"Vậy em phải ăn bánh bao có nhân tiền xu!!!" Trần Ánh hăng hái nói. Mặc dù gia đình cô ấy đã giàu có, và cô cũng không cần phải kiếm tiền trong năm tới, nhưng cô chỉ rất thích và muốn thưởng thức hương vị của bánh bao có nhân tiền xu. Bánh bao mùi của tiền?!
“Em cả ngày chỉ biết ăn, còn không biết làm gì để giúp chị dâu.” Trần Hạo Hiên nhìn cô ấy đầy dị nghị.
Thật sự không biết mai này ai xui xẻo lại yêu em gái anh, suốt ngày không biết làm gì, ăn bám thì biết. Như này...còn có thể kết hôn trong tương lai hay không vẫn là một câu hỏi rất nghiêm túc!!!!
Nghe vậy, Trần Ánh bất đắc dĩ mím môi. Cô không muốn giúp đỡ khi nào? Rõ ràng là chị dâu không muốn cô ấy giúp thì có.
“Vợ, cần làm nữa không?”
"Hmm...” Kiều Ninh im lặng một lúc. Nhìn về đống tiền xu bên cạnh, cô nói:
“Hay là anh giúp tôi đi rửa sạch đồng xu đi."
Nói cho cùng muốn cho làm nhân bánh thì vẫn phải chú ý vệ sinh nếu không sẽ có nhiều vi khuẩn gây ra bệnh.
"Rửa sạch àm gì vậy?” Nghe vậy, Kiều Ninh trợn mắt đầy bất lực. Về cơ bản, những người có thể hỏi câu hỏi này là người mới làm bếp thích hợp cộng với trí tuệ chậm phát triển. May mắn thay, Trần Hạo Hiên không biết rằng cô đã nghĩ như vậy trong lòng anh. Nếu không, anh chắc chắn sẽ nổi điên. Người đàn ông uy nghiêm và quyền lực trong giới kinh doanh đã trở thành kẻ thiểu năng trong lòng cô.
“Nhiều vi khuẩn, hiểu không?” Trần Hạo Hiên gật đầu và hiểu ngay lập tức.
"Chị dâu, em muốn ăn bánh bao có nhân tiền xu."
"Chị làm thêm nhé!" Trần Ánh kéo Kiều Ninh và bắt đầu hành động như một đứa trẻ hư.
Nghe vậy, cô nhìn Trấn Ánh và mỉm cười trìu mến: “Được rồi.”
"Vậy hôm nay chị sẽ làm thêm một ít bánh bao nhân đồng xu để mọi người trong gia đình cùng ăn.” Nghe vậy, Trần Ánh gật đầu lia lịa. Cô biết rằng chị dâu mình là người tốt nhất.
***
Sáng ngày hôm sau...
Trần Ánh dậy sớm. Bởi vì khi cô ấy đã làm bánh bao với Kiều Ninh vào ngày hôm qua, cô ấy đã nghe chị dâu nói rằng mình sẽ dậy sớm hơn để nấu bánh bao. Trần Ánh cũng sợ người khác ăn phần bánh bao nhân đồng xu của mình, nên cố ý dậy sớm.
Bánh bao được bưng ra bàn, chẳng mấy chốc cả nhà đã yên vị trước bàn ăn.
"Ông, tối hôm qua chị dâu đã làm mấy cái bánh bao này một mình."
Trần Ánh liên tục thổi phồng Kiều Ninh.
Lghe vậy, ông Trần trên mặt cũng lộ ra vẻ khó tin. Cô gái nhỏ Ninh Ninh này trông có vẻ thanh tú, nhưng không ngờ lại có thể tự tay làm bánh bao, thật sự rất tốt.
"Con đã rất thèm khi xem chị dâu làm bánh bao ngày hôm qua."
"Cuối cùng thì hôm nay cũng có thể ăn." Ăn mấy cái rồi, Trần Ánh cũng không ăn trúng một cái bánh bao đồng xu nào. Trần Ánh bắt đầu cảm thấy có chút tuyệt vọng. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô rõ ràng thấy hôm qua chị dâu làm nhiều bánh bao nhân đồng xu thế, sao cô không ăn trúng cái nào vậy? Đó có phải đang ám chỉ điều xui xẻo của cô không? Hay cô đã đủ giàu rồi nên không cần nhiều tiền? Cho nên, bánh bao nhân đồng xu không muốn bị cô ăn sao? Đúng lúc Trấn Ánh chán nản, ông Trần ăn một trúng bánh nhân đồng xu.
“Tại sao lại có đồng xu trong cái bánh bao này vậy?” Ông Trần nhìn cái bánh bao trong bát của mình có chút nghi ngờ. Nghe vậy, Trấn Ánh hét lên: "A a a a.."
"Bánh bao nhân đồng xu của tôi!"
"Tiền ơi..!!"
Cô muốn ăn một chiếc bánh bao nhân đồng xu rất nhiều, nhưng cô đã ăn rất nhiều bánh bao và không trúng được cáo bánh nào nhân đồng xu cả. Và cái bánh đầu tiên của ông lại là bánh bao nhân đồng xu, thật sự khiến cô rất ghen tị. Nghe vậy, ông Trần nhìn Trần Ánh với vẻ mặt hoang mang.
“Có tiền trong này làm gì vậy?”
Có chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
"Chị dâu nói đây là phong tục của quê hương mẹ chị ấy. Nếu ăn trúng một cái bánh bao nhân đồng xu, thì sẽ giàu có trong năm tới." Trấn Ánh giải thích với ông Trần một cách nhiệt tình.
Kiều Ninh: “Đã là năm mới, đương nhiên muốn thuận lợi.”
Nghe vậy Thẩm Nguyệt vội vàng ăn thêm vài cái. Bà cũng hy vọng rằng có thể kiếm được nhiều tiền trong năm nay: "Ta đã ăn rồi.”
Lúc này, dì Trương đột nhiên đến nói rằng Kiều Mẫn tới. Thẩm Nguyệt vội vàng mời Kiều Mẫn vào.
“Hôm nay mọi người đều ở đây ạ. Con xhúc mọi người năm mới vui vẻ.” Nhìn thấy Kiều Mẫn đến, khuôn mặt tươi cười vốn có của Trần Ánh lập tức trở nên thờ ơ.
"Tự nhiên đến làm mất vui.”Trần Ánh không khỏi thấp giọng lẩm bẩm vài câu. Giọng của cô ấy rất thấp, về cơ bản cô ấy là người duy nhất có thể nghe thấy, không ai khác có thể nghe thấy. Khi cô ấy nhìn thấy Kiều Mẫn, đột nhiên cảm thấy cáu kỉnh, làm sao cô ấy có thể vui được.
"Hôm nay con nấu súp gà, mọi người có thể đến ăn thử."
"Mỗi ngày đều súp gà, cô không thấy ngán à, chúng tôi gần như đã ngán tận cổ rồi." Trần Ánh không để cho cô ta chút thể diện nào mà nói. Mấu chốt là súp gà của cô ta cũng không ngon, ngày nào cũng ăn như vậy thật không chịu nổi!!!