*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
An Nhu đỏ mặt gật đầu: "Bản thân hoạt động này chính là... hưởng thụ."
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan liếc qua bức ảnh động một lần nữa, trong hình là hai chú chó đáng yêu bằng bóng bay có tính đàn hồi đang va chạm kịch liệt.
Bức ảnh động kéo dài liên tục trong một phút, ban đầu chú chó màu xanh lam thẹn thùng đỏ mặt vẫy đuôi với chú chó màu đỏ, sau đó dùng bong bóng trên người mình kết thành hình trái tim.
"Loại khát vọng này không có gì đáng xấu hổ hết, đây chỉ là nhu cầu sinh lý cơ bản nhất của con người, giống như ăn uống ngủ nghỉ thôi." An Nhu mím môi: "Chúng ta có quyền bày tỏ thắc mắc và mong muốn đối với phương diện kia."
Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng nhìn An Nhu.
"Chúng ta cũng có thể dùng những phương pháp khác để giải quyết vấn đề, thay vì ngâm nước lạnh." Gương mặt An Nhu đỏ bừng, nhưng vẫn hết sức nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hai mắt của Mạc Thịnh Hoan.
Trong lòng An Nhu có một con quỷ nhỏ điên cuồng ngửa mặt lên trời gào rú.
Không ngờ cũng có ngày mình phải dạy chú Mạc mấy thứ này!
Mắc cỡ quá đi à!
Mạc Thịnh Hoan rũ mắt, cần cổ đỏ rực một mảng lớn.
"Nếu như lần sau..." An Nhu đỏ mặt cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Mạc Thịnh Hoan: "Còn xảy ra tình huống như vậy nữa, chú có thể... để em giúp chú, không cần phải ngâm nước lạnh đâu."
"Ừ."
Người đối diện phát ra một tiếng nhẹ bẫng, chỉ có một chữ đơn giản, giọng nói kéo dài ra chậm hơn hai ba lần so với tốc độ nói chuyện lúc bình thường, bên tai còn đọng lại dư âm.
Nói xong những gì cần nói, An Nhu gần như chôn đầu vào trong chăn, không còn mặt mũi nào nhìn chú Mạc nữa.
Đèn phòng tắt, một bàn tay len lỏi vào ổ chăn của An Nhu, mơn trớn tay cậu rồi nhẹ nhàng nắm chặt như mọi khi.
Nhớ lại những lời lúc nãy, lỗ tai An Nhu lại đỏ bừng, hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu chú Mạc thật sự nhờ cậu giải quyết vấn đề sinh lý, cậu nên làm cái quái gì đây.
Nhắm mắt lại dùng tay?
Hay là... dùng miệng?
(*) Lớn rồi phải tự giác tay làm hàm nhai:))Hình ảnh trong đầu dần dần mất kiểm soát, trong bóng tối An Nhu cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Mạc Thịnh Hoan.
Hình như hôm nay chú Mạc... hơi nóng trong người thì phải.
An Nhu nằm mơ lung tung suốt cả đêm, có lẽ do ban ngày chịu kích thích không hề nhẹ, ma xui quỷ khiến như thế nào mà An Nhu lại mơ thấy chú Mạc thật sự biến thành người cá dùng chiếc đuôi màu đen kéo cậu xuống đáy biển.
Người cá hung hăng đè An Nhu trên bãi đá ngầm, dường như muốn nuốt chửng đối phương vào trong bụng, cái đuôi lạnh lẽo trơn trượt tách hai chân của cậu ra, hình ảnh càng ngày càng không thể miêu tả. Hô hấp của An Nhu dần trở nên gấp gáp, cảm giác một sức nóng kinh khủng tập trung tại chỗ dưới bụng, đầu óc cậu rỗng tuếch, ngay sau đó mấy chùm pháo hoa đột nhiên nổ tung, An Nhu cũng giật mình tỉnh giấc.
(Play người cá)Nhìn trần nhà trắng như tuyết, đầu óc An Nhu không ngừng kêu "ong ong".
Trời mới tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa nhú đầu lên, vài tia sáng mông lung xuyên qua rèm cửa chiếu thẳng vào trong phòng.
An Nhu ổn định nhịp tim đang đập hỗn loạn, thả chậm hô hấp, lấm la lấm lét quay đầu qua liếc nhìn người bên cạnh, Mạc Thịnh Hoan nằm yên đó ngủ say.
Giống như đứa nhỏ lén lút làm chuyện xấu, An Nhu cẩn thận vén chăn lên, cúi đầu nhìn lướt qua thứ dính nhớp dưới thân, buông tay Mạc Thịnh Hoan ra lặng lẽ bước xuống giường, rón rén bước chân chuồn vào nhà vệ sinh.
Đóng cửa phòng lại, An Nhu thấp thỏm như đi ăn trộm lần lượt cởi quần ngủ lẫn quần lót trên người mình, điều chỉnh dòng nước tới mức nhỏ nhất, dùng xà phòng thủ tiêu chứng cứ.
Khó khăn lắm mới giặt xong hai cái quần, An Nhu thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhìn cái quần lót bị ướt nhẹp, trong nháy mắt An Nhu bỗng tá hoả nhận ra hình như cậu quên mang theo quần sạch để thay đồ rồi.
Đoán chừng chú Mạc vẫn còn đang ngủ, An Nhu dùng một tay che đi bộ phận quan trọng, cúi đầu lặng lẽ mở cửa nhà vệ sinh. Không ngờ thứ đầu tiên đập vào mắt cậu chính là đôi dép lê dùng một lần trong khách sạn, còn có đôi chân dài thẳng tắp mặc quần ngủ.
An Nhu chết trân ngay tại chỗ, không dám ngẩng đầu lên, lỗ tai không nhịn được đỏ bừng. Một bàn tay thon dài trắng trẻo duỗi tới, trên tay người đàn ông cầm một chiếc quần lót đã được gấp gọn gàng.
Cũng không biết đối phương gấp quần lót như thế nào mà lại để con vịt vàng bé bé xinh xinh dang rộng đôi cánh ngay chính giữa đũng quần, đối diện với tầm mắt của An Nhu.
(*) Quần lót vịt vàng An Nhu vươn bàn tay run rẩy giật phăng cái quần lót, tức tốc lùi về sau trở tay đóng sầm cửa lại. Đứng đằng sau cánh cửa nhà vệ sinh, cả người An Nhu không khác gì bị đem đi chưng trong lồng hấp, đỉnh đầu gần như muốn bốc khói tới nơi.
Làm thế nào mà chú Mạc lại phát hiện ra!
An Nhu khóc không ra nước mắt, cảm giác như cái quần lót vịt vàng đang cầm trên tay còn mang theo hơi ấm thuộc về người đàn ông.
Mặc quần lót xong, An Nhu liên tục hít vài hơi thật sâu, sau một hồi tự cổ vũ bản thân mới vặn chốt cửa bước ra ngoài.
Mạc Thịnh Hoan ngồi bên mép giường thu dọn vali cho An Nhu, bên trong có đựng một vài món đồ linh tinh mà cậu lấy ra xài rồi không thèm để lại ngay ngắn, chú Mạc kiên nhẫn sắp xếp lại từng thứ một.
Nửa người dưới của An Nhu chỉ mặc trơ trụi một chiếc quần lót, nhân lúc chú Mạc đang bận rộn sắp xếp đồ đạc lật đật chạy đi tìm một cái quần dài trong tủ quần áo. Mạc Thịnh Hoan im hơi lặng tiếng ngắm nghía con vịt vàng dang cánh muốn bay trên quần lót của cậu thiếu niên.
Mặc vội cái quần lên người, An Nhu xoay người lại bắt gặp cảnh chú Mạc gỡ rối dây tai nghe bị quấn thành một cục rồi đặt vào ngăn lưới.
"Chú Mạc." An Nhu đỏ mặt nhìn đồ đạc trong vali đã được sắp xếp gọn gàng: "Cảm ơn chú ạ."
Đối diện không phát ra âm thanh nào, An Nhu ngẩng đầu lên, Mạc Thịnh Hoan bấm bấm gõ gõ trên điện thoại rồi đưa cho cậu xem.
An Nhu cầm điện thoại, trên màn hình hiển thị dòng tiêu đề cực to: "Hiện tượng sinh lý bình thường của thanh thiếu niên."
Nhiệt độ trên mặt cậu tức khắc tăng vọt, tuy biết chú Mạc là tiến sĩ học cao hiểu rộng, nhưng hành động này càng thể hiện rõ mười mươi năng lực học đi đôi với hành, nắm bắt trọng điểm thật chính xác, còn sử dụng một cách vô cùng nhuần nhuyễn!
An Nhu không biết phải trả lời như thế nào, căng da đầu xem tiếp nội dung trên màn hình.
"Em... em xem xong rồi." An Nhu trả điện thoại lại cho Mạc Thịnh Hoan, cả người nóng hừng hực như sắp bị luộc chín.
Mạc Thịnh Hoan ngẩng đầu nhìn An Nhu, không chịu cầm điện thoại.
"Em thật sự xem hết rồi." An Nhu mất tự nhiên vân vê vành tai đỏ bừng: "Dạo gần đây em hấp thu quá nhiều chất dinh dưỡng, nhiều tới mức... muốn tràn ra ngoài luôn. Đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi."
(cái này người ta gọi là ấm no sinh dâm dục)An Nhu không biết mình đang nói cái gì, cậu chỉ muốn chứng minh bản thân mình am hiểu tri thức liên quan đến phương diện kia.
Lúc này Mạc Thịnh Hoan mới chịu cầm lấy điện thoại, người đàn ông đứng dậy chăm chú nhìn cậu thiếu niên, chậm rãi cúi người xuống, đôi môi gần như chạm vào vành tai cậu.
"Tôi cũng có thể giúp em."
Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai của An Nhu rồi lan tới tận bên gáy, luồng cảm xúc tê dại khiến trái tim cậu rung động không thôi. Lời nói của chú Mạc chẳng khác nào ném một viên đá xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Cái này gọi là... có qua có lại sao?
Lúc nãy mình mới nói có thể giúp chú Mạc giải quyết vấn đề sinh lý, bây giờ chú cũng tặng ngược lại câu này cho mình?
An Nhu ngu người, não rơi vào tình trạng chết máy.
Lúc ăn sáng, ông cụ Mạc hỏi đến tận hai lần mới khiến An Nhu giật mình phản ứng lại.
"Hả?"
Ông cụ Mạc trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ba hỏi hôm nay con đã khoẻ hơn chút nào chưa?"
An Nhu đứng hình mất vài giây mới nhận ra ông cụ Mạc đang hỏi thăm chuyện ngày hôm qua mình bị sặc nước.
"Con cảm thấy đỡ hơn rồi." An Nhu sờ ngực: "Hôm qua vẫn còn ho khan, nhưng sáng hôm nay đã đỡ hơn rất nhiều."
"Vậy thì may quá." Ông cụ Mạc nhẹ nhõm thở phào.
An Nhu nhìn một vòng chung quanh bàn ăn, lúc này mới phát hiện không thấy hai mẹ con Mạc Đoá Đoá đâu cả.
Chú ý tới ánh mắt của An Nhu, dì Triệu đặt đôi đũa xuống, từ tốn lau khoé miệng.
"An Nhu, hai mẹ con Mạc Đoá Đoá về trước rồi."
An Nhu nhìn qua hướng phát ra âm thanh, hôm nay trạng thái tinh thần của dì Triệu thoạt nhìn có vẻ không tệ lắm, cả người cũng có tinh thần hơn so với trước đây.
"Cháu biết rồi." An Nhu gật đầu với dì Triệu.
"Còn có chuyện này nữa..." Triệu Minh Nguyệt liếc nhìn mấy người nhà họ Mạc đang ngồi trên bàn ăn: "Tôi và Sùng Đức đã bàn bạc với nhau từ trước, dựa theo kế hoạch ban đầu thì hoạt động hữu nghị giữa hai nhà sẽ được kéo dài trong nửa tháng, nhưng có lẽ phải chấm dứt tại đây vào ngày mai. Nhà họ Bạch sẽ phụ trách toàn bộ chi phí trở về, xin mọi người cứ tự nhiên."
Ông cụ Mạc nhăn mày, trầm tư nhìn vợ chồng nhà họ Bạch một hồi lâu, cuối cùng cũng không nói tiếng nào.
Hôm qua xảy ra chuyện như vậy, người nhà họ Bạch có sinh lòng bất mãn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Triệu Vị ngẩng đầu liếc nhìn con gái với con rể nhà mình, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Một bữa cơm yên tĩnh đến lạ thường, ngược lại An Nhu hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, ăn bữa sáng xong lập tức nắm tay dẫn Mạc Thịnh Hoan trở về phòng. Đợi người nhà họ Mạc rời đi hết, Triệu Vị không nhịn được lên tiếng hỏi Triệu Minh Nguyệt.
"Cứ như vậy chấm dứt hoạt động quan hệ hữu nghị hả? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai nhà chính thức gặp mặt nhau, con hành xử như thế không tránh khỏi quá mức qua loa tùy tiện."
"Ba." Triệu Minh Nguyệt nhìn Triệu Vị, bất ngờ đặt câu hỏi: "Ba cảm thấy trong đám con cháu nhà họ Mạc có người nào có đủ năng lực để gánh vác sự nghiệp hay không?"
Triệu Vị cân nhắc trong chốc lát: "Người thừa kế nhà họ Mạc không phải là cậu thanh niên trẻ tuổi kia hay sao? Hình như tên là Mạc gì đó... Mạc Thành Hoàn, miễn cưỡng tạm chấp nhận được."
"Mạc Thành Hoàn còn quá trẻ tuổi, chưa thể nói trước được điều gì." Dì Triệu lên tiếng: "Bất kể là bữa tiệc nào, một khi có sự xuất hiện của An Nhu, chắc chắn ánh mắt của Mạc Thành Hoàn sẽ vô tình hoặc cố ý dán trên người thằng bé, thậm chí ánh mắt còn rất lộ liễu. Nhưng An Nhu chưa bao giờ chú ý đến cậu ta, cho dù có nhìn nhau thì trong mắt cũng mang theo sự chán ghét."
"Chứng tỏ An Nhu không thích Mạc Thành Hoàn." Triệu Vị suy nghĩ: "Còn Mạc Thịnh Hoan thì sao? Mặc dù thằng nhóc này có chút khuyết điểm nhưng ba rất ưng ý."
"Mục đích tụi con tổ chức quan hệ hữu nghị cũng bởi vì An Nhu không buông bỏ Mạc Thịnh Hoan được, mà Mạc Thịnh Hoan lại là người nhà họ Mạc." Đôi mắt dì Triệu khẽ lúng liếng.
"Nhưng từ chuyện xảy ra vào hôm qua, dường như Mạc Thịnh Hoan không hề có một chút tình cảm nào với những người thân trong gia đình. Trong mắt Mạc Thịnh Hoan, mấy người này còn không quan trọng bằng một góc của An Nhu."
Triệu Vị nghe xong những lời này, không khỏi trầm tư.
"Ba vợ, tuy bây giờ nhìn từ bề ngoài nhà họ Mạc vẫn phong quang rực rỡ nhưng thực tế bên trong đã sớm mục nát từ lâu. Ngay cả đám người bên dòng chi còn dám ra tay hãm hại con cháu bên dòng chính, e rằng tình cảnh sau này sẽ càng hỗn loạn hơn." Bạch Sùng Đức nghiêm túc nhìn Triệu Vị, không nhanh không chậm phân tích.
"Nói tóm lại thì đây chính là một cục diện rối rắm."
Dì Triệu chốt lại: "Nếu Mạc Thịnh Hoan đã không dành tình cảm cho nhà họ Mạc, tại sao chúng ta phải hao tâm tổn sức xen vào chuyện của họ, còn không bằng nhanh chóng thoát thân, miễn cho bị vạ lây mấy thứ dơ bẩn."
"Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt chồng chồng hai đứa nó là đủ rồi." Bạch Sùng Đức ôm bả vai Triệu Minh Nguyệt: "Còn nhà họ Mạc, cứ để bọn họ tự sinh tự diệt đi."
Triệu Vị nhớ tới ông cụ Mạc, bất đắc dĩ thở dài, không nhịn được lầm bầm trong miệng: "Cháu ngoại chỉ mới chơi được có mấy ngày thôi."
"Chúng ta sẽ cố gắng hết sức bồi thường cho Sênh Sênh." Bạch Sùng Đức lên tiếng: "Ba vợ cũng trở về Tấn Thành cùng vợ chồng tụi con đi, con dự định tổ chức tiệc sinh nhật cho Sênh Sênh."
"Cũng được." Triệu Vị vừa nghe vậy lập tức ăn nhịp ý kiến với hai người.
Ông cụ Mạc dùng bữa sáng xong, vừa quay về phòng đã gọi cả nhà Mạc Thịnh Khang đến nói chuyện.
Trông sắc mặt của ông cụ Mạc không được tốt cho lắm, Trương Vân bèn đổ thêm dầu vào lửa: "Ba nhìn đi, quan hệ hữu nghị tốt đẹp của hai nhà đang yên đang lành lại bị Mạc Đoá Đoá hủy hoại toàn bộ. Nghe nói cô ta còn liên tục lượn lờ trước mặt Bạch Sùng Đức, làm như thế không phải là chuốc hận vào người hay sao?"
"Cô ta chắc hẳn không biết Triệu Minh Nguyệt đáng sợ đến mức nào." Trong lòng Trương Vân vẫn còn sợ hãi sờ ngón tay mình. Mỗi lần nhớ lại chuyện đã xảy ra vào lúc đó, ngón tay đều không dằn được cơn đau.
Ông cụ Mạc hầm hầm sắc mặt, chống quải trượng không nói một lời.
"Chuyện này cũng không phải hoàn toàn tại cô tư." Mạc Thành Hoàn lên tiếng: "Vấn đề chủ yếu vẫn nằm trên người An Nhu."