*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lại nữa.
Vu Mặc nhíu mày, biểu thị sự bất mãn khi bản thân lúc nào cũng để ý đến Trì Phương. Ngay ngày khai giảng năm lớp 10, hắn đã chú ý đến cậu. Tuy chuyện ở công viên đã diễn ra từ hai năm trước, nhưng trí nhớ hắn tốt, nhìn qua một cái là nhận ra Trì Phương.
Chỉ là Trì Phương bây giờ chẳng khác gì với lúc đó cả, vẫn theo sau lưng Bàng Tử Phi như trước, chưa từng nói chuyện với bạn cùng lớp.
Vu Mặc lạnh lùng nhìn Bàng Tử Phi một cái.
Thô lỗ, không chút phong độ, không biết tự kiểm điểm… Vu Mặc có thể kể ra hàng tá khuyết điểm của Bàng Tử Phi trong nháy mắt, nhưng vậy thì sao chứ, Vu Mặc rủ mắt, thầm cười nhạo chính bản thân mình.
Trì Phương cũng chỉ tin tưởng một mình Bàng Tử Phi mà thôi.
Suốt một năm, Vu Mặc nhìn hai người ôm ôm ấp ấp trước mặt mình, hắn không hiểu tại sao lại cảm thấy ngột ngạt bất mãn trong lòng, nên hắn ngày càng cách xa Trì Phương.
Mãi đến năm lớp 11, hắn chọn khoa học tự nhiên, Trì Phương và Bàng Tử Phi lại chọn khoa học xã hội.
Chắc là rời đi sẽ tốt hơn?
Vu Mặc nghe theo sự sắp xếp của người nhà, đến M quốc du học.
Lần tiếp theo nhìn thấy Trì Phương, là tại một bữa tiệc diễn ra vào mấy năm sau, lúc này Vu Mặc đã nhận được sự công nhận của Vu gia, địa vị của tập đoàn Vũ Trì trên thương trường dường như không gì có thể lay động, thậm chí ba Vu còn mơ hồ có ý định giao Vu gia cho Vu Mặc quản lý.
Nhưng Vu Mặc lại từ chối.
Hắn rất không thích kinh doanh, một tập đoàn Vũ Trì với hắn mà nói đã đủ rồi.
Thật ra dựa theo kế hoạch ban đầu của Vu Mặc, hắn phải tiếp tục phát triển ở M quốc, nhưng hắn lại chọn về nước.
Bữa tiệc rất tẻ nhạt, Vu Mặc hờ hững đứng trong góc, nỗ lực tìm kiếm sự yên bình. Nhưng hắn thân là người cầm quyền của tập đoàn Vũ Trì, xung quanh có vô số người muốn làm hắn vui lòng. Dù hắn đã cố hết sức để che giấu bản thân, nhưng vẫn bị vài cô gái tìm được.
Mùi nước hoa của phụ nữ rất nồng, Vu Mặc trốn ra sau nửa bước, bệnh sạch sẽ khiến hắn cự tuyệt tiếp xúc với những người khác. Sắc mặt Vu Mặc trở nên rất tệ, hắn lạnh mặt, doạ những người muốn đến gần mình đi chỗ khác.
Góc phòng yên tĩnh trở lại, vẻ mặt của Vu Mặc vừa mới dịu đi đôi chút, lại nghe được tiếng bước chân. Vu Mặc quay đầu, nhìn thấy bóng người đang định đi vào trong góc, chắc là cũng coi trọng sự thanh tĩnh ở đây.
Đáng tiếc, nơi này đã có chủ.
Vu Mặc lạnh lùng nhìn người nọ đến gần, ngay tại lúc hắn định mở miệng đuổi người, hắn nhận ra khuôn mặt của người nọ.
Là Trì Phương.
Tuy lần cuối gặp mặt đã là mấy năm trước, nhưng Vu Mặc vẫn nhận ra người đang đứng trước mặt mình.
Trì Phương khi trưởng thành rất khác với lúc còn bé, đôi mắt vẫn luôn mang ý cười, tuy cười, nhưng Vu Mặc lại chẳng cảm nhận được Trì Phương vui vẻ bao nhiêu, như chỉ cười cho có mà thôi.
Trong phút chốc ngây người, Trì Phương đã đến gần hắn.
Tim đập loạn xạ như hồi còn bé, Vu Mặc khẽ rủ mắt, nhích sang một bên. Hắn bây giờ không còn là cậu nhóc cái gì cũng không biết, tất nhiên sẽ hiểu tại sao tim mình đập mạnh thế này.
Hắn vốn cho rằng Trì Phương sống dưới sự che chở của Trì gia và Bàng Tử Phi, phải không buồn không lo, thế nhưng…
Vu Mặc khẽ đảo mắt qua chiếc găng tay màu đen trên tay Trì Phương, rõ ràng là đang trong phòng, nhưng Trì Phương không hề có ý muốn tháo găng tay ra. Còn cả cổ Trì Phương, tuy bị phần nào cổ áo che bớt, nhưng vẫn có thể nhìn ra vết sẹo do bị bỏng.
Tên khốn Bàng Tử Phi đó… Ánh mắt Vu Mặc hơi âm trầm.
Hắn muốn biết Trì Phương đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không biết mở miệng làm sao. Nhìn bộ dạng của Trì Phương, chắc là đã sớm quên mình rồi.
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Vu Mặc lập tức phái người đi điều tra chuyện của Trì gia. Bị tai nạn xe trọng thương, ba mẹ đều mất, anh cả chết thảm, công ty gần như phá sản… Vu Mặc đọc từng câu từng chữ những thông tin mà thủ hạ tra được, tư liệu cũng không nhiều, nhưng Vu Mặc lại đọc lại nhiều lần liên tục, cuối cùng mới đặt tờ giấy xuống.
Nửa ngày sau, thư ký ở nghe được âm thanh đập phá trong phòng làm việc.
Từ ngày hôm đó, Vu Mặc bắt đầu lặng lẽ thu thập thông tin của Trì Phương.
Hắn biết Trì Phương vẫn sống ở biệt thự Trì gia, tuy Trì gia chỉ còn một mình cậu, thế nên Vu Mặc cũng chuyển về nhà cũ.
Nhưng họ chưa từng gặp nhau.
Hắn biết công ty Trì gia sắp chịu hết nổi rồi, nên cố ý chọn vài dự án hợp tác, tự mình đi bàn bạc với Trì Phương. Trên đường đi đến phòng họp, trong lòng Vu Mặc nghĩ đến những trường hợp Trì Phương sẽ nhận ra mình.
Nhưng tất nhiên, Trì Phương không hề nhớ hắn.
Mặc dù trong lòng Vu Mặc thất vọng, nhưng hắn sớm đã biết trước, đợi đến thời điểm Trì Phương chuẩn bị tổ chức sinh nhật, Vu Mặc tự làm một món quà, tặng cho Trì Phương.
Một trụ sở bí mật của hai người họ.
Nhưng hắn không đề tên trên món quà, cũng không cho Trì Phương biết thân phận của mình.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, vì món quà sinh nhật hôm ấy, mà hắn và Trì Phương dần thân thiết hơn — — nhưng chỉ giới hạn trên mạng.
Rời khỏi thế giới ảo, Trì Phương không biết hắn là ai, cũng không biết thân phận của hắn.
Xí nghiệp Trì gia được Trì Phương cứu sống, thương trường đàm tiếu cậu là một thiên tài luôn nhẫn nhịn, thậm chí có người còn nói cậu có tài kinh doanh trời phú, chỉ là Trì gia đối xử với cậu không tốt, cũng không cho phép cậu tiếp xúc với xí nghiệp trong nhà, mới phải dùng bộ dạng sa đoạ để ngụy trang cho chính bản thân mình.
Vu Mặc cười lạnh một tiếng dưới đáy lòng.
Cả nhà họ thương yêu Trì Phương đến cùng cực, chỉ thiếu mỗi bước hái sao trên trời cho cậu mà thôi.
Thế nhưng ngoại trừ những tin đồn đó, bắt đầu có tin liên quan đến hắn và Trì Phương. Dù sao một xí nghiệp chuẩn bị phá sản, nhìn thế nào cũng không đáng để tập đoàn Vũ Trì hạ mình hợp tác. Đối với Vu Mặc mà nói, những tin đồn này thậm chí không cần hắn ra tay, chỉ cần hắn biểu hiện sự bất mãn, sẽ có người xử lý.
Nhưng Vu Mặc lại im lặng, giả vờ như không có chuyện gì.
Thế nhưng, tại lần hợp tác thứ hai, ánh mắt Trì Phương nhìn hắn vẫn chỉ mang sự cảm kích như trước.
Vu Mặc thất vọng, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm thở phào trong lòng. Ngoại trừ quan hệ trên mạng, hắn và Trì Phương chỉ là hai người xa lạ, nếu Trì Phương không thích nghe những tin đồn đó, vì thế mà giận chó đánh mèo với hắn…
Thôi được rồi.
Từ nhỏ, Vu Mặc luôn dùng đủ mọi cách để có được thứ mình muốn, thế mà lần này lại bó tay với Trì Phương. Ôm chặt quá sợ cậu bất mãn, thả lỏng một chút thì sợ cậu chạy theo người khác.
Vu Mặc áp chế khát vọng trong lòng, trói buộc tâm tình của mình trên màn hình máy tính.
Nhưng tin tức Trì Phương sắp sửa kết hôn với thiên kim của một tập đoàn giàu có lại nổ ra.
Thật ra với thân phận của Trì Phương, xuất hiện những tin đồn không rõ nguồn gốc thế này là chuyện bình thường, mắt xích tài chính của xí nghiệp Trì gia đã chuyển động thêm một lần nữa, mà bản thân Trì Phương tuổi trẻ tài cao, dịu dàng đẹp trai, tính cách hoàn hảo, luôn lịch thiệp với phụ nữ, ấy thế mà vẫn còn độc thân.
Người như thế, sao lại có chuyện không ai có ý đồ cho được.
Chỉ là bản thân Trì Phương không hề quan tâm đến những chuyện đó, truyền thông cũng chưa từng phát hiện cậu lén lút qua lại với tiểu thư nhà nào, họ đành phải dùng não bộ của mình vẽ ra đủ thứ chuyện. Mà lần này, Trì thị hợp tác với Lưu thị, Lưu gia không có con trai, may mà có cô con cả ưu tú, mà hợp đồng này, cũng không biết là tin tưởng năng lực của con gái hay hay có ý đồ khác, Lưu thị lại để con gái mình đến bàn bạc hợp đồng với Trì Phương.
Nam anh tuấn lịch thiệp, nữ xinh đẹp hào phóng, sao truyền thông có thể bỏ qua tin tức hiếm có như thế được. Sắc mặt Vu Mặc hơi trầm xuống, nhìn người dẫn chương trình đưa tin mạch lạc rõ ràng, ngay cả hắn cũng thấy mai đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này sẽ dẫn nhau đi đăng ký kết hôn không chừng.
Đăng! Ký! Kết! Hôn!
Vu Mặc áp chế suy nghĩ muốn nhốt Trì Phương lại trong lòng, hơi ngả lưng ra ghế dựa phía sau, nhắm mắt kìm nén sự kích động sâu trong thâm tâm. Qua một hồi lâu, Vu Mặc mới mở mắt ra, hắn lấy điện thoại mở ứng dụng mình tặng cho Trì Phương lên, đúng lúc nhìn thấy trạng thái Trì Phương đăng lên vào một ngày trước.
Trong hồ nước nhỏ không có cá: Đồn kỳ quá, oan ghê QAQ
Vu Mặc hơi sửng sốt.
Nói đến đây, hình như đúng là hắn đã từng nghe, vị tiểu thư họ Lưu ấy diện mạo xinh đẹp, tài hoa từ trên xuống dưới, chỉ là hơi nhiệt tình…
Chỉ là dường như Trì Phương không thể chịu được sự nhiệt tình của đối phương.
Mình mà ở đó là được rồi.
Vu Mặc đột nhiên sinh ra suy nghĩ ấy, mặc dù chỉ là suy nghĩ trong nháy mắt, nhưng làm thế nào cũng không thể đá bay nó ra khỏi đầu hắn. Nếu hắn có ở đó, hắn hoàn toàn có thể bảo vệ Trì Phương trong vòng tay mình, Trì Phương muốn hợp đồng nào tập đoàn Vũ Trì cũng sẽ cho cậu, Vu Mặc sẽ chấp nhận mà không có lấy một lời than phiền.
Thế nhưng… Trì Phương căn bản sẽ không muốn.
Mặc dù thái độ của Trì Phương với người sử dụng còn lại trên ứng dụng ngày càng ôn hoà, nhưng thực tế, Trì Phương và Vu Mặc chưa từng trò chuyện cùng nhau lần nào. Đối với Trì Phương, Vu Mặc là một đối tác rất tốt, ngoài ra thì Vu Mặc chỉ là người lạ với cậu, không biết họ tên không có hứng thú chưa từng nói chuyện. Trong tình huống này, Vu Mặc mà nói muốn tặng cả tập đoàn Vũ Trì cho Trì Phương thì e là Trì Phương sẽ chỉ xem đấy là một trò cười, hoặc sẽ cảm thấy hắn bị điên mất rồi.
Nếu Trì Phương biết hắn là người tặng quà cho cậu thì sao?
Vu Mặc nhịn không được suy đoán, Trì Phương sẽ vì vậy mà ngày càng thân thiết với hắn, hay sẽ cảm thấy bản thân bị lừa dối, triệt để rời đi?
Xoắn xuýt suốt mấy ngày, Vu Mặc nhận được tin nhắn đến từ Trì Phương.
Trì Phương muốn gặp hắn.
Suy nghĩ này đàn áp hết tất cả những bâng khuâng lo lắng trong mấy ngày qua, Vu Mặc như cậu nhóc vắt mũi chưa sạch vào lần đầu tiên hẹn hò, chuẩn bị quần áo, hoa hồng và cả một món quà nhỏ, hắn thậm chí còn bắt đầu tìm trên mạng xem nên nói gì khi gặp người mình thầm mến.
Sau này khi nhớ lại, nếu khi đó hắn nhất quyết từ chối, có phải sẽ không phát sinh những chuyện như bây giờ không.
Nhưng tất cả vẫn xảy ra.
Hắn đến chỗ hẹn, vẻ mặt Trì Phương rất kinh ngạc, nhưng cậu cũng nhanh chóng điều chỉnh lại bình thường. Lần đầu tiên Vu Mặc cảm thấy ăn cũng sẽ khiến người khác vui vẻ, tâm trạng hưng phấn từ lúc nói lời tạm biệt với Trì Phương vẫn luôn kéo dài đến khi…
Hắn nghe tin Trì Phương qua đời.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn chỉ thấy trước mắt tối tăm, thậm chí còn giật giật khoé miệng theo bản năng, hắn muốn nói với người đối diện rằng anh đùa không vui chút nào, nhưng khi ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt anh ta, Vu Mặc lại chẳng nói được câu nào. Phòng làm việc yên tĩnh suốt năm phút, không khí ngột ngạt đến cực điểm, lưng người báo cáo sắp ướt đẫm mồ hôi lạnh đến nơi, hoàn toàn không dám ngẩng đầu.
“Ra ngoài.” Vu Mặc thốt ra hai chữ từ trong cổ họng.
Người kia không dám chậm trễ quay đầu rời đi, anh vừa đóng cửa phòng làm việc, lập tức nghe bên trong truyền đến tiếng đổ nát.
Tang lễ của Trì Phương không mời Vu Mặc, dù sao người xung quanh cũng chẳng ai biết quan hệ của hai người họ. Tang lễ do chi thứ Trì gia đứng ra tổ chức, đối với họ, bầu trời của Trì gia lại sụp đổ thêm lần nữa. Vu Mặc lao đến tang lễ của Trì Phương, mang thi thể trong quan tài của cậu đi, đặt xuống giường băng* được chuẩn bị chỉ trong vỏn vẹn một ngày.
*Giường băng:
Từ sau đó, quan hệ của Trì gia và Vu Mặc triệt để đóng băng, nhưng tập đoàn Vũ Trì lại bảo vệ Trì thị, không ai dám đánh chủ ý lên công ty nhà họ.
Vu Mặc bỏ ra một năm, tìm được thủ phạm hại chết Trì Phương, từng chút lấy đi quyền lực địa vị của hắn, cuối cùng nhốt hắn lại. Vu Mặc biết mình đang mắc bệnh, nhưng hắn lại không có suy nghĩ đến gặp bác sĩ.
Người duy nhất hắn yêu biến mất rồi, hắn có bị gì đi chăng nữa cũng có sao đâu?
Vu Mặc đứng dưới hầm băng, hơi cúi người, nhẹ nhàng mở cửa chiếc tủ đông lạnh lẽo đầy hơi sương, không hề quan tâm đến ngón tay đã lạnh đến bầm tím. Hắn nghiêm túc chăm chú nhìn Trì Phương, thân thể vì ở trong hầm băng nhiệt độ thấp mà bắt đầu trở nên yếu ớt, đôi mắt ngày càng không thể mở nổi, thân thể rõ ràng đang rét run không hiểu sao lại dần nóng lên.
Nếu… Có thể quay lại…
Trước mắt tối sầm, Vu Mặc ngã xuống quan tài băng.
Đợi đến khi mọi người phát hiện giám đốc tập đoàn Vũ Trì mất tích và tìm đến biệt thự, chỉ phát hiện một thi thể chết đói, là Vu Mặc đã đông cứng trên quan tài băng.