Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

CHƯƠNG 100: CÔ CHỦ AN KHÔNG NHỚ TÔI SAO?

An Phát đi vào phòng làm việc của ba anh ta.

Phó tổng giám đốc cao cấp của tập đoàn, đương nhiên sẽ ở vị trí cao nhát.

An Phát đợi một lúc mới thấy ba anh ta đi vào với khuôn mặt tối sầm xuống, tức giận đóng cửa phòng làm việc lại.

“Ba, sao vậy? Chuyện ở nhà họ Cố không thuận lợi sao?” An Phát vội vàng hỏi.

“Cố Thiện Trang là một con cáo già, ông ta bắt nhân thì ba cũng bắt nghĩa.” An Quốc Đại nghiền răng nghiền lợi.

“Rốt cuộc là sao vậy ạ?” An Phát tò mò hỏi.

An Quốc Đại không muốn nói chuyện mình bị sỉ nhục ra, ông ta mắt kiên nhẫn, chỉ nói: “Những chuyện khác con không cần phải hỏi nhiều. Ba gọi con đến đây là để con lập tức sắp xếp phóng viên, ba muốn dùng chuyện Có Quân Tường lừa gạt, giãm đạp lên tình cảm với An Tầm để công khai tấn công nhà họ GÓC “Bây giờ ạ? Làm như vậy, chúng ta thật sự sẽ lật mặt với nhà họ Cố, về sau nếu muốn hợp tác với bọn họ…”

“Hợp tác? Cả đời này cũng không còn chuyện hợp tác nữa đâu.” Sắc mặt An Quốc Đại rất khó coi, ông ta càng tức giận: “Bảo con làm thì con cứ làm đi, nói nhiều phí lời như vậy làm gì?”

An Phát không dám nói nhiều, chỉ hỏi một câu: “Sắp xếp luôn trong hôm nay ạ?”

“Hôm nay… đợi đã.” An Quốc Đại đột nhiên ngừng lại.

Ông ta nghĩ tới chuyện An Mục nói cho ông ta sáng nay.

Ông ta suy nghĩ một lát: “Để sáng mai. Hôm nay giải quyết chuyện của An Mục trước đã.”

“Chuyện gì vậy ạ?”

“Một lát nữa con sẽ biết thôi.” An Quốc Đại không muốn nói nhiều, tự nhiên nhớ ra chuyện gì đó ông ta nói với An Phát: “Chuyện tìm phóng viên con chú ý một chút, đừng gây ra động tĩnh quá lớn, tránh nhà họ Cố biết được. Còn nữa, gọi điện thoại cho em gái con, bảo nó đừng chỉ biết khóc lóc, suy nghĩ cho kỹ đi xem ngày mai gặp phóng viên sẽ nói thế nào.”

“Vâng.” An Phát gật đầu.

“Đi ra ngoài đi.”

An Quốc Đại xua tay mắt kiên nhẫn.

Bây giờ thật sự chỉ muốn băm nhà họ Cố ra làm trăm mảnh.

Trong phòng làm việc của tổng giám bộ phận marketing.

An Hạnh Nhi ngồi trước chiếc bàn làm việc rộng rãi của mình.

Đương nhiên hiện giờ tất cả đều đã thu dọn gọn gàng, văn phòng sạch sẽ, ngăn nắp.

An Hạnh Nhi mở máy tính lên.

Trước mắt hiện giờ vẫn không có chuyện gì, cô đăng nhập vào mạng nội bộ của công ty, tìm hiểu một chút thông tin từ những tin tức trên mạng.

Cô đang xem rất tập trung.

Tự nhiên điện thoại vang lên.

Cô nhìn điện thoại, khóe mắt lay động, hình như chính cô còn không phát hiện ra khóe miệng mình đang mỉm cười: “Alô.”

“Ngày đầu tiên đi làm thế nào?” Đầu dây bên kia hỏi.

“Cũng khá ổn.” Đương nhiên An Hạnh Nhi không nói chuyện kỳ lạ sáng nay cho Diệp Thương Ngôn biết.

“Thế em không nhớ tôi à?”

*..” Nhớ con khỉ: “Anh có chuyện gì không?”

“Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho em à?”

“Bây giờ tôi đang làm việc.”

“Thế là chuyện đi làm quan trọng hơn tôi à?”

“Đúng!” Cuối cùng cô cũng tự hiểu ra.

Diệp Thương Ngôn im lặng mấy giây.

Rõ ràng là bị sốc nặng.

An Hạnh Nhi không kìm được bật cười.

Đúng vậy, hình như cô đã thắng một bàn.

Cô luôn cảm thấy từ sau khi hợp tác với Diệp Thương Ngôn, chuyện gì cô cũng bị áp bức.

“Em không tò mò vì sao mới sáng sớm tôi đã rời đi sao?” Diệp Thương Ngôn rất biết tìm cớ cho mình, anh lập tức chuyền chủ đề.

*Tôi tò mò thì anh sẽ nói cho tôi biết à?” An Hạnh Nhi hỏi.

“Em không hỏi thì làm sao biết là tôi không nói?”

“Được, thế anh nói cho tôi biết, sáng nay anh đã đi đâu? Đi làm gì? Vì sao không nói cho tôi biết trước?”

“Thế em đang dùng thân phận gi để hỏi tôi?” Diệp Thương Ngôn rõ ràng đang muốn trêu cô.

An Hạnh Nhi lườm, cô biết ngay loại người như Diệp Thương Ngôn không phải là loại nghiêm túc gì.

Vừa không cẩn thận đã bị rơi vào bẫy của anh.

“Không nói thì thôi.” An Hạnh Nhi tỏ ra mắt hứng thú.

“Mấy ngày nữa tôi mới về.” Quả nhiên Diệp Thương Ngôn không chịu nói ra.

Cô biết ngay là mình đã bị Diệp Thương Ngôn trêu chọc.

“Tùy anh.” An Hạnh Nhi không quan tâm.

“Đừng tức giận, tôi về sẽ bồi thường cho em.”

“Tôi không tức giận cũng không cần bồi thường.”

“Rõ ràng là rất mềm.” Diệp Thương Ngôn ăn nói rất kỳ lạ.

Con người kia đang mộng du sao?

Tự nhiên nói một câu không ra đâu vào đâu.

“Tôi nói này, môi của cô chủ An mềm như vậy, mềm như kẹo bông gòn, vậy mà tại sao nói chuyện lại khó nghe như vậy.”

*…” Đồ thần kinh!

Nói không được ba câu đã bắt đầu nói linh tinh.

“Thôi không nói nữa, tôi vẫn còn việc, cúp máy đây.”

Không đợi Diệp Thương Ngôn nói gì thêm, An Hạnh Nhi đã cúp điện thoại.

Cô vừa cảm thầy không thể chịu nồi kiểu ăn nói đong đưa này của Diệp Thương Ngôn.

Một người đàn ông mà đong đưa thế này đúng là hàng hiếm.

Nhưng cũng không thể phủ nhận hình như Diệp Thương Ngôn thật sự quan tâm đến cô.

Cho dù dùng một cách thức rất “trai bao”.

Đương nhiên cô sẽ không cảm động.

Ai mà biết Diệp Thương Ngôn định làm gì.

Từ trước tới giờ cô thấy mình không thể hiểu được con người này.

Cùng lúc đó, tự nhiên có người gõ cửa phòng.

Cô trả lời một câu: “Mời vào.”

Trương Viên khép nép đi vào phòng làm việc của cô.

Hiện giờ khi nhìn An Hạnh Nhi cô ta còn không dám ngẩng đầu, dù sao chuyện sáng nay cũng khiến cô ta không còn biết để mặt mũi vào đâu. Cô ta liều: “An tổng, hội nghị cấp cao có tìm cô.”

An Hạnh Nhi chau mày.

Hội nghị cắp cao?

Mặc dù chức vụ của cô không phải là thấp nhưng vẫn chưa đến mức được vào vị trí cắp cao của tập đoàn An Thị. Bình thường đều là những cổ đông có cổ phần và nắm giữ những vị trí quan trọng trong công ty, hoặc là những CEO cao cấp dùng danh nghĩa của tập đoàn mời tới, vậy nên hiện giờ cô đi qua đó nhất định không phải chuyện gì tốt đẹp.

Cô không thể hiện thái độ gì, chỉ gật đầu: “Được.”

Cô không do dự gì, đơn thương độc mã đi thẳng với phòng hội nghị cao nhất của tập đoàn.

Cô gõ cửa vào trong.

Căn phòng hội nghị cao cấp rộng lớn và được trang trí rất xa xỉ, tắt cả những người trong phòng đều là những nhân vật lớn trong giới thương nghiệp, mặc đồ vest chỉnh tề.

Tất cả mọi người đều nhìn An Hạnh Nhi, nhìn cô bước vào, cung kính nói: “Chủ tịch, ông tìm tôi sao?”

An Quốc Cường gật đầu: “Ngày đầu tiên đi làm, chào hỏi mọi người một tiếng đi.”

Lần đầu tiên An Hạnh Nhi cảm thấy ba mình vô cùng oai phong lẫm liệt trong vị trí này.

Bình thường lúc ở nhà ông đều là người rất ôn hòa.

Vừa nãy lúc cô tới văn phòng tìm ông, ông cũng rất vui vẻ, gần gũi.

Nhưng lúc này trước mặt rất nhiều lãnh đạo, ông khiến cô cảm thấy hơi áp lực.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận