- Phòng ăn-
Vương Tinh Nghiên sánh bước cùng cới Thẩm Nguyệt và Kiều Mẫn, cả ba bước vào từ bên ngoài vừa đi vừa nói cười vui vẻ.
"Sao cô vẫn chưa đi?"
Trần Ánh vẫn đang cười nói với Kiều Ninh nhưng ngay khi cô ấy quay đầu lại, cô ấy đã thấy Vương Tinh Nghiên bước vào.
Ban đầu, Trần Ánh nghĩ rằng Vương Tinh Nghiên đã rời đi, nhưng cô không ngờ...
Cô ta còn mặt dày ở lại.
Vương Tinh Nghiên không trả lời, nhưng thay vào đó Thẩm Nguyệt đã lên tiếng.
"Thôi được rồi, ta đã yêu cầu Nghiên Nghiên ở lại ăn tối."
Nghe đến đây, Trần Ánh không muốn nói gì nữa.
Vương Tinh Nghiên nhìn quanh và thấy rằng Kiều Ninh đang ngồi cạnh bàn ăn với Trần Hạo Hiên l.
Không biết cô ta dũng khí đến từ đâu, mà bước tới và nói những lời sau với Kiều Ninh:
"Cô Kiều, cô ra chỗ khác ngồi đi. Tôi muốn ngồi cạnh anh Hạo Hiên."
"???"
Sau khi nói xong, Vương Tinh Nghiên thấy Kiều Ninh vẫn không đứng dậy và nhường chỗ cho mình, vì vậy cô ta nóng nảy nói.
"Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu. Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi muốn ngồi cạnh anh ấy, cô ra chỗ khác ngồi đi!"
Nghe đến đây, cô không tài nào nhịn được cười.
"Không."
Hôm nay Vương Tinh Nghiên này đi ra ngoài, quên đem đại não của mình hay sao mà có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy?
Trần Hạo Hiên là chồng cô, cô đang ngồi cạnh chồng mình, thì có chuyện gì sao? Tại sao cô phải ra nhường chỗ cho cô ta chỉ vì cô ta muốn ngồi bên cạnh anh?
Làm ơn đi, cô ta nghĩ rằng cô sẽ nhường chỗ cho cô ta sao? Điều đó có thể ư...?
Tất nhiên là không thể!
Ngay cả khi cô không có mối quan hệ vợ - chồng với anh, cô cũng sẽ không bao giờ nhường.
"Vương Tinh Nghiên, cô bị điên sao? Sao cô lại vô duyên đến nỗi kêu vợ của người khác nhường chỗ cho mình vậy? Không biết xấu hổ à?"
Trần Ánh ngay từ đầu đã không ư cô ta nhưng hành động của cô ta đã thành công khiến cô ấy càng ghét cô ta hơn.
Cô chưa bao giờ thấy một kẻ vô liêm sỉ không có đầu óc như vậy.
"Tôi là khách. Không nên tôn trọng ý kiến của khách sao?" Vương Tinh Nghiên tự tin nói.
Nghe vậy, Trần Ánh muốn cười khinh bỉ vô bộ mặt của cô ta.
"Khách không mời?" Sau khi Trần Ánh nói xong, cô ấy dừng lại, rồi tiếp tục nói.
"Ồ, khách không mời cũng nên tôn trọng ý kiến?"
Nghe vậy, khuôn mặt của Vương Tinh Nghiên đỏ bừng lên vì xấu hổ.
"Được rồi, Nghiên Nghiên là do ta mời, nên nghiễm nhiên là khách của nhà họ Trần."
Thẩm Nguyệt không thể chịu đựng được nữa và đứng ra chủ trì công lý. Vương Tinh Nghiên là khách của bà ta, không thể làm nó mất mặt được, nên vẫn phải bảo vệ một chút.
Tuy nhiên, cũng không thể vô duyên như vậy.
"Nhưng...Nghiên Nghiên, vấn đề này thực sự là lỗi của cháu."
Nghe vậy, Vương Tinh Nghiên không nói gì. Cô ta xũng biết điều mình vừa làm là sai.
Nhưng mà...Cô ta rất muốn ngồi cạnh anh bàn ăn với anh.
"Cháu tìm một chỗ rồi ngồi xuống đi." Lời nói của Thẩm Nguyệt đã kết thúc toàn bộ câu chuyện.
Cho dù Vương Tinh Nghiên không nói gì, nhưng cô ta vẫn phải hoàn thành tốt vai diễn của mình nên đã ngoan ngoãn tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Rốt cuộc đây là nhà họ Trần, gặp rắc rối thì toi đời. Cô ta sẽ trở thành trò cười của mọi người khi tin đồn này bị lan truyền trong giới thượng lưu.
Chỉ vài phút sau khi ngồi xuống, Vương Tinh Nghiên lại bắt đầu vô liêm sỉ trở lại.
"Anh Hạo Hiên, em muốn anh gắp thức ăn cho em."
Nghe vậy, Trần Hạo Hiên nhìn lên Vương Tinh Nghiên. Tình cờ bắt gặp ánh mắt của cô ta. Cô ta vfa anh nhìn nhau trong một giây, chỉ một giây này đã khiến trái tim của cô ta lỡ nhịp, sau đó nhịp tim của cô ta đập nhanh một cách điên cuồng "thình thịch thình thịch".
"Không có tay?" Giọng điệu của anh vô cùng lạnh lùng.
Sau đó, phòng ăn rất yên tĩnh.
"Nhưng mà…em muốn ăn những món mà anh gắp cơ." Cô ta đáng thương giương mắt nhìn rồi nói với anh.
Vương Tinh Nghiên vốn nghĩ rằng vẻ ngoài đáng thương của mình sẽ khiến Trần Hạo Hiên thương xót...
Nhưng anh không hề ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái mà cứ cúi đầu bóc tôm cho Kiều Ninh
Khi Vương Tinh Nghiên nhìn thấy cảnh anh bó tôm cho Kiều Ninh, cô ta đã tức giận đến mức suýt ngất xỉu.
***
Những ngày này Kiều Ninh không hề nhàn rỗi kể từ khi cô trở lại thành phố và Trịnh Thiến đã giúp cô nhận được nhiều quảng cáo, cơ bản là nước hoa và túi xách từ các thương hiệu nổi tiếng.
Nói một cách dễ hiểu là: để bắt đầu sự nổi tiếng, nâng cao hình ảnh cá nhân.
Kiều Ninh mấy ngày nay rất bận rộn, vừa chụp hình quảng cáo xong, cô phải gấp rút đến địa điểm quay chụp tiếp theo ngay lập tức.
Tuy nhiên, may mắn thay, cô làm việc rất tập trung và hiệu quả, và hầu như không mất quá nhiều thời gian trong quá trình quay chụp, vì vậy ảnh chụp và video về cơ bản được thực hiện một cách nhanh chóng.
Khi về đến nhà, cô cảm thấy mình sắp chết vì kiệt sức. Và Trần Hạo Hiên đã ngồi trên ghế sofa ở nhà đợi cô về.
Thấy vậy, Kiều Ninh thậm chí không nghĩ nhiều mà đã lao ngay vào vòng tay của anh.
Cô nhắm chặt mắt và ngồi trên người anh, tư thế rất giống con lười treo trên cây.
"Chồng à, em mệt quá. Anh ngồi yên, để em nạp năng lượng!"
Kiều Ninh tham lam hít hà hơi thở trên cơ thể anh.
Ánh mắt anh tràn đầy đau khổ, anh xoa đầu cô và nhẹ nhàng nói:
"Có anh ở đây, em không phải vất vả như vậy."
"Là vì anh nên em càng phải cố gắng hơn."
Anh là Trần Hạo Hiên, con trai của trời, còn em chỉ là đứa con gái bị nhà họ Kiều khinh rẻ.
Kiều Ninh biết chính xác khoảng cách giữa mình và anh.