Giờ nghỉ trưa ở trường học hôm nay đặc biệt tĩnh lặng. Không như ngày thường mọi người cười nói vui vẻ, lúc này ai nấy cũng đều giữ trạng thái im lặng để xem vở kịch tranh giành tình cảm cực kỳ đặc sắc.
Chuyện Dương Khởi và Hạ Triết cùng nhau mua cháo cho Bạch Ngưng Yên và cuộc nói chuyện đầy thuốc súng đã được lan truyền rộng rãi. Dương Khởi không khiến mọi người bất ngờ nhưng Hạ Triết thì ngược lại, hắn từng từ chối người ta bây giờ lại bày tỏ theo đuổi, quả là một cú vả mặt không trượt đi đâu.
Cháo của Hạ Triết mua đã được nhà ăn hâm nóng, dù không phải đồ mới nhưng do nới bán món này dùng loại gạo ngon để nấu nên dù ăn trễ vẫn ngon miệng. Hắn còn tỉ mỉ gọi thêm phần cơm chay thanh đạm cùng ly sữa tươi nóng hổi, ngoài ra còn có phần bánh tráng miệng, nghe nói lúc giải lao hắn tranh thủ đi mua. Toàn tâm toàn ý với Bạch Ngưng Yên như vậy, nếu nói hắn không có tình ý đánh cũng chẳng ai tin.
Dương Khởi cũng không kém cạnh, hắn cũng gọi đồ chay cho Bạch Ngưng Yên, nhưng khác với mấy món của Hạ Triết. Một bàn mỹ thực chay của nhà ăn gần như đã bày hết trước mặt, hắn cũng chuẩn bị táo và vài loại trái cây, cuối cùng hắn cũng không quên giúp cô gọi một ly nước ép.
Suốt quãng thời gian đi học, Bạch Ngưng Yên chưa bao giờ được mời ăn nhiều như vậy.
Mọi người xung quanh to nhỏ bàn tán. Cô cũng có nghe thấy nhưng bỏ ngoài tai, những gì họ nói không đúng thì coi để tâm làm gì, chỉ một bữa ăn lại vẽ ra thêm biết bao nhiêu chuyện.
"Tiểu Yên, em ăn có hết không? Anh ăn phụ em nhé!"
Bạch Chính Nam vừa nói vừa tự gắp cho mình một đũa rau xào, hai tên đáng chết này muốn vỗ béo em gái hắn à? Dù là đồ chay thanh đạm nhưng ăn nhiều không lên cân cũng no vỡ bụng.
"Đồ ăn không có phần của cậu." Hạ Triết gạt đũa: "Mấy hôm nay cô ấy bỏ bữa, nên ăn nhiều một chút."
"So với người ăn uống đàng hoàng, giành ăn với người đang đói là tội lỗi!"
Dương Khởi châm dầu vào lửa.
"Này, hai người ép con bé ăn nhiều như vậy, con bé sẽ ăn hết sao? Tôi ăn phụ có gì không đúng?" Bạch Chính Nam hừ lạnh: "Tốt nhất đừng đắc tội với tôi, kéo hối hận đấy!"
"Tôi không có gì hối hận cả?"
"Tôi cũng không!"
Hạ Triết và Dương Khởi cùng quan điểm khiến Bạch Chính Nam đanh mặt, qua một lúc hắn bật cười, nụ cười đầy trào phúng.
"Hai người cứ đợi đó đi!"
Hạ Triết không quan tâm lời cảnh cáo của Bạch Chính Nam, dù tên này có thật là anh trai của Bạch Ngưng Yên đi chăng nữa cũng không khiến hắn khiếp sợ đâu, huống chi hắn chỉ là anh trên dang nghĩa.
Truyện đề cử: Trói Buộc Trái Tim Nữ Minh Tinh
Nghĩ vậy, Hạ Triết mặc kệ Bạch Chính Nam, hắn tranh thủ lúc Bạch Ngưng Yên vừa ăn xong cháo liền bới cho cô chén cơm trắng, trên chén cơm là rau xào và nấm: "Ăn thêm đi, ăn không nổi cũng ráng ăn một ít!"
"Cảm ơn Hạ học trưởng!" Bạch Ngưng Yên nhận lấy chén cơm ăn vui vẻ.
Bắt đầu từ tô cháo của Dương Khởi lúc sáng, Bạch Ngưng Yên đã lấy lại năng lượng tích cực. Cô không còn giam mình trong không gian ủ rũ với mấy lời cảnh cáo máu me kia nữa, mặc kệ là ai làm, cô cũng không để kẻ đó toại nguyện.
"Cậu ăn thêm đi!"
Dương Khởi lại gắp đồ ăn cho Bạch Ngưng Yên khi hắn thấy Hạ Triết đang có ý định đó, lần này hắn nhanh hơn một bước, không thể để Hạ Triết chiếm thế thượng phong.
"Cảm ơn cậu!"
Bạch Ngưng Yên lại ăn ngon miệng, cô không hề nhìn ra cả hai người này đang rất khác thường, chỉ đơn giản cho rằng họ đang quan tâm cô như người bạn học bình thường, nhưng đâu có ai quan tâm bạn bè ở mức như vậy.
Khi không để tình yêu vào đầu, Bạch Ngưng Yên ngốc hẳn đi.
"Chị, em cũng muốn ăn!"
Bạch Thanh An ngồi bên cạnh cô nhịn cười, cô làm nũng với chị gái, vì ở đây cô là nhỏ nhất, lại là người thân được công khai của Bạch Ngưng Yên. Hai người đó vẫn chưa biết Bạch Chính Nam là anh cả của chị em cô nên không lấy lòng, nhưng cô thì khác, cô đã có danh phận kim bài, nhờ cái danh em gái này, Dương Khởi mới nhiều lần hối lộ để cô mở đường cho hắn theo đuổi chị gái.
"Của em đây, đừng làm ồn chị của em!"
Dương Khởi nhanh tay gắp thức ăn Hạ Triết gọi vào chén của Bạch Thanh An. Cô em gái này vẫn còn trông cậy được, tuyệt đối không được để mất lòng, kẻo lúc ở riêng hai chị em sẽ không nói tốt cho hắn.
"Anh Dương Khởi là tốt nhất chị nhỉ?"
Bạch Thanh An cười tít mắt, cô cũng lén nhìn qua Hạ Triết xem hắn có biểu hiện gì với cô hay không, nhưng tên này đúng là khúc gỗ, một chút quan tâm đến cô cũng không có. Trong mắt chỉ có chị gái của cô thôi.
"Lúc ăn đừng nói nhiều, ồn ào lắm!"
Bạch Chính Nam gắt gỏng. Trước giờ hắn chưa từng có nổi thiện cảm với Bạch Thanh An, ngồi ăn cùng bàn là giới hạn cuối cùng của hắn. Phải nghe mấy lời nhảm nhí của cô, hắn vô cùng chán ghét.
Nụ cười trên mặt Bạch Thanh An biến mất, cô "Vâng" một tiếng rồi cúi đầu ăn cơm, tuy không phải lần đầu bị anh trai ghét bỏ nhưng lần nào lời nói và hành động của hắn cũng khiến cô đau lòng muốn khóc.
"Anh không thể nói chuyện nhỏ nhẹ với em ấy à?" Bạch Ngưng Yên không vui nói: "Dù sao đó cũng là em..."
"Là em của em, không liên quan gì đến anh cả." Bạch Chính Nam ngắt lời, hắn đập mạnh đũa xuống bàn: "Anh cũng no rồi, đi trước đây!"
"Anh..."
Bạch Ngưng Yên gọi với theo nhưng Bạch Chính Nam không thèm quay đầu lại. Bao nhiêu năm rồi anh trai cô vẫn cố chấp không tha thứ cho Bạch Thanh An. Đó cũng không phải lỗi của con bé, con bé đâu có quyền lựa chọn làm con của tiểu tam hay chính thất. Người có lỗi là mẹ em ấy và bố chứ không phải em ấy.
"An An..."
"Em không sao, em vào nhà vệ sinh rửa mặt đã!"
Bạch Thanh Anh trấn an chị gái. Ngoại trừ mẹ, người thương cô nhất là chị gái này của cô. Từ nhỏ đến lớn, chị gái chưa bao giờ bắt nạt cô, lúc nào cũng đối xử với cô vô cùng thân thiết, có bất kỳ đồ ăn thức uống gì cũng chia sẻ với cô.
"Có cần chị đi cùng em không?"
"Không cần đâu chị, em lớn rồi, có thể tự đi mà!" Bạch Thanh Am đứng lên ôm vai chị gái cười nói: "Chị mau ăn hết bữa tiệc chay trên bàn đi, kẻo nhà ăn đầy mùi thuốc súng đấy!"
"Ý em là sao?"
"Từ từ chị sẽ hiểu thôi!"
Bạch Thanh An nói xong nhìn cả Hạ Triết lẫn Dương Khởi sau đó lại nhìn chị gái cô. Chị cô không phải đã từng rung động sao? Sao bâu giờ có người để ý chị ấy, chị ấy lại không biết? Chị cô đúng là kẻ ngốc nghếch trong việc tình cảm lẫn việc học mà, xem ra cô phải làm thêm nhiều ám chỉ.
Bạch Thanh An vừa đi vừa suy nghĩ, ngay sau khi cô vào nhà vệ sinh nữ, một bóng người cũng đi theo, trên tay người đó còn có xô nước bẩn.