Sắc trời càng lúc càng tối.
Lục Áo lùa ngỗng con cùng Tống Châu chậm rãi trở về nhà.
Thôn của họ 3 mặt giáp núi 1 mặt giáp biển, non xanh nước biếc.
Hiện tại mặt trời ngã về phía tây, bầu trời ráng màu đỏ rực, gió đêm mát mẻ quét sạch cái nóng của ban ngày.
Hai người lùa ngỗng chạy trên các mảnh ruộng hoang vu, không nhất thiết phải về gấp, chỉ chờ thời gian chậm rãi trôi đi.
Lục Áo sợ Tống Châu không quen, quay đầu hỏi anh, "Có cảm thấy như vậy đặc biệt phiền phức không?"
"Sẽ không, đặc biệt ấm áp." Tống Châu quay đầu cười, "Đã rất lâu rồi tôi không trải qua những ngày tháng bình yên đến như vậy."
"Vì sao?" Lục Áo khó hiểu, "Tổ Chức Giám Sát Dị Nhân của các anh rất bận rộn sao?"
"Vậy thì không phải." Tống Châu dừng 1 chút, không đợi Lục Áo hỏi tiếp, chủ động nói: " Chỉ là rất vô nghĩa."
"Ừm?"
Tống Châu hơi cong mắt, nhưng lại không có ý nói tiếp.
Hai người trở về nhà Lục Áo, Lục Áo đem ngỗng lùa vào chuồng, cho thức ăn nước uống xong mới về sân.
Tống Châu nhàn nhã uống trà.
Lúc Áo đứng trước mặt anh kiểm tra đồ trong giỏ, rất nhanh đã thấy 6 cái bánh ú, 1 hộp quả dương mai, còn có 2 hộp không biết là thứ gì, cầm trong tay khá nặng.
Lục Áo giương mắt dùng ánh mắt hỏi Tống Châu.
Tống Châu nói:" Đây là cơm trưa trong viện chúng tôi, 1 phần rau trộn, 1 phần sườn heo chiên, cảm thấy cậu sẽ thích nên đem qua cho cậu 1 phần."
Đối với thức ăn, Lục Áo hiếm khi có món không thích, cậu đặt hộp lên trên bàn nhỏ, dọn ghế ra ngồi đối diện Tống Châu, hơi tò mò, "Vậy tôi mở ra nha?"
"Mở đi."
Lục Áo mở nắp ra, cảm giác mát và hơi nóng đồng thời phả vào mặt.
Lạnh là món rau trộn, nóng là món sườn heo chiên.
Không biết Tống Châu bảo quản thế nào, phần rau trộn kia vẫn tươi ngon mọng nước, dưa leo và rau vẫn là màu xanh biếc, trên mặt còn trang trí thêm vài lát ớt xanh xanh đỏ đỏ, không hề có chút tình trạng rau trộn để lâu mà oxy hóa.
Lại nhìn món sườn heo chiên, phần sườn heo này đều là thịt thăn, xương ít thịt nhiều, thịt thoạt nhìn non mềm vô cùng, trên mặt hình như còn đang bốc khói, mùi hương nồng đậm cùng với hơi nóng bốc lên.
Lục Áo nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, "Thơm quá!"
Tống Châu hai mắt cong cong, "Tôi biết cậu sẽ thích mà."
"Tôi thật sự rất thích sườn heo, nhìn thôi cũng biết ngon rồi." Lục Áo cực kỳ vui vẻ đứng lên.
"Đợi chút, tôi vào trong lấy chén đũa."
"Được."
Lục Áo bước nhanh vào phòng bếp, cầm lấy chén đũa đã khử trùng xong đi ra.
"Nào, cùng nhau ăn."
Tống Châu từ chối," Cậu ăn đi, tôi đem ít lắm."
"Nào có chuyện ngồi ăn một mình trước mặt khách chứ?" Lục Áo đưa chén đũa ra trước mặt Tống Châu, lại gỡ bánh ú ra ăn, "Hửm? 2 loại nhân sao?"
"Đúng vậy, thịt với trứng muối."
"Ngửi thấy thơm lắm, này cũng là do đầu bếp trong viện các anh sao?"
"Đúng, vì để đón lễn, gói không có nhiều."
Bánh ú không lớn, trứng muối cũng chỉ 1 cái.
Lục Áo nhẹ nhàng cạp 1 miếng, một miếng này cỡ phân nửa cái bánh.
Cậu ăn là bánh ú nhân thịt trước, hẳn là thịt ba chỉ, nửa nạc nửa mỡ, cắn vào trong miệng, vị thơm ngát của gạo nếp và thơm nồng của thịt cùng nhau bùng nổ trong miệng, khiến người ta ứ nước miếng.
Khi cậu nhai kỹ mới phát hiện, cái bánh ú này không chỉ bao thịt, bên trong còn có thứ gì khá giống cải bẹ, khi nhai sẽ nghe tiếng rột rột, vừa hay có thể bớt ngấy.
Bánh ú nhân thịt này thật tuyệt.
Lục Áo lại ăn thử cái bánh ú nhân trứng muối.
Trứng muối này không biết có phải trứng vịt hay không, khi ăn mặn thơm vừa phải, có loại cảm giác hơi bột, phối với gạo nếp, vừa thơm vừa ngọt, hương vị đậm đà khiến người ta nhịn không được mà tinh tế thưởng thức.
Ăn liền 2 cái bánh ú, Lục Áo cảm thấy có chút ngấy, liền gắp 1 đũa rau trộn ăn.
Rau vừa vào miệng, đầu tiên là vị tươi mát của dưa leo lan ra trong miệng, áp đi cảm giác ngấy trong cổ họng, kế đó là 1 loại rau không biết tên, giòn giòn ngon miệng, phối với nước sốt hơi chua hơi cay, vô cùng khai vị.
Ăn xong rau trộn, lại ăn món sườn heo chiên.
Sườn heo còn rất nóng, phải thổi vài lần mới ăn được.
Thịt sườn heo rất mềm, hiếm khi không bị tanh mùi máu do để đầu bếp đã để thịt ráo nước rồi mới ướp, nó chỉ có mùi thịt tinh khiết, nước sốt nồng hậu, dùng răng nanh xé nhẹ là có thể kéo xuống một phần thịt lớn, khiến người ta cảm thấy thật thỏa mãn.
Hơn nữa xương bên trong cực kỳ ít, hoàn toàn không có xuất hiện tình huống thịt ít xương nhiều nhưng những sườn heo chiên thông thường.
Lục Áo thỏa mãn nheo mắt, "Tay nghề của đầu bếp các anh thật giỏi quá."
"Nếu cậu thích, lần sau tôi sẽ đem thêm cho cậu."
"Được á.
Đến lúc đó tôi cũng sẽ gửi các cho các anh ăn."
Tống Châu nói:" Lần trước không phải cậu đã gửi cá cho tôi rồi sao?"
"Cái đó không giống, lần trước là gửi cho anh ăn, lần này là gửi cho mọi người trong tổ chức của anh cùng ăn." Lục Áo nhìn anh, "Cá lần trước gửi cho anh, anh cũng mang về đây không phải sao?"
Tống Châu nói:" Tôi không biết nấu cơm."
Lục Áo tò mò, "Nói như vậy, không thể mời đầu bếp trong viện các anh hỗ trợ làm sao?"
"Cậu ta biết làm, nhưng không thích làm, về sau cậu sẽ biết."
Tống Châu nói vài chuyện liên quan đến Tổ Chức Giám Sát Dị Nhân, Lục Áo vừa ăn vừa nghe, rất có cảm giác mở rộng tầm mắt.
Ăn xong bánh ú và dưa cải, Lục Áo thu dọn giỏ, phát hiện bên dưới có 1 sợi vòng tay được bện thành bởi sợi tơ 5 màu.
Cậu cầm lên xem, "Đây là cái gì?"
"Đây là dây ngũ sắc của tết Đoan Ngọ." Tống Châu nói:" Trước đây người của nơi này có tập tục đeo dây ngũ sắc trong lễ tết Đoan Ngọ, không biết bây giờ có còn không, tiện thể đem cho cậu 1 sợi."
Lục Áo lại chưa từng nghe qua loại tập tục này, nhưng mà Tống Châu tặng, cậu liền đeo lên tay.
Sợi dây ngũ sắc này rất đẹp, được bện thành từ 5 màu đỏ xanh vàng trắng, ở giữa xuyên qua 1 hạt châu màu bạc, nhìn vô cùng đặc biệt.
Lục Áo đeo xong, hỏi:" Dây ngũ sắc này phải đeo bao lâu mới gỡ ra?"
"Không cần thiết phải bao lâu, nhưng mà tốt nhất là đeo 1 năm, sang năm đổi cái mới."
Lục Áo đáp lời, duỗi thắt lưng mệt mỏi.
Lục Áo vừa ăn no, trời lại chưa tối hẳn, cậu không muốn nhúch nhích, lười biếng ngồi trên ghế.
Tống Châu cũng không thúc giục cậu, hai người vừa uống trà vừa nói.
Nói tới khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, có tiếng xe máy từ xa đến gần, tiếp theo là cửa sân vang lên tiếng loảng xoảng.
Lục Áo mở cửa, là Lâm Cống Thương.
Cậu ta xách theo 1 cái giỏ to, vừa thấy Lục Áo liền nhét giỏ qua, "Lục Áo, bánh ú nhà tôi gói xong rồi, mẹ tôi bảo tôi tặng cậu vài cái."
Lục Áo thò tay tiếp nhận, cái rỗ nặng trĩu, ít nhất phải hơn 5kg.
Cậu kinh ngạc một chút, vạch tấm vải bố trên mặt giỏ, nhìn xuống, phát hiện trong giỏ không chỉ đựng bánh ú mà còn cả trái cây, "Này cũng quá nhiều đi? Một mình tôi sao ăn hết?"
"Sao mà ăn không hết được?" Lâm Cống Thương xua tay nói:" Tủ lạnh nhà cậu to thế, cậu bỏ trong ngăn đá là được, sáng tối hâm nóng lại, coi như bữa sáng với ăn khuya, ăn mấy lần là hết."
Lục Áo nói:" Làm sao mà còn nhiều trái vải vậy?"
Lâm Cống Thương hàm hậu cười cười, "Không sao, cậu cầm ăn đi, vải năm nay không có mắc."
Đều là đồng hương, Lâm Cống Thương thiện chí đưa tới, Lục Áo không thể không nhận.
Cậu nói cảm ơn xong, đem bánh ú và trái vải bên trong đổ ra, lấy ngỗng quay trong tủ lạnh ra đáp lễ.
Cậu ăn tết cũng không đặc biệt mua thứ gì đó, lượng thức ăn trữ trong tủ lạnh vẫn là những loại thức ăn cậu hay ăn.
Ở trong thôn, xe bỏ ngoài cũng không sợ có người tới trộm, Lâm Cống Thương thấy cậu vào trong phòng bếp, dứt khoát đi vào trong chờ.
Vừa rồi Lục Áo đứng trước cổng, Lâm Cống Thương không phát hiện, vừa bước vào, cậu ta đã thấy Tống Châu đang ngồi thảnh thơi xơi trà trong sân, sửng sốt một chút, quay đầu giương giọng hỏi Lục Áo:" Lục Áo, bạn cậu hả?"
"Đúng." Lục Áo vội vàng mang ngỗng quay ra, giới thiệu cho Lâm Cống Thương:" Đây là bạn của tôi Tống Châu."
Tống Châu đứng dậy, mỉm cười chào hỏi, "Chào cậu."
"Chào chào." Lâm Cống Thương vẫn còn đang ngớ ra, trong miệng hỏi:" Mấy người đẹp trai như các cậu có phải thường hay kết bạn với những người đẹp trai không?"
Lục Áo cầm giỏ đưa trả cậu, buồn cười nói:" Cậu đang tự khen mình sao?"
"Vậy thì không, chỉ là cảm thấy người anh em này đặc biệt đẹp trai.
Khiến người ta liên tưởng đến cái từ gì ha? Tôi vừa muốn nói, nhưng tới miệng rồi lại quên mất tiêu....!À đúng rồi, đất thiêng sinh người tài.
Người anh em này vừa nhìn đã khiến người ta nghĩ ngay từ đó!"
Cũng thật làm khó cho cậu ta biết nói thành ngữ nữa chứ.
Lục Áo cười.
Lâm Cống Thương nói: Cậu đừng cười, khí chất của các cậu thoạt nhìn khác người thường, khi lần đầu tiên tôi trong thấy cậu ở nhà anh Đại Vũ, trong lòng còn hoang mang không biết cậu có phải là siêu sao gì hay không nữa kìa.
Người anh em này chắc không phải siêu sao đâu ha?"
Tống Châu cười:" Không phải siêu sao, là tộc đi làm bình thường." (Nhân viên văn phòng)
"Không thể nào, mọi người rõ ràng có thể dựa vào mặt mà kiếm cơm — —"
" Lâm Cống Thương, cậu ồn ào cái gì vậy?" Ngoài cửa truyền đến 1 giọng nói, "Từ xa đã nghe thấy tiếng la như gà gáy của cậu rồi."
Mấy người quay đầu nhìn, là Lâm Mãn Chương và Lâm Tê Nham cũng xách túi lơn túi nhỏ bánh ú trái cây qua đây.
Lục Áo đón nhận hỏi, "Mọi người sao lại tới đây?"
Lâm Tê Nham đưa túi to trong tay cho cậu, nháy mắt ra hiệu nói:" Bà nội tôi gói bánh ú, bắt tôi phải đem qua tặng cậu vài cái."
Lâm Mãn Chương cũng nói:" Đều là bánh ú nhà làm, cho cậu ăn thử."
Hai người cũng chú ý tới Tống Châu.
Lục Áo giới thiệt cho bọn họ lần nữa.
Lâm Tê Nham nhìn Tống Châu lại nhìn nhìn Lục Áo bên cạnh, trong lòng có chút đăm chiêu.
Lâm Mãn Chương mời, "Hôm nay ăn tết, các cậu qua nhà tôi ăn cơm ha?"
"Không cần đâu.
Hiếm khi ăn tết, ngại quấy rầy mọi người."
Lâm Tê Nham hoàn hồn, vội nói:" Vậy qua nhà tôi đi, nhà tôi chỉ có 2 người tôi và bà nội, thêm 2 người cùng ăn cơm sẽ càng náo nhiệt."
"Thật không cần, tối nay tôi với Tống Châu định đi bắt cua."
Hôm nay thủy triều lên trễ, vừa lúc đi bắt cua.
Lâm Cống Thương vừa nghe đã thấy hứng thú, "Chỉ có 2 người đi thôi hả?"
"Hôm nay không phải ăn tết sao, đi bắt vài con cua ăn."
"Hai người thì chán lắm." Lâm Cống Thương xoa tay, "Bằng không các cậu theo chúng tôi đi ăn cơm trước, lát nữa chúng ta cùng đi bắt cua làm bữa khuya thế nào?"
Lục Áo uyển chuyển từ chối, cười, "Vẫn là thôi đi, Tống Châu khó khăn lắm mới tới đây 1 chuyến, không thể bỏ anh ấy một mình đi ăn được."
"Vậy thì có sao đâu, cùng nhau ăn."
"Anh ấy không quen."
Lý do này của Lục Áo vừa ra, tất cả mọi người không tiện khuyên thêm.
Trong lòng Lâm Cống Thương có chút tiếc nuối.
Lục Áo tiễn bọn họ ra ngoài.
Lâm Cống Thương ra tới cửa, vừa quay đầu, hai mắt ngóng trông đề nghị, "Nếu không các cậu cơm nước xong lại đi bắt, tới lúc đó chúng tôi qua phụ bắt chung.
Ài, Lâm Tê Nham không phải cậu cũng cần quay phim sao? Chúng ta quay 1 mùa bắt cua thế nào?"
Lâm Tê Nham bị cậu ta gọi, sờ sờ đầu, "Cái này cũng được, chỉ là không biết có làm phiền các cậu không?"
"Quấy rầy gì?" Trực giác Lục Áo thấy lời này là lạ, trong lúc nhất thời không biết lạ chỗ nào, đành nói:" Không làm phiền."
Lâm Cống Thương không cảm giác được gì lạ, nghe vậy nước miếng tung bay, đơn phương quyết định, "Chốt thế nha, chúng ta cơm nước xong, 9h qua nhà cậu tập hợp, cùng nhau đi bắt cua?"
Lục Áo cũng không có ý kiến nào khác, đành gật đầu.
Không tới 1 hồi, 3 người ai về nhà náy, Lục Áo trở về sân ngồi uống trà, có chút tiếc nuối nói với Tống Châu:" Hết cách rồi, phải dẫn theo mấy người bọn họ."
Tống Châu hai mắt cong cong, "Không sao."
Lục Áo sờ sờ bụng, "Vừa rồi ăn hơi no, bằng không chúng ta trực tiếp đợi ăn khuya đi?"
"Được."
"Vậy chúng ta cùng chờ.
Tống Châu, anh có chơi cờ tướng hoặc cờ vây không? Chúng ta chơi cờ nhé?"
"Cả 2 đều biết, cậu muốn chơi cái nào?"
"Cờ tướng đi.
Lục Áo đi vào phòng lấy cờ tướng ra chơi với Tống Châu.
Hồi cậu còn nhỏ có tham gia lớp năng khiếu cờ tướng, lên đại học thì tham gia câu lạc bộ cờ tướng, lối đi cờ của cậu, các ông cụ bình thường chưa hẳn có thể đánh thắng.
Lục Áo có chút kiêu ngạo, không nghĩ tới khi thật sự chơi cờ rồi, cậu thua nhiều hơn thắng, đại khái 5 bàn thì thắng 1 lần.
Mà màn thắng ấy cậu còn không nhìn ra Tống Châu thua thế nào!
Biểu cảm trên mặt Lục Áo sắp không nhịn được nữa rồi, càng chơi càng ủ rũ, dù sao chơi kiểu nào cũng thắng không nổi, cậu không muốn chơi nữa.
Thật vất vả chịu đựng tới 8 giờ hơn, ngoài sân truyền đến âm thanh, Lục Áo mượn cơ hội dẹp bàn cờ, kéo ghế chạy ra mở cửa, nhiệt tình hiếm thấy, "Sao mọi người tới trễ vậy?"
Lâm Cống Thương nhìn điện thoại, ngay thẳng nói:" Không có trễ, mới 8h34."
"Vậy cũng là rất trễ." Lục Áo ngắt ngang lời cậu ta, "Đồ nghề đem đủ không?"
"Đem rồi, kìm với thùng nước cũng có đem theo."
"Được được được, chúng ta đi sớm ra biển bắt hải sản." Lục Áo lấy thùng nước và cái kìm dưới mái hiên ra, gọi Tống Châu, "Tống Châu, chúng ta đi thôi."
Tống Châu dọn luôn viên cờ cuối cùng bỏ vào trong hộp, cười cười, "Được."
Lục Áo căn bản không muốn nhìn bằng chứng phạm tội kia, vội vàng cầm thùng nước muốn đi ra ngoài.
Thấy Tống Châu không nói gì, cậu lặng lẽ thả lỏng.
Bọn họ nhiều người, dứt khoát đi bộ.
Tới bờ biển, Lục Áo nói:" Chúng ta chia thành 2 nhóm? Mọi người đi về hướng thôn Lâm Ốc, chúng tôi đi về phía trước, tách ra sẽ tương đối dễ tìm thấy nhiều đồ hơn."
Lâm Mãn Chương nói:" Vậy cũng được, các cậu cẩn thận 1 chút."
"Mọi người cũng vậy, cẩn thận rêu xanh, 10 giờ sẽ tập hợp tại nhà của tôi."
Đôi bên xác định xong thời gian phương hướng, liền tách ra mà đi, rất nhanh đã kéo dài khoảng cách.
Lục Áo rất ít khi đi ra biển vào buổi tối, gió đêm dịu dàng thổi, cậu hít một hơi thật sau, "Đi thôi, xem tối nay bắt được đồ tốt gì."
Tống Châu cầm đèn pin đi bên cạnh cậu, "Không phải đi bắt cua sao?"
"Chủ yếu là đi bắt cua, nhưng loại đi biển bắt hải sản khi thủy triều xuống này, thứ gì cũng có thể phát hiện, cũng không phải muốn bắt thứ gì là có thể bắt được ngay.
À, tôi hình như trong thấy con ốc."
Tống Châu liếc mắt nhìn 1 cái, cũng nhìn thấy rồi.
Lục Áo chạy tới vài bước, ngồi xổm xuống, đưa tay cắt lấy con ốc đang bò trên đá ngầm.
Sống biển vỗ lên mặt đá, tạo ra một mảng bọt nước màu trắng.
Tống Châu nhanh tay lẹ mắt, kéo cậu đứng dậy, tránh khỏi bọt sóng.
Lục Áo đã bắt được con ốc, sau khi điêu luyện né tránh bọt sóng thì không khỏi cười rộ lên, "Kích thích!"
"Đừng chạy, cẩn thận 1 chút."
"Không sao, tôi biết mà." Lục Áo thúc dục Tống Châu, "Đi đi đi, chỗ này không có đồ tốt, chúng ta đi lên trước nữa, phía trước có một khu nước cạn, bên dưới đều là đá ngầm, hẳn sẽ có không ít đồ dấu mình ở đó."
Tống Châu tự nhiên không ý kiến, giữ chặt cậu, hai mắt cong lên, "Có muốn đi đường tắt không?"
"Hửm?" Lục Áo khó hiểu, giây tiếp theo, hai mắt vừa hoa, bọn họ đã dẫm lên khu đá ngầm.
Cảnh sắc xung quanh đột ngột thay đổi, Lục Áo kinh ngạc một chút, không đứng vững, vội vàng nắm lấy Tống Châu.
Còn chưa kịp nói, trong phạm vi ánh sáng của đèn pin, khóe mắt Lục Áo bỗng trong thấy có thứ gì chợt lóe qua.
Hình như có con gì to lắm!.