CHƯƠNG 132: DIỆP THƯƠNG NGÔN THẦN BÍ
Hạ Tư Tư đánh răng rửa mặt sơ một chút, thay bộ quần áo ở nhà, xuống lầu.
Dưới lầu, người làm nhìn thấy cô xuất hiện, vội bước tới nhiệt tình nói: “Cô chủ, cô dậy rồi, có đói không?
Cô muốn ăn gì?”
“Tối qua say rượu, dạ dày có chút không thoải mái, cô giúp tôi nấu chút cháo là được.”
“Có.” Người làm lập tức trả lời: “Cậu chủ sáng nay thức dậy đã kêu tôi nấu cháo giải rượu, cậu ấy ăn một chút, còn lại rất nhiều, tôi luôn giữ ấm, tôi lập tức múc cho cô.”
“Ừ.” Hạ Tư Tư đáp một tiếng.
Lúc này cũng không nhịn được có chút trào phúng.
Không nghĩ tới Tiêu Việt Duệ còn rất biết dưỡng thân.
Chẳng trách da dẻ mịn màng, như một tên trai bao.
Hạ Tư Tư ngồi trước bàn ăn, chậm rãi ăn cháo giải rượu, nói là cháo giải rượu, trên thực tế chính là hỗn hợp rau và trái cây, cháo khá đặc, trái cây và rau củ mang theo hương thơm thanh khiết, vào miệng thơm lại ngọt, ăn vào dạ dày có cảm giác ấm áp mà chắc bụng.
Hạ Tư Tư còn ăn thêm một bát.
Bát thứ hai ăn tới một nửa, thì bỗng nhiên nhìn thấy Nhiếp Tử Minh tới.
Giây phút nhìn thấy Nhiếp Tử Minh.
Trong lòng Hạ Tư Tư dâng lên hai chữ to: “Áy náy.”
Chính là vì chuyện tối qua đã làm với Tiêu Việt Duệ, mà cực kỳ áy náy với Nhiếp Tử Minh.
Thậm chí vào lúc này nhìn thấy anh, ánh mắt cô cũng lóe lên.
“Tư Tư, em thế nào?” Nhiếp Tử Minh không chỉ không phát hiện bắt thường của cô, rõ ràng còn mặt đầy quan tâm.
“Em vẫn ổn, tối qua uống say, bây giờ mới thức dậy ăn một chút.” Hạ Tư Tư cố gắng khiến bản thân duy trì bình tĩnh trả lời.
Chuyện tối qua cô đương nhiên cũng không thể giải bày với Nhiếp Tử Minh.
Mặc dù tối qua cô thực sự không biết đó là Tiêu Việt Duệ, nói ra, về mặt lý trí có lẽ Nhiếp Tử Minh sẽ tiếp nhận, nhưng về mặt tình cảm, chắc chắn không thể nào tiếp nhận được.
Cô thế này là nói dối thiện ý.
“Tối qua em dọa chết anh rồi.” Nhiếp Tử Minh bắt giác thở phào một hơi: “Lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy có biết không?”
“Ừ.” Hạ Tư Tư gật đầu, dường như thật sự không muốn nhắc tới chuyện tối qua nữa, cô lập tức chuyển đề tài hỏi: “Hôm nay sao anh lại tới đây, còn tới sớm như vậy? Công việc không phải luôn rất bận sao?”
“Còn không phải lo lắng cho em.” Nhiếp Tử Minh yêu chiều cười: “Anh sáng sớm nay vốn đã muốn tới, nhưng có vài việc gấp cần xử lý, anh sợ anh tới lại cứ xử lý công việc không có cách nào ở cùng em, cho nên do dự mãi vẫn là đến công ty xử lý xong việc trước, yên tâm ở cùng em một ngày, kết quả không nghĩ tới, bận một cái là bận tới giờ này.”
Nói rồi còn có chút áy náy.
Hạ Tư Tư thật sự cảm thấy mình có lúc rốt cuộc có phải ngốc không.
Nhiếp Tử Minh đối xử với cô tốt như vậy, anh chỉ là vì dựa vào năng lực bản thân đem lại hạnh phúc cho cô, cô rốt cuộc còn bất mãn điều gì?!
Lúc nào cũng oán hận anh, trong lòng Nhiếp Tử Minh không biết khó chịu cỡ nào.
“Tử Minh, sau này em sẽ không ép anh nữa. Dù sao chúng ta bây giờ đều còn trẻ, kết hôn sinh con muộn vài năm cũng không sao.” Hạ Tư Tư thật nghiêm túc nói.
Nhiếp Tử Minh dịu dàng cười, anh sờ sờ đầu Hạ Tư Tư: “Anh sẽ cố hết sức.”
Ý là cố hết sức nhanh chóng đạt được tiêu chuẩn của mình.
Sau đó sớm cưới cô về.
“Đúng rồi, anh ăn trưa chưa?” Hạ Tư Tư bỗng nhớ tới.
Theo thái độ quên ăn quên ngủ làm việc của Nhiếp Tử Minh.
Vi có thể dành ra thời gian ở cùng cô, không chừng còn chưa ăn cơm.
Quả nhiên, Nhiếp Tử Minh lắc đầu.
Hạ Tư Tư thực sự không chịu nỗi.
Cô vội kêu người làm múc cháo cho anh.
Người làm còn chưa bưng tới, Nhiếp Tử Minh bỗng yêu cầu: “Anh quá đói, nếu không em đút một miếng cho anh trước đi.”
Hạ Tư Tư không hề cự tuyệt, cô cầm thìa của mình lên, đút chon Nhiếp Tử Minh một muỗng.
Rất rõ ràng, vô cùng thân mật.
“Ngon…” không?!
Lời còn chưa nói ra.
Hạ Tư Tư đột nhiên nhìn thấy Tiêu Việt Duệ từ phòng khách đi tới, trực tiếp lên lầu.
Khóe mắt Nhiếp Tử Minh khẽ liếc nhìn, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.
Đúng lúc này.
Người làm bưng một bát cháo tới.
Hạ Tư Tư thu lại ánh mắt.
Cô mỉm cười với Nhiếp Tử Minh: “Ăn nhiều chút.”
Hoàn toàn không vì sự xuất hiện của Tiêu Việt Duệ mà phá hoại “buổi hẹn hò ngọt ngào” của cô.
Hai người ăn cháo xong.
Hạ Tư Tư ở nhà cũng không rảnh rỗi.
Hơn nữa Nhiếp Tử Minh không dễ dàng gì có thể thả lỏng nửa ngày, nghĩ cũng không cần nghĩ nhiều, muốn ra ngoài chơi với anh.
Nhiếp Tử Minh đối với Hạ Tư Tư trên căn bản cũng là có cầu tất ứng.
Anh ta ở ngoài cửa phòng Hạ Tư Tư chờ cô thay quần áo.
Xa xa đã nghe thấy giọng một người đàn ông nói chuyện, giọng nói rất quen thuộc.
Nhiếp Tử Minh nhìn sang bên đó một cái, do dự vài giây, vẫn là đi tới.
Đi tới, bên kia là vườn hoa trên không ở lầu hai, một người đàn ông đưa lưng về phía này gọi điện thoại.
“Lần này quay lại muốn lại theo đuổi Hạ Tư Tư.” Tiêu Việt Duệ không biết đang nói với ai.
Nhưng câu nói này rõ ràng khiến sắc mặt Nhiếp Tử Minh lập tức biến đổi.
Anh ta thầm cắn răng, móc ra điện thoại của mình, quay lại bóng lưng anh.
“Đúng, nhiều năm như vậy tôi vẫn là không quên được Hạ Tư Tư, cho nên muốn lại thử xem có thể theo đuổi lại không.”
“Tôi biết cô ấy và Nhiếp Tử Minh bây giờ tình cảm rất tốt, nhưng chỉ cần không kết hôn, tất cả đều có khả năng.”
“Được, mượn lời tốt của anh.”
Tiêu Việt Duệ cúp điện thoại.
Đồng thời, Nhiếp Tử Minh cũng đã thu lại điện thoại, xoay người rời đi.
Giây phút rời đi.
Khóe mắt Tiêu Việt Duệ liếc nhìn.
Sau đó, tiếp tục nhìn Thanh Thành, bầu trời xanh thẳm.
Dưới bầu trời.
Một đôi tình nhân thân mật ngồi vào trong xe, nghênh ngang rời đi.
Mười giờ tối.
An Hạnh Nhi xoay xoay cổ.
Lúc này cảm thấy toàn bộ cơ thể đều cứng đờ.
Cô nhìn Hồ Phong một cái, thấy anh ta đang ngồi trên sofa, thật sự không hề nhúc nhích, lưng vẫn thẳng tắp, nhìn không ra chút mệt mỏi.
“Bình thường anh đều nghiêm túc như vậy sao?” An Hạnh Nhi hoạt động cơ thể, không nhịn được hỏi.
Hồ Phong quay đầu nhìn cô: “Quen rồi.”
“Người nhà anh thì sao?” Là cảm thấy Hồ Phong quá nghiêm khắc, người trong nhà có thể chịu được sao?
“Tôi là cô nhi.”
*Xin lỗi.” An Hạnh Nhi có chút ngại ngùng.
“Không sao.” Hồ Phong lắc đầu: “Quen rồi.”
“Anh và Diệp Thương Ngôn quen biết thế nào?” An Hạnh Nhi chuyền đề tài, tránh cho xấu hổ.
“Trên một lần tỷ đấu quyền anh.” Hồ Phong đáp.
“Anh ấy đến xem anh đánh quyền anh?”
“Không phải.”
“Hử?” An Hạnh Nhi kinh ngạc: “Chẳng lẽ anh ấy còn có thể tự đánh?”
Hồ Phong không nói chuyện.
“Diệp Thương Ngôn không cho anh nói?” An Hạnh Nhi thoáng chốc liền có thể nghĩ tới.
“Đúng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!