Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Trình Thịnh ngây ngẩn nhìn An Nhu, cả người ngồi yên tại chỗ, một hồi lâu không hề lên tiếng.

“Thằng này bị ngu hả?” Tề Trừng muốn đá vào chân cậu ta thì lại bị Trình Thịnh ôm chặt, nước mắt rơi như chuỗi hạt bị đứt, rơi lộp bộp trên mặt đất.

“Bà ta... sao bà ta lại độc ác như vậy?” Trình Thịnh khổ sở lau nước måt.

“Bà ta mắng thẳng và mặt cháu cháu còn chưa tính toán gì. Thế mà bà ta còn dựa vào đâu mà lập kế hại cháu. Nhưng cháu lại còn đi an ủi Mạc Thành Hoàn giúp bà ta. Sao bà lại có thể âm hiểm như vậy? Còn hại cháu phải vào sở cảnh sát. Chỉ vì muốn con của mình không đi xem mặt với thím thôi mà hại cháu thiếu chút nữa bị ba đánh chết, xém chút thì bị đuổi khỏi nhà. Lương tâm của bà ta ở đâu vậy?”

“Haiz.” Tề Trừng thật sự không nhìn được: “Cậu đúng khờ luôn. Đã bị người ta bán còn đếm tiền giúp người ta. Còn uống rượu khóc lóc thành cái dạng này nữa.”
Trình Thịnh hít hít mũi, nhướng mắt lên nhìn Tề Trừng: “Anh là ai?”

“Cậu ôm chân tôi vừa khóc vừa cọ mà không biết tôi là ai à?” Tề Trừng xem thường, tự hào chỉ về phía mình: “Tôi là anh em tốt của thím cậu. Dù thế nào thì cậu cũng phải gọi tôi là chú đấy.”

Trình Thịnh nửa tỉnh nửa mơ hồ, chậm rãi buông chân Tề Trừng ra, ngồi dưới đất, trong mắt đầy vẻ đau thương.

“Trình Thịnh, trong mọi chuyện cậu đều không hề sai.” An Nhu nhìn nam sinh trước mắt: “Đừng đau lòng.”

“Cậu đúng là đồ nhát gan.” Tề Trừng cũng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Tề Trừng: “Nếu tôi mà là cậu thì tôi sẽ nói toàn bộ mọi chuyện cho mọi người biết. Thằng cha Mạc Thành Hoàn kia ấy, không những cậu không có lỗi với anh ta, mà đầu sỏ làm cho cậu xuýt không còn nhà để về chính là mẹ của anh ta. Giờ cậu lại ở đây kêu khóc ai oán làm gì?”
Trình Thịnh nhìn Tề Trừng một lúc lâu, càng nghĩ về chuyện này cậu ta càng cảm thấy phẫn nộ.

“Thím, cảm ơn thím đã nói cho cháu biết chuyện này.” Trình Thịnh giơ tay áo lau mặt.

“Nếu không có thím thì cháu thật sự không biết gì. Tôi lại còn thấy có lỗi với cậu ta! Cháu khổ sở lâu như vậy, uống hết một chai rượu, mà cuối cùng lại uống phí công rồi! Từ nay về sau thím chính là ân nhân của cháu. Thím có chuyện gì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thì dù có là núi đao biển lửa Trình Thịnh cháu cũng sẽ không cần nháy mắt mà đồng ý luôn.”

An Nhu nhướng mày, xem bộ dạng kích động của Trịnh Thịnh thì chắc là đã bình tĩnh lại rồi.

“Hiện giờ phải đi tìm hiểu tung tích của mấy tên côn đồ kia. Cháu sẽ ném chứng cứ thật sự vào phòng bệnh của Mạc Thành Hoàn. Cháu muốn cho cậu ta xem Trình Thịnh cháu không hề có lỗi với cậu ta!” Hai mắt Trình Thịnh đỏ lên, đang ngồi sụp dưới đất bỗng đứng dậy đi ra ngoài. Đi không được hai bước thì cả người đã say khướt lảo đảo ngã xuống, nằm mê man trên mặt đất.
“Phì!” Tề Trừng không nhịn được cười trộm: “Người này cũng được á!”

“Cậu ta quá đơn thuần.” An Nhu thở dài: “Bị lợi dụng lại còn tưởng bản thân mình gây ra lỗi lầm."

Quản lý ký túc xá nhìn thấy tình cảnh một chàng trai đang nằm rạp trên mặt đất ngủ say, vẻ mặt có hơi ghét bỏ.

“Các cậu biết người này à? Mau dẫn đi đi. Cả người đầy mùi rượu, nước miếng thì chảy đầy đất!”

An Nhu muốn nâng Trình Thịnh dậy nhưng lại bị Tề Trừng ngăn lại.

“Sao để cậu làm được chứ!”

Dứt lời Tề Trừng kéo hai tay Trình Thịnh, lôi xềnh xệch ra khỏi phòng ký túc xá.

“Anh ta cũng chẳng tỉnh dậy sớm đâu. Hay là chúng ta dẫn anh ta ra bên ngoài, thuê cho anh ta một phòng để anh ta nghỉ ngơi chờ tỉnh rượu?” An Nhu đề nghị.

“Cũng được.” Tề Trừng nửa kéo nửa túm, kéo Trình Thịnh lên lưng mình: “Thằng cha này nặng kinh lên được!”
An Nhu giúp đỡ Tề Trừng kéo Trình Thịnh lên lưng cậu ấy thì thấy điện thoại di động rung lên, mở ra xem, là tin nhắn của giáo viên hướng dẫn.

Giáo viên hướng dẫn đã kéo An Nhu và một số bạn học khác vào một nhóm chat, sau đó gọi tất cả thành viên đến văn phòng để họp.

An Nhu đọc tên nhóm, được lắm, ghi rất rõ “Học bổng Sùng Đức”. Đây là học bổng do Bạch Sùng Đức lập ra vào học kỳ trước. Cũng chính là đang tìm cách đưa tiền cho cậu.

Có tiền mà không nhận là đồ ngốc. Huống chi còn là tiền của nhà họ Bạch.

“Tớ đi gặp giáo viên hướng dẫn một lát.” An Nhu nhìn về phía Tề Trừng: “Tớ chuyển cho cậu năm trăm, có đủ để thuê phòng cho người này không?”

Quanh trường học có rất nhiều khách sạn. Tuy rằng giá cả cao nhưng một ngày nhiều nhất cũng chỉ tốn khoảng ba trăm, còn lại là khoản bồi dưỡng cho Tề Trừng đã vất vả.
“Không thành vấn đề.” Tề Trừng nghe thấy có tiền hai mắt liền tỏa sáng: “Giao cho tớ đi.”

An Nhu nhìn bộ dạng ham tiền của Tề Trừng mà không nhịn được cười thành tiếng. Sau khi chuyển tiền cho Tề Trừng xong liền đi đến văn phòng.

Tề Trừng nhìn thấy năm trăm trong tài khoản trong lòng vô cùng mừng rỡ. Lại nhìn tên ngốc trên lưng, cân nhắc một lát rồi cõng người ta trên lưng đi vào ký túc xá.

“Quanh trường học đều là các khách sạn xa hoa.” Tề Trừng vừa đi lên cầu thang vừa lầm bầm: “Tiền kia tiêu đi thì uổng phí lắm. Cứ cho cậu ta ở trong ký túc xá. Mình có một cái đệm nhảy dây, cho cậu ta nằm trên đó, rồi lại cống hiến cái chăn của mình, thế là đầy đủ rồi.”

Khi Tề Trừng về đến ký túc xá mới phát hiện chiếc đệm đã để lâu không dùng bị nhét vào một góc đã phủ một lớp bụi dày, muốn lau sạch đi còn phiền phức hơn.
“Thôi quên đi, tôi sẽ nhường giường của tôi cho cậu.” Tề Trừng tính toán: “Cho dù tối nay cậu không tỉnh thì tôi cũng ở quán net chơi một đêm, chỉ mất khoảng ba mươi đồng, còn lại đến bốn trăm bảy lận.”

Tề Trừng cố gắng đỡ Trình Thịnh lên giường trong ký túc xá, cởϊ áσ khoác và giày của cậu ta ra, còn chu đáo đắp chăn cho đối phương.

An Nhu ngồi trong văn phòng điền vào đơn đăng ký học bổng Sùng Đức, nghĩ lại thì thật nực cười, nhận tiền của nhà họ Bạch mà cậu còn phải tự mình điền vào đơn đăng ký.

Sau khi chép lại cẩn thận số căn cước công dân và hoàn thành các thủ tục rườm rà khác cậu liền giao hồ sơ cho giáo viên hướng dẫn, lúc này cũng đã đến giờ vào lớp. An Nhu trực tiếp đi vào phòng học, định chọn chỗ cho Tề Trừng, nhưng phát hiện Tề Trừng còn đến sớm hơn cả mình.
“Sắp xếp cho cậu ta xong chưa?” An Nhu thuận miệng hỏi.

“Rồi rồi, rất ổn.” Tề Trừng gật đầu lia lịa, cố gắng che đậy sự chột dạ.

An Nhu liếc nhìn Tề Trừng với vẻ kỳ lạ, nghĩ rằng có lẽ cậu ấy tìm một khách sạn rẻ tiền, mà vậy cũng được, cứ có chỗ ngủ là tốt rồi.

Dùng người thì không nghi ngờ nên An Nhu cũng không hỏi nhiều. Ngay sau khi tan học buổi chiều, An Nhu vừa ra khỏi cửa phòng học đã nhìn thấy chú mình. Trong ngực Mạc Thịnh Hoan còn ôm một con thỏ dễ thương, rất thu hút người khác.

“Chồng à.” An Nhu hạ giọng: “Chúng ta về ký túc xá lấy sách trước, sau đó về nhà, được không?”

Mạc Thịnh Hoan gật đầu, rất tự nhiên cầm lấy ba lô trên vai An Nhu.

Tề Trừng ở bên cạnh còn chưa kịp hoàn hồn với một tiếng “Chồng” của An Nhu thì đã nghe nói cậu muốn về ký túc xá.
Thế làm sao được!

Tề Trừng giật mình, cười hì hì đi tới: “Sách cho buổi học ngày mai chứ gì? Tớ biết sách của cậu ở đâu, để tớ đi lấy cho cậu nhé!”

Tề Trừng đột nhiên ân cần khiến An Nhu hơi nghi hoặc. Không cho cậu vào ký túc xá sao. Không cần suy nghĩ An Nhu cũng đã đoán được có thể Tề Trừng đã sắp xếp cho Trình Thịnh ở ký túc xá.

Thế mà cậu còn tưởng Tề Trừng đã tìm được một khách sạn rẻ tiền, nhưng không ngờ Tề Trừng quá ranh mãnh, một xu cũng không muốn mất đi.

Mấy người trung gian kiếm tiền từ sự chênh lệch chi phí thật sự quá ranh mãnh.

“Nhưng tối nay tớ cần xem trước.” An Nhu cố ý trêu Tề Trừng.

“Vậy tớ đi lấy giúp cậu, chứ cậu đi lên đi xuống sẽ không tiện.” Tề Trừng nhìn bằng ánh mắt tràn đầy nghiêm túc, rất có vẻ chăm sóc chu đáo.
An Nhu không nhịn được nở nụ cười: “Vậy sau này tớ cần lấy sách gì cậu cũng đều lấy giúp đúng không?”

Tề Trừng thoáng sửng sốt, nghĩ đến người mình giấu trong ký túc xá đành bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng rồi, cậu là anh em tốt của tớ, tớ không giúp cậu thì giúp ai!”

An Nhu nghẹn cười gật đầu, ba người cùng đi về ký túc xá, trên đường đi Tề Trừng chột dạ nên không ngừng tìm đề tài nói chuyện.

“An Nhu, gần đây trông cậu rất tươi tắn nha. Mang thai không được vất vả, đừng làm cho mình bị mệt.”

Thấy An Nhu không trả lời, Tề Trừng lại nhìn Mạc Thịnh Hoan.

“Đại ca, anh thật sự bảo dưỡng rất tốt đấy, không thể nào đoán được tuổi thật của anh luôn. Anh dùng thuốc gì vậy, em cũng muốn mua một hộp cho mẹ em.”

Bước chân của Mạc Thịnh Hoan chợt dừng lại, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, liếc mắt nhìn thoáng qua Tề Trừng.
An Nhu nín cười đi tới ký túc xá, Tề Trừng lập tức nhanh như chớp chạy lên phía trước, gần như đạt đến cực hạn, mau chóng cầm sách của An Nhu chạy xuống dưới.

“Cám ơn.” An Nhu cười cầm sách: “Buổi tối đừng ngủ quá trễ, thật sự không được thì có thể ngủ giường tớ, ba không chê con trai đâu.”

“Này này!” Tề Trừng vô thức phản bác lại, nhìn An Nhu và Mạc Thịnh Hoan bước đi, rồi lại nghĩ đến lời An Nhu vừa nói liền đỏ mặt.

Bị phát hiện rồi sao?

Trình Thịnh ngủ thẳng đến rạng sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy thì bụng trống rỗng, đầu vẫn đau dữ dội.

Quay đầu nhìn xung quanh mới nhận ra mình đang ở ký túc xá sinh viên, trên tường còn dán thời khóa biểu.

“Người anh em tỉnh rồi hả?” Tề Trừng bước tới, tay bưng một chậu rửa mặt, trên chân còn mang một đôi dép lê.
Trình Thịnh nhìn Tề Trừng, vẻ mặt hoang mang, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Uống rượu say quên rồi phải không?” Tề Trừng rất có kinh nghiệm trong tình huống này: “Tôi là anh em của An Nhu, vừa hay sáng nay tiết đầu tiên tôi không có lớp học, có lòng từ bi, nên mới mua cho cậu ít đồ ăn sáng, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.”

“Chờ đã!” Trình Thịnh đột nhiên nhớ tới cái gì, ký ức ngày hôm qua như sóng vỗ vào bờ, Trình Thịnh cố gắng nhớ lại rồi ngây cả người.

“Cám ơn anh.” Trình Thịnh lộ vẻ phẫn nộ sau khi nhớ lại: “Tôi còn chưa báo được thù, hôm nay nhất định phải làm cho rõ một trận!”

“Ăn no xong rồi làm gì thì làm.” Tề Trừng mỉm cười: “Sau khi trả thù thành công nhớ nói vài lời tử tế về tôi trước mặt An Nhu đấy.”

“Được rồi!” Trình Thịnh ra khỏi giường, đi theo Tề Trừng đến nhà ăn của trường, gặm cái bánh rán trái cây trong tay, uống năm chén cháo của trường, cảm giác được sự vững dạ đã lâu rồi mới có.
Ăn uống no đủ rồi Trình Thịnh và Tề Trừng kết bạn Weibo với nhau. Trình Thịnh nghiến răng nghiến lợi: “Người anh em, chờ tin vui của tôi nhé!”

“Đi đi.” Tề Trừng nhìn Trình Thịnh đã ăn hết sáu tệ năm mươi xu của mình, vội vàng vẫy tay xua đi.

Ngay sau khi Trình Thịnh rời khỏi trường học liền gọi điện cho ba mẹ mình, giải thích những gì đã xảy ra ngày hôm đó. Ba Trình Thịnh vừa nghe đầu đuôi câu chuyện, lại nghe những lời này là từ cậu út nhà họ Bạch nói ra nên chắc hẳn phải đúng đến 80% rồi.

“Con muốn làm gì thì làm đi.” Ba Trình Thịnh trợn mắt: “Bọn họ thật sự cho rằng nhà họ Trịnh chúng ta có thể để họ tùy ý bắt nạt như vậy sao?”

Nghe đến đây Trình Thịnh lập tức xắn tay áo liên lạc ngay với những người anh em cũ của mình, chưa đầy nửa ngày đã tìm ra bọn côn đồ đó và lấy được bằng chứng.
Trình Thịnh lại đến bệnh viện, lần này là hiên ngang đi vào, vừa nhìn thấy Mạc Thành Hoàn cậu ta đã ném đoạn ghi âm đến trước mặt Mạc Thành Hoàn.

Mạc Thành Hoàn khó ngủ cả đêm, anh ta biết những gì mình nói ngày hôm đó là quá đáng, khi nhìn thấy Trình Thịnh trở lại vừa định nói gì đó thì anh ta lại nhìn thấy ánh mắt đầy tức giận của Trình Thịnh, bắt đầu mở một đoạn ghi âm.

“Sau khi làm xong mỗi người các cậu sẽ được một ngàn, nhớ giữ cho kín chuyện này, hiểu chưa?”

Giọng Trương Vân truyền ra từ trong đoạn ghi âm.

“Hiểu rồi hiểu rồi. Không phải chỉ là đi tìm thằng nhóc nhà họ Trịnh gây chuyện thôi sao? Bà cứ yên tâm.”

“Đây là cái gì?” Mạc Thành Hoàn nhíu chặt lông mày.

“Mạc Thành Hoàn, để tôi nói cho cậu biết, đây là những tên côn đồ từng hại tôi phải vào cục cảnh sát ghi âm lại đó. Bọn họ ghi âm lại để đề phòng khi xong việc đề phòng bị đâm sau lưng.” Trình Thịnh nói to hơn, nhìn về phía Trương Vân đang đứng ở cửa phòng bệnh.
“Cậu nói tôi phá hỏng nhân duyên của cậu à!” Trình Thịnh tức giận nhìn chằm chằm Mạc Thành Hoàn: “Cậu nghe cho kỹ đây, khi tôi xảy ra tai nạn đều là do mẹ cậu giở trò, bà ta không muốn cậu gặp An Nhu, hiểu không!”

Mạc Thành Hoàn kinh ngạc nhìn Trình Thịnh, rồi lại quay đầu nhìn Trương Vân.

“Giờ tôi nhớ tới những chuyện trước đây thì mới thấy mình đúng là bị mù!” Trình Thịnh tức giận đạp xuống giường bệnh: “Tôi coi cậu là anh em tốt mà mẹ cậu lại coi tôi là công cụ. Bà ta lên kế hoạch cho tôi vào đồn cảnh sát chỉ vì muốn khiến cậu rời khỏi chỗ xem mắt.”

“Coi tôi là gì? Tôi đáng bị hãm hại vậy à, tôi đáng bị ba tôi đánh cho gần chết phải không, tôi đáng có nhà mà không thể quay về đúng không?”

Mạc Thành Hoàn nhìn Trương Vân, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Không phải, không phải mẹ” Trương Vân cố chấp cãi lại: “Bản ghi âm đó bị làm giả đấy!”

Mạc Thành Hoàn nhìn Trình Thịnh.

Nhìn thấy một chút nghi ngờ trong ánh mắt đối phương, Trình Thịnh tức giận phát cười: “Chứng cứ đều bày ra trước mắt mà cậu vẫn không tin đúng không? Vậy thì những tên côn đồ kia vẫn còn ở đây đấy, cậu có muốn tôi cho bọn họ vào đây mặt đối mặt đối chất cùng mẹ cậu không?”

Mạc Thành Hoàn vẫn không nói được một lời nào.

Trương Vân chột dạ bước lùi lại.

“Thôi quên đi.” Trình Thịnh cườ lạnh: “Cho dù tôi có lấy ra bao nhiêu chứng cứ thì cậu vẫn cho rằng không phải mẹ cậu làm thôi. Bao lâu nay tô vẫn luôn nhìn lầm cậu, cậu là một thằng đàn ông núp váy mẹ, còn nó tôi phá hỏng nhân duyên của cậu nữa à, tôi khinh!”

“Người nào lấy cậu mới là xui xẻo gặp phải bà mẹ chồng độc ác như vậy thì đúng là xui xẻo tám đời!”
“Trình Thịnh.” Giọng Mạc Thành Hoàn khàn khàn.

“Đừng gọi tôi nữa.” Trình Thịnh chưa hết giận, một tay giơ ra lật tung cái bàn trong phòng bệnh, đồ đạc trên bàn rơi vỡ lung tung.

“Về sau tôi không có người anh em như cậu nữa, tôi trèo cao không nổi.

Nhấn Mở Bình Luận