Mùi hương liệu nồng đậm kèm theo mùi cay xè không ngừng khuấy động khứu giác của người đàn ông trên giường, anh ta cố hết sức mở mắt ra, chỉ nghe thấy bên cạnh có tiếng lấy hơi kỳ lạ.
Người đàn ông không ngừng muốn đi về phía ánh sáng, mí mắt khẽ giật, từ từ mở mắt ra.
“Mình đi lâu như vậy mà mới chiếu được hai tập, phục thật.” An Lâm ngồi trước bàn, tay cầm một túi đồ cay, rút ra một miếng đồ ăn dính dầu, đỏ rực màu ớt, cho vào miệng.
Trên miệng bóng nhẫy màu tương ớt. An Lâm thỏa mãn nhai miếng que cay, lại bị đồ ăn cay làm cho khụt khịt mũi, cậu cầm lon coca bên cạnh lên nhấp vài ngụm rồi quay sang phía đối diện ợ ra một hơi nước ngọt vang dội.
“Thoải mái!” An Lâm vặn nắp chai coca, vẻ mặt thỏa mãn.
Coca nhiều ga thì xông thẳng lên mũi, còn bớt ga lại thiếu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ở mức độ này là vừa phải, nên uống xong phải vặn chặt nắp chai để không cho khí ga bị bay ra ngoài.
An Lâm tiếp tục cầm một que cay nữa lên, thấy trong túi chỉ còn hai que mà phim lại còn đến hơn mười phút nên An Lâm quyết định không để lại cho biên tập nữa.
Dù sao thì anh ấy cũng đang bất tỉnh.
An Lâm liếc nhìn chiếc giường lớn bên cạnh rồi tiếp tục xem phim, sau vài giây dán mắt vào màn hình điện thoại thì lại đột ngột quay đầu nhìn người đàn ông trên giường.
Ánnh mắt người đàn ông u ám, mang theo cảm giác áp lực từ trong máu với tác giả.
An Lâm nhìn người đàn ông một rồi sau đó nhanh chóng mút ngón tay đang cầm que cay, hưng phấn nhào về phía người đàn ông.
“Biên tập! Cuối cùng anh cũng tỉnh dậy rồi, làm người ta chờ vất vả ghê! Hu hu hu."
Người đàn ông lặng lẽ liếc nhìn túi đồ ăn nhẹ, chai nước ngọt và điện thoại di động trên cái bàn bên cạnh.
Thế này mà gọi là chờ vất vả ấy à?
Không làm cho tên nhóc nhà cậu suиɠ sướиɠ muốn hỏng luôn ấy nhỉ?
“Biên tập, đây là quyển truyện tôi đã nói với anh lúc trước, là bộ truyện tôi từng xuyên tới.” An Lâm chớp mắt: “Là bộ trước khi tôi đến thế giới tu chân.”
Người đàn ông nhìn quanh, vén chăn lên: “Chính xác thì đây là đâu?”
“Là nhà người anh em tốt của tôi, An Nhu.” An Lâm liếc mắt nhìn bộ đồ ngủ in hình khủng long xanh lục trên người người đàn ông, trông có vẻ hơi chật do vấn đề kích thước.
“Tôi đang mặc cái gì vậy?” Người đàn ông cúi đầu, vừa muốn đứng dậy thì như nhận ra điều gì đó, anh ta liền nhìn xuống khe hở từ cổ áo, sắc mặt đột nhiên đen lại.
“Anh cũng không mặc quần đùi của tôi được.” An Lâm cúi đầu: “Chỉ có cái bộ đồ ngủ này thôi đã không dễ tìm rồi.”
Biên tập ôm trán, hít sâu một hơi rồi đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức ngẩng đầu nhìn An Lâm: “Tôi đến đây bao lâu rồi?”
“Mới sáu bảy tiếng thôi.” An Lâm liếc mắt nhìn điện thoại, sau đó nhướng mày nháy mắt với biên tập: “Tôi đã chăm sóc anh ba bốn tiếng không nghỉ rồi đấy, không cần quá cảm động, chuyện nên làm ấy mà.”
“Đi thôi!” Người đàn ông cau mày, nhanh chóng nắm lấy tay An Lâm.
“Có chuyện gì vậy?” An Lâm giật lấy cái điện thoại, bị biên tập làm cho giật mình.
“Rất có thể Long Ngạo Thiên sẽ phái người tới tiếp tục đuổi gϊếŧ chúng ta. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra ranh giới của thế giới này!” Biên tập nắm lấy tay An Lâm lao ra ngoài, mở khách phòng đi vài vòng rồi đúng lúc gặp được An Nhu đang chuẩn bị ra ngoài.
An Nhu đang cúi đầu thay giày, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người mặc đồ ngủ hình khủng long màu xanh lục ôm An Lâm, vẻ mặt gấp gáp.
“Anh là ...” An Nhu liếc nhìn An Lâm: “Biên tập của em tôi nhỉ?”
“Đã nói ji rồi thì không nói ba.” An Lâm ngẩng đầu: “Văn minh nhé.”
(*: Trong tiếng Trung, “biên tập” ghép với chữ “nhỉ” đọc là /biān jí bà, mà /jí bã/ đọc gần giống với /jībā/ – tiếng Việt là tờ rym)
Người đàn ông quay lại trừng mắt nhìn An Lâm, An Lâm lập tức im lặng, co rụt đầu lại.
“Xin chào, tôi họ Diêm, tên chỉ có một chữ Minh.” Người đàn ông mặc đồ ngủ khủng long màu xanh lá cây gật đầu với An Nhu: “An Lâm được cậu chăm sóc đã lâu, cám ơn cậu.”
“Không sao.” An Nhu cười: “Hai người vội vàng đi đâu vậy?”
“Biên tập nói có thể Long Ngạo Thiên sẽ phái người tới đây, chúng tôi phải tìm ranh giới để trở về.” An Lâm liếc mắt hoảng sợ nhìn ra đằng sau: “Tôi vẫn còn dư lại hai cái que cay, làm sao bây giờ?”
“Hay là để tôi lái xe chở hai người đến đó?” An Nhu chìa cái chìa khóa xe ra.
Đây là món quà sinh nhật năm nay Hoan Hoan tặng, An Nhu rất yêu thích.
“Cảm ơn một lần nữa!” Diêm Minh kéo An Lâm đi đến ga ra cùng An Nhu, An Nhu kích động ngồi lên vị trí lái, cẩn thận lái xe ra khỏi ga ra.
“Ở đâu?” An Nhu liếc nhìn anh chàng khủng long xanh qua kính chiếu hậu.
“Nơi dẫn tới thế giới tận thế của thế giới này.” Diêm Minh khẽ nhíu mày, như là đang cố hồi tưởng lại.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì là ở bệnh viện thành phố.”
An Nhu bật định hướng, để điểm đến là bệnh viện thành phố, từ từ nhả phanh, rồi nhẹ nhàng đạp ga.
“Này người anh em, chuyện gì thế hả?” An Lâm ngó đầu ra xem xét từ hàng ghế sau: “Ông cụ già chống nạng bên cạnh cũng đuổi kịp tốc độ của cậu đấy!”
“Chờ một lát, sau khi rẽ vào góc này tôi sẽ tăng tốc độ.” Ánh mắt An Nhu hiện lên vẻ nghiêm túc, tốc độ xe đi cực kỳ chậm, nhưng đánh tay lái thì vừa nhanh vừa gấp.
“Không phải là cậu... vừa mới học lấy bằng lái xe đấy chứ?” An Lâm bất lực hỏi.
“Sao cậu biết?” Trong mắt An Nhu hiện lên vẻ hưng phấn: “Tôi chỉ lái xe số ở trường dạy lái xe thôi. Sau khi lấy bằng lái xe thì có lái xe tự động hai ba lần, lần nào cũng có Thịnh Hoan đi cùng.”
An Lâm và Diêm Minh ngồi ở hàng ghế sau nắm chặt tay, nhìn An Nhu cuối cùng cũng lái xe bẻ cua.
Xe vững vàng rời khỏi khu nhà ở, An Nhu liếc mắt nhìn vào màn hình điều hướng, hơi căng thẳng lái xe vào dòng xe cộ.
Mặc dù An Nhu lái xe không nhanh, nhưng được cái là xe tốt, lại có biển số tốt, nên người lái xe phía sau không có ý muốn chửi bới.
An Lâm nhìn An Nhu đang lái xe phía trước, lo lắng nhích lại gần Diêm Minh: “Biên tập…”
Diêm Minh ngăn lại lời An Lâm muốn nói, ánh mắt bình tĩnh: “Bất kể như thế nào cũng tốt hơn là chúng ta chạy bộ.”
An Lâm ngoan ngoãn ngậm miệng, nhìn An Nhu liên tục bị vượt qua.
“Đúng rồi, lần này hai người rời đi rồi có trở lại nữa không?” An Nhu nhấn chân ga đúng lúc.
Hai người phía sau vẫn im lặng, An Nhu thở dài, đã hiểu ý họ.
Sợ là không quay lại được.
“An Lâm, tôi có thể yêu cầu cậu một chuyện được không?” An Nhu do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng.
“Cái gì mà cầu với không cầu, chúng ta là anh em tốt, cậu cứ nói đi.” An Lâm hào phóng xua tay.
“Cậu có thể nghĩ ra cách để nhân vật trong truyện không chết yểu không?” An Nhu lo lắng nhìn An Lâm qua kính chiếu hậu.
An Lâm sững sờ một lát, sau đó đột nhiên nhớ tới Tề Trừng và Trình Thịnh mình đã gặp ngày hôm qua.
Ông cụ Mạc đã qua đời không còn cách nào cứu vãn, Tề Trừng là bạn tốt của An Nhu, chắc là An Nhu muốn cậu ấy hạnh phúc nên mới mở miệng nhờ vả cậu.
“Cậu đang nói về Trình Thịnh phải không?” An Lâm cúi đầu áy náy: “Tôi cũng muốn giúp cậu, nhưng cuốn sách chúng ta đang sống này đã hoàn rồi, tôi không biết phải giúp thế nào.”
An Nhu mím môi, không nhịn được mà nhấn ga mạnh hơn.
Cuối cùng tốc độ xe đã tăng lên.
“Có thể làm được.” Diêm Minh đột nhiên mở miệng, hơi nhổm dậy kéo theo đuôi khủng long phía sau bộ đồ ngů.
“Trong thế giới tận thế có một điểm kết nối với thế giới thực. Chỉ cần tôi đưa An Lâm đến tìm ra điểm đó rồi trở về thế giới thực thì đã hoàn thành hơn phân nửa rồi.”
“Còn nửa kia thì sao?” An Lâm khiêm tốn học hỏi.
“Tôi sẽ chuyển truyện đã kết thúc của cậu thành trạng thái đăng nhiều kỳ, cậu chỉ cần thêm một câu ngoại truyện, giải thích rằng Trình Thịnh vẫn còn sống là được.” Diêm Minh suy nghĩ rất rõ ràng khúc chiết.
“Nhưng tôi đã viết trong phần chính văn là Trình Thịnh chết ở nước ngoài rồi...” An Lâm buồn bực vò đầu bứt tai.
“Tôi đã đọc truyện này của cậu rồi, trong nguyên tác Trình Thịnh có mâu thuẫn không thể hòa giải với gia đình vì bị mẹ của nam chính lợi dụng.
Môi trường sống thoải mái ở nước ngoài khiến cậu ta càng làm nhiều việc quá đáng hơn, đến nỗi khiến gia đình hoàn toàn thất vọng về cậu ta, thậm chí không muốn liên lạc với cậu ta.
Trình Thịnh thực sự muốn thay đổi, nhưng cậu ta không có cơ hội.” Diêm Minh nghiêm túc phân tích với An Lâm.
“Sau đó thì sao?” An Lâm cẩn thận lắng nghe.
“Tôi đã nói đến thế này rồi, hay là tôi viết luôn cho cậu nhé?” Diêm Minh nhướng mày: “Cho cậu ta một cơ hội đi!"
An Lâm đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng chợt có một cảm hứng lóe lên.
“Tôi sẽ viết rằng trong trận hỗn chiến đó thực ra Trình Thịnh không chết, cậu ta chỉ bị thương ở đầu, quên mất mình là ai thôi!”
“Lại cái bài cũ mất trí nhớ.” Diêm Minh nhíu mày: “Quá không nghiêm túc, bốc bừa cũng kiếm được mười mấy cái như vậy.”
“Đó là một vụ đánh nhau trên đường phố, Trình Thịnh bị mất ví.” An Lâm đã cố gắng hết sức để làm tròn đoạn truyện ngắn này.
“Cảnh sát nước ngoài không bị mù.” Diêm Minh nói rất không nể tình.
“Đúng lúc cái ví bị rơi lại rơi vào tay một người đã qua đời trông hơi giống Trình Thịnh, hoặc người đã qua đời kia tình cờ lại lấy trộm ví của Trình Thịnh. Cảnh sát nước ngoài phụ trách vụ án này là kiểu người bị mù mặt người châu Á.”
An Lâm xòe tay: “Nói thật, khi tôi nhìn người nước ngoài thì cũng toàn thấy họ giống nhau hết.”
“Chẳng lẽ không khám nghiệm tử thi à?” Diêm Minh nghiêm mặt.
An Lâm nhất thời nghẹn họng, nhìn chằm chằm Diêm Minh hồi lâu, đột nhiên nghĩ tới cái gì.
“Anh... này, không lẽ người hay bình luận chọc ngoáy tôi toàn là anh?”
Diêm Minh mặt không thay đổi, giữ im lặng.
“Khá lắm!” An Lâm đột nhiên kích động, ngón tay chỉ vào Diêm Minh không ngừng phát run: “Thảo nào mãi không thấy anh nói cho tôi biết tại sao lại xuyên sách, thì ra là như vậy!”
Diêm Minh quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.
“Không phải bởi vì cái đó.”
“Thế thì vì cái gì?” An Lâm hừ lạnh.
Diêm Minh nhìn đi chỗ khác.
“Tôi đã nói rồi, có thể cậu sẽ không tin.”
An Lâm ở ghế sau không nhịn được mà vung tay đấm Diêm Minh, nhưng Diêm Minh đã nắm lấy cổ tay cậu, hai người chiến đấu nảy lửa.
An Nhu ngồi ở ghế lái, nhìn xung quanh xe, lòng bình tĩnh như nước.
Tác giả có chuyện muốn nói:
An Nhu (dáng vẻ tài xế già): peace&love...