Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi


Trong xe, Kiều Tịch mang dép lê chạy ra ngoài, trên người chỉ mặc váy dài màu trắng, có khoác một cái áo mỏng.
Bước chân cô hoảng loạn, từ lúc lên xe, hai tay cô đỏ bừng vì lạnh.
Nhưng mà, Kiều Tịch hoàn toàn không để ý tới điều này, cô sốt ruột gọi điện cho anh vệ sĩ, xác nhận tình huống của Lục Hoặc và địa chỉ bệnh viện.
“Thiếu gia vừa mới được đưa đến bệnh viện, chấn động đầu, hôn mê bất tỉnh, tình huống hiện tại cũng không rõ lắm.” Anh vệ sĩ nói: “Tài xế cũng đang cấp cứu, còn có Tô thiếu gia bị gãy chân.”
“Anh ở lại bệnh viện, tôi tới ngay, có chuyện gì thì gọi ngay cho tôi.” Kiều Tịch nói.
“Kiều tiểu thư, tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Kiều Tịch nghiêm trọng, trong lòng như muốn bốc hỏa, lo lắng không yên.
Từ chỗ Kiều Tịch đến bệnh viện chỉ cần hai mươi phút, lúc cô đi tới, chỉ thấy anh vệ sĩ đứng ở hành lang.
“Lục Hoặc đâu?”
“Kiều tiểu thư, thiếu gia còn ở bên trong?”
“Sao lại thế này? Sao lại xảy ra tai nạn?” Kiều Tịch ổn định hô hấp, giọng nói nhẹ nhàng trước đây mang theo lạnh lẽo.
“Tài xế say rượu lên cơn đau tim, tử vong tại chỗ.” Vệ sĩ nói: “Đối phương đi ngược chiều, tông trực diện vào xe thiếu gia.”
Đôi mắt Kiều Tịch đông cứng lại, cô trầm mặc, “Cho nên là ngoài ý muốn sao?”
Anh vệ sĩ sững sờ, “Kiều tiểu thư, ý của cô là……..

Cảm thấy chuyện này là có người cố tình làm?”
Kiều Tịch cũng không chắc chắn, nhưng cô cảm thấy quá trùng hợp, hôm qua cô gặp được Diêu Lan Nhã và người đàn ông xa lạ, hôm nay Lục Hoặc đã phát sinh tai nạn như vậy, cô không thể không suy nghĩ.
“Anh điều tra rõ ràng chuyện này, toàn bộ tư liệu về tài xế, còn có gần đây anh ta tiếp xúc với người nào, Lục Hoặc có bảo anh điều ra quan hệ của Diêu Lan Nhã và người đàn ông xa lạ không?” Kiều Tịch hỏi.
“Sáng nay thiếu gia có nói qua.”
“Vậy anh đi điều tra đi, tài xế có liên quan gì đến hai người này không, còn có, toàn bộ tư liệu về người đàn ông kia, tôi cũng muốn.”
“Được, Kiều tiểu thư.”
Kiều Tịch nhìn cửa phòng cấp cứu, ánh mắt lạnh lẽo, nếu là do họ làm, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Sắc mặt cô gái lạnh lùng, làm gì còn dáng vẻ kiêu ngạo mềm mỏng trước mặt Lục Hoặc như ngày thường? Cô cũng không giống đóa hoa trong nhà kính được che chở, khi gặp chuyện, cô càng giống hoa hồng có gai, người khác chạm vào cô, cô cũng sẽ phản kích đâm thủng tay người đó.
“Kiều tiểu thư, tôi đi rót một cốc nước nóng cho cô?” Anh vệ sĩ chú ý tới Kiều Tịch chỉ đi dép lê, trên người cũng không mặc áo khoác, hiển nhiên là lo lắng cho thiếu gia, nhận được điện thoại liền chạy đi.
Hành lang không có mở máy sưởi, hơn nữa vì duy trì sự thông thoáng trong bệnh viện, cửa sổ cuối hành lang mở rộng, nhiệt độ xung quanh rất thấp, còn có gió lạnh thổi vào, người bình thường sao có thể chịu nổi?
Anh vệ sĩ khuyên nhủ: “Tiểu thư, thiếu gia đã bị thương, cô đừng để bị cảm lạnh, đến lúc đó hai người bị bệnh, rất khó chăm sóc nhau.”
Kiều Tịch im lặng một lát, “Anh đi mua hộ tôi một ly trà sữa nóng.” Tâm trạng cô không tốt, muốn uống đồ ngọt.
“Vâng, Kiều tiểu thư.”
Vệ sĩ vừa rời đi một lúc, cửa phòng cấp cứu mở ra.
Kiều Tịch lập tức đi tới.
“Cô là người nhà bệnh nhân sao?”

Kiều Tịch gật đầu, “Là tôi, bây giờ anh ấy sao rồi?”
“Đầu bị thương, đã khâu lại, tạm thời không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng mà cần phải đợi bệnh nhân tỉnh lại, mới có thể tiến hành kiểm tra chi tiết, xem có vấn đề khác hay không.”
“Bây giờ tôi có thể vào xem anh ấy không?”
“Chờ một lát, bệnh nhân tạm thời vẫn hôn mê, nhưng mà rất nhanh sẽ tỉnh lại.”
Mãi cho tới khi nhân viên y tế bố trí Lục Hoặc ở phòng bệnh, Kiều Tịch ngồi bên mép giường, nhìn Lục Hoặc, trái tim cô mới hoàn toàn ổn định.
Lục Hoặc bị thương ở phần đầu và mặt, trên đầu được quấn băng gạc trắng, Kiều Tịch không thể nhìn thấy miệng vết thương.
Cô ngồi cạnh mép giường nhìn Lục Hoặc hôn mê, sắc mặt anh tái nhợt, môi mỏng cũng trở nên trắng bệch, không có huyết sắc.

Bởi vì nhắm mắt, sắc bén ít đi một chút, lại nhiều hơn vài phần ốm yếu.
Lúc xuyên tới kiếp trước, cô nhìn thấy dáng vẻ anh ốm yếu, bây giờ lại nhìn thấy lần nữa, trong lòng Kiều Tịch chua xót.
Cá vàng nhỏ của cô gặp rắc rối rồi.
Cô duỗi tay muốn chạm vào Lục Hoặc, nhưng mà cô nhớ tay mình bây giờ rất lạnh, lại thu tay lại.
Cửa đẩy ra, anh vệ sĩ cầm theo ly trà sữa đi vào, vẻ mặt lo lắng, “Kiều tiểu thư, thiếu gia sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?”
“Hiện tại không có gì nghiêm trọng, chờ Lục Hoặc tỉnh lại sẽ kiểm tra chi tiết.”
Anh vệ sĩ đưa trà sữa cho Kiều Tịch, “Lúc tôi quay về, thấy Tô thiếu gia cũng đã được phẫu thuật xong, nghe bác sĩ nói, cần tĩnh dưỡng 3 tháng không được đi lại.”
“Ừm.” Kiều Tịch nhận trà sữa, nói với anh vệ sĩ: “Lục Hoặc rất nhanh sẽ tỉnh lại, phiền anh lại đi một chuyến, mua ít cháo, đồ dễ tiêu hóa, tôi lo Lục Hoặc tỉnh lại sẽ đói.”
“Được.” Anh vệ sĩ do dự mở miệng: “Kiều tiểu thư, thiếu gia xảy ra chuyện, có cần thông báo với Lục lão gia tử không?”
Kiều Tịch suy nghĩ một lát, “Anh cứ nói chuyện này với ông ta, cho dù ông ta có phản ứng gì, ít nhất chúng ta cũng nên báo với ông ta.”
“Vâng, Kiều tiểu thư.” Anh vệ sĩ đi ra ngoài.
Phòng an tĩnh lại, Kiều Tịch cầm ly trà sữa nóng, bàn tay cô trở nên ấm dần, cô hút mấy ngụm, thân thể cũng dần ấm lên.
Kiều Tịch lúc này mới chạm vào tay Lục Hoặc, đầu ngón tay cẩn thận móc đầu ngón tay anh, cô mới phát hiện mu bàn tay Lục Hoặc bị trầy da, không quá nghiêm trọng, chỉ là sứt da.
Cô tìm được lọ thuốc và tăm bông, cô nắm tay anh, sát trùng rồi cẩn thận bôi thuốc lên.
Tay Lục Hoặc rất lớn, ngón tay cũng dài, đốt ngón tay có vết chai nhẹ, vẫn đẹp như cũ, đặc biệt là tới mùa đông, bàn tay trắng trẻo mà đốt ngón tay hồng hào, có vẻ đẹp không thể diễn tả.
Kiều Tịch tránh miệng vết thương của anh, nắm lấy ngón tay, học anh đùa bỡn đầu ngón tay, nhẹ nhàng nhéo ngón tay anh.
Xương ngón tay không mềm mại như cô, mu bàn tay cong lên, cô đan xen ngón tay anh, chơi nghiêm túc, giây tiếp theo, ngón tay mát lạnh giữ lại tay cô.
“Lục Hoặc?” Kiều Tịch ngạc nhiên ngẩng lên nhìn, bắt gặp đôi mắt đầy sao của chàng trai.
“Anh tỉnh rồi, để em gọi bác sĩ.”
Kiều Tịch ấn chuông, bác sĩ nhanh chóng tới kiểm tra cho Lục Hoặc, “Bệnh nhân trước mắt không có gì trở ngại, nhưng mà cần ở viện quan sát mấy ngày.”
Bác sĩ còn giải thích những việc cần chú ý về thời gian thay băng, sau đó mới rời đi.
Kiều Tịch đóng cửa phòng bệnh lại, quay lại bên giường bệnh, “Sao vậy? Anh đau đầu sao?”
Cô thấy chàng trai cau mày, như thể không vui.

“Sao lại chỉ mang dép lê? Áo khoác cũng không mặc.” Cô gái mặc quá mỏng.
“Nơi này có máy sưởi, không lạnh.” Kiều Tịch không đồng ý, vừa rồi cô quá sốt ruột, làm gì có để ý mình ăn mặc như thế nào.
“Anh gọi người mang giày và quần áo tới.” Lục Hoặc muốn gọi điện thoại.
“Anh nằm đó đừng nhúc nhích là được, em gọi.” Kiều Tịch oán hận nhìn anh, “Anh có tự giác của người bệnh đi.” Đừng có tỉnh lại là lo quản cô, “Đầu anh có đau không?”
“Có hơi.” Thuốc gây mê hết tác dụng, miệng vết thương đau nhức, nhưng Lục Hoặc chỉ chú ý tới kiều Tịch trước mặt.
“Anh có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Kiều Tịch nhìn mặt anh tái nhợt, vẫn hơi lo lắng.
“Tịch Tịch, anh không sao.” Anh ngồi dậy, Kiều Tịch nhanh chóng chỉnh lại vị trí gối, để anh dựa thoải mái, “Anh không có yếu như vậy, cũng sẽ không cậy mạnh, không thoải mái sẽ nói với em.

Tịch Tịch, lên đây.”
Kiều Tịch sững sờ, thấy anh vỗ vị trí bên cạnh.
“Không lên.” Kiều Tịch từ chối, “Đây là phòng bệnh.”
“Anh xuống giường ôm em lên?” Chàng trai thốt ra câu, Kiều Tịch từ bỏ kháng cự, ngoan ngoãn ngồi lên giường.
“Lát nữa bác sĩ tới thì sao?” Kiều Tịch cởi dép ra.
“Không đâu, anh ta vừa mới đi.” Lục Hoặc xốc chăn lên, để cô ngồi vào.
Kiều Tịch vừa mới tới gần, bàn tay chàng trai mò mẫm trong chăn, cô muốn né tránh, nhưng hai chân cô bị anh bắt được.
Lục Hoặc nhéo chân cô gái, mu bàn chân lạnh lẽo, ngón chân cũng lạnh.
Kiều Tịch ngứa ngáy muốn giãy, nhưng vẫn bị anh nắm chặt chân không thoát được.
Lục Hoặc thở dài, đảo mắt, dưới cái nhìn kinh ngạc của Kiều Tịch, anh bỏ chân cô vào trong áo, để chân cô đạp lên ngực anh.
“Lục Hoặc!” Kiều Tịch muốn tránh ra, “Chân em bẩn.” Cô từ Kiều gia chạy tới, trên đường còn có tuyết, mu bàn chân cũng dính nhiều bụi, đến bản thân cô cũng ghét bỏ.
Da mặt Kiều Tịch dày mà lúc này cảm nhận được lòng bàn chân đặt lên ngực Lục Hoặc ấm nóng, mặt lại nóng lên.
“Bẩn sao?” Lục Hoặc cầm vạt áo, giúp cô lau chân, rồi thả lại trước ngực, lông mày thanh lãnh lại nhiễm ý cười, “Không bẩn.”
Con người chàng trai phản chiếu ảnh ngược của cô, trong mắt đều là cô.
Đầu quả tim Kiều Tịch như bị đuôi cá vàng nhỏ quét qua, hơi ngứa lại hơi tê.
Kiều Tịch không giãy, tùy ý để anh sưởi ấm chân cô.
“Người tài xế đâm vào anh nghe nói là vì bệnh tim tái phát đã chết, anh ta lái xe trong lúc say, lên cơn đau tim nên đã tông vào xe anh.” Kiều Tịch nói với Lục Hoặc, “Nhưng mà, em để anh vệ sĩ tra rõ chuyện này, em cảm thấy quá trùng hợp.”
“Ừm, cẩn thận là đúng.” Lục Hoặc tán đồng cách làm của Kiều Tịch, “Quá nhiều trùng hợp chính là cố ý.”
Kiều Tịch tiếp tục nói: “Tô Thần bị gãy chân, tài xế của anh cũng đang cấp cứu.” Cô nhìn vết thương trên đầu anh, chóp mũi chua xót, “Em thấy may mắn anh không bị thương nặng.”
Những người khác cô không quản được, may mắn thay cá vàng nhỏ của cô không bị thương nặng.
“Thật xin lỗi đã làm cho Tịch Tịch lo lắng.” Lục Hoặc nhìn chằm chằm đuôi mắt phiếm hồng của cô gái, chuyện xảy ra trong nháy mắt, anh nghĩ rằng, nếu anh không còn nữa, cô phải làm sao?

Có thể sẽ khóc đỏ hoe mắt không, có đau lòng không, anh không thể ôm cô, cũng không thể dỗ cô đừng khóc.
Chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến anh khổ sở.
“Anh hứa với em, anh sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm nữa.” Lục Hoặc cúi người xuống, hôn lên đôi má hồng của cô, anh phát hiện, “So với bản thân chết đi, anh càng sợ, sau này sẽ không thể ở bên cạnh em nữa.”
Anh không có nói, là vì anh ích kỷ, tham lam muốn độc chiếm cô, anh không muốn cho người khác cơ hội ở bên cạnh cô.
Người đứng bên cạnh cô, chỉ có thể là anh.
Kiều Tịch gật đầu.
Căn phòng dần an tĩnh, chỉ có tiếng máy phun sương hoạt động.
Chân cô gái ấm lên, Lục Hoặc buông ra, để cô nằm xuống giường, cùng anh nghỉ ngơi.
Kiều Tịch vốn muốn nói mình không buồn ngủ, nhưng chàng trai đã cụp mí mắt lại, lông mi run rẩy, thì thào rằng chỉ muốn cô ở cạnh, người mang theo cảm giác ốm yếu, trên đầu còn quấn băng gạc, cố tình tỏ vẻ đáng thương khiến người mềm lòng.
Ai có thể chống cự được cá vàng nhỏ giả bộ đáng thương?
Kiều Tịch nằm xuống.
Lục Hoặc giúp cô chỉnh lại chăn, đang muốn nằm xuống, cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên.
Kiều Tịch sợ tới mức muốn xuống giường, “Có phải bác sĩ tới hay không?”
Nếu như thấy một người bình thường như cô ở trên giường cùng người bệnh, nhất định sẽ bị chê cười, người khác không biết sẽ nghĩ như thế nào.
“Đừng sợ.” Lục Hoặc trấn an cô.
Kiều Tịch còn chưa kịp xốc chăn lên, cửa phòng bị vặn mở từ bên ngoài.
Kiều Tịch bất đắc dĩ, chỉ có thể giấu đầu vào trong chăn, cuộn mình lại thành quả bóng, nhận ra cơ thể mình vẫn rất rõ ràng, cô nhanh chóng ôm lấy hai chân Lục Hoặc.
Lông mày lạnh lùng của Lục Hoặc mang theo ý cười, đối lập với vẻ hoảng sợ của cô gái, anh bình tĩnh phối hợp, hai chân dài cong lên, đầu gối chống đỡ chăn, vừa vặn có thể che đi quả bóng kia.
“Lão gia, Hoặc thiếu gia ở đây.” Quản gia nói.
Người tiến vào là Lục lão gia tử, Kiều Tịch bảo vệ sĩ báo lại sự việc tai nạn của Lục Hoặc cho ông ta.
Dù sao cũng là cháu trai của mình, xảy ra chuyện, ông ta không thể thờ ơ.
Thời gian gần đây tập đoàn có nhiều việc, hơn nữa còn phải dạy dỗ Lục Vinh Diệu, tinh thần Lục lão gia tử không có tốt như xưa.
Thấy cháu trai nhỏ xảy ra chuyện, Lục lão gia tử đi tới, “Sao rồi? Chuyện gì xảy ra?”
Lục lão gia tử để quản gia gọi bác sĩ tới, hỏi tình huống của Lục Hoặc.
“Không sao, chỉ là bị thương đầu, cháu không sao.” Lục Hoặc nhẹ giọng nói.
Lục lão gia tử hỏi anh, “Tài xế gây tai nạn đâu?”
“Say rượu lái xe bị tái phát bệnh tim, đã chết.”
“Cái gì?” Lục lão gia tử kinh ngạc, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Quản gia bên cạnh nhanh chóng mở miệng: “Lão gia, lát nữa tôi sẽ hỏi tình hình cảnh sát giao thông bên đó.”
Lục lão gia tử nghiêm mặt, ông ta căm hận nhất chính là kẻ say rượu, năm đó, hai đứa con trai ông chết trên xe, cũng là gặp phải tên lái xe say rượu.
Lúc ấy, hai đứa con trai cùng gặp chuyện, tài xế kia cũng kiểm tra bị bệnh nan ý, giam giữ không bao lâu thì chết.
Bây giờ nghe thấy cháu trai nhỏ cũng gặp chuyện như vậy, Lục lão gia tử làm sao lại không tức giận, đơn giản là ông ta căm thù đám tài xế say xỉn hại người tới tận xương tủy.
“Ngoại trừ đầu, còn nơi nào bị thương không?” Lục lão gia tử hỏi Lục Hoặc.
“Không có.”
“Cháu ở bệnh viện một mình, tí nữa ta sai người tới chăm sóc cháu.”
“Không cần, cháu có thể đi lại, không cần ai chăm sóc.” Đối với sự quan tâm của Lục lão gia tử, Lục Hoặc không để ý.

“Sao cháu lại cố chấp như vậy? Ta để người chăm sóc cho cháu, cũng là vì tốt cho cháu.” Lục lão gia tử luôn được người khác nghe theo, rất ít người đối nghịch với ông ta như vậy, cố tình lại là đứa cháu trai nhỏ, không hiểu tấm lòng ông ta, chỉ biết từ chối lòng tốt của ông.
Lục Hoặc cười khổ: “Đem cháu nuôi thả, ông nói là tốt cho cháu, không cho người ta biết thân phận của cháu.

Ông muốn chia rẽ người cháu thích, cũng nói là vì tốt cho cháu, không muốn người ta phát hiện bí mật của cháu.

Bây giờ, ông muốn sắp xếp người ở đây, lại nói là vì tốt cho cháu.”
“Đáng tiếc, cháu không còn là đứa tàn phế chỉ có thể ngồi trên xe lăn đơn thuần dễ lừa, ông cảm thấy, cháu sẽ phục tùng tất cả sự sắp đặt của ông sao?” Lục Hoặc nhếch miệng cười, mang theo khí tức hơn người, “Chuyện của cháu, cháu có thể tự mình làm chủ.”
Nếu lão gia tử tiếp tục coi anh là người tàn phế chỉ biết ngồi trên xe lăn không làm được gì, e rằng lão gia tử phải thất vọng rồi.
“Mày…..” Lục lão gia tử không nghĩ tới cháu trai nhỏ nằm trên giường bệnh trước mặt này, lại dám nặng lời chống đối ông ta.
Quản gia nhanh chóng khuyên giải: “Lão gia, đừng nóng giận, Hoặc thiếu gia trưởng thành rồi, có năng lực tự chăm sóc bản thân, là chuyện tốt……..”
Dưới chăn, Kiều Tịch co lại thành quả bóng không dám lộn xộn, dựa vào bên chân Lục Hoặc, sợ rằng sẽ bị phát hiện dưới chăn có giấu người.
May mắn cho cô hiện tại là mùa đông, chăn đủ dày.
Lục lão gia tử tới xem Lục Hoặc, hiện tại lại biến thành khiến trách Lục Hoặc, trong mắt Kiều Tịch tràn đầy tức giận, hận không thể chui ra khỏi chăn, giúp Lục Hoặc mắng.
Nếu người xảy ra tai nạn là Lục Vinh Diệu, chắc rằng Lục lão gia tử hận không thể đem người nâng Lục Vinh Diệu lên, làm sao bỏ mặc anh ta ở trên giường bệnh, còn khiển trách anh ta?
Rốt cuộc là bất công.
Bàn tay Kiều Tịch hướng về phía Lục Hoặc, cô lôi kéo quần anh, ý bảo anh đừng để ý tới Lục lão gia tử ngang ngược.
Nhưng mà, tay cô vừa leo lên chân anh, cô cảm nhận được anh nháy mắt căng thẳng, như thể bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Ánh mắt Lục Hoặc u ám, thầm trầm, gương mặt lạnh lùng gắt gao, tựa hồ đang tức giận.
Lục lão gia tử thấy cháu trai nhỏ tức giận, tâm tình của ông ta cũng không tốt, tức giận nói: “Chuyện của cháu, ta mặc kệ.”
Dứt lời, ông ta quay lưng, rời đi.
“Vâng.” Lục Hoặc lên tiếng.
Lục lão gia tử có cảm giác nghẹn khuất ngột ngạt không nói lên lời, mang theo quản gia rời đi.
Cửa đóng lại, phát ra tiếng vang dội, hai người kia từ đầu tới cuối không có phát hiện người chúi trong chăn.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, dưới chăn bắt đầu dịch chuyển, chăn phồng lên.
Nhận ra cô đang nằm trên đùi anh, Lục Hoặc giật nảy mình, anh nhanh chóng vén góc chăn lên, lộ ra gương mặt cô gái, cô đang ghé trên đùi anh.
Thấy anh, hai mắt cô tròn xoe.
Lục Hoặc túm chặt chăn, nhìn gương mặt cô gái đối diện với vị trí anh không thể miêu tả, ánh mắt Lục Hoặc thâm trầm, “Tịch Tịch, đi ra.”
“Có phải em đè nặng anh hay không?” Cô có thể cảm nhận được hai chân anh căng chặt, cứng rắn.
“Đứng lên!” Âm thanh Lục Hoặc khàn khàn, cảm giác bản thân mất khống chế, nhắm chặt mắt lại.
Kiều Tịch kinh ngạc, nhìn biến hóa trên quần, cô muốn rời tầm mắt, nhưng mà, hai chân cô nằm trên biến thành đuôi cá vàng.
“Lục Hoặc!”
“Em chưa làm cái gì á.” Kiều Tịch vội giải thích, cô cũng không trêu đùa anh, sao lại đột nhiên biến hóa?
Chàng trai dựa vào thành giường, vành tai đỏ rực, ngay cả gương mặt tái nhợt cũng phiếm hồng, anh tránh ánh mắt kinh ngạc của cô gái, lông mi thẹn thùng mà run rẩy.
Đáy mắt Lục Hoặc chứa du͙ƈ vọиɠ, thấp giọng nói: “Tịch Tịch, em không cần làm gì.”
Là tâm tư anh xấu xa không thể nói ra, càng ngày càng lớn hơn mà thôi.


Nhấn Mở Bình Luận