An Nhu nhìn đôi mắt Trương Vân tràn đầy hoảng hốt liền không nhịn được mà nhướng mày.
“Tự đứng dậy đi, tôi có em bé, không đỡ bà lên được.”
Trương Vân bị ngã gây ra ồn ào, khiến nhiều sinh viên cũng chú ý nhìn sang bên này.
Trương Vân chột dạ nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng đứng dậy, vỗ bụi đất trên người, cẩn thận nhéo một góc nhỏ trên tay áo An Nhu, kéo cậu sang bên cạnh.
“Bà muốn làm gì?” An Nhu đẩy tay Trương Vân ra, trong mắt lộ vẻ đề phòng hỏi.
“Ở chỗ này không nói chuyện được, tôi sợ bị người khác nhìn thấy.” Trương Vân căng thẳng rối rít: “Tôi đến là để báo tin cho cậu!”
“Bà, báo tin?” An Nhu theo bản năng không tin tưởng Trương Vân cho lắm, nghe bà ta nói những lời đó lại càng cảm thấy kỳ lạ.
Trương Vân nghe giọng An Nhu, nhận ra người trước mắt cũng không tin bà ta.
Cũng phải.
Trương Vân cũng tự biết những việc mình đã làm trước kia có vẻ không thể khiến cậu ấy tin mình được.
“Tôi nghiêm túc nói với cậu việc này đấy.” Trương Vân quan sát xung quanh một vòng: “Chẳng phải lúc trước Trình Thịnh nghe cậu nói xong thì đi tìm Thành Hoàn cắt đứt quan hệ sao?”
“Dừng.” An Nhu nhíu mày: “Tôi nói sự thật cho Trình Thịnh, nhưng cũng không kêu Trình Thịnh cắt đứt quan hệ với Mạc Thành Hoàn. Tên Trình Thịnh đáng thương kia bị hai mẹ con bà tra tấn đi uống rượu cả đêm rồi chạy tới chỗ tôi khóc, tôi chẳng có lý do gì mà không nói cả.”
Trương Vân ngây người, có hơi chột dạ cúi đầu.
Chuyện của Trình Thịnh... Đúng là do bà ta làm không đúng, nếu như có cơ hội một lần nữa chắc chắn bà ta sẽ không làm như vậy, đúng là mất gạo mất cả nắm thóc.
“Thành Hoàn giận tôi, nhưng Thịnh Khang, ông ta...” Trương Vân không nói nên lời cảm giác của mình là gì, giống như bị một con rắn độc mê hoặc, dụ dỗ vào vực sâu không đáy.
Mạc Thịnh Khang làm sao vậy?
An Nhu nhìn Trương Vân, phát hiện bà ta rối rắm khó nói nên lời.
“Nói ra có thể cậu không tin, Thịnh Khang, ông ta muốn tôi... hại cậu và hai đứa con trong bụng cậu.” Trương Vân mếu máo cúi đầu nhìn về phía bụng cậu thiếu niên.
An Nhu theo bản năng ôm bụng, nghiêng người cảnh giác nhìn Trương Vân.
“Tôi biết, bình thường Mạc Thịnh Khang luôn si mê đồ cổ tranh chữ, tôi cũng luôn cho rằng ông ta là người hiền lành.” Trương Vân không biết nên nói như thế nào, bởi vì bình thường Mạc Thịnh Khang luôn tỏ ra là người không có chí lớn, cũng không có lòng dạ xấu xa.
So ra thì bà ta càng giống ả đàn bà lòng dạ độc ác hơn.
“Nhưng xin cậu hãy tin tôi.” Trương Vân nhíu chặt lông mày: “Ông ta thật sự kêu tôi ra tay với cậu và con cậu! Có thể cậu không biết, nhưng con người tôi tuy rằng miệng thổi, đôi khi cũng sẽ giở ít trò sau lưng người khác, nhưng tôi thật sự không dám đụng tới mạng người đâu!”
An Nhu nhìn người phụ nữ trước mặt, con ngươi khẽ động, cúi đầu nhìn giờ trên di động.
Không biết vì sao An Nhu có cảm giác những điều Trương Vân nói... có thể là sự thật.
Đời trước tuy rằng Trương Vân là người rất đáng ghét, nhưng An Nhu từng nhìn thấy bà ta đến con nhện cũng không dám đập, cầm chiếc giày ngây ra nhìn con nhện bên cạnh, một lúc lâu sau cũng không dám làm gì nó, kết quả con nhện đột nhiên bỏ chạy khiến Trương Vân hoảng sợ hét lên chạy trối chết.
Trương Vân cho rằng cậu thiếu niên không tin, hơi sốt ruột nắm cánh tay An Nhu: “An Nhu, cậu tin tôi đi, tôi nghi ngờ trong chuyện mẹ của bọn họ thì Mạc Thịnh Khang cũng không trong sạch như vậy đâu. Lúc trước ông ta cắt đứt với Mạc Đoá Đoá, tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy là do ông ta cố ý diễn kịch, bình thường đến tôi ông ta cũng đề phòng, sử dụng tôi như con dao, thật đấy!”
An Nhu nhìn kỹ Trương Vân, ánh mắt điềm tĩnh: “Lời bà nói nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể tin ba phần.”
Trương Vân nhìn thẳng vào cậu thiếu niên, mừng rỡ mắt sáng rực, tuy rằng chỉ có ba phần, nhưng có thể tin một chút cũng đã tốt lắm rồi!
An Nhu đưa điện thoại lên cho Trương Vân xem giờ: “Tôi phải đi học rồi, giữa trưa tôi có thời gian, tôi sẽ kêu Thịnh Hoan đến, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”
Trương Vân vừa nghe đến tên Mạc Thịnh Hoan thì vô thức lùi lại, không biết vì sao tuy An Nhu đã từng lấy nĩa tấn công mình nhưng bây giờ bà ta vẫn có can đảm đối mặt với cậu. Còn Mạc Thịnh Hoan chưa từng làm gì bà ta, nhưng Trương Vân chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ đã khỏi bệnh của người đàn ông kia lại lập tức sợ hãi theo bản năng.
Có thể là phản ứng này tạo thành do lúc anh bị bệnh bà ta đã làm quá nhiều chuyện.
“Giữa trưa chúng tôi sẽ chờ bà ở quán cà phê này.” An Nhu cất di động, cuối cùng liếc nhìn Trương Vân: “Bây giờ bà có thời gian thì suy nghĩ xem lát nữa thuyết phục chúng tôi thế nào đi, tốt nhất nhớ nắm lấy trọng điểm.”
An Nhu đi vào cổng trường, vừa ngồi vào chỗ của mình thì một giây sau chuông vào học vang lên.
An Nhu dùng thời gian nghỉ giữa các tiết để nhắn tin cho Mạc Thịnh Hoan, chú trả lời lại rất nhanh, kêu An Nhu phải cẩn thận.
Giữa trưa, vừa tan học An Nhu đã nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đến đón mình, cậu sảng khoái đưa cho Tề Trừng truyện tranh của cậu, nắm tay Mạc Thịnh Hoan đi ra sân trường.
Hai người đợi ở quán cà phê, An Nhu gọi một ly sữa dừa Toàn Gia Phúc, uống xong rồi cũng chưa thấy Trương Vân đâu.
Mạc Thịnh Hoan lấy di động ra, gọi đồ ăn của Phượng Tường Trai cho hai người.
Trương Vân tới gần như cùng lúc với anh trai giao đồ ăn, anh trai giao đồ ăn chạy đến, bà ta cũng chạy đến, hai người cùng gặp nhau trước bàn, còn liếc mắt nhìn nhau một cái.
An Nhu giơ di động lên, nhắc nhở Trương Vân: “Bà đến trễ nửa tiếng, xin cho bọn tôi một lý do.”
Trương Vân chạy đến đầu bù tóc rối, trán đầy mồ hôi.
“Tôi, tôi đi tìm chứng cứ.” Trương Vân ngồi đối diện hai người, hơi mất tự nhiên nhìn thoáng qua Mạc Thịnh Hoan, lấy khăn giấy trong túi ra không ngừng lau mồ hôi.
“Tìm được chưa?” An Nhu nhướng mày.
“Tôi cũng không biết cái này có được xem là chứng cứ không” Trương Vân nhanh chóng lục trong túi, lấy ra một chồng danh sách, đưa cho hai người ở đối diện.
Mạc Thịnh Hoan giơ tay nhận xấp giấy, sau khi nhìn lướt qua thì đặt trước mặt An Nhu.
An Nhu cúi đầu nhìn thì phát hiện hình như đó là một chồng danh sách mua bán, có điều những thứ ghi trên đó đều là đồ cổ tranh chữ
“Không biết hai người có còn nhớ một việc lúc trước hay không” Trương Vân không ngừng lau mồ hôi: “Có một hộ lý, bị... anh hai đẩy xuống lầu hai”
Trương Vân có hơi không quen với việc gọi Mạc Thịnh Hoan là anh hai, ngẫm lại lúc trước sau lưng Mạc Thịnh Hoan bà ta cứ mở miệng là lại gọi anh là kẻ “bệnh tâm thần”, sau khi Mạc Thịnh Hoan khoẻ lại không trừng phạt bà ta quả thật đúng là kỳ tích.
An Nhu gật đầu, chuyện này cậu cũng đã định chờ đến khi năng lực ngôn ngữ của Mạc Thịnh Hoan tốt hơn một chút thì hỏi lại, bây giờ Trương Vân nhắc tới chẳng lẽ là có liên quan đến Mạc Thịnh Khang?
“Bởi vì lúc trước anh hai bị bệnh, nên tôi cũng... không để ý lắm.” Trương Vân chột dạ cúi đầu: “Nhưng ông cụ để ý nên tôi cũng phải làm dáng một chút, thuê hộ lý đúng giờ thì đi qua quét dọn vệ sinh, nhân tiện chăm sóc anh hai.”
“Lúc ấy cũng không muốn thuê người quá đắt.” Trương Vân không dám nhìn hai người: “Tôi tìm một công ty dịch vụ hộ lý, thuê một người có giá tương đối rẻ cứ đúng giờ thì qua đó, hai ba lần đầu vẫn êm xuôi lắm, kết quả sau đó, đã xảy ra chuyện như vậy...”
An Nhu nhìn chằm chằm Trương Vân trước mắt, cậu siết chặt nắm tay, không ngừng hít sâu.
“Lúc ấy nghe hộ lý xảy ra chuyện tôi cũng rất sợ hãi, bởi vì là hộ lý giá rẻ nên nghe nói còn không có giấy chứng nhận, nếu truy cứu thì sẽ lập tức lòi ra chuyện tôi thuê hộ lý giá ré.
Nhưng Mạc Thịnh Khang an ủi tôi, nói có thể là do bác sĩ hiện tại không tốt, nên bệnh của anh hai trở nặng.”
Trương Vân trộm nhìn thoáng qua Mạc Thịnh Hoan, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
“Cho nên sau đó lúc ông cụ hỏi tôi chuyện này tôi đã khăng khăng nói là do bác sĩ không giỏi, khiến anh hai bệnh nặng thêm. Ông cụ nghe xong liền cho tôi phụ trách chuyện này để lấy công chuộc tội, phải tìm bác sĩ mới khám bệnh cho anh hai, nếu bệnh tình vẫn không có chuyển biến tốt đẹp thì sẽ hỏi đến tôi.
Nhà chúng tôi đều làm giáo dục, chỉ có một người chị em của tôi gả cho bác sĩ, nhưng cũng không phải là bác sĩ tâm lý, vốn tôi định mời tới, còn nước còn tát mà. Không ngờ Mạc Thịnh Khang lại đề cử cho tôi một người, nói là một người bạn quen được lúc tham gia hội đấu giá.”
Trương Vân không dám ngẩng đầu: “Cho nên tôi nghe theo đề nghị của Mạc Thịnh Khang, mời bác sĩ kia đến khám bệnh cho anh hai.”
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, nắm lấy tay chú.
Lúc trước chú thật sự đã chịu quá nhiều ấm ức.
“Sau đó nữa anh dâu là cậu gả vào, không cho anh hai uống thuốc bác sĩ kia kê, vậy mà anh hai lại dần dần khỏe lên. Lúc đầu ông cụ còn đến tìm cậu trách móc, nhưng sau đó thấy anh hai hồi phục tốt như vậy lại quay sang chất vấn tôi.”
Trương Vân cảm thấy oan uổng: “Lúc ấy tôi còn cảm thấy không phải tôi sai, tôi đi tìm bác sĩ kia cũng tốn tiền chứ, muốn trách thì chỉ có thể trách y thuật của gã ta không tốt, dù sao thì bệnh của anh hai cũng rất phức tạp mà, mời biết bao nhiêu bác sĩ Hoa Quốc rồi.
Nhưng gần đây tôi vô tình nghe được, hình như bác sĩ kia bị điều tra ra phạm tội gì đấy, bị tước và huỷ giấy chứng nhận hành nghề rồi, sau đó còn bỏ chạy ra nước ngoài.” Trương Vân không dám nhìn sang đối diện.
“Lúc đó tôi còn rất sợ người khác sẽ phát hiện ra chuyện này, nhưng không có ai nhắc tới nữa nên tôi đã quên luôn.”
Trương Vân lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, nhìn về phía An Nhu: “Hôm nay cậu kêu tôi tìm chứng cứ là tôi lập tức nhớ tới chuyện này, tôi đi tìm cảnh sát, nói đã từng thuê vị bác sĩ tâm lý kia.
Cảnh sát liền cho tôi xem vài tài liệu phạm tội của người đó, tôi phát hiện ra sau khi tôi thuê gã ta không lâu tài khoản của gã đã được chuyển vào một số tiền lớn, nội dung chuyển tiền là ‘Tiền bán đồ cổ tư nhân.”
An Nhu nghiến răng nhìn xấp danh sách trước mắt.
Lúc đó mình đã nhận ra chú uống những thứ thuốc kia không ổn chút nào, ngay cả thím Dương cũng cảm thấy tên bác sĩ tâm lý kia kê một đống thuốc không hợp lý.
Bây giờ xem ra quả nhiên là có người cố ý làm bệnh tình của chú nặng hơn!
“Đây vẫn chỉ là một phần nhỏ thôi.” Trương Vân giơ tay ra xoa cánh tay mình, sau lưng thấy hơi lạnh.
“Bởi vì bình thường giọng tôi lớn, ở nhà gọi điện thoại cho người ta cũng không kiềm chế. Tôi thấy bác sĩ có vấn đề cũng không nhịn được mà suy nghĩ đến việc có lẽ nào hộ lý kia cũng có vấn đề.”
Trương Vân cẩn thận nhìn hai người đối diện: “Dù sao thì nếu hộ lý không xảy ra chuyện thì cũng sẽ không mời bác sĩ mới tới.
Cho nên tôi tìm đến nhà hộ lý kia, bây giờ bọn họ ở trong nhà lớn, còn lái siêu xe, tôi lập tức buồn bực, dù lúc đó nhà họ Mạc có bồi thường tiền nhưng cũng tuyệt đối không thể nhiều như vậy.”
Trương Vân căng thẳng: “Tôi vốn muốn hỏi thử, nhưng lại sợ bọn họ nói chuyện tôi hỏi cho Mạc Thịnh Khang, cho nên tôi tìm hàng xóm của bọn họ, mua vài thứ hỏi thăm hoàn cảnh nhà họ, hàng xóm chỉ nghe bọn họ nói là bị cậu chủ nhà giàu đẩy xuống lầu nên được đền tiền.
Nhưng nhà và xe của họ đều được trả tiền mặt, nghe nói còn không chỉ có một bất động sản.”
An Nhu nghe ra trọng điểm.
“Ý của bà là, bởi vì lúc bà tìm hộ lý không cẩn thận làm lộ tin tức để cho Mạc Thịnh Khang biết được, cho nên Mạc Thịnh Khang tìm đến hộ lý đó, kêu gã ta ra tay với ông xã tôi, hoặc là kêu hộ lý tự làm mình bị thương nhẹ, vu oan cho Thịnh Hoan để đạt được mục đích là đổi bác sĩ.
Sau đó lợi dụng bác sĩ làʍ ŧìиɦ trạng của Thịnh Hoan chuyển biến xấu, cuối cùng sẽ chết mà không có gì đáng ngờ, đúng không?”
Trương Vân liên tục gật đầu: “Đây là danh sách đồ cổ và tranh chữ mua vào bán ra trong một hai năm gần đây nhất của Thịnh Khang. Nhưng mà chắc chắn còn có rất nhiều thứ không nằm trong danh sách này.
Cho nên tôi cũng không thể khẳng định đây có phải là chứng cứ hay không” Trương Vân cúi đầu: “Chuyện tôi có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu đấy thôi.”
An Nhu nhìn xấp danh sách trong tay, cân nhắc một lúc rồi nhìn Trương Vân.
“Tôi cảm thấy chuyện bà có thể làm không chỉ có vậy thôi đâu.”