, năm đó con đã nói…”
Nếu hôm nay ngươi không giết ta, sớm muộn có một ngày ta sẽ khiến ngươi phải trả cái giá cực đắt.
Rõ ràng Hề Trạch đã là Hư cảnh nhưng lúc này tu vi giống như bị đè nén hết mức, không thể dốc hết linh lực của Tương văn Thiên Diễn ra dùng, bị kiếm Xuân Vũ của Yến Linh đánh cho chật vật.
Yến Linh không chút nương tay, kiếm Xuân Vũ lại cực kỳ hung hãn, dù chỉ chém ra một vết thương nhỏ cũng quyết liều mạng đâm kiếm ý có thể phá hủy kinh mạch một người vào trong máu xương hắn, có chết cũng không tiêu tán.
Chỉ trong chốc lát, cả người Hề Trạch toàn là máu với máu, hắn nghiến răng quỳ trên đất, trông nhếch nhác thảm hại, làm gì còn dáng vẻ cao ngạo tôn quý của Chưởng tôn Trung Châu?
“Không lẽ ngươi… Không muốn thằng nhóc tên Yến Nguyệt kia sống nữa sao?”
Yến Linh nghe thế liền phì cười, y mặc bộ áo hoa lệ tinh xảo cho buổi lễ cập quan, trên búi tóc cài một nhánh hoa quế, mưa như thác đổ xối y ướt nhẹp từ đầu đến chân, nhưng chỉ có mỗi nhánh hoa quế đó là còn khô ráo.
“Ngươi là nói đến A Nguyệt?” Yến Linh đứng bên cạnh Hề Trạch, cười nói: “Không phải nó đã bị Hề Thanh Phong giết từ lâu rồi sao?”
Đồng tử của Hề Trạch chợt co lại.
“Ngươi luôn muốn biết Tương văn cấp Linh của ta là gì, đúng chứ?” Yến Linh giơ một ngón tay đặt trên môi, dịu dàng nói: “Hôm nay sẽ nói cho ngươi biết.”
Y kề lại quá gần, trong mắt Hề Trạch thoáng hiện lên vẻ hung tàn, tay cầm kiếm bất thình lình vung lên muốn chém chết y.
“Keng—”
Là tiếng kiếm rời vỏ, xen lẫn với tiếng lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua da thịt.
Hề Trạch trợn to hai mắt, giãy giụa cuối đầu, thấy Yến Linh vừa cười vừa cầm kiếm Xuân Vũ đâm thẳng vào tim hắn, tay cầm chuôi kiếm còn liên tục xoay tròn từng chút một, muốn thọc nát trái tim của hắn.
“…Tương văn của ta tên là ‘Thính Tâm Âm’, ta biết hết mưu tính dự định của ngươi trong những năm qua.” Dù Hề Trạch sắp chết, Yến Linh cũng không nói thật nửa câu với hắn, cười vui vẻ: “Bây giờ ngươi hận ta lắm sao? Nhưng không còn cách nào nha.”
Yến Linh chợt rút mạnh kiếm về, Hề Trạch lảo đảo phịch một tiếng té nằm ra đất.
“…Ngươi giết cha mẹ của ta, ta sàn sát toàn tộc của ngươi, rất công bằng phải không?” Yến Linh từ trên cao nhìn xuống Hề Trạch, trong mắt tràn ngập ý lạnh điên cuồng vô tình, giọng nói thốt ra lại dịu dàng êm ái: “Ai cũng không thiệt thòi, Chưởng tôn có thể thông cảm cho ta, đúng chứ?”
Hề Trạch trừng muốn lòi mắt, nhìn chằm chằm vào Yến Linh, giùng giằng giơ tay túm lấy vạt áo của y, từng ngụm máu tươi liên tục tràn ra khỏi miệng hắn, ngăn cản những lời hắn muốn nói.
“Ta biết ngươi muốn nói gì.” Yến Linh ngó lơ vẻ oán hận và tức giận trong mắt Hề Trạch, dịu dàng nói: “Ngươi thông cảm cho ta, ta biết mà.”
Hề Trạch bị lời nói của y chọc giận trợn trắng mắt, đồng tử từ từ giãn ra.
…Lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng.
Yến Linh ngưng cười, vô cảm dùng linh lực triệt để phá nát Thần hồn của Hề Trạch, không cho hắn bất kỳ cơ hội hoàn hồn sống lại hay vào luân hồi chuyển thế đầu thai.
Sau đó, Yến Linh bị tiếng sấm dọa mất hồn, để cho Hề Tuyệt chiếm thân xác của mình.
Toàn bộ Hề gia đều là núi thây biển máu, sấm chớp nổ đùng lóe lên ánh sáng trắng bệch, kèm theo tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Ôn Cô Bạch phá vỡ trận pháp vây nhốt Hề Tuyệt suốt tám năm qua, cuối cùng Hề Tuyệt có thể lại nhìn thấy mặt trời, nhưng kinh mạch và tứ chi của hắn bị chặt đứt, không thể đi đứng như người bình thường được nữa.
Đã có người phát hiện ra động tĩnh của Hề gia, chẳng mấy chốc nữa người của Giải Trĩ Tông sẽ kéo đến.
Ôn Cô Bạch không muốn để lại hành tung, lặng lẽ hóa thành chim bay vút đi.
Yến Linh dìu thân thể gầy trơ xương bị giam suốt tám năm trời của Hề Tuyệt ra khỏi địa mạch Thiên Diễn, mưa to xối ướt cả hai người, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không hẹn đồng loạt cười phá lên.
“Đi thôi.” Hề Tuyệt lau nước mắt và nước mưa trên mặt, nói nhỏ: “Tìm một…”
Giọng nói của Túng phu nhân bỗng vang lên trong đầu hắn, đồng thanh với giọng nói của Hề Tuyệt.
“Tìm một nơi không người.”
“Đừng quay về nữa.”
Yến Linh cười cả mặt đẫm lệ, cầm kiếm Xuân Vũ và thủy kính của Yến Nguyệt nhét vào tay Hề Tuyệt, nhẹ nhàng nói: “A Nguyệt sẽ đưa ngươi đi.”
Hề Tuyệt sửng sốt, giùng giằng muốn duỗi tay túm lấy Yến Linh, nhưng hai tay hắn đã không thể cử động.
“Còn ngươi thì sao?”
“Hề gia đã bị tàn sát, ta mà mất tích, những thế gia biết được ‘Kham Thiên Diễn’ chắc chắn sẽ bày ra thiên la địa võng truy lùng ngươi, đến lúc đó chúng ta đừng hòng một ai trốn được.” Yến Linh vuốt gọn mái tóc rối của Hề Tuyệt ra sau đầu, nở nụ cười, nói: “Ngươi đến biên giới Bắc Cảnh trước đi, chỗ đó tạp nham, chờ ngươi nấp kỹ xong ta sẽ đến tìm ngươi.”
“Người của Giải Trĩ Tông đã biết thân phận của ngươi!” Hề Tuyệt sốt sắng: “Bọn chúng sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Trong mắt Yến Linh chợt lóe lên tia sáng vàng, thản nhiên nói: “Bọn hắn sẽ không giết ta.”
Hề Tuyệt sửng sốt, lúc này mới nhận ra thứ vừa xẹt qua trong mắt Yến Linh là linh lực gốc của ‘Kham Thiên Diễn’ mà hắn đã đưa cho y lúc trước.
“Có cái này, bọn họ sẽ nghĩ ta đã chiếm Tương văn của ngươi làm của riêng, tất nhiên sẽ thèm muốn có được ‘Kham Thiên Diễn’.” Yến Linh để Yến Nguyệt hiện thân, đỡ Hề Tuyệt đứng dậy, cố nở nụ cười đắc thắng: “Ta quyết cắn răng không khai nửa lời, bọn hắn chắc chắn sẽ không dám làm gì ta, hơn nữa…”
Y còn một khoản nợ muốn tính sổ với Khúc Minh Liêm.
Yến Linh thấy Hề Tuyệt nóng nảy muốn khuyên nữa, cười mắng: “Lề mề, dông dài, đi mau đi.”
Yến Nguyệt bế Hề Tuyệt lên, quay đầu ngoái nhìn Yến Linh.
Yến Linh nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, đợi ta đến tìm các ngươi.”
Yến Nguyệt không nói nhiều nửa lời, mang theo Hề Tuyệt còn đang mắng chửi om sòm lặng lẽ biến mất giữa đêm tối.
Yến Linh nhìn bóng lưng khuất dần của hai người họ, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.
Y lảo đảo ngồi bệt xuống mặt đất bê bết máu, giống như sức lực giúp y gắng gượng đến ngày hôm nay đã cạn sạch, cả người vô cùng mệt mỏi, thậm chí không còn sức ngẩng đầu lên.
Mưa vẫn chưa tạnh.
Yến Linh ngồi đó với ánh mắt mông lung không tiêu cự hồi lâu, đột nhiên nhỏ giọng lầm bầm.
“Mẹ ơi, chừng nào mưa mới tạnh?”
Mưa tạnh rồi cái gì cũng sẽ có.
Y có thể thấy cha mẹ A Nguyệt, có thể ở Yến Ôn Sơn vui vẻ chạy nhảy khắp nơi, càng có thể lén trốn ra ngoài chơi.
Nhưng tại sao trận mưa này dai dẳng thế?
Điều mà y mong muốn sao khó lấy đến thế?
Thiếu niên mười bảy tuổi ngồi một mình giữa biển máu, rõ ràng y là đao phủ tàn nhẫn vô tình giết sạch toàn bộ Hề gia, nhưng lúc này giống như đứa trẻ không biết đường về nhà, nghẹn ngào ngồi trên đất khóc thút thít.
“Cha ơi, mẹ ơi…”
Nếu tất cả mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng thì tốt biết mấy, đứa trẻ trong mơ đạp hụt chân chợt bừng tỉnh dậy, mở mắt ra vẫn là căn phòng nhỏ quen thuộc ở Yến Ôn Sơn thuở niên thiếu năm nào.
Xung quanh đều như xưa.
Mưa rơi rào rào.
Tiếng mưa to đêm Khất Xảo từ từ hòa làm một với tiếng mưa rơi rả rích ở Yến Ôn Sơn, cùng nhau vang lên bên tai phảng phất như tấu thành một khúc đàn đau thương khôn nguôi.
Tiểu Yến Linh từng bước đạp trên vô số thềm đá phủ đầy rêu xanh, cây con từng trồng trước đây giờ đã phát triển trở thành đại thụ che trời, thời gian mười bốn năm lướt nhanh như thoi đưa, thân hình của thiếu niên không ngừng cao lên, cuối cùng giống như bị vô số khổ nạn trui rèn thúc giục trưởng thành một thanh niên cao gầy rắn rỏi.
Yến Tương Lan giẫm lên thềm đá cuối cùng, đưa mắt nhìn xung quanh, là Yến Ôn Sơn hoang vu đổ nát.
Yến Ngọc Hồ từ từ đi tới sau lưng Yến Linh, im lặng cùng y ngắm nhìn chốn xưa.
Mười mấy năm đều như một ngày, Yến Ôn Sơn vẫn là nơi non xanh nước biếc, vô số dây leo mọc chằng chịt phủ đầy đống đổ nát của linh giới, giống như hoàn toàn xóa sạch dấu vết sinh sống nơi đây của Yến gia.
Mọi thứ đều dần trôi theo thời gian.
Yến Linh nhìn xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong mắt thoáng hiện lên ánh nước dập dờn, nhẹ nhàng mở miệng thì thầm.
“Cha, mẹ…”
“Con về nhà rồi.”
===Hết chương 82===