Cuộc sống trước năm mười bảy tuổi của Thiệu Giang Tự, vẫn gió êm sóng lặng, vững chải tiến lên đoạn đường lão cha Thiệu Nhân Hoa giới hạn.
Hắn dung mạo khí phách anh tuấn, tài năng và học vấn nổi bật, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thiệu thị trong tương lai, lấy nhân nghĩa làm trách nhiệm.
Nếu Lâm Nhĩ Gia không xuất hiện, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không ý thức được, trong cuộc sống khuôn mẫu bình yên của hắn, vậy mà cũng có thể xảy ra nhiều ngoại lệ như thế.
Lúc đó hắn không thích về nhà lắm, bởi vì bầu không khí trong nhà quá mức nặng nề ngột ngạt. Mẹ hắn-Mạnh Y đối với Thiệu Nhân Hoa luôn ngoan ngoãn tôn trọng, kính cẩn lễ phép, là kiểu Omega phục tùng mang tính tiêu biểu, mà Thiệu Nhân Hoa lại là kiểu Alpha thích kiểm soát điển hình, cha mẹ hắn quả thực là duyên trời tác hợp.
Nhưng Thiệu Giang Tự chẳng hề thích cái loại toàn bộ cảm nhận bị quyết định và nằm trong lòng bàn tay của cha hắn. Chỉ cần hắn về đến nhà, Thiệu Nhân Hoa sẽ một mực sắp xếp nhiệm vụ cho hắn, kiểm tra nghiệm thu, càng không ngừng hướng hắn tiếp cận công việc quản lý tập đoàn Thiệu Thị, hoàn toàn không cho hắn một chút không gian riêng tư.
Hắn không muốn làm một cỗ máy chết không có cảm xúc.
Cho nên hắn đã nói với tài xế trong nhà đến đón trễ một chút, sau khi tan học hắn thường sẽ đi tới nhà sách gần trường ngồi khoảng hai ba tiếng đồng hồ. Gọi một ấm trà với mấy cái bánh, mua thêm hai cuốn sách chăm sóc doanh nghiệp của chủ tiệm, sau đó ngồi ngay khu đọc sách làm việc bản thân muốn làm.
Thiệu Giang Tự người này từ bé tính tình ảm đạm, từ trước đến nay hắn đối với người nào hay bất kể chuyện gì đều không có phản ứng cảm xúc quá lớn, cũng không có sở thích xen vào việc của người khác.
Ngày đó, hắn trước sau như ngồi xem sách trên sô pha của khu đọc sách, bỗng nhiên mơ hồ nghe thấy bên cạnh truyền đến thanh âm nức nở kiềm nén. Quay đầu nhìn, liền thấy cách đó không xa có một đứa nhóc mặc đồng phục trường giống hắn, đang ôm cuốn truyện thiếu nhi Andersen, buồn bả rút lại thành hình tròn, sợ quấy rầy đến người bên cạnh, ra sức nhịn xuống không khóc, nhưng y nhịn không được.
Cho đến nay, Thiệu Giang Tự cũng không biết chính mình ngày đó vì sao lại bất thường đi qua, đưa cho tiểu Omega đang khóc thút thít cái khăn, thậm chí còn lau nước mắt cho y.
Hình như cuộc đời của hắn, từ khoảng khắc hắn có thái độ khác thường chủ động bước đến bên Lâm Nhĩ Gia, đường tàu đã trật bánh ra khỏi quỹ đạo.
Ngay lúc gặp nhau, thì đã không thể quay lại như trước nữa.
Hôm sau, trời chạng vạng tối, ở khu đọc sách, hắn như thường lệ nằm sấp trước bàn giải đề toán, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt.
Hắn tạm dừng bút, quay quay đầu, liền thấy tiểu Omega trắng trẻo đẹp đẽ vừa khóc thút thít hôm qua bây giờ đang cười hì hì ngồi xuống kế bên hắn.
Thiệu Giang Tự mày nhíu lại, "Chuyện gì?"
Tiểu Omega khuôn mặt đỏ bừng, thoạt nhìn có điểm ngượng ngùng —— năm cấp ba, đó là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng Lâm Nhĩ Gia bày ra bộ dáng xấu hổ trước mặt Thiệu Giang Tự. Từ đó về sau, y đã bắt đầu hành trình táo bạo không cần mặt mũi theo đuổi Thiệu Giang Tự đến khi hắn tốt nghiệp.
Y nhẹ nhàng tiến tới gần Thiệu Giang Tự, "Hì hì, em là Lâm Nhĩ Gia học năm nhất, Nhĩ trong *
xuất nhĩ phản nhĩ, Gia trong *
gia giảm thừa trừ. Vậy, em muốn làm quen với anh."
(Tên của Gia Gia là 林尔加:
Nhĩ trong 出尔反尔:
Xuất nhĩ phản nhĩ: nói một đằng làm một nẻo. ')))Gia trong 加减乘除:
Gia giảm thừa trừ là cộng trừ nhân chia ák mấy bà '))))Thiệu Giang Tự chuyển tầm mắt nhìn đề bài bên dưới ngòi bút, mí mắt không nâng một chút, ngữ khí thản nhiên nói: "Làm quen tôi làm gì?"
Lâm Nhĩ Gia nhếch miệng, "Làm, làm bạn trai."
"......" Thiệu Giang Tự lại dừng bút, liếc y một cái, "Tôi không có hứng thú, cũng không có dự định."
"Không sao không sao." Lâm Nhĩ Gia tỏ vẻ hiểu biết, y xua tay, "Em theo đuổi anh là được chứ gì." y từ trong balo móc ra một lá thư, đoan đoan chính chính đặt trước mặt Thiệu Giang, "Em viết thư tình cho anh, hắc hắc."
Không đợi Thiệu Giang Tự có phản ứng, y vọt đứng dậy, "Anh từ từ đọc, lần sau em đến tìm anh." Y hít hít mũi, đầu ngón tay chỉ chỉ ấm trà trên bàn, "Anh thích trà tắc hả? Vậy, vậy em có tin tức tố vị cam, chắc anh cũng sẽ thích...... Em đi trước đây bye!"
Lâm Nhĩ Gia nhanh như chớp biến mất trong tiếng chuông gió trước cửa tiệm, trong không khí chỉ còn sót lại chút hương cam. Thiệu Giang Tự cảm xúc không dao động, tiếp tục vùi đầu làm đề toán, nhưng hắn hít mũi, ngửi qua quả thực rất thơm.
Thiệu Giang Tự từ nhỏ đến lớn nhận được vô số thư tình, người ở trước mặt đưa thư cho hắn, hắn đều từ chối. Lén lút kín đáo nhét thư cho hắn, hắn cũng sẽ không xem. Nhưng vì lễ phép cùng tôn trọng, hắn cũng sẽ không ở trường học vứt đi, tất cả thư hắn mang về nhà giao cho quản gia xử lý.
Nhưng ngày đó, không biết như thế nào, tiểu Omega hương cam đưa thư tình cho hắn, hắn nhướn mày, quên từ chối. Sau khi người kia rời đi, hắn giải xong đề toán học, nhìn chằm chằm lá thư màu da cam một lúc lâu, chậm rãi nâng tay, cầm bức thư lại. Từ lúc lọt lòng, đây là lần đầu tiên Thiệu Giang Tự mở một phong thư tình viết cho chính mình.
Quả cam nhỏ chắc cũng không có kinh nghiệm viết thư, chỉ viết vài dòng kể lể, tuy không có khiếu văn chương nhưng rất thẳng thắn, chữ thật sự rất đẹp.
"Thiệu Giang Tự thân mến:
Chuyện đột nhiên xảy ra, anh có thể không quá tin tưởng, nhưng em vô cùng thích anh. Tuy rằng hôm qua mới lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cả đêm qua em đã mơ thấy anh. Tin tức tố của anh là gì? Em đoán không ra, nhưng là gì em cũng sẽ thích. Em muốn làm Omega của anh, anh sẵn lòng nghĩ thử chút không? —— Lâm Nhĩ Gia"
Không biết vì cái gì, đọc đi đọc lại, tính tình hờ hững của Thiệu Giang Tự năm mười bảy tuổi lần đầu tiên trong lòng có chút buông lỏng. Quả cam nhỏ này, ngày hôm qua khóc dữ như vậy, thế nhưng vẫn còn giành ra thời gian ngửi mùi tin tức tố của hắn, thật sự là...... không thể hiểu nổi.
Lại một ngày trôi qua, Lâm Nhĩ Gia vui vẻ chạy tới nhà sách tìm Thiệu Giang Tự, thì nhận được bức thư cự tuyệt của hắn, hắn viết: "Bạn học Lâm Nhĩ Gia, tôi không muốn nói chuyện yêu đương, đừng lãng phí thời gian."
"Oa, chữ của anh đẹp qua." Lâm Nhĩ Gia không mảy may mất tinh thần, y như lấy được châu báu quý giá, cầm bức thư trong tay xem cả buổi, cẩn thận để vào trong balo, khịt khịt mũi, "Vậy tin tức tố của anh là hương gì?" Y dùng lực hít một hơi thật sâu, "Mát mát, thanh thanh, ngọt ngọt, hình như còn có chút hương vị thảo dược, thơm quá."
"...... Cậu không cần ngửi nữa." Thiệu Giang Tự trên mặt không nhìn ra được biểu cảm, trầm ngâm nửa ngày, "Gỗ nhai bách."
Lâm Nhĩ Gia ngừng động tác hít thở sâu một lát, "Ồ...... Được! Em nhớ rồi!"
Thiệu Giang Tự vốn tưởng rằng quả cam nhỏ này đối với hắn chỉ là thích thú nhất thời, không nghĩ tới toàn bộ chuyện này mới chỉ là phần mở đầu. Diện mạo yếu ớt động lòng người của Lâm Nhĩ Gia khi vừa gặp, dần dần được thay thế bằng bộ dạng tiểu lưu manh, ở mọi lúc mọi nơi thừa dịp trêu chọc hắn—— mặc dù toàn bộ chỉ là lời nói mà thôi.