Tố Nguyệt dường như vừa khóc vừa nói câu ấy.
Rõ ràng là chuyện vui vẻ biết bao, thế nhưng giờ khắc này Tố Nguyệt là vui đến phát khóc.
Ngày hôm nay nàng lén lút tới tiền viện xem náo nhiệt, thầm nghĩ trở về nói cho tiểu thư nhà mình khiến nàng cao hứng một chút, cũng muốn đề phòng Trường Bình Hầu phu nhân tại thời điểm hạ sính giở trò xấu.
Dù sao khoảng thời gian này Đường Uyển xem như hoàn toàn đích tội với chi đích trưởng.
Ai biết những người vô sỉ này sẽ làm ra chuyện gì xấu.
Bởi vậy, nàng giữ tâm đề phòng đi tiền viện, lại không nghĩ tới hôm nay sẽ có được khoảng khắc kinh hỉ lớn khiến nàng cảm thấy chết cũng nguyện ý.
Kinh đô đều đang đồn rằng Thanh Bình Quận vương chết trận tại biên cương, ngay cả thi thể đều không tìm ra vậy mà còn sống!
Không chỉ không chết trận, hơn nữa thoạt nhìn cũng không bị thương nặng, lại còn tự thân tới cửa Đường gia hạ sính!
Tố Nguyệt vui vẻ tới nỗi nói với Đường Uyển không mạch lạc.
Nàng vốn cho rằng tiểu thư nhà mình sẽ thủ tiết cả đời, đời này mặc dù cuộc sinh hoạt yên ổn, nhưng không có phu quân làm bạn, nhưng cũng như cây khô sống hết đời người ảm đạm.
Thế nhưng bên ngoài liền truyền đến sự việc Thanh Bình Quận vương mang người đến hạ sính, sau khi tận mắt thấy Thanh Bình Quận vương, khiếp sợ trong nháy mắt, nàng đột nhiên đem một loạt chuyện phát sinh gần nhất xâu chuỗi lại một chỗ.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ khí độ quý giá của Thanh Bình Quận vương bước vào cửa trước ánh mắt khó tin của Trường Bình Hầu phu nhân, phong thái uy nghi vượt hẳn tất cả mọi người ở đây, một khắc này Tố Nguyệt cảm thấy đột nhiên mình suy nghĩ minh bạch.
Vì sao cô nương các nàng được tứ hôn đơn giản như vậy.
"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Đường Uyển khoác trên người áo cưới đỏ hồng, dù trong lòng đã có suy đoán này, thế nhưng nghe được Tố Nguyệt khóc nói ra câu này, nàng cũng trở nên lảo đảo đứng không vững, mặt mũi trắng bệch.
Thanh Bình Quận vương hắn còn sống trở về.
Thế nhưng, thế nhưng ở kiếp trước hắn...
Nhìn dáng vẻ Tố Nguyệt quỳ trước mặt nàng khóc không thành tiếng vì nàng cao hứng, Đường Uyển há to miệng, dù trong lòng tràn đầy sợ hãi còn có hối hận, thế nhưng nghe được chuyện Thanh Bình Quận vương bình an còn sống trở lại kinh thành, một chút sợ hãi đều tan biến, thấp giọng nói: "Quận vương có thể bình an trở về, thật tốt."
Cho dù Thanh Bình Quận vương trở về phá vỡ sự chờ mong lúc đầu của nàng lúc đầu đối với hôn sự này, Thanh Bình Quận vương cũng không phải phu quân nàng muốn có, bây giờ trong lòng nàng thoáng hối hận... Nàng không nguyện ý gả cho một Quận vương sống sờ sờ, ngày sau tại hậu trạch hoàng gia cùng nữ tử khác tranh đấu mà trở nên thay đổi, trở thành... Đường Huyên kiếp trước, thế nhưng tại thời khắc này, Đường Uyển vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.
"Quận vương bình an vô sự, ta an tâm."
Mặc kệ cảm xúc trong nội tâm nàng luống cuống cỡ nào, thế nhưng những này đều không phải trọng yếu.
Trọng yếu chính là, ân nhân nàng vô cùng cảm kích, người đã từng mang cho nàng một kiếp thái bình, đời này rốt cục còn sống.
Hắn còn sống, chính là chuyện tốt nhất. Truyện Full
Đường Uyển chậm rãi suy nghĩ, chỉ cần Thanh Bình Quận vương có thể bình an khỏe mạnh, những sợ hãi trong lòng nàng không đáng kể.
Tính mạng của hắn quan trọng hơn bất kì điều gì.
"Cô cô, Thái hậu nương nương đã sớm biết, phải không?" Nguyên lai cái này mới đúng.
Chẳng trách, ở kiếp trước Thái hậu thương tâm như vậy, Đường Uyển tới tuổi già cũng không thể nhìn thấy Thái hậu lộ ra một nụ cười vui mừng, mà một đời này nàng nhìn thấy Thái hậu lại tươi tắn tràn đầy sức sống như vậy.
Chỉ sợ là lúc ấy các nàng đã biết chuyện Thanh Bình Quận vương bình an, bởi vậy mới có thể cười đến cao hứng như vậy.
"Không phải cố ý giấu diếm cô nương, Thái hậu nương nương vốn muốn nói cho ngươi, cũng muốn chiêu cáo trong kinh sự việc Quận vương bình an, chẳng qua Quận vương không đáp ứng. Vả lại cũng thật là có chút lo lắng nguy hiểm. Ngày sau chắc chắn Quận vương sẽ giải đáp cho cô nương nghe nguyên nhân trong đó."
Nghĩ đến Thanh Bình Quận vương trước khi hôn mê vẫn nắm chặt tay Thái hậu bảo nàng không cần vội vã chiêu cáo kinh thành rằng mình bình an, Thanh Vụ liền có vài phần cảm khái nhìn Đường Uyển ôn nhu nói: "Quận vương nói muốn nhìn xem khi nào cô nương có thể tự mình đoán được, nói người thông minh như vậy..." Lời này chính là gạt người, trước khi hôn mê Thanh Bình Quận vương hừ lạnh nói Đường Nhị tiểu thư là đồ ngốc, sợ là vào động phòng cũng chưa chắc có thể đoán được.
Bất quá lời này khiến Nhị tiểu thư không muốn cào chết Thanh Bình Quận vương không được, Thanh Vụ chịu đựng không nói, tại ánh mắt ai oán của Đường Uyển ôn hòa tiếp tục nói: "Huống chi Quận vương cũng phải dự định vì cô nương. Thân phận của người... Nếu gia tộc quyền thế trong kinh thành lên tiếng phản đối, Quận vương đương nhiên không thèm để ý những cái gọi là thanh danh, nhưng sợ cô nương vì những lời chửi bới kia mà thương tâm."
Cũng như lần này đều coi Thanh Bình Quận vương là đã chết, bởi vậy sau khi Đường Uyển được tứ hôn, thế gia vọng tộc đều không ngoại lệ khen Đường Uyển lên trời, xem chuyện trước đó nàng bị từ hôn, bị làm nhục vờ như không thấy, hướng gió trong kinh thiên về một bên, lời hay ý đẹp đều đang nói về Đường Uyển.
Đây chính là sức mạnh của các thế gia vọng tộc trong kinh.
Nếu như Thanh Bình Quận vương sống sờ sờ trở về, trong cung tứ hôn Đường Uyển cùng Thanh Bình Quận vương, những tiểu thư thế gia danh môn không được tuyển ấy về sau không cam lòng, cảm thấy Đường Uyển là quả hồng mềm, các gia tộc sau lưng những tiểu thư ấy sẽ dùng lời nói uy hiếp soi mói nàng.
Thanh Bình Quận vương không phải một người để ý thanh danh địa vị cùng vinh hoa phú quý.
Hắn đương nhiên cũng có thủ đoạn xử lý những người trong kinh thành hãm hại Đường Uyển.
Thử nghĩ những lời nói ấy cho dù không cách nào dao động vị trí của Đường Uyển trong lòng Thanh Bình Quận vương, thế nhưng Đường Uyển nghe được chẳng lẽ sẽ không thương tâm sao?
Chẳng qua bây giờ... Đường Uyển đã bị những hào môn này thổi phồng đến mức giống tiên nữ, coi như bọn họ biết Thanh Bình Quận vương còn sống khoẻ mạnh, sao dám không màng mặt mũi phá vỡ lời nói lúc trước, dám công khai phỉ báng Đường Uyển chứ?
Bởi vậy ngày sau Đường Uyển ở kinh thành liền dễ dàng.
Thanh Bình Quận vương đương nhiên là dụng tâm lương khổ, trong lòng Đường Uyển cảm kích vô cùng, thế nhưng trong miệng đắng chát vẫnnhư cũ.
Nàng cảm thấy mình không thở được.
Nếu như sớm biết Thanh Bình Quận vương có thể bình an trở về, nàng đã không cao hứng bừng bừng nói với Thái hậu mình nguyện ý gả cho hắn như vậy.
Nói với Thái hậu nàng tình nguyện..., nguyện ý khi Thanh Bình Quận vương còn sống trở về từ đây thanh đăng cổ Phật, trong từ đường hoàng gia cầu phúc cho Thanh Bình Quận vương cả đời, còn cả đời cầu nguyện, cũng sẽ không mở miệng la hét gả cho hắn.
Bây giờ phải làm sao đây?
Nàng, nàng lại muốn gả cho một nam nhân.
Nơi nào có nam tử, thì sẽ có nữ tử tranh đấu, cuộc sống của nàng làm sao có thể còn trôi qua bình yên.
"Thân phận của ta không xứng với Quận vương." Thanh âm Đường Uyển khô khốc nhỏ giọng nói.
Nàng muốn nở nụ cười, lại không thành công, cố gắng hi vọng Thanh Vụ rõ ràng ý tứ của chính mình.
Nàng, nàng nguyện ý thoái vị nhượng chức, từ đây ẩn cư hoàng tự, dể Thanh Bình Quận vương có thể cưới được quý nữ phù hợp với thân phận của hắn.
"Thân phận cao thấp hay nghèo hèn có đáng là gì. Chỉ có cô nương tình cảm sinh tử không rời mới xứng đôi cùng Quận vương." Thời điểm nói Thanh Bình Quận vương chiến tử sa trường, những quý nữ kia lúc trước luôn mồm nguyện ý gả cho hắn đều trăm phương ngàn kế phủi sạch quan hệ, hận trước đó không thể đem toàn bộ ân cần đều chưa từng tồn tại.
Chỉ có Đường Uyển, đối với Thanh Bình Quận vương tình sâu như biển, sinh tử kề vai, thâm tình
làm người rung động như vậy khiến một đại cung nữ trải qua hậu cung phù hoa tranh đấu như Thanh Vụ cũng phải sợ hãi thán phục. Nàng tán thưởng Đường Uyển như thế, Đường Uyển lại cảm thấy chân mình càng thêm bủn rủn, lúng ta lúng túng nói: "Đều là hiểu lầm." Nàng bị dọa muốn khóc.
Nàng chỉ có lòng cảm kích với Thanh Bình Quận vương, thế nhưng cái gọi là tình sâu như biển, lời này bắt đầu từ đâu chứ.
"Tiểu thư!" Ngay thời điểm Tố Nguyệt còn dựa vào dưới chân Đường Uyển khóc, Đường Uyển cũng bị dọa đến toàn thân phát run, Tố Hòa cũng khóc tiến vào cửa nói với Đường Uyển: "Thái Khang đại trưởng công chúa ở phía trước nói muốn cài trâm cho tiểu thư, gọi người mau tới!"
Nàng cũng là dáng vẻ vui đến phát khóc, cảm thấy Đường Uyển khổ tận cam lai, bởi vậy đối với bộ dạng hít thở dồn dập sợ hãi của Đường Uyển, chỉ cảm thấy nàng cao hứng vô cùng, liền vội vàng trang điểm thay y phục cho Đường Uyển một lần nữa, đem nàng ăn mặc đặc biệt đoan trang tao nhã, một bên đẩy nàng nói: "Tiền viện thật nhiều sính lễ, phong quang thể diện cực kỳ! So, so với sính lễ của Nhị hoàng tử lúc trước thể diện gấp trăm lần!"
Ánh mắt nàng lóe sáng rực rỡ.
Ngày đó Nhị hoàng tử đến Đường gia hạ sính, nhiều vật trong cung như vậy, nghe nói hào quang cực kỳ.
Bởi vậy Trường Bình Hầu phu nhân nhiều ngày dương dương đắc ý.
Thế nhưng mọi thứ cũng phải có so sánh.
Lần này Thanh Bình Quận vương đến hạ sính mới gọi là phong quang long trọng, nghe nói sính lễ mang đến đều chặn cả đường lại, cả sảnh đường hoa mắt.
Tố Hòa không thấy thời điểm Nhị hoàng tử hạ sính chói mắt, bất quá nghe bọn hạ nhân nói Thanh Bình Quận vương còn sống trở về còn cho Đường Uyển mặt mũi tự mình đến Đường gia hạ sính, giống như mười phần coi trọng nàng, bởi vậy đối với Tố Hòa nha hoàn bên người Đường Uyển cũng đặc biệt ân cần, sính lễ của Nhị hoàng tử bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhìn như thể diện nhưng so với sính lễ của Thanh Bình Quận vương thì của Quận vương phong phú hơn gấp trăm lần!
Nàng nghĩ tới điều đó, càng phát gấp gáp làm sao Đường Uyển muốn đi nhanh tới trước, cao hứng nói nói: "Thật là không nghĩ tới, Quận vương còn mời được Thái Khang đại trưởng công chúa! Đây chính là cho tiểu thư thể diện!"
Thái Khang đại trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột của
tiên đế, thời điểm tiên đế còn tại vị Quý phi loạn chính, tiên đế muốn phế đi mẫu tử Thái hậu cùng tân quân khi đó thân là Trung cung, là Thái Khang Đại trưởng công chúa tiến cung mắng chửi Quý phi, phản bác tiên đế đến á khẩu không trả lời được.
Nàng là ngọn cờ tươi sáng bảo vệ Thái hậu cùng mẫu tử Hoàng đế, lại bởi vì lớn tuổi, Thái hậu luôn kính trọng gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, bởi vậy ở trong hoàng gia địa vị là nhất đẳng.
Mặc dù Thái Khang đại trưởng công chúa trong triều không có thực quyền, phò mã cùng hai nhi tử của bà đều điệu thấp khiêm tốn, trong triều chẳng qua chỉ đảm nhiệm chức quan nhàn tản, nhưng tầm ảnh hưởng của Thái Khang Đại trưởng công chúa tại hoàng gia bất luận một vị nào trong hoàng tộc cũng không thể đánh đồng.
Không nghĩ tới Thanh Bình Quận vương hạ sính lần này, cũng đã kinh động Thái Khang đại trưởng công chúa ra mặt cài trâm cho Đường Uyển.
Cái này là khiến người khác trông thấy đều phải nói một câu quá thể diện, quá phong quang.
Thế nhưng Đường Uyển lại càng sợ hơn.
Nàng như chú chim đáng thương phảng phất như sắp đối mặt mưa to lôi đình lại không thể nào chạy trốn, cố gắng không muốn lộ ra sợ hãi đi tới đại sảnh, lần này khắp phòng trong viện chất đống tràn đầy, khắp nơi đều là vật giá trị liên thành. Một màn này khiến nụ cười trên mặt Thái phu nhân cùng Trường Bình Hầu phu nhân đều không kiềm được bình tĩnh, không có tâm tư nhìn thêm, cũng không nhìn tới.
Tương phản, ánh mắt của nàng rơi vào dáng người thắng tắp, khuôn mặt nam tử tái nhợt đặc biệt tuấn mỹ đang ngồi uống trà một bên Trường Bình hầu cười làm lành.
Một khắc này, nàng chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, kém chút quỳ gối ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt này.
Vốn định hừ lạnh một tiếng, thấy được ánh mắt kinh hoảng của nàng nam tử tuấn mỹ tuyệt luân cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ gạt ra một nụ cười cứng ngắc trên mặt nói: " Vương phi lương thiện đoan trang, rất hợp tâm ý bản vương."
Hắn cười cười, Đường Uyển bị hắn thổi phồng đến mức phía sau lưng phát lạnh.
Nàng đứng trước đại sảnh, nhìn vị Thanh Bình Quận vương này, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Người này không phải là vị tướng quân trong núi nghe nàng cuồng vọng sống chết cũng muốn gả cho Thanh Bình Quận vương sao?!