“Chơi cái này vui lắm đó!” Tề Trừng hào hứng giới thiệu: “Giống như Douyin, còn có thể kết nối bluetooth. Trên chậu hoa có một nút bấm, khi bấm vào nó sẽ đứng dậy hát đó!”
An Nhu ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn Tề Trừng.
“Tớ mua một sản phẩm cao cấp đấy, trong đó có cả hàng trăm bài hát, còn có thể ghi âm!” Tề Trừng nói xong liền muốn biểu diễn cho An Nhu xem, An Nhu trong vô thức lùi lại một bước, chỉ thấy Tề Trừng bấm vài nút, bông hoa mặt lớn đầy mê hoặc xoắn cuống chiếc kèn saxophone trên tay nó lắc lư không ngừng.
"Tôi là Baboerben... Tôi là Baboerben..."
Khuôn mặt đầy mê hoặc đung đưa của nó ấy bừng sáng lên với những ánh đèn nhiều màu sắc, lại còn đổi màu liên tục.
Đỏ, cam, xanh lá cây chiếu vào mặt Tề Trừng, bất kể là màu nào, cứ như thể cậu ấy bị ai đó đánh vậy.
“Sao nào. Thú vị đúng không?” Sắc mặt Tề Trừng xanh đỏ tự đắc nói.
Cũng được.” An Nhu bước nhanh về phía trước, tắt bông hoa mặt đầy mê hoặc, nhét nó vào trong túi quà như thể đó là một yêu quái.
“Vẫn còn đấy, đừng vội, để tớ giới thiệu cho cậu con lừa khiêu vũ!” Ánh mắt Tề Trừng tràn đầy hứng thú, nhanh chóng lôi con lừa mặc áo khoác đỏ ra.
Nhìn khuôn mặt con lừa quen thuộc cười toe toét, An Nhu quay đầu bỏ đi.
"Ơ kìa, khoan đã!” Tề Trừng đuổi theo: “Nó dễ thương như này, lại còn mang một cặp kính, đẹp trai cool ngầu thế cơ mà. Nó giỏi lắm nhé, có thể tự đi lại, có thể hát có thể ghi âm, biết cả ngâm thơ Đường và kể chuyện!”
Nhìn bóng lưng An Nhu như đang chạy trốn, Tề Trừng nâng cao âm lượng: “Tớ mua bản nâng cấp đấy, tên nó không phải là con lừa nhảy múa mà tên là con lừa vui vẻ!”
An Nhu quả thật rất vui vẻ đây.
Tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ, vì sự an toàn của hai con nên chỉ ôm hai đứa cho mọi người xem một chút rồi thôi.
Khung cảnh vô cùng náo nhiệt, ông cụ nhà họ Lưu thật sự đích thân tới chúc mừng Mạc Thịnh Hoan và An Nhu.
Ông cụ nhà họ Lưu này chính là cậu ruột của Mạc Thịnh Hoan. Kiếp trước, sau khi ông cụ Mạc chết, ông ta được con cháu đỡ tay tới, sau đó tàn nhẫn nhổ nước bọt lên quan tài của ông cụ Mạc.
Bây giờ ông cụ Lưu nghe tin Mạc Thịnh Khang bị bỏ tù, Mạc Đóa Đóa bị trục xuất khỏi nhà họ Mạc, Tôn Kiều Lan trở thành người thực vật, Mạc Thịnh Hoan trở thành người đứng đầu nhà họ Mạc, bây giờ còn có hai đứa con. Ông cụ Lưu vui mừng hớn hở, dù chân tay có chút bất tiện cũng đến chúc mừng.
Nhìn Mạc Thịnh Hoan đang đứng trước mặt, ông cụ Lưu nghĩ đến em gái của mình, ông vỗ vai Mạc Thịnh Hoan, không kìm được mà bật khóc.
“Thịnh Hoan, nếu mẹ con biết bây giờ con đã thành gia lập nghiệp thì ở dưới cửu tuyền mẹ con cũng có thể yên lòng được rồi...” Ông cụ Lưu nghẹn ngào, gần như không nói trôi chảy được.
Lưu Nam ở bên cạnh, không ngừng an ủi người ba đang rơi nước mắt của mình.
Ông cụ Mạc đứng ở một bên, từ xa nhìn ông cụ Lưu mà không khỏi lau khóe mắt, cũng không dám tiến lên chút nào.
Nếu như lúc trước trong lòng còn ôm hy vọng mong cầu, thì bây giờ đã xác định được vụ tai nạn năm đó chính là thảm kịch do Tôn Kiều Lan và Mạc Thịnh Khang gây nên.
Cứ nghĩ đến việc bản thân đã từng bảo vệ Mạc Thịnh Khang, nghĩ đến việc bản thân coi Mạc Thịnh Khang là một đứa trẻ ngoan ngoãn thật thà, ông cụ Mạc cả đêm không ngủ được.
Ông cụ Mạc biết bản thân ông phải chịu trách nhiệm cho vụ tai nạn, nhà họ Lưu ghét ông cũng là lẽ đương nhiên.
Lưu San San là con gái cưng của nhà họ Lưu. Bản thân ông đã từng đứng trước người nhà họ Lưu thề rằng sẽ bảo vệ bà, yêu bà. Nhưng cũng chính bản thân ông lại chung sống như người nhà với Mạc Thịnh Khang, hung thủ gây ra cái chết của San San.
Ông cụ Mạc run rẩy quay lưng lại, không dám nhìn người nhà họ Lưu.
Ông cụ Lưu cũng nhìn thấy ông cụ Mạc từ xa.
Mười năm không gặp, tên khốn đó ngày càng nhát gan.
Đứa em gái được cả nhà cưng chiều yêu thương, sao có thể giao cho một tên khốn như này chứ! Trước đây mình đúng là mù rồi mới cho rằng cậu ta là người mà em gái mình có thể giao phó cả đời.
Lúc còn trẻ, quan hệ giữa hai người rất tốt, cùng nhau uống bia trò chuyện, cùng nhau đưa San San lái xe đi chơi, có chuyện tốt hay cơ hội tốt gì cũng chưa từng quên cậu ta.
Nhưng cậu ta lại đối xử như vậy với San San, đối xử như vậy với con trai của San San. Năm đó vì cái chết của San San, ba mẹ qua đời vì nhận đả kích quá lớn, sẽ không tha thứ cho cậu ta, mà mình lại càng không thể tha thứ cho cậu ta.
Ông cụ Lưu nắm chặt tay quay đầu đi.
Cả đời này tốt nhất hai người đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Dù có gặp lại cũng là ở đám tang của nhau.
Cả An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đều nhận thấy bầu không khí giữa hai ông cụ, nhưng không ai nói gì cả.
Trong mối liên hệ về sinh mệnh của người thân yêu, có một số chuyện, một số người không thể nào tha thứ.
Sau tiệc đầy tháng, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan ở nhà kiểm kê lại những món quà khách mang tặng. Đúng là từ lúc còn ở trong bụng, hai đứa nhỏ đã kiếm được tiền về cho An Nhu rôi.
Nhiều quà như thế này, thay vì nói là tặng cho hai đứa nhỏ thì chi bằng nói là tặng cho chồng chồng hai người họ đi.
Bỏ trang sức vàng bạc sang một bên, An Nhu nhìn đủ loại quần áo nhỏ, mũ đầu hổ, giày đầu hổ, còn có cả xe tập đi, còn quá sớm để hai đứa nhỏ dùng những thứ này.
Nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan cầm lấy một túi quà quen thuộc, An Nhu vội vàng ngăn lại: “Là của Tề Trừng”
Mạc Thịnh Hoan lấy ra con lừa khiêu vũ từ trong túi quà, nhìn một hồi rồi đặt nó sang một bên, tiếp tục mò mò trong túi quà lấy ra bông hoa mặt lớn đầy mê hoặc.
An Nhu nhìn dáng vẻ trầm ngâm của Mạc Thịnh Hoan, quay đầu thở dài.
Mạc Thịnh Hoan mò vào túi quà một lần nữa, phát hiện bên trong vẫn còn vật gì đó.
Ngay khi An Nhu quay lại liền nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đang tiếp tục mò túi quà, lấy ra một món đồ chơi giống gà tây nướng, cùng với món đồ chơi này còn có một tấm thiệp chúc mừng.
Mạc Thịnh Hoan liếc nhìn tấm thiệp chúc mừng rồi đưa cho An Nhu, An Nhu nhìn một cái, bên trên viết: “To An Nhu, người anh em tốt nhất của tó".
Không nói không được, đứa trẻ này lớn rồi, còn viết bằng tiếng Anh nữa.
An Nhu mở thiệp ra, nhịn không được nhẹ giọng đọc lên: “Đầu tiên, xin chúc mừng tớ được làm ba đỡ đầu, cậu có đóng góp rất lớn đấy An Nhu.
Một phần ba quãng đời đại học tươi đẹp đã trôi qua rồi. Những người anh em tốt khác đều vì anh em của mình mà có thể hy sinh cả bản thân. An Nhu, cậu thì không giống thế, cậu cho mình làm ba đỡ đầu của một cậu con trai cùng một cô con gái. Tớ biết trong khoảng thời gian này cậu rất vất vả, vậy nên ngoài tặng quà cho các con, tớ còn giữ có quà cho cả cậu đấy!”
An Nhu nhìn món đồ chơi nhồi bông hình gà tây nướng trong tay Mạc Thịnh Hoan, cảm thấy nó cũng không quá kỳ quái, về mặt thẩm mỹ cũng bình thường.
Đặt tấm thiệp xuống, An Nhu ngạc nhiên phát hiện ra vẫn còn nội dung ở mặt sau của tấm thiệp.
“Đó là một con gà tây điện, loại mà cậu có thể đội lên đầu ấy...”
An Nhu nghi ngờ cầm lấy con gà tây nướng nhồi bông, phát hiện đúng là có thể đội. Mang theo cái mũ gà tây và tấm thiệp vào nhà tắm, đối diện với tấm gương, An Nhu thử đội cái mũ gà tây lên đầu.
Cả con gà tây lộn ngược trên đầu An Nhu, cánh gà trần bó vào nhau, hai chân gà thì dựng lên trời.
An Nhu tiếp tục đọc tấm thiệp: “Trông nó không có gì nổi bật, nhưng chỉ cần cậu nhấn vào nút bên phải, cậu sẽ khám phá ra một thế giới mới đấy.”
An Nhu nghi hoặc chạm vào, thật sự là có một cái nút ở bên cạnh, khi ấn vào nó, con gà tây đột nhiên cất tiếng hát.
"À à y da, à a a ý da y dà..."
Cùng với tiếng nhạc vui vẻ, hai cái chân gà bắt đầu xoay, hai cái cánh gà bắt đầu đóng mở.
An Nhu lặng lẽ nhìn mình trong gương, nhìn cái chân gà nhồi bông không ngừng đóng mở trên đầu, cậu không khỏi mỉm cười.
Tề Trừng, cái tên này!
An Nhu đầu đội một chiếc mũ gà tây nướng, nhón chân đến gần chú.
Ngay lúc Mạc Thịnh Hoan quay lại, liền nhìn thấy một cậu trai dễ thương đang đội một con gà tây xinh xắn trên đầu.
“Bị phát hiện rồi.” An Nhu cười hi hi ấn xuống cái nút bên cạnh, hai cái chân gà bắt đầu lắc lư nhịp nhàng. Nhìn vẻ mặt dần đơ lại của chú, An Nhu không khỏi bật cười.
“Đội cái mũ gà tây này vào là em cao hơn anh Mạc rồi.” An Nhu tự tin.
Mạc Thịnh Hoan đứng dậy, nhìn cái chân gà đang động đậy trên trán mình, tiếc nuối cúi đầu nhìn An Nhu.
An Nhu dùng tay giữ cái mũ gà nướng rồi ngửa đầu lên, nhìn cái chiều cao mà dù mình có dùng thêm đạo cụ cũng chẳng thể cao bằng, vậy là lại cố nhón chân lên.
Mạc Thịnh Hoan chợt bế cậu thiếu niên trước mặt lên, hôn sâu lên má câu.
An Nhu được hôn mà không nhịn được cười, trên cổ cũng đột nhiên được hôn lên, An Nhu ngửa cổ ra, cái mũ gà tây rơi xuống lộ ra lông tơ bên trong.
Giữ lấy khuôn mặt của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu hôn lên đôi môi nhạt màu của anh. Khoảng cách giữa hai người rất gần, hôn rồi lại hôn, nếm lại mùi vị môi nhau.
Bác sĩ nói sau khi sinh thì phải bốn mươi hai ngày sau mới có thể quan hệ, chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa, An Nhu nhịn không được mà hôn Mạc Thịnh Hoan nhiều hơn.
Môi Mạc Thịnh Hoan ửng đỏ vì nụ hôn, ôm lấy cục cưng lớn của mình, nhẹ nhàng mút lấy dái tai của An Nhu.
An Nhu ở trong vòng tay của Mạc Thịnh Hoan, một bên thì hôn hôn, một bên đặt những món quà của bạn bè thân thiết ra chỗ khác, trong số những món quà ấy, có một số món quà lớn hơn hẳn.
An Nhu cầm hộp quà thì thấy bọc ngoài rất tinh xảo, bên trên không có nhãn mác, sau khi kiểm tra danh sách quà tặng thì không biết ai đã gửi.
“Có phải danh sách bị ghi sót không?” An Nhu mở hộp quà ra, thấy bên trong có hai bộ quà tặng trẻ em rất tinh xảo.
Gấu bông Teddy, heo đất chấm bi, muỗng nĩa, cốc cho trẻ em, còn có khung ảnh kỷ niệm ngày sinh, lược cho trẻ em.
An Nhu nhìn nhãn hiệu được ghi trên chiếc lược, không khỏi nhướng mày.
Đều là sản phẩm hàng hiệu cho trẻ con.
An Nhu lấy điện thoại di động ra tìm trên trang web chính thức, một bộ thìa, dĩa cho trẻ sơ sinh có giá bốn, năm nghìn. Thứ nhỏ nhẹ như thế mà lại có giá đắt như vậy!
Giá hai bộ sản phẩm dành cho bé có thể lên đến hàng trăm nghìn, đắt hơn cả bộ trang sức bạc mà bà ngoại của hai đứa nhỏ tặng.
An Nhu không khỏi nhíu mày, sau khi xem kỹ hai bộ sản phẩm dành cho bé, đối chiếu với danh sách quà tặng, cậu chợt nghĩ đến một người.
An Nhu khẽ nhíu mày, cậu nhanh chóng thu dọn hộp quà, đặt mọi thứ trở lại nguyên vẹn rồi ném hộp quà sang một bên.
“Mạc Thành Hoàn tặng sao?” Thấy vẻ mặt của An Nhu, Mạc Thịnh Hoan đã đoán được chủ nhân của món quà.
“Ngoài anh ta ra thì còn có ai nữa?” An Nhu có chút không vừa lòng, lúc này tặng một món quà đắt tiền như vậy có ý nghĩa gì nữa chứ?
Ở kiếp trước, chỉ cần anh ta có thể cho một phần mười số tiền này, mua thứ gì đó cho hai đứa nhỏ thì An Nhu sẽ không đến mức cự căm hận anh ta như bây giờ.
“Nhu Nhu đừng giận.” Mạc Thịnh Hoan xoa má An Nhu, đặt đầu ngón tay lên đôi mày nhăn nheo của cậu, xoa nhẹ để dãn chữ “xuyên*” nơi chân mày ra.
(*: chữ Xuyên - J)
An Nhu hít một hơi thật sâu, bác sĩ cũng nói cậu không nên tức giận trong thời gian này, nên duy trì tâm trạng vui vẻ.
“Anh sẽ nói chuyện với cậu ta.” Mạc Thịnh Hoan liếc nhìn hộp quà cho bé bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh.