An Nhu dựa vào cửa bế cô em gái, nhìn Mạc Thịnh Hoan đang cầm đôi đũa tre, kẹp một tờ giấy ăn cẩn thận lau xung quanh quả trứng rán, hút hết dầu ăn thừa.
Món trứng rán được dọn ra, cà chua bi đã cắt nhỏ đặt cạnh đó để trang trí, ăn kèm với sữa và bánh mì. Một tay An Nhu ôm con, tay còn lại vỗ vỗ vào mu bàn tay, dành cho đầu bếp nhỏ một tràng vỗ tay nồng nhiệt.
Trên cổ đầu bếp nhỏ có một chút bột, sau khi dọn bữa sáng lên bàn, cởi tạp dề, rửa tay cẩn thận, Mạc Thịnh Hoan nhận lấy cô em gái, ôm cả hai đứa vào lòng để An Nhu có thể an tâm ăn sáng. An Nhu vừa ăn sáng vừa nhìn Mạc Thịnh Hoan dỗ dành hai đứa nhỏ.
“Hai bảo mẫu đâu?”
“Đi rồi.” Mạc Thịnh Hoan nâng mắt, đôi mắt đen lộ ra một chút vô tội: “Hợp đồng hết hạn.”
An Nhu thở dài nhìn quanh một vòng: “Thế thím Dương đâu?”
“Đi mua đồ ăn.” Mạc Thịnh Hoan củi đầu hôn cô em gái.
Sau khi hai bảo mẫu rời đi, cảm giác căn phòng yên ắng đi rất nhiều.
An Nhu cân nhắc một chút, sau đó nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan: “Ông xã, hay là chúng ta thuê bảo mẫu dài hạn nhé?”
“Được.” Mạc Thịnh Hoan gật đầu, tiếp tục ôm hai đứa nhỏ đi qua đi lại.
Mạc Thịnh Hoan dễ đồng ý như vậy khiến An Nhu thấy hơi có lỗi vì sự lười biếng của mình: “Ông xã, anh có cảm thấy em hơi lười không?”
Mạc Thịnh Hoan nâng mắt, điềm nhiên nói: “Em còn phải học, còn phải thi bù.”
Chợt xuất hiện mùi vị của giáo viên chủ nhiệm.
“Nhưng sau khi tốt nghiệp, em vẫn cần bảo mẫu giúp đỡ.” An Nhu ngồi trên ghế lắc lắc chân.
“Ừ.” Mạc Thịnh Hoan đáp.
“Đồng ý nhanh như vậy sao?” An Nhu chớp chớp đôi mắt, cố tỏ ra đáng yêu: “Chồng à, anh không suy nghĩ đã đồng ý với em luôn rồi?”
“Bảo mẫu giúp chăm con, anh còn cần em giúp.” Mạc Thịnh Hoan nói tự nhiên.
“Em?” An Nhu tò mò nghiêng người: “Em có thể giúp gì cho anh?”
Mạc Thịnh Hoan vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu nhìn An Nhu.
“Yêu anh.”
An Nhu sững sờ. Đây là lần đầu tiên cậu nghe được nội dung yêu cầu giúp đỡ kỳ lạ như vậy, nhịn không nổi mà bật cười.
“Chồng, lại đây.” An Nhu lau khóe miệng, ngoắc ngón tay về phía Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan ôm hai đứa nhỏ trên tay bước nhanh về phía An Nhu, liền bị An Nhu ôm lấy hôn lên mặt.
“Bây giờ em giúp anh!”
An Nhu ôm Mạc Thịnh Hoan, hôn hôn hạnh phúc. Chú bị hôn đến đỏ cả cổ, bị người yêu tấn công mãnh liệt tới mức trong mắt phủ một tầng sương. Anh thản nhiên nghiêng đầu để cho An Nhu có thể hôn thêm nhiều hơn.
An Nhu đang hôn vào thì đột nhiên nghe thấy vài tiếng khóc nho nhỏ liền cúi đầu xuống. Dù cả hai đã cố không chạm vào hai đứa nhỏ nhưng trước cảnh tượng này hai đứa nhỏ vẫn bị dọa phát khóc.
“Ư….. oa oa.” Tiếng cậu anh khóc như trời có sấm không có mưa, An Nhu bế con từ trong tay Mạc Thịnh Hoan, nhỏ giọng dỗ dành.
Mạc Thịnh Hoan nhìn cảnh tượng trước mặt, im lặng một lúc rồi giơ tay vén tóc bên tại An Nhu.
“Khi nào bảo mẫu tới?”
An Nhu dỗ dành cậu anh, cùng Mạc Thịnh Hoan nhẹ nhàng đưa hai bảo bối nhỏ vào phòng trẻ con. Đóng cửa lại chuẩn bị hôn tiếp thì tiếng mở cửa lại vang lên. Thím Dương mang rau tươi đi vào.
Thím Dương vừa bước vào cửa đã thấy đôi chồng chồng đứng cùng nhau nhìn mình chằm chằm.
Đặc biệt là cậu chủ Thịnh Hoan, ánh nhìn ấy có thể khiến người ta sởn cả tóc gáy.
“Sao, sao thế?” Thím Dương bối rối.
“Không có gì ạ.” An Nhu lấy mu bàn tay lau miệng: “Chúng con sẽ thuê một người bảo mẫu dài hạn, thím Dương thấy thế nào?”
“Đương nhiên là được.” Thím Dương hoàn toàn đồng ý: “Nếu chỉ có một đứa nhỏ thì một mình thím cũng có thể chăm được. Nhưng giờ may mắn có hai đứa, thì cứ mời thêm một bảo mẫu cho dễ chăm sóc.”
“Con sẽ liên lạc ngay!” An Nhu không nói hai lời lập tức quay người hành động.
An Nhu đã có sẵn một ứng cử viên. Tháng vừa rồi, thím Phương đã hoàn thành công việc rất tốt. Bà có kinh nghiệm, tính tình lại ôn hòa, hầu như chẳng bao giờ có xung đột với bất cứ ai. Quan hệ giữa thím Dương và bà ấy cũng tốt, chưa kể gốc gác trước đây của bà ấy.
Lấy điện thoại di động ra, An Nhu vừa cho bữa sáng Mạc Thịnh Hoan làm vào bụng, vừa gọi điện cho thím Phương.
Vì bị bỏng ở tay nên sau khi xong việc cũng không có ai mời chị Phương, tới trung tâm bảo mẫu xin việc cũng không thấy báo gì.
Một mình quay lại căn nhà cho thuê, nhàn hạ nghĩ ngợi lung tung, đầu óc thím Phương chỉ toàn hình ảnh nhỏ bé của hai đứa trẻ. Nhìn thời gian, đến giờ ăn rồi, cũng không biết hai đứa nhỏ đã ăn chưa.
Điện thoại đổ chuông hai lần, người ở trung tâm bảo mẫu nhắn tin tới, bảo là có việc gấp muốn thím Phương nhận.
Thím Phương lập tức đứng dậy chạy nhanh trung tâm. Lần này, người đến tìm bảo mẫu là hai bà cụ, còn có một thanh niên trẻ.
Sau khi nghe tình hình mới biết, hai bà cụ, một người là mẹ của nam thanh niên, một người là mẹ của sản phụ, sản phụ sinh rồi, đã xuất viện được hai ngày.
Mẹ của sản phụ đến giúp đỡ nhưng bị nhà thông gia làm khó, bà muốn bỏ đi nhưng lo con gái một mình không ai chăm sóc nên mới bắt nhà trai tìm bảo mẫu về chăm sóc con gái bà.
Nghe xong tình hình, thím Phương liền biết tại sao những người khác không muốn nhận mối này. Mẹ người thanh niên rõ ràng không phải người dễ đối phó, bên thông gia còn bị bức đến mức phải rời đi, nói gì đến một bảo mẫu không có quan hệ máu mủ gì như bà.
Thím Phương cũng muốn từ chối, nhưng người môi giới tỏ vẻ không hài lòng: “Bà vốn có nhiều khuyết điểm, tìm việc rất khó. Tôi có lòng tốt cho bà một cơ hội. Nếu bà từ chối thì đừng trách tôi về sau không gửi việc cho bà!”
Đứng trước người thuê lần này, thím Phương im lặng một lúc.
“Sao lại già như này.” Ngay cái nhìn đầu tiên, mẹ của nam thanh niên đã không vừa ý.
“Năm nay tôi mới bốn mươi tám. Lúc trẻ tôi phải chịu nhiều khổ cực nên nhìn mới già thôi.” Thím Phương cố gắng giải thích.
“Nghe nói trên tay chị có vết thương?” Ánh mắt người thanh niên dò xét nhìn qua.
Thím Phương đã quen với loại ánh mắt này rồi, bà tháo găng tay ra, thẳng thắn để lộ những vết bỏng.
“Chậc, đúng là dọa người.” Người thanh niên liếc mắt nhìn, ghê tởm lùi lại một bước.
“Tôi sẽ luôn đeo găng tay, tuyệt đối không để cậu phải thấy lần nữa.” Thím Phương nhanh chóng đeo găng tay vào: “Tôi bảo đảm sẽ không dọa tới sản phụ và đứa trẻ đâu.”
“Đã vậy rồi mà chị lấy một tháng bảy nghìn tệ?” Người thanh niên nhằm mặt: “Đắt quá đấy?”
Chị Phương cười bất lực: “Những bảo mẫu khác mà có kinh nghiệm như tôi thì phải có lương tới hơn 10 nghìn tệ. Chúng tôi phải toàn tâm chăm sóc đứa trẻ, chăm sóc cả thai phu thai phụ. Ở Tấn Thành, giá này đã rất thấp rồi.”
“Ba nghìn năm!” Mẹ người thanh niên mở miệng liền hạ giá xuống một nửa: “Cô xem dáng vẻ cô như này thì chỉ được giá này thôi!”
Thím Phương lắc đầu, trung tâm sẽ lấy tiền hoa hồng, đến khi tiền đến tay, sau khi đóng tiền thuê nhà thì chỉ sợ ngay cả ăn cũng không đủ.
“Ban nghìn tám, nhiều nhất là ba nghìn tám.” Người thanh niên kiên quyết: “Nếu không thì chúng tôi đi tìm người khác.”
“Vậy anh cứ mời một bảo mẫu khác đi.” Thím Phương cúi đầu, xoay người muốn rời đi.
“Bảy ngàn thì bảy ngàn, chỗ thiếu tôi bù vào không được sao?” Mẹ của sản phụ không kìm được nói: “Tìm bảo mẫu với cái giá này, mấy người căn bản không muốn tìm bảo mẫu đúng không, mấy người muốn con gái tôi phải làm việc chứ gì?”
"Ây, nhà thông gia đúng là có tiền.” Mẹ người thanh niên châm chọc: “Có tiền như vậy, lúc đó, khi hai đứa nó mua xe sao bà không cho chúng nó một ít?”
“Chiếc xe mấy trăm nghìn tệ mới lái ra hồn được, con gái tôi thì không biết lái xe, mang thai sẽ bị say tàu xe, xe thì cũng toàn là con bà dùng. Nhà tân hôn chúng tôi đã lo một nửa rồi, mua xe còn muốn chúng tôi ra tiền là thế nào?” Nhà gái cũng không vừa.
“Nghe xem, đúng là ích kỉ!” Mẹ người thanh niên trừng mắt: “Đều là vì hai vợ chồng nó, còn phân biệt nên bên tôi bên bà nữa là!”
Thím Phương hít sâu một hơi, giả vờ như không nghe thấy những điều không tốt về chủ thuê sắp tới.
“Vậy mới nói.” Người thanh niên nói: “Bây giờ Tiểu Lệ sinh con rồi, trong một hai năm sẽ không đi làm. Nếu mời bảo mẫu thì chi bằng đưa số tiền đó cho Tiểu Lệ, cũng có thể dùng được một khoảng thời gian.”
“Cậu lừa bao nhiêu tiền của con gái tôi rồi?” Mẹ sản phụ nghiến răng: “Từ nhỏ con gái đã là cục cưng của nhà chúng tôi, bây giờ về nhà mấy người lại phải chịu đủ loại cực khổ? Tôi phải thuê bảo mẫu!”
“Thuê thì thuê, nhưng tiền thuê bà bỏ!” Mẹ nam thanh niên không chịu thua kém.
“Tiền lương hưu của đôi vợ chồng già chúng tôi sẽ thuê bảo mẫu cho Tiểu Lệ.” Mẹ sản phụ nín thở nói.
Thím Phương tiếp tục hít thở sâu.
Thấy mẹ của sản phụ sắp ký hợp đồng, đóng tiền cho trung tâm bảo mẫu, mẹ người thanh niên bất ngờ kéo thím Phương sang một bên.
“Nghe đây, mỗi tháng cô có năm nghìn, còn lại hai nghìn đưa cho chúng tôi. Nếu không cô đừng hòng làm!”
Thím Phương nghiến răng, di động đột nhiên kêu lên hai lần.
“Chuyển tiền nhanh như vậy sao?” Mẹ sản phụ kinh ngạc.
Thím Phương mở điện thoại lên, thấy một tin nhắn mới.
An Nhu: [Thím Phương, sau khi thím đi, có vài chuyện cháu và Thịnh Hoan không thể xử lý nổi. Thím có thể làm bảo mẫu dài hạn, đến nhà cháu ở, bao ăn bao ở. Lương một tháng 20 nghìn, tiền lương vẫn có thể thương lượng thêm, được không ạ? ‘Meo meo thật đáng thương.jpg]
Mắt thím Phương sáng lên ngay lập tức, khung cảnh náo loạn vừa rồi dường như tan tành chỉ trong tích tắc, bị bà ném qua một bên.
Đầu ngón tay run run, bà trả lời tin nhắn: [Được.] Lúc ngẩng đầu lên, thím đã trông thấy người của trung tâm bảo mẫu cầm hợp đồng với mẹ sản phụ đi quac chỗ thím.
“Đây, ký đi.” Người của trung tâm bảo mẫu đưa bản hợp đồng cho thím Phương.
Thím Phương nhanh chóng cầm lấy bản hợp đồng. Mấy người của trung tâm bảo mẫu tỏ vẻ mỉa mai chế giễu, vừa định nói gì đó thì thấy thím Phương mang bản hợp đồng xé “roạt roat” mấy lần rồi ném mạnh mảnh vụn xuống đất.
“Kí cái rắm!” Mặt thím Phương đỏ lên vì hưng phấn: “Tôi không làm với anh nữa, công ty khác lấy 20%, anh lấy 30%, mối làm ăn trước của tôi anh còn lấy tận 35% tiền lương!”
Nhân viên trung tâm bảo mẫu sững sờ đứng tại chỗ nhìn đống giấy vụn trên sàn, nhất thời không phản ứng kip.
“Còn bà…” Thím Phương nhìn về phía mẹ của sản phụ: “Loại thông gia như vậy, loại con rể như vậy, bà còn muốn con gái của bà ở lại đó sao? Tiếp tục bị bọn họ hút máu à? Để bọn họ lừa tiền con gái bà tiếp?
Tại sao bà không đưa con gái về nhà mình chăm sóc đi, ly hôn thì mất mặt lắm sao? Không hề! Một chút cũng không!”
Mẹ sản phụ ngơ ngác nhìn người bảo mẫu trước mặt, đột nhiên như bừng tỉnh lại.
Đúng rồi, mình chỉ có đứa con gái này thôi, sợ con gái ở nhà người ta phải chịu tủi, bị ức hϊếp thì tại sao lại không đón con về? Tự mình chăm sóc con, chẳng lẽ lại để nó cho bà mẹ chồng gian xảo kia lấy hết?
Tất cả mọi người đều ở nguyên chỗ cũ nhìn người bảo mẫu lúc trước nói gì nghe nấy mà giờ lại đột nhiên vùng lên. Sau khi xả hết ra, thím Phương cởϊ áσ khoác đồng phục bảo mẫu ném xuống đất, khoác lại áo khoác của mình, ngẩng cao đầu bước ra khỏi trung tâm.
Người của trung tâm bảo mẫu sửng sốt hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn về phía mẹ của sản phụ: “Nếu vậy... để cháu tìm một người khác cho bác nhé ạ?”
“Tìm cái rắm!” Mẹ sản phụ cười khẩy một tiếng, ánh mắt chế nhạo liếc nhìn thông gia và con rể: “Con gái của tôi không phải túi phúc của mấy người, tôi tự chăm sóc nó!”
Nhìn thấy nhà gái bước ra khỏi cửa, nam thanh niên và mẹ anh ta cuối cùng phản ứng lại, vội vàng đuổi ra ngoài, để lại những người còn lại trong trung tâm bảo mẫu sững sờ nhìn đống hỗn độn.
Thím Phương trả lời tin nhắn rất nhanh, An Nhu hài lòng xoa xoa bụng, ra hiệu “OK” với Mạc Thịnh Hoan.