Giới thiệu:
Tám tuổi, ta vào cung. Mười sáu tuổi, với tham vọng ngút trời, ta trèo lên giường Thái tử, mong muốn trở thành chủ tử.
Sau khi mang thai, ta mơ một giấc mơ.
Ta mơ thấy Thái tử nạp thiếp, còn ta, một nha hoàn trèo lên giường, bị đánh c.h.ế.t bằng gậy.
Sau khi tỉnh dậy, ta vuốt ve bụng, chìm trong suy tư, rồi chuẩn bị vác gói đồ bỏ trốn.
Thái tử lạnh lùng, tự chủ, phong tỏa toàn thành, thì thầm bên tai ta: "Cô cho nàng hai cơ hội lựa chọn, một là ngoan ngoãn theo cô về làm chủ tử, hai là bị cô đánh gãy chân, khiêng về làm tù nhân?"
01
Lần đầu tiên ta gặp Chu Hoài Cẩn, là khi ta tám tuổi, lúc đó hắn là Thái tử.
Dì ta là nhũ mẫu của hắn, nghe nói rất được sủng ái. Dì ta cũng rất có tính toán, trong ba tỷ muội ta, ta là người xinh đẹp nhất, đầu óc lanh lợi nhất. Vì vậy, dì đưa ta vào Đông cung, làm một tiểu cung nữ, thực chất là để bồi dưỡng tình cảm với hắn từ nhỏ.
Trên đường đi, dì hỏi ta có nắm chắc cơ hội bay lên cành cao làm phượng hoàng hay không.
Ta nắm chặt tay, đầy tự tin: "Dì yên tâm, Tiểu Manh nhất định có thể!"
Tiểu Manh là tiểu danh của ta, đại danh của ta là Đường Chỉ Huyên.
Tên do thầy đồ trong trấn đặt cho.
Dì ta trước tiên đưa ta đến phòng của bà ấy để nghỉ ngơi. Lúc đó, ta tràn ngập niềm vui với vàng bạc châu báu, chân giò cua lớn mà dì mang đến.
Ta thề sẽ giống như dì, sau đó ta sẽ mua một căn nhà lớn ở kinh thành, đón phụ mẫu, đại tỷ, nhị tỷ đến ở, cả gia đình chúng ta sẽ ở bên nhau, không bao giờ xa cách nữa.
Dì ta nói với ta, chỉ cần ta được Thái tử sủng ái, sau này những thứ tốt này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Bà ấy còn nói, ta phải lấy lòng người đàn ông quyền lực nhất, đối với những con cóc ghẻ khác phải lạnh lùng, để tránh bọn họ làm phiền, ảnh hưởng đến tốc độ thăng tiến của ta.
Vì vậy, khi ta nhìn thấy một đứa trẻ bẩn thỉu, trạc tuổi ta đến sân của dì, ta không hề có hứng thú với hắn.
Ta chưa kịp nghĩ đến việc ta đang ở Đông cung, nên đứa bé trai đến đây, ngoài Thái tử mà ta muốn lấy lòng ra, thì không còn khả năng nào khác.
Lúc bấy giờ, dì ta đang tắm rửa trong phòng, sau khi tắm rửa xong, bà ấy mới có thể đi gặp Thái tử.
Đứa trẻ nghe thấy động tĩnh bên trong, nhìn ta một cái rồi hỏi: "Ngươi là ai?"
02
Thái độ rất kiêu ngạo, giọng điệu rất ngạo mạn. Hắn rõ ràng cao bằng ta, nhưng lại cố gắng nhìn ta bằng lỗ mũi.
Ta không phục.
Vẻ ngoài của hắn khiến ta nhớ đến, khi ta mặc y phục mới đi vào thành với mẫu thân, nhưng công tử nhà huyện lệnh nhìn thấy ta, vẫn đến giật tóc ta, nói ta là đồ nhà quê.
Vì vậy, ta không khách khí nói: "Liên quan gì đến ngươi? Nhà ngươi ở đường lớn, lo chuyện bao đồng à?"
Hắn sững người, quát: "Dám! Cẩn thận cô g.i.ế.c ngươi!"
Lúc đó ta chỉ mới tám tuổi, ta không hiểu cô là gì.
Ta chỉ cảm thấy hài tử này chắc cũng là người làm việc vặt, giống như những hài tử quê ta, đến đây tranh giành vị trí lão đại với ta, vì vậy mới ra oai với ta.
Ta hung hăng đẩy hắn một cái, hắn không kịp đề phòng, ngã xuống đất.
Ta lập tức ngồi lên người hắn, không cho hắn bất kỳ cơ hội phản kháng nào, và cào cấu mặt hắn, đây là bí quyết chiến thắng mà ta đã đúc kết được sau hàng chục trận đánh nhau dưới quê.
Ta cau mày, tức giận nói: "Tổ mẫu ngươi ở đây, ngươi dám gọi ai đến g.i.ế.c ta!"
Ta mãi mãi nhớ đến vẻ mặt kinh ngạc của dì ta khi bà ấy chạy ra ngoài.
Ta cũng nhớ Chu Hoài Cẩn nhìn thấy dì ta khóc lóc tủi thân, chỉ vào ta nói: "Đây là ai!? Nó dám đánh ta!"
03
Thật là một cuộc gặp gỡ không suôn sẻ. Dì ta dỗ dành Chu Hoài Cẩn rất lâu. Cuối cùng, bà ấy lấy con chuồn chuồn bằng cỏ dại mà bà ấy mang về dỗ dành hắn.
Ta quỳ trên đất, nhìn bọn họ tình cảm chủ tớ.
Đợi Chu Hoài Cẩn ngủ thiếp đi, ta mới được đưa đi.
Dì ta mới dạy dỗ ta, bà ấy rất đau lòng, bởi vì khi bà ấy về quê thăm người thân, ta là người ngoan ngoãn nhất, khi những đứa trẻ trong làng chơi đùa, ta chỉ mặc chiếc áo màu hồng, vẻ mặt trầm tĩnh, đứng từ xa, sợ bị người ta chạm vào.
Thực ra đó chỉ là vì ta được mặc quần áo mới, không muốn làm bẩn nó.
Còn nữa, ta biết dì ta đã trở lại, dì ta còn mang về rất nhiều đồ ăn ngon, đồ đẹp, đồ chơi, vì vậy ta không thể bỏ lỡ núi vàng hiếm hoi này của dì ta, mà đi tìm những con khỉ bùn có thể chơi mỗi ngày.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận.
Dì ta chỉ có thể tranh thủ thời gian dạy ta quy củ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!