Kết quả là Trần Hạo Hiên đã ngăn ông ta lại.
“Cậu Trần, tôi muốn dạy dỗ đứa con gái bất hiếu này, xin đừng can thiệp." Kiều Sở Trăn nói trong lúc giằng co.
Mặc dù đều là đàn ông, nhưng dù sao thì ông ta cũng đã lớn tuổi nên đương nhiên không thể dễ dàng thoát khỏi tay Trần Hạo Hiên.
“Tôi muốn can thiệp hay không là chuyện của tôi.Chẳng lẽ ông muốn cấm tôi sao?” Trần Hạo Hiên nhìn Kiều Sở Trăn và lạnh lùng nói.
Nghe vậy, ông ta có chút khó hiểu. Kiều Ninh có mối quan hệ thân thiết với Trần Hạo Hiên từ khi nào vậy?
"Cậu Trần, mặc dù Mẫn Mẫn nhà tôi đã đính hôn với Trần Đình, nhưng cũng không đến lượt cậu can thiệp vào việc của gia đình tôi."
Kiều Sở Trăn không muốn người ngoài xen vào. Nếu đứa con gái này không được kỷ luật, nó thực sự sẽ lộng hành. Ngay cả khi Trần Hạo Hiên ngăn cản ông ta, ông ta cũng phải xử phạt cô. Nuôi hay không dạy là lỗi của người cha! Kể từ khi ông sinh ra cô thì ông có quyền xử phạt cô.
"Trước đây, tôi thực sự không can thiệp vào việc của nhà người khác."
"Nhưng...Ninh Ninh bây giờ là người của tôi, tôi xem ai dám động vào cô ấy!!!"
Giọng nói rất trầm lặng, về cơ bản không có âm sắc nào, nhưng không hiểu sao Kiều Sở Trăn nghe được lại đầy ý "đe dọa".
"Mặc dù, tôi không biết mối quan hệ của cậu với Ninh Ninh. Tuy nhiên, Ninh Ninh vẫn chưa kết hôn, cậu nói thế thật dễ gây hiểu lầm."
"Hiểu lầm? Có gì để hiểu lầm?"
"Nhân tiện, Ninh Ninh đã kết hôn. Ông thậm chí còn không biết rằng con gái của mình đã kết hôn. Một người cha như ông thì có xứng đáng với danh hiệu “người cha” không?
Nghe vậy, Kiều Sở Trăn hiển nhiên là sửng sốt. Ngay lập tức, ông ta tỏ ra tức giận. Con nhỏ này đi lấy chồng, cỏn không biết phải bàn bạc với cha mình như thế nào mà lại âm thầm đi lấy chồng, thật sự muốn chọc người cha như ông mà chết. Cưới xong không biết dẫn chồng về nhà để bố kiểm tra, dù gì cũng là con gái của mình, lỡ thiệt thòi thì sao? Nếu chuyện này được truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị người khác chê cười sao?
Kiều Sở Trăn vẫn đang chìm đắm trong cơn tức giận của mình, nhưng ông không nghĩ tới câu nói tiếp theo của Trần Hạo Hiên lại khiến cho quai hàm của ông ta như muốn rớt xuống.
“Người khác có thể hiểu lầm gì sao? Chồng của cô ấy là tôi!”
Cái gì?!
Chồng của Ninh Ninh là Trần Hạo Hiên?!!
Nhưng... Nếu đúng như vậy, thì cũng có thể hiểu tại sao anh ta lại quan tâm đến Kiều Ninh như vậy. Chờ đã...không phải Trần Hạo Hiên là anh họ của Trần Đình sao?Vậy chả nhẽ Kiều Ninh là dì của Trần Đình sao? khiều này không hợp lý chút nào!
"Ông Kiều...ông là cha của Ninh Ninh, nên được gọi là bố vợ."
Mặc dù, anh không muốn gọi ông ta như vậy. Ông ta là một người cha vô trách nhiệm, không xứng đáng được gọi như vậy. Tuy nhiên, vì Kiều Ninh, anh vẫn nên miễn cưỡng gọi. Nếu không, nếu nó được truyền ra ngoài, những người ngoài cuộc nên nói rằng Kiều Ninh đã không bảo anh tốt.
"Bố vợ, tôi không ở đây để lý luận với ông, tôi ở đây là để bảo vệ cô ấy."
"Chết tiệt, sao con thảo luận với cha trước khi kết hôn!?"Thấy mình không thể nói với Trần Hạo Hiên, Kiều Sở Trăn chỉ có thể quay lại và khiển trách Kiều Ninh. Không phải là không nói lại được anh, nhưng nguyên nhân chính là khí chất của anh quá mạnh, ông ta có chút sợ hãi. Thoạt nhìn, Trần Hạo Hiên chỉ cần đứng đó không nói cũng có thể dùng khí thế của mình đè bẹp một đám người.
“Cho dù có chuyện gì, ông cũng nghĩ đến Kiều Mẫn trước.Nếu cô ta không nói với tôi, tôi gần như cũng quên mình là con gái ruột của ông."
Lúc trước khi mẹ của cô còn sống, Kiều Sở Trăn vẫn đối xử tốt với cô, nhưng kể từ khi mẹ mất, ông ta lại mang theo Dĩ Loan và con gái của bà ta vào nhà họ Kiều, từ đó thái độ của ông ta đã thay đổi hẳn. Cô đã từng rất ngây thơ và luôn nghĩ rằng Kiều Sở Trăn sẽ không thích Kiều Mẫn, và cảm thấy mình nợ Kiều Mẫn nên mới tốt với cô ta như vậy. Bây giờ dường như trong lòng ông ta chỉ có một người con gái duy nhất là Kiều Mẫn, sống chết cũng không quan tâm đến cô. Trừ khi cô có bất kỳ giá trị nào đối với ông ta thì ông ta sẽ để ý đến. Ngay cả Kiều Mẫn cướp bạn trai của cô, ông ta không nói một lời, thậm chí còn đồng ý cho hai người bọn họ tổ chức tiệc đính hôn. Cô khinh!!!
“Vậy, tại sao tôi phải thảo luận với ông về việc tôi kết hôn?”
"Ông sẽ nghe nó chứ?"
Kiều Sở Trăn cảm thấy mình có vẻ hợp lý, nhưng ông ta không muốn mất mặt. Vì vậy, ông ta lại định đưa tay ra và giáng cho cô một cái tát.
"Pa-"
Lần này, Trần Hạo Hiên không có thời gian để ngăn cản, và cái tát của Kiều Sở Trăn đã giáng thẳng vào mặt cô. Chỉ cần nghe thấy âm thanh, Trần Hạo Hiên cũng đã rất đau khổ. Bảo vật hắn nắm trong lòng bàn tay, bảo bối hắn một ngón tay cũng không dám vả, hiện tại lại bị người khác ức hiếp ngay trước mặt.
Khuôn mặt của Kiều Ninh ngay lập tức hiện lên vết hằn đỏ.
"Đứa con gái bất hiếu thực sự đáng tức giận."