Edit: RyTrần Niệm tuyệt vọng nghĩ, nếu để giải thích cái gì là oan gia ngõ hẹp thì cậu và Vệ Hồng Hiên chính là ví dụ chuẩn trong sách giáo khoa.
Về phần Vệ Hồng Hiên thì thật ra anh không có cảm giác gì, họ là hàng xóm mà, anh thậm chí còn muốn chào hỏi Trần Niệm. Ai ngờ mới nhìn một cái đã thấy Trần Niệm vốn đang xách túi rác chuẩn bị ra ngoài lùi lại một bước, vào nhà, đóng cửa.
Vệ Hồng Hiên: "..." Nhóc con này vẫn còn ngại.
Trần Niệm lùi vào trong, câm nín.
Tề Vấn Bình hỏi: "Lại làm trò gì đấy?"
Trần Niệm ấp úng: "Tại mẹ..."
"Đi đổ rác đi, hay là muốn vòi vĩnh gì hả." Tuy Tề Vấn Bình là kiểu người tùy tiện, nhưng dù sao thì bà cũng đẻ ra Trần Niệm.
"Không phải. Con vừa ra đã gặp Vệ Hồng Hiên. Mẹ, mẹ xem hôm qua mẹ làm gì đi, sau này con còn mặt mũi nào gặp người khác nữa?"
"Da mặt anh dày như thế thì lo gì. Đàn ông con trai, hiểu lầm tí thôi, giải thích làm hòa là được. Làm sao, không muốn sống nữa à?"
"Vâng mẹ nói gì chả đúng." Trần Niệm thở phì phò, trong tay còn cầm túi rác.
Cậu đứng đó nửa ngày, dùng mắt mèo nhìn ra ngoài, thấy trước cửa nhà Vệ Hồng Hiên đã không còn ai.
Ở dưới lầu, đi một chút tới vườn hoa đằng trước, ngay bên tay phải là thùng rác rồi, rất gần, Trần Niệm nghĩ chắc Vệ Hồng Hiên cũng về rồi.
Cố đợi thêm ba phút nữa, cậu mới yên tâm mở cửa, đi xuống vứt rác.
Vệ Hồng Hiên đổ rác xong đứng dưới lầu nghe điện thoại một lát rồi mới đi lên, gặp đúng Trần Niệm đang xách rác ra ngoài.
Lần này anh không có ý định chào hỏi nữa, chỉ liếc cậu một cái rồi đi vòng qua cánh cửa đã bị cậu mở một nửa, về nhà
Trần Niệm thầm nghĩ quá tốt rồi.
Sau này hai người cứ nước sông không phạm nước giếng là sẽ không ai nhớ nữa, kệ mẹ danh hiệu hàng xóm thân thiện đi... Dù sao thì ông đây cũng không cười nổi nữa rồi.
Trần Niệm lao xuống lầu vứt rác, Vệ Hồng Hiên thì về nhà mở cửa, chìa khóa mới xoay được nửa vòng thì Trần Niệm đã phi cầu thang từ tầng ba xuống lối ra tầng một.
Ở trong hành lang còn nghe được tiếng chạy bình bịch của cậu, không biết túi rác có bị bục ra không nữa.
Vệ Hồng Hiên lại cười.
Trần Niệm.
Nhóc con này... Có nhìn kiểu gì cũng cảm thấy em ấy thật khôi hài.
Trong game gặp trai thì giả làm con gái, gặp được con gái lại hóa thành con trai, quả thực là điển hình của co được giãn được.
Trần Niệm vứt rác xong lại không dám lên lầu.
Cậu cảm thấy nghiệt duyên của mình và Vệ Hồng Hiên chắc sẽ còn kéo dài thêm vài ngày. Thế là quyết định ngồi chồm hỗm ở dưới, lấy thuốc lá trong túi quần ra.
Cậu lén học hút thuốc lá vì một người.
Năm lớp 10 Trần Niệm thích một bạn nữ, khi đó chị gái kia đã lên lớp 12, ngầu khỏi nói. Từ lớp 10 đến lớp 12 đã bị đình chỉ học ba lần, luôn để đầu nam ngắn ngủn, xăm mình đánh nhau uống rượu, dáng người dong dỏng hơi gầy, rất không bình thường.
Đại khái là bị khí chất đàn ông trên người chị thu hút, Trần Niệm rụt rè theo đuổi người ta.
Không cả tặng nổi một miếng sô cô la.
Lúc ấy chị gái kia nhìn Trần Niệm bé tí trắng trẻo như con gà luộc, xoay người ngồi lên thành lan can, hai tay chống lên, như thể một giây sau sẽ rơi xuống. Trần Niệm luống cuống giơ tay muốn đỡ, kết quả chị gái kia chế giễu cậu: "Có thế mà đã sợ?"
Trần Niệm: "..." Cũng không sợ lắm, dù sao thì người rơi xuống không phải là tôi, nhưng mạng chị thì cũng là mạng mà.
Nữ sinh giơ tay véo cái mặt búng ra sữa của Trần Niệm: "Muốn theo đuổi chị à? Biết hút thuốc lá không, biết uống rượu không?"
Trần Niệm hết lắc lại gật, cuối cùng trịnh trọng gật đầu.
Đàn ông mà, không có gì là không làm được, không biết thì học, không học thì sao mà theo đuổi được người ta.
Nữ sinh cười: "Mấy thằng con trai dối trá ấy, chị đây nhìn phát là biết."
Dường như chị đã chứng kiến không ít đàn ông như vậy.
Quay trở lại với Trần Niệm, lén lút mua thuốc lá về tập hút, hút đến mức họng rát bỏng, mũi đau, ho sặc sụa chảy cả nước mắt mà vẫn không học được.
Thế là Trần Niệm từ bỏ mối tình này.
Nhưng ngay sau đó, chị gái kia nghỉ học thật, biến mất cùng với một đống chiến tích huy hoàng.
Trần Niệm nghe người ta kể, nữ sinh kia vốn có bạn gái... Bạn nữ kia là một cô gái nhà giàu ngoan ngoãn, chuyện tình của cả hai không cẩn thận bị người nhà phát hiện, phụ huynh của bạn nữ kia lập tức đuổi chị gái nọ ra khỏi trường.
Sau đó lại có người kể, chị gái kia đã tìm được bạn gái mới ở kí túc xá của trường mới, bạn nữ nhà giàu kia còn vì thế mà khóc lóc ầm ĩ mấy ngày.
Về sau bất cứ ai gặp Trần Niệm đều nói, người anh em, chú đúng là dũng sĩ đấy.
Trần Niệm thấy cũng đúng, chị gái kia còn men lỳ hơn cả cậu... Rốt cuộc cậu đã nghĩ gì vậy chứ.
Nhưng không biết là bị cái gì kích thích, về sau Trần Niệm vẫn biết hút thuốc lá, có lẽ là để chứng minh bản thân đàn ông hơn chị gái kia.
Cuối cùng bị Tề Vấn Bình phát hiện.
Lúc ấy là mùa đông năm lớp 11, Tề Vấn Bình về thăm ông bà, còn Trần Niệm thì quấn chăn nằm trên giường chơi Vương Giả. Tay phải cầm điếu thuốc, vừa đánh vừa chửi đồng đội, tàn thuốc lấp lánh ánh đỏ rơi trên chiếc chăn làm nó thủng lỗ chỗ.
Ai ngờ Tề Vấn Bình lại về sớm, mở cửa phòng ngủ thằng con thì bị mùi khói thuốc sặc cho tí ngất. Bà không biết Trần Niệm bắt đầu học cái xấu từ khi nào, nhưng đấy không phải là vấn đề, vấn đề là thằng ranh kia làm cái chăn mới mua cháy thủng lỗ chỗ...
Vương Giả Trần Niệm, bị mẹ cầm chổi vụt cho nát đít.
Từ đó, Trần Niệm game không dám chơi, thuốc không dám hút, gái cũng không dám yêu, ngoan ngoãn vùi đầu vào học tập, yên lặng quyết chí vươn lên đợi tốt nghiệp cấp ba.
Đợi được đến lúc tốt nghiệp, cậu cũng sắp thần kinh luôn rồi.
Trần Niệm chưa từng quên cách hút thuốc, trong túi cũng luôn để sẵn một bao, hôm nay bèn ngồi dưới lầu, vừa hút vừa chơi điện thoại.
Tề Vấn Bình đang thái thịt trong phòng bếp, tự dưng ngó ra ngoài cửa sổ lại thấy thằng con mình ngồi dưới lầu phì phèo điếu thuốc lá.
Máu nóng dồn lên đầu. Đợt trước thằng ranh kia làm thủng chăn, đến tận giờ vẫn còn phải dùng luân phiên cái chăn thủng đó với một cái khác, thế mà vẫn chưa nhớ đòn còn tiếp tục hút thuốc!
Bà "xoạch" phát kéo cửa sổ, đến mức rèm cũng bung ra.
"Trần Niệm!" Tề Vấn Bình gào lên một câu với khí thế đủ để thôn tính non sông: "Mày lại hút thuốc!"
Một bó cải trắng cứ thế bay ra từ cửa sổ tầng ba, đập cái bốp vào lưng Trần Niệm, lưng áo màu trắng lập tức nhớp nháp chất xanh nhạt của rau.
"Á... Đau!" Trần Niệm ngớ người, sau đó nhặt bó rau thong thả đứng dậy: "Mẹ, con đã lên đại học..."
Còn chưa nói hết đã vội ngậm miệng.
Vệ Hồng Hiên là hàng xóm với cậu nên bố cục trong nhà cũng tương tự, cửa sổ bên này là mẹ cậu thì bên kia chính là Vệ Hồng Hiên đang nấu cơm.
"Lên đại học thì làm sao? Lên đại học thì mày có thể học thói hư tật xấu hả?"
Tiếng Tề Vấn Bình rất to, từ câu đầu bà hét tên Trần Niệm thì Vệ Hồng Hiên đã đi ra cửa sổ xem rồi.
Trần Niệm mặc áo cộc tay màu trắng, quần ngố nhàn nhã, trên người cậu có một vẻ hấp dẫn đặc trưng nào đó của thiếu niên, mê hoặc lòng người.
Lúc đứng dậy thanh minh với Tề Vấn Bình, vẻ vô lại rất đáng yêu trên khuôn mặt bé nhỏ ấy cùng với đôi chân dài lộ ra hơn nửa, thật sự là xinh đẹp vô cùng.
Vệ Hồng Hiên rất thưởng thức tỉ lệ cơ thể cậu, cặp chân kia trông có vẻ thật dẻo dai, có lẽ tư thế gì cũng chơi được.
Anh bỗng rất muốn đọc cuốn nhật kí của Trần Niệm, muốn biết rốt cuộc cậu đã viết gì trong đó.
Trần Niệm không thấy được vẻ mặt của Vệ Hồng Hiên vì cách một lớp rèm, nhưng cứ cảm thấy cha nội đó đang châm chọc mình.
Ném đống rau vào thùng rác xong, Trần Niệm lại lên lầu, vừa vào cửa đã nói: "Mẹ! Con không phải trẻ con mặc tã nữa... Con lớn rồi, mẹ không thể cứ đánh con như thế được."
Tề Vấn Bình đã quay trở lại việc thái thịt, không thèm để tâm đến chuyện vừa rồi.
Ban nãy là nhìn thấy thằng con mình như đứa du côn ngồi đó hút thuốc nên bà mới tức vậy thôi, con cái thì cũng lớn cả rồi, mắng một trận là hết.
Thấy Tề Vấn Bình không để ý tới mình, Trần Niệm bèn đi vào bếp, sau đó đứng ở bồn rửa chén, thử tưởng tượng bố cục trong nhà Vệ Hồng Hiên. Không biết lúc này anh ta đang đứng ở đâu nhỉ?
"Đứng đây làm gì? Vướng quá, đi ra ngoài đi."
Trần Niệm bị đuổi ra khỏi phòng bếp.
Buổi tối ăn cơm xong, Tề Vấn Bình bảo Trần Niệm xuống lầu đi dạo với bà.
"Con không đi đâu, đảm bảo ra đến cửa là mẹ lại đi nhảy với mấy cô."
Ngoài cổng chính của khu dân cư có một tiệm làm đẹp, cứ tối trời là quản lý cửa hàng sẽ xách cái đài to tướng ra trước cửa bật nhạc, sau đó bắt đầu hướng dẫn các bà các cô trong khu này nhảy kiểu thể dục nhịp điệu cơ bản nhất.
Thỉnh thoảng Trần Niệm ra ngoài chơi, lúc về bị Tề Vấn Bình tóm được là sẽ bị ép tới nhảy cùng với mỹ danh tập thể dục cho khỏe người.
"Nhảy thì làm sao, anh nhìn anh yếu nhớt ra kìa, xuống dưới vận động tí đi, cả ngày cứ ru rú trong nhà chơi game làm gì?" Tề Vấn Bình thu dọn xong: "Đi, xuống dưới mẹ dắt anh đi dạo."
"Dắt đi dạo... Thà mẹ nuôi con chó còn hơn."
Tề Vấn Bình: "Không có nuôi gì hết."
Trần Niệm mới là người rất muốn nuôi chó, tiếc là Tề Vấn Bình rất khó tính chuyện này. Bà bị dị ứng lông chó, rồi còn dị ứng với lông mèo, và đương nhiên là không muốn hót phân cho chúng nó. Cứ thế mà biến Trần Niệm thành một chuyên gia FA nuôi chó mèo online*.
*Gốc là 云养猫, 云养狗的孤独患者.Vân nuôi mèo vân nuôi chó cô độc người bệnh. Vân nuôi chó/mèo chỉ người không có điều kiện nuôi chó mèo, nhưng lại tìm hiểu rất nhiều và biết kĩ càng về việc chăm sóc nuôi dưỡng chúng.Trần Niệm biết Tề Vấn Bình đang nghĩ gì.
Cậu thi được điểm cao, mẹ cậu rất mừng, chỉ muốn khoe cho cả thế giới biết Trần Niệm nhà tôi giỏi lắm, tương lai rạng ngời, thi vào đại học Y gì mà... Học liên thông từ thạc sĩ lên tiến sĩ, ra trường cái sẽ thành bác sĩ giỏi ngay bla bla...
Không muốn để Tề Vấn Bình bức bối vì có chuyện vui không được khoe, Trần Niệm đành cất di động vào túi, đi theo bà xuống lầu: "Con nói trước đấy nhé, con chỉ đi một vòng thôi, lúc mẹ nhảy cũng đừng có gọi con."
"Không gọi."
Trần Niệm đi theo Tề Vấn Bình xuống lầu. Trước cửa ra có một chiếc xe màu đen được đỗ rất ngay ngắn.
Sau đó, Vệ Hồng Hiên bước xuống.
Trần Niệm: "..." Vẫn chưa dứt, thật sự là vẫn chưa dứt nổi.
Tề Vấn Bình không có vấn đề gì với Vệ Hồng Hiên, người ta còn là hàng xóm ngay đối diện, gặp thì đương nhiên phải nói mấy câu. Trần Niệm đi sau bà cứ cắm cúi bấm điện thoại.
Tề Vấn Bình quay lại kéo tay cậu: "Sao không chào hỏi gì thế, Hồng Hiên lớn hơn con đấy, chào anh đi."
Trần Niệm nghĩ đến hồi trưa lúc đi vứt rác về Vệ Hồng Hiên cũng không để ý đến mình, mặc dù là kết quả cho sự kì vọng của bản thân, nhưng cậu vẫn cảm thấy thật mất mặt... Đối phương phản ứng như thế rõ ràng là ghét cậu rồi, thế là thanh niên cứng lập tức đáp: "Không chào."
Tề Vấn Bình: "..."
Vệ Hồng Hiên cười nói không sao, sau đó đi mở cửa xe bên kia, một con chó to bự nhảy từ trong ra, bốn cái chân đứng yên một chỗ, rũ lông trên người.
Tề Vấn Bình vội vàng lùi về sau, Trần Niệm thì dán mắt vào nó.
Vệ Hồng Hiên lại khom lưng chui vào trong xe, lát sau bế ra một chú mèo. Bé mèo này rất ngoan, không sợ chỗ lạ, nằm trong lòng Vệ Hồng Hiên tò mò nhìn quanh.
Trần Niệm: "..."
Đù má đúng là cuộc sống của người chiến thắng.
Tề Vấn Bình còn đang áy náy vì sự mất lịch sự cộc cằn của Trần Niệm: "Thằng nhóc này, Hồng Hiên lớn hơn con, còn là hàng xóm nhà mình nữa, chào anh một tiếng thì có làm sao?"
Trần Niệm nhìn con mèo trong ngực Vệ Hồng Hiên, không chút do dự: "Em chào anh ạ."
Hàng xóm độc thân... Nhưng chó mèo đủ cả. Da mặt cậu chỉ cần dày thêm một chút thì đó sẽ là cậu, Trần Niệm, tuổi còn trẻ đã có cả chó lẫn mèo.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Niệm: Mẹ, mẹ đừng nói gì hết, để con xách giày cho anh Hồng Hiên.
___________________________
Khiếp giá rổ thấy hoàng thượng là rớt không còn một miếng =))))))) Cho bạn nào chưa hiểu thì ý em Niệm là mình mặt dày thêm tí, bỏ qua chuyện đó làm thân với người ta là sẽ được hít ké chó mèo người ta nuôi =))))) Chứ không phải là định tán anh Hiên để làm lính hót phân số 2 đâu nhé =))))Không biết mọi người thấy sao chứ thuộc tính công là lạnh lùng mà sao anh Hiên cứ sai sai thế nào ấy =)))) Dâm tà một cách lộ liễu luôn =))) Má lần nào cũng phải tia em nó một tí =)))))Đã cảnh báo rồi nhưng mong là không có bạn nào đọc đến đây bị khó chịu với mẹ Trần Niệm, vì tui thấy hai mẹ con đúng kiểu mẹ và con trai điển hình luôn (ít nhất mẹ tui với anh tui là thế). Và tui thấy cũng nhờ mẹ Trần Niệm như thế nên chúng ta mới có thanh niên Trần Niệm liêm sỉ không còn tí nào như bây giờ =))