Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi


Đêm tối.

Kiều Tịch bước ra khỏi phòng tắm, liền nghe được tiếng điện thoại, là cuộc gọi video của Lục Hoặc.

Cô bỏ khăn lông trên tay xuống, tìm nơi có ánh sáng điện thoại.

Màn hình nháy mắt hiện lên mặt mày thanh tú của chàng trai, ngũ quan của anh ngày càng thâm thúy, “Tịch Tịch.


“Đã trễ thế này, anh còn đang đọc sách à?” Kiều Tịch nhìn thấy cuốn sách đang mở trên bàn, toàn nội dung cô xem không hiểu, cô chỉ thấy anh khoanh tròn hai chữ “Nguy hiểm”.

Cô biết, anh chơi gần đây có chơi đầu tư.

“Ừm, đang nghĩ vài chuyện, đọc sách có thể tĩnh tâm.

” Lục Hoặc nhìn cô gái trên màn hình, “Nhưng mà, có vẻ như không có tác dụng mấy.


Kiều Tịch hỏi: “Là chuyện ở trường sao?”
Hai ngày nay anh mới đi học lại, so với sinh viên đã học được hai năm, anh bắt đầu muộn hơn.

“Lục Hoặc, anh thông minh như thế, rất nhanh sẽ đuổi kịp, đừng tạo áp lực lớn cho mình.

” Kiều Tịch an ủi anh.

“Ừm.

” Lục Hoặc trầm giọng đáp.

Trong lòng chàng trai làm gì có phiền phức ở trường học? Anh trời sinh thông minh, năng lực học tập mạnh mẽ, đã sớm học hết kiến thức của chương trình.

“Tối nay em ăn ở ngoài à?” Anh cuối cùng cũng nhắc tới chuyện này, anh muốn biết người đàn ông ngồi cạnh cô là ai?
“Hướng đại ca nói cho anh rằng, anh ấy gặp em ở nhà hàng?” Kiều Tịch đã đoán được anh vệ sĩ sẽ nói với Lục Hoặc chuyện này, gương mặt trắng nõn của cô mang theo ý cười hồn nhiên, không có chút chột dạ nào.

“Anh ta nói em ăn tối với bạn.


Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, cô vừa mới tắm xong, tóc mai ướt nhẹp, có vài sợi dính trên mặt, làm cho khuôn mặt càng thêm trắng mịn, cô cười nói: “Đúng vậy, không nghĩ tới anh ấy có buổi hẹn hò ở đó, nghe giọng điệu của anh ấy có vẻ rất thích đối tượng hẹn hò, nếu thành công, anh nên cho anh ấy kỳ nghỉ để giải quyết chuyện đại sự cả đời.


Lục Hoặc đáp: “Được.


Ánh mắt anh có chút u ám, cô gái không đề cập tới người đàn ông kia, nếu là bình thường, cô sẽ không cố ý đổi chủ đề.

Sau khi cúp máy, Lục Hoặc ngồi bất động thật lâu trước bàn làm việc, anh cụp mắt, Tức Hỏa nhảy tới bên chân anh, dùng thân thể mập mạp cọ cọ, anh cũng không để ý.

Anh nhớ lại lời của vệ sĩ nói, dáng vẻ người đàn ông ngồi cùng cô rất giống anh, đối phương cũng ngồi xe lăn.


Đầu bên kia, Kiều Tịch vùi đầu vào gối, rõ ràng cả hai Lục Hoặc đều là cùng một người mà.

*
Ngày hôm sau, gần tới lúc tan học, xe đã đậu trước cổng trường.

Lục Hoặc an tĩnh chờ đợi trong xe, anh muốn đón Kiều Tịch tan học.

Chàng trai nhìn cổng trường, ngũ quan cứng rắn lạnh lùng trở nên nhu hòa, đây là lần đầu tiên anh đến trường cô.

Bây giờ hai chân của anh chưa thể đi lại bình thường, chờ hai chân bình phục hoàn toàn, anh có thể cùng cô đi dạo quanh trường, thay vì chuyển động xe lăn khiến người ta dùng ánh mắt khác thường nhìn cô.

Trong xe thật yên tĩnh.

Lục Hoặc nhìn thời gian, anh biết lịch học của cô, lúc cô chuẩn bị tan học, anh đã gửi tin nhắn.

Phòng vẽ tranh, Kiều Tịch đang thu cọ.

Cảm nhận được độ rung của điện thoại, cô buông cọ, lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Lục Hoặc nhỏ, anh ấy thông báo tình trạng bệnh cho cô, anh ấy còn hỏi, lát nữa cô có thể tới thăm anh ấy được không?
Tin nhắn lộ ra một chút hèn mọn, Kiều Tịch mềm lòng lại buồn bực, cô còn đang lo lắng cho bệnh tình của anh ấy, đương nhiên muốn gặp.

Kiều Tịch trả lời tin nhắn.

Sau đó, có một tin nhắn khác, là Lục Hoặc lớn gửi tới, anh hỏi cô đã tan học chưa.

Kiều Tịch trả lời anh, cô sẽ đến biệt thự sau giờ học muộn một chút.

“Tịch Tịch, tan học rồi.

” Diệp Tử Hân đột nhiên vỗ vai Kiều Tịch, Kiều Tịch vừa bấm gửi đi, bả vai run lên, tay cũng rung lên, điện thoại trực tiếp rơi xuống cái thùng nhỏ dưới chân.

“Bùm” một tiếng, nước màu bắn tung tóe, dính cả vào váy trắng của Kiều Tịch.

“A, rất xin lỗi, rất xin lỗi.

” Diệp Tử Hân chết lặng, cô ấy không hề nghĩ tới vì cú đánh của mình, điện thoại của Kiều Tịch rơi xuống thùng nước rửa cọ.

Tuy rằng điện thoại của sinh viên mỹ thuật rơi vào thùng nước là chuyện thường, nhưng cô ấy không ngờ tới điện thoại của Kiều Tịch lại rơi vì mình.

Diệp Tử Hân hoảng sợ vén tay áo, thò tay vào thùng vớt điện thoại lên, điện thoại nguyên bản màu trắng dính vào thùng thuốc màu loang lổ, màn hình biến thành màu xanh.

Diệp Tử Hân lộ vẻ áy náy, “Tịch Tịch, nếu không tớ mua điện thoại mới cho cậu?” Chiếc điện thoại này chắc là hỏng rồi.

So với vẻ hoảng loạn và áy náy của Diệp Tử Hân, vẻ mặt Kiều Tịch xem như bình tĩnh, cô biết đối phương không phải cố ý.

Cô lấy khăn giấy ở bên, ý bảo Diệp Tử Hân đặt điện thoại trên khăn giấy, “Không sao đâu, ngày mai tớ cầm đi sửa, nếu không được tớ sẽ thay cái mới.


“Tớ sẽ trả tiền.


” Diệp Tử Hân đảm bảo, cô ấy biết nhà Kiều Tịch có tiền, nhưng chuyện bản thân làm sai, bồi thường là điều đương nhiên, “Cậu đừng từ chối tớ, cho dù là sửa hay mua mới, tớ sẽ trả tiền, nếu không tớ sẽ không yên tâm.


Kiều Tịch cười, “Được, đây chỉ là vô ý, lần sau cậu chú ý đừng khiến tớ giật mình là được.


Diệp Tử Hân nhanh chóng đồng ý, có một bài học, lần sau cô ấy làm sao dám nữa.

Kiều Tịch đặt điện thoại lên bàn, cẩn thận dùng khăn giấy lau sạch thuốc màu và vết nước, Diệp Tử Hân lặng lẽ giúp đưa khăn giấy.

Vào mùa đông, trời tối nhanh, đèn trong phòng sớm đã bật.

Diệp Tử Hân yên lặng nhìn Kiều Tịch đang lau điện thoại, gương mặt đối phương trắng trẻo mịn màng, ngũ quan tinh xảo, tóc được vén ra sau tai, vành tai lộ ra cũng nhỏ nhắn, đẹp đến nỗi khiến người ta muốn chạm vào.

Ai lại không thích một người xinh đẹp như vậy, nếu cô ấy là đàn ông, nhất định cũng yêu Kiều Tịch.

“Tiểu Tịch, sao Lục Hoặc không đến trường tìm cậu? Có phải anh ấy không biết cậu được hoan nghênh thế nào ở trường học, anh ấy có bao nhiêu đối thủ sao?” Lục Hoặc không có cảm giác lo lắng sao? Hoa khôi như Kiều Tịch, người theo đuổi cũng đủ xếp hàng từ cửa phòng học tới cổng trường.

Nếu không phải Kiều Tịch từ chối dứt khoát, không mập mờ, thậm chí không cho người khác bất kỳ cơ hội nào, e rằng sẽ có nhiều người theo đuổi cô hơn.

Suy cho cùng, người có gia thế và bề ngoài xuất chúng như vậy, có đứa ngốc mới không thích.

Nói tới Lục Hoặc, khóe miệng Kiều Tịch vô thức nhếch lên: “Qua một thời gian nữa, tớ sẽ dẫn anh ấy tới thăm trường, anh ấy đã muốn đến từ lâu.


“Đúng là anh ấy nên tới tuyên bố chủ quyền, để cho người khác biết cậu là hoa đã có chủ.

” Diệp Tử Hân nói xong, còn tán đồng lời của bản thân mình mà gật đầu.

Kiều Tịch cố gắng mở máy lên, nhưng màn hình điện thoại không bật được, đúng là hỏng rồi.

Cũng may cô đã trả lời tin nhắn của Lục Hoặc.

Ngoài cổng trường, Lục Hoặc nhận được tin nhắn của cô gái, trong đôi mắt đen láy ảm đạm, một lúc sau, anh trả lời tin nhắn của cô, anh đã tới cổng trường rồi.

Nhưng mà, điện thoại bên kia, cô gái vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh.

Ngón tay mảnh khảnh dần nắm chặt điện thoại, bởi vì dùng sức mà các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Mắt anh luôn nhìn về cổng trường, không biết qua bao lâu, anh mới thấy Kiều Tịch từ bên trong đi ra.

Thời tiết lạnh như vậy, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng với một chiếc áo khoác kaki nhẹ bên ngoài, khi bước đi, làn váy tung lên, lộ ra cẳng chân trắng nõn.

Trong đám đông, cô là người lóa mắt nhất.

“Thiếu gia, là Kiều tiểu thư.


” Vệ sĩ lái xe cũng chú ý tới bóng dáng Kiều Tịch, “Bây giờ có cần tôi lái xe qua không?”
Lục Hoặc nhìn cô gái đi tới xe của cô, nhìn xe rời đi, giọng nói trầm thấp vang lên, “Đi theo.


Cho dù không gặp, anh cũng muốn đưa cô về nhà.

“Vâng, thiếu gia.


Vệ sĩ khởi động xe, giữ khoảng cách đi theo xe Kiều Tịch.

Mãi đến khi xe dừng ở ngoài cổng lớn khách sạn, vệ sĩ nghi hoặc lại khó xử mà mở miệng: “Thiếu gia, Kiều tiểu thư hình như xuống xe rồi.


Kiều tiểu thư tan học không đi tìm thiếu gia, cũng không về nhà, lại chạy tới khách sạn?
Ở ghế sau, Lục Hoặc không có đáp lại, đôi mắt nhìn chăm chú chiếc xe màu đen cách đó không xa, tiếp đó, anh thấy cô gái xuống xe.

Gió lạnh lướt qua gương mặt trắng như tuyết, thổi loạn tóc cô, cô duỗi tay đè lại tóc, tiến vào khách sạn.

Đôi môi mỏng mím chặt, trên mặt Lục Hoặc không có biểu tình gì khiến người ta không thể nhìn ra suy nghĩ của anh.

Bầu không khí trong xe nghiêm túc lại chết chóc, vệ sĩ không dám lên tiếng.

Trước cửa phòng khách sạn, Kiều Tịch mới bấm chuông cửa lần đầu, cửa phòng lập tức mở ra, như thể Lục Hoặc nhỏ đã đợi ở sau cánh cửa.

Đẩy cửa ra, Kiều Tịch bắt gặp đôi mắt đen láy của thiếu niên, đôi mắt sáng người, chứa ý cười nhàn nhạt, rõ ràng là rất vui khi nhìn thấy cô.

“Anh vẫn luôn chờ à?” Lục Hoặc nhỏ lùi xe lăn lại, để cô gái đi vào.

Nghe câu hỏi của cô, tai Lục Hoặc nhỏ nóng lên, sáng sớm anh vẫn luôn chờ đợi cô đến gặp anh.

Anh lắc đầu, “Không phải, anh mới ngủ dậy.


Trên đỉnh đầu, xuất hiện mầm lá.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Kiều Tịch liền biết anh khẩu thị tâm phi, hiển nhiên là vẫn luôn chờ cô.

* Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, miệng và tâm hoàn toàn trái ngược.

Tim mềm nhũn, Kiều Tịch cúi xuống, duỗi tay sờ trán anh, còn hơi nóng, sắp hạ sốt rồi, “Uống thêm một ngày thuốc nữa, chắc ngày mai bệnh của anh sẽ khỏi.


Tay cô gái rất lạnh, Lục Hoặc không nhịn được thẹn thùng, vành tai đỏ bừng nắm lấy tay cô, “Tay của em lạnh quá.


Anh chú ý tới cô mặc váy, thời tiết như vậy, mặc váy chắc sẽ lạnh lắm.

“Em nên mặc nhiều hơn.

” Thiếu niên quan tâm.

“Mặc nhiều quá không đẹp.

” Cô sợ lạnh, lại yêu cái đẹp, hai cái chọn một, cô càng thích xinh đẹp.

Lục Hoặc nhỏ không đồng ý, khuôn mặt tuấn tú có vẻ nghiêm túc, “Em mặc gì cũng đẹp, mặc ít đi mới không đẹp.



Kiều Tịch cười, “Sao lời anh nói giống hệt mẹ em.

” Rõ ràng là người trẻ tuổi, ngữ khí lại như ông cụ non, rất đáng yêu.

Lục Hoặc nhỏ nhàn nhạt liếc cô, siết chặt tay, “Đừng nói bậy.


Kiều Tịch nhíu mày, “Tối nay anh nghĩ ra ăn gì chưa?”
“Có thể không?”
“Đương nhiên, nhưng thời gian tối nay hơi gấp gáp, sau khi ăn cơm tối với anh, em muốn đi tìm anh ấy.

” Kiều Tịch nói “anh ấy” là chỉ Lục Hoặc lớn.

Ánh mắt Lục Hoặc trước mặt tối sầm lại, “Được.


Kiều Tịch tìm một chiếc mũ màu đen, đội cho Lục Hoặc, “Hôm nay bên ngoài gió thổi mạnh, anh đội mũ để tránh gió.


“Còn em?” Đối với anh, cô suy nghĩ chu đáo, đối với mình, cô lại mặc ít như vậy.

“Em sao có thể giống, em là xinh đẹp khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, anh là bệnh nhân.

” Kiều Tịch giúp anh chỉnh lại mũ, đẩy anh ra ngoài.

Lúc tới sảnh lớn, cửa vừa mở ra, nghênh đón một cơn gió lạnh, Kiều Tịch theo bản năng đè mũ trên đầu Lục Hoặc xuống.

Chiếc xe đậu cách đó không xa, rơi vào im lặng chết chóc, áp suất không khí xung quanh so với bên ngoài còn lạnh hơn.

Vệ sĩ thấy Kiều Tịch xuất hiện, còn có, cô đẩy một người đàn ông ngồi trên xe lăn tới, dù đã thấy không ít trường hợp, vệ sĩ không thể không khϊếp sợ, người đó chắc là người đàn ông ngồi bên cạnh Kiều Tịch ở nhà hàng tối qua.

Anh ta theo bản năng quay đầu lại nhìn Lục Hoặc phía sau, “Thiếu gia, Kiều tiểu thư ra rồi……”
Trong xe không bật đèn, ghế sau càng thêm tối tăm, mơ hồ nhìn thấy hình bóng chàng trai.

Mặt anh chìm trong bóng tối, khiến người ta không thể thấy rõ mặt.

Vệ sĩ chỉ biết, áp suất không khí trong xe rất thấp, Lục Hoặc hiển nhiên là vô cùng không cao hứng, “Thiếu gia, có cần tôi đi tới chào hỏi Kiều tiểu thư không?”
Lục Hoặc không trả lời, anh nhìn Kiều Tịch đứng dưới ánh đèn, cô đang nói chuyện với người đàn ông trên xe lăn, lông mày cong cong, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười rạng rỡ.

Mà người đàn ông ngồi trên xe lăn kia, mang mũ, khó có thể nhìn thấy rõ mặt.

Gió thổi, chiếc mũ bị hất lên nửa chừng.

Vệ sĩ mở miệng trong vô thức: “Thiếu gia, người đó sao lại giống cậu vậy?”
Mắt anh ấy rất tốt, vừa rồi nhìn thấy đối phương lộ ra nửa mặt, thế mà rất giống thiếu gia nhà mình, hơn nữa, đối phương cũng ngồi xe lăn, ngay cả thân hình cũng giống thiếu gia.

Đây là chuyện gì?
Mẹ của anh vệ sĩ rất thích xem phim truyền hình, có đôi khi anh ấy sẽ cùng xem với mẹ, đương nhiên đã xem không ít bộ cẩu huyết.

Vì vậy, theo bản năng, trong đầu anh vệ sĩ xuất hiện ý tưởng cẩu huyết, dường như anh ấy đã phát hiện bí mật lớn lao nào đó, “Kiều tiểu thư sẽ không lấy thiếu gia làm thế thân cho người kia chứ?”
Anh ấy vừa nói ra, không khí trong xe gần như đông cứng, lại lạnh thêm vài phần.

Giọng nói chàng trai khàn khàn, “Câm miệng!”


Nhấn Mở Bình Luận