*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dọc đường đi An Nhu còn mua một ít đặc sản rồi mới đến khách sạn của Thụy đại thần, ngay cả gõ cửa cũng hết sức thận trọng. Chị dâu Thụy bước ra mở cửa, trong lồng ngực bế một bé gái khoảng hai ba tuổi, cô bé chớp đôi mắt tròn xoe đen láy tò mò nhìn An Nhu.
"Chào chị dâu Thụy!" An Nhu khom lưng cúi đầu doạ cho chị dâu Thụy phải lùi về sau một bước.
"Mau vào trong đi." Chị dâu Thụy dở khóc dở cười: "Tới chơi là được rồi, còn mang theo quà cáp làm cái gì. Đồ ở đây đắt lắm, chỉ lừa được mấy người trẻ tuổi đến từ nơi khác giống em thôi."
An Nhu xấu hổ cười trừ, đem đồ đặt tại phòng khách.
"Uống nước và ăn trái cây đi." Trên bàn bày sẵn một dĩa trái cây đã được cắt thành từng miếng, chị dâu Thụy rót ly nước cho An Nhu, bỏ con gái xuống đi gọi Thụy đại thần.
"Thụy Thành, Nhu Nhu Kỷ Kỷ tới rồi."
An Nhu cầm ly uống nước, vừa nghe chị dâu Thụy nói xong thiếu chút nữa đã phun hết nước trong miệng ra ngoài.
"Vợ yêu dấu của anh à! Là Nhu Bất Kỷ Kỷ mới đúng!" Thụy đại thần đang ở trong một căn phòng khác nhanh chóng sửa đúng cho vợ mình.
"Em nhớ nhầm." Chị dâu Thụy thừa nhận sai lầm của mình, ngay sau đó lập tức mắng Thụy đại thần: "Đều tại anh hết, người ta nói phụ nữ mang thai ngốc ba năm, em còn phải ngốc thêm sáu tháng nữa!"
"Tất cả là lỗi của anh." Thụy đại thần bất lực nhận sai.
"Tiểu Nhu, em chờ anh một lát, đợi anh đánh xong ván này sẽ ra ngay!" Giọng nói của Thụy đại thần vọng ra từ trong phòng.
"Thụy đại thần cứ thong thả thôi, không sao đâu ạ." An Nhu ngồi yên ổn trên ghế, cầm cái nĩa nhỏ để kế bên dĩa trái cây xiên vào một miếng khóm, sẵn tiện giảm bớt cảm giác hồi hộp.
Bé gái đứng bên cạnh An Nhu, tò mò ngước đầu nhìn cậu.
An Nhu nhìn cô bé mà không khỏi nhớ đến hai nhóc con nhà mình, ánh mắt bỗng mềm mại hẳn ra.
Cô bé nghiêng đầu nhìn An Nhu, học theo động tác của cậu vươn tay chồm tới dĩa trái cây trên bàn, đầu ngón tay út khều tới khều lui một hồi cuối cùng cũng lấy được một miếng khóm.
"Em không được ăn cái này đâu." An Nhu đi tới, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lấy miếng khóm khỏi tay cô bé, lại rút một tờ khăn giấy ăn thấm chút nước xem như khăn ướt lau sạch tay bé gái.
Cô bé cúi đầu nhìn bàn tay rỗng tuếch, chu môi rưng rưng nước mắt nhìn An Nhu.
"Hoa Hoa... Tại sao Hoa Hoa không được ăn?"
An Nhu nhỏ nhẹ nói: "Bởi vì trong khóm có chứa một loại carbon, khi em ăn vào sẽ cảm thấy đau rát miệng."
"Đợi khi em lớn thêm một chút nữa thì mới có thể ăn."
"Các bon?" Cô bé nghe không hiểu lắm, nhìn An Nhu một hồi rồi xoay người chạy lạch bạch đi tìm chị dâu Thụy.
"Mẹ ơi, mẹ ơi." Cô bé ôm chân chị dâu Thụy, tủi thân giơ tay chỉ vào An Nhu rồi mách lẻo: "Cái anh đẹp trai kia nói trong khóm có các bon nên không cho Hoa Hoa ăn."
Chị dâu Thụy bế con gái lên, đi tới nhìn thấy trong thùng rác có một miếng khóm.
"Suýt nữa đã quên mất." Chị dâu Thụy phản ứng lại, vội nhìn con gái nhà mình: "Chú bác sĩ đã dặn con chưa được ăn mấy loại trái cây như khóm, xoài, vải và hồng. Anh đẹp trai này làm như vậy là đúng rồi đó."
Cô bé bĩu môi nhìn An Nhu.
Chị dâu Thụy cầm dĩa trái cây định phân loại lại phát hiện cậu thiếu niên đã phân loại xong đâu ra đó, còn dùng hộp khăn giấy ngăn cản tầm mắt tránh cho trẻ con nhìn thấy sinh hứng thú.
"Tiểu Nhu, thật không nhìn ra đấy." Chị dâu Thụy không khỏi ngạc nhiên: "Nhìn em trông vẫn còn nhỏ tuổi thế mà lại rành rẽ chuyện chăm sóc trẻ con ghê."
Chị dâu Thụy nghe Thụy Thành nói đứa trẻ này đã kết hôn, nhưng không ngờ còn hiểu biết về vấn đề chăm trẻ. An Nhu khẽ cười, cố nén chua xót trong lòng: "Có thể do em từng đọc nhiều sách về phương diện này."
Đời trước khi mang thai, An Nhu gần như ngày nào cũng bị nhốt trong biệt thự, không thể đi bất kỳ nơi nào. Thậm chí khi cậu muốn đi ra ngoài hít thở chút không khí trong lành còn phải báo cáo với bảo mẫu, ban ngày chỉ có thể đọc sách, nghe chuyên gia giáo dục trẻ nhỏ truyền thụ kinh nghiệm.
Thực tế đã chứng minh, sau khi sinh con thì tri thức lý luận chỉ có thể dùng được một nửa, chủ yếu vẫn dựa vào kinh nghiệm mà bản thân tích lũy.
Chị dâu Thụy nghe mà gật đầu liên tục, tham khảo ý kiến của An Nhu như nghe lời bác sĩ cố vấn: "Tiểu Nhu này, nếu em đã đọc nhiều sách như vậy thì chị muốn hỏi em một vấn đề. Nếu trẻ con mỗi bữa chỉ ăn một ít, chị ép nó ăn nhiều thêm một chút thì nó sẽ bị nhợn cổ rồi trực tiếp nôn hết đồ ăn ra ngoài, trường hợp này phải làm sao đây? Chị từng đi khám bác sĩ, cũng kiểm tra nguyên tố vi lượng, nhưng kết quả không có vấn đề gì hết."
"Mới vừa nãy Hoa Hoa còn muốn ăn khóm nên chắc bé không mắc bệnh kén ăn nhẹ." An Nhu đề nghị: "Chị có thể cho Hoa Hoa ăn một chút men tiêu hóa lợi khuẩn, mát xa bụng cho em ấy tránh bụng bị cảm lạnh."
Lời khuyên của cậu thiếu niên trông như cực kỳ có kinh nghiệm trong việc chăm con, chị dâu Thụy chợt nhớ tới vấn đề khiến mình bối rối dạo gần đây.
"Còn nữa..." Chị dâu Thụy cẩn thận ngó xung quanh rồi che hai tai Hoa Hoa lại.
"Còn một vấn đề nho nhỏ, Tiểu Nhu phải giúp Hoa Hoa giữ bí mật đấy."
An Nhu nghiêm túc gật đầu.
"Hoa Hoa nhà chị đã biết tự đi vệ sinh rồi, nhưng vẫn còn một tật nhỏ... thường xuyên tè dầm. Vợ chồng chị đến bệnh viện kiểm tra, kết quả cũng không có vấn đề gì, nhưng Hoa Hoa vẫn thường xuyên tè dầm. Em có biết tại sao không?" Chị dâu Thụy có chút phiền não, vì muốn bảo vệ lòng tự trọng của Hoa Hoa nên cố ý bịt tai cô bé lại, cũng chỉ dám thì thầm nói nhỏ với An Nhu.
Thật ra chị dâu Thụy cực kỳ muốn thảo luận vấn đề con cái với mấy người cùng thế hệ, dù sao lần đầu tiên làm mẹ, cái gì cũng phải tự mình mày mò học hỏi.
Vốn dĩ hai vợ chồng họ cũng có rất nhiều bạn bè, nhưng lần trước Thụy Thành gặp chuyện bị bạn bè của hai người bán đứng gây ra lộn xộn không hề nhỏ, còn suýt chút nữa khiến hai vợ chồng lấy tiền sữa bột của con để bù vào.
Tuy sau đó nguy cơ đã được giải trừ, nhưng từ đó chung quanh chị dâu Thụy cũng dần không còn ai để nói chuyện.
Khó khăn lắm mới gặp được một người nói chuyện ăn ý, đối phương còn là người có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ con, chị dâu Thụy vô cùng muốn giải toả hết một bụng tâm sự.
Hoa Hoa không biết mẹ mình đang hỏi cái gì, nhưng cũng quay đầu nhìn về phía An Nhu.
"Trước khi đi ngủ Hoa Hoa thường làm gì vậy?" An Nhu nhìn Hoa Hoa, nhìn sao cũng thấy cô bé cực kỳ đáng yêu.
"Trẻ con thường hay hiếu động nghịch ngợm. Hoa Hoa thích chơi súng máy, Thụy Thành đã mua cho con bé một khẩu súng đồ chơi, ngày nào nó cũng chĩa súng vào cánh cửa bắn đùng đùng, chờ chơi đến khi mệt lã người mới chịu đi ngủ." Chị dâu Thụy bất đắc dĩ.
"Có thể vấn đề xảy ra ở chỗ này." An Nhu cân nhắc: "Trước khi đi ngủ không nên để trẻ em quá hưng phấn hoặc quá mệt mỏi. Nếu không chờ buổi tối muốn đi vệ sinh cũng không tỉnh dậy nổi."
"Hoa Hoa mới hai tuổi, tè dầm là hiện tượng bình thường, chị đừng để bé chịu áp lực tâm lý lớn. Trước khi đi ngủ chỉ nên uống một ít nước là được rồi."
Chị dâu Thụy gật đầu liên tục, ôm con gái ngồi nói chuyện với An Nhu vui đến quên trời quên đất, đôi khi nghe cậu nói một vài kinh nghiệm chăm sóc trẻ con còn lấy sổ tay ra ghi chép lại.
Chờ Thụy Thành chơi xong ván game đi ra ngoài, phát hiện cậu thiếu niên đang trò chuyện vui vẻ với vợ mình, đã vậy toàn bộ cuộc trò chuyện đều liên quan đến vấn đề nuôi con.
Khá khen đấy.
Thụy Thành kết hôn muộn nên sinh con cũng muộn, hiện tại chị dâu Thụy đã hơn ba mươi tuổi, còn cậu thiếu niên chỉ vừa mới thành niên thôi, không ngờ cậu có thể trò chuyện rôm rả với người lớn hơn mình cả một con giáp, còn chưa nói tới nội dung cuộc trò chuyện là nuôi dạy con trẻ... Đúng là mở mang tầm mắt.
Thụy Thành không khỏi nghiêm túc nhìn cậu thiếu niên vài lần, càng nhìn càng cảm thấy cậu nhóc này không chỉ xinh xắn mà còn dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm.
"Vợ yêu của anh, chúng ta quay video đi." Thụy đại thần nhìn về phía chị dâu Thụy: "Em có muốn phát huy kỹ thuật hóa trang thần sầu của mình để trang điểm cho Tiểu Nhu trông càng ăn ảnh hơn không?"
"Ý hay đấy!" Hai mắt chị dâu Thụy sáng rực lên nhìn An Nhu: "Tiểu Nhu chờ chị một lát, chị đi lấy đồ nghề!"
...
Tại nhà hàng trong khách sạn, trước mặt ông Triệu là một con cá hồi tươi sống vừa mới được vận chuyển tới đây.
Ông Triệu cầm con dao lật qua lật lại ba bốn lần tính mần thịt con cá nhưng cứ cảm thấy khó xuống tay.
Một hồi lâu sau, ông Triệu thở phì phò ném con dao xuống, gương mặt hết sức mất hứng.
"Sư phụ, có gì không đúng sao?" Hai người học trò nơm nớp lo sợ dè dặt hỏi.
"Con dao bảo bối của ta còn chưa được vận chuyển đến đây!" Ông Triệu khó ở: "Không cho ta mang dao lên máy bay cũng thôi đi, ta tự bỏ tiền túi vận chuyển riêng tới đây mà tốc độ lại chậm như rùa bò. Bảo ta làm sao chế biến đồ ngon cho tụi nhỏ ăn đây!"
"Phía sau bếp vẫn còn hơn mười con dao, không ấy thầy thử chọn lại đi?" Một học trò cẩn thận lên tiếng.
"Không là không!" Ông Triệu ủ rũ cầm con dao lên, ngắm nghía con cá hồi một lát, khi ông quyết tâm hạ dao xuống thì cửa phòng bếp bị đẩy ra từ bên ngoài.
Bây giờ không phải là giờ cơm, trong nhà hàng gần như không có khách. Người đàn ông anh tuấn xuất trần cầm mấy cái dĩa trên tay, hình như người đàn ông đến đây để trả dĩa.
"Thưa ngài, mời ngài đặt dĩa bên kia là được rồi." Đầu bếp vội vàng bước tới: "Thật ra ngài không cần đích thân tới đây trả dĩa đâu ạ, thông thường nhân viên khách sạn sẽ tới tận nơi thu dọn giúp ngài."
Người đàn ông kia lạnh nhạt nhìn thoáng qua vị đầu bếp, sau đó đặt chồng dĩa lên bàn.
"Ê! Thằng nhóc nhà họ Mạc kia!" Ông Triệu thấy Mạc Thịnh Hoan bèn vẫy tay ra hiệu.
Mạc Thịnh Hoan thấy người vừa gọi mình là ông lão trong phòng bao ngày hôm qua nên lập tức đi qua đó.
Hai vị đầu bếp nhìn về phía người đàn ông đang đi về phía này.
Người đàn ông sở hữu thân hình thon dài, có thể nhìn ra dáng người rắn chắc dưới lớp quần áo, vai rộng eo hẹp, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, so với người mẫu trên sàn catwalk còn có thêm khí chất lạnh lùng thanh cao, vừa nhìn đã biết không phải dạng tầm thường.
"Có biết thái đồ ăn không?" Ông Triệu buông con dao xuống, không ngừng quan sát Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan nhìn về phía ông Triệu, đôi mắt đen nhánh trầm ổn, nhướng cằm gật đầu.
"Tới đây, thể hiện bản lĩnh cho ông lão này nhìn thử một lần coi." Ông Triệu đứng qua một bên, chỉ vào con cá hồi trước mặt: "Nội tạng các thứ đều đã được xử lý. Cậu nghe tôi chỉ huy, đầu tiên phải cắt bỏ đầu cá."
Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng đi tới chỗ con cá hồi, rửa tay hai lần kỹ càng rồi cầm giấy hút nước hút bớt lượng nước còn tồn đọng bên ngoài bề mặt cá, tiếp theo cầm con dao để kế bên của ông Triệu, đầu ngón tay thon dài trắng trẻo cố định đầu cá, phân biệt rạch hai đường tạo thành hình chữ V, cuối cùng lưu loát cắt bỏ cái đầu cá.
"Ủa?" Ông Triệu ngạc nhiên: "Không tệ, trước đây từng học qua rồi sao?"
Mạc Thịnh Hoan khẽ lắc đầu.
"Tiếp theo sẽ chia con cá hồi thành hai phần, phải xẻ ngang từ chính giữa." Ông Triệu hứng thú chỉ huy tiếp.
Mạc Thịnh Hoan rũ mắt, một tay đè trên bụng cá, con dao rạch một đường nằm ngang trực tiếp chia con cá hồi thành hai phần.
"Bỏ xương." Ông Triệu nhìn chằm chằm động tác của Mạc Thịnh Hoan.
Sức lực người này không nhỏ, vừa rồi khi tách con cá thành hai phần cũng không hề bị xương cá gây trở ngại một chút nào.
Mạc Thịnh Hoan ấn nửa bên cá lên thớt rồi dùng dao loại bỏ xương cá. Đoạn xương cá được tách ra không hề bị đứt gãy, mỗi một cọng xương đều hoàn hảo từ đầu tới đuôi.
Ông Triệu không kìm nổi sự ngạc nhiên, ngay cả đứa học trò có tư chất tốt nhất của ông có học một năm trời cũng chưa chắc làm tốt như thằng nhóc này.
"Mổ bụng cá ra, sau đó dùng cây kéo nhỏ này để rút xương trong thân cá."
Mạc Thịnh Hoan nhìn con cá hồi dưới tay mình, sau khi đã mổ bụng cá thì nhanh tay bỏ con dao xuống, cầm cây kéo nhỏ lên, xoay ngược chiều thân cá, chỉ thấy một đầu xương cá nho nhỏ đã lộ diện.
Một loạt động tác của người đàn ông cực kỳ cẩn thận tinh tế, tốc độ không nhanh không chậm, đôi con ngươi hơi rũ xuống không nhìn ra mảy may một chút tình cảm nào, khác hoàn toàn với dáng vẻ sinh động trước mặt An Nhu.
Từ đầu tới đuôi đã được loại bỏ toàn bộ xương cá, ngón tay Mạc Thịnh Hoan lướt nhẹ qua thân cá, dường như cảm nhận được điều gì đó, cây kéo nhỏ trong tay chớp nhoáng xẹt qua, một cọng xương cá nằm sâu bên trong thân cá nhanh chóng bị nhổ bỏ.
"Không tệ." Ánh mắt ông Triệu nhìn Mạc Thịnh Hoan nhiều thêm vài phần thưởng thức: "Tách da cá ra, kế đó cắt thành từng miếng dày khoảng 0.5cm, có làm được không?"
Mạc Thịnh Hoan vẫn im lặng không nói tiếng nào, lưỡi dao nhanh nhẹn lướt qua thân cá, nhẹ nhàng tách phần da cá. Ngay sau đó dùng một tay ấn nhẹ vào thân cá, một tay lia lưỡi dao loé qua ánh sáng bạc cắt thân cá thành từng miếng nhỏ. Mấy người đứng bên cạnh nhìn hoa cả mắt, chỉ sợ người đàn ông không cẩn thận sẽ cắt trúng vào ngón tay.
Sau khi xử lý xong con cá hồi, Mạc Thịnh Hoan đặt dao xuống, ánh mắt bình thản rửa sạch lưỡi dao rồi rửa tay kỹ càng ba lần.
Hai vị đầu bếp nhìn người đàn ông trước mặt, vô thức rùng mình một cái, cảm tưởng như vừa nãy người này không phải đang xử lý một con cá.
Ông Triệu nhìn những miếng cá mà Mạc Thịnh Hoan vừa thái lát mỏng, sau khi cẩn thận quan sát thì kinh ngạc phát hiện không sai một centimet, đã nói 0.5cm là đúng chuẩn 0.5cm, kỹ thuật dùng dao này không khổ luyện hơn mười năm chắc chắn không tài nào làm được.
"Thằng nhóc này lợi hại đấy." Ông Triệu không nhịn được giơ ngón cái khen ngợi Mạc Thịnh Hoan, ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng: "Tôi biết ngay Sênh Sênh rất có mắt nhìn người mà."
Đôi mắt nhạt màu lạnh lùng của Mạc Thịnh Hoan đang nhìn về phía ông Triệu cũng bởi vì câu nói này mà dịu dàng hẳn ra.
"Có hứng thú thì..." Ông Triệu nói được một nửa bỗng im bặt, trông khí chất của người này chắc chỉ thích hợp thái đồ ăn thôi.
Ông Triệu nghiêm túc quan sát Mạc Thịnh Hoan, lên được một nửa phòng khách xuống được một nửa phòng bếp, im lặng không sinh sự, năng lực giỏi, lại còn thích Sênh Sênh nữa.
Editor: Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lịch sự ngoài đường, trên giường hoá cầm thú:)) Thật ra thằng nhóc này cũng được phết đấy chứ.
- -------------------
Nhu Nhu đi chơi, chú ở lại thu phục ông ngoại =))