Diệp Thương Ngôn dẫn An Hạnh Nhi vào phòng của anh.
Căn phòng rõ ràng đã được quét dọn qua nên rất sạch sẽ, gọn gàng.
Trang trí trong phòng trang hoàng vẫn lấy các màu đen trắng xám làm chủ, chính là trình độ thưởng thức của nam thẳng sắt thép. Nhưng giờ phút này, người nhà họ Diệp rất hiểu chuyện dán một chữ Hỷ ở đầu giường làm căn phòng rõ ràng ấm áp hơn, còn có không khí vui mừng hơn rất nhiều.
Ít nhất là An Hạnh Nhi cảm thấy người nhà họ Diệp thật sự đang tiếp nhận cô, chấp nhận “cô dâu mới” là cô vào cửa.
Mà không phải như nhà họ Cố đời trước, đám cưới của bọn họ chỉ thể hiện ở sảnh cưới, trong mắt mọi người.
Cửa phòng ngủ chợt bị đóng lại.
An Hạnh Nhi hoàn hồn.
Cô nhìn chằm chằm vào Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn nói: “Tôi nói tối qua tôi ngủ không tốt nên cần nghỉ ngơi. Mà tôi không có thói quen ngủ để cửa mở. Nếu cô chủ An không muốn ở cùng phòng với tôi thì có thể ra ngoài tiếp tục nói chuyện với mẹ tôi. Mẹ tôi rất thích em đấy.”
An Hạnh Nhi đương nhiên không muốn đi ra nữa.
Cho dù người nhà họ Diệp rất ôn hòa, đương nhiên ngoại trừ người cá biệt nhưng cô luôn cảm giác hơi lúng túng vì mình danh không chính ngôn không thuận.
Thật ra cô đã thầm thở phào nhẹ nhõm khi có thể rời đi.
Nhưng bây giờ đột nhiên ở chung một phòng với Diệp Thương Ngôn…
Cô thật sự hơi bài xích.
“A, đúng rồi.” Diệp Thương Ngôn vừa cởi quần áo vừa nói: “Tối nay chúng ta sẽ ngủ lại đây.”
An Hạnh Nhi trợn tròn mắt nhìn anh.
“Mẹ tôi nói cô dâu mới cưới nên ở nhà một đêm, đây là tập tục.” Diệp Thương Ngôn đã cởi áo sơ mi trắng trên người.
Anh cởi trần, thản nhiên xuất hiện ở trước mặt An Hạnh Nhi như vậy.
An Hạnh Nhi có phần bất đắc dĩ. Người này lại có thể không biết kìm chế như vậy à?
Cô lúng túng dời tầm mắt.
Cô nghe được Diệp Thương Ngôn vẫn tthản nhiên nói: “Sáng mai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ qua nhà em, thăm ba mẹ em.”
Cái gì gọi là nếu không có gì bất ngờ xảy ra?
Có thể có bất ngờ gì xảy ra chứ?
Diệp Thương Ngôn tất nhiên sẽ không giải thích thêm.
Hình như từ trước đến nay người này đều luôn nói chuyện kỳ lạ như vậy.
Diệp Thương Ngôn cởi trần đi vào phòng để quần áo và thay bộ đồ ngủ của nam, sau đó nằm lên lên giường nói: “Tôi có bảo mẹ tôi chuẩn bị đồ của em ở trong phòng để quần áo. Em cần thì tự qua đó mà thay.”
Anh nói xong lại ngủ vô cùng thoải mái.
An Hạnh Nhi cũng không thể cứ ở trong phòng nhìn Diệp Thương Ngôn. Cô luôn cảm thấy rất không tự nhiên.
Cô nhìn xung quanh.
Chỉ thấy một ban công phía ngoài phòng. Cô nghĩ ngợi một lát rồi đi ra ngoài.
Lúc cô ra ngoài, Diệp Thương Ngôn dường như mở mắt ra rồi nhắm lại rất nhanh.
An Hạnh Nhi đứng trên ban công bên ngoài.
Không thể không nói, nhà họ Diệp đúng là tiền nhiều khí lớn.
Lúc này cô từ trên ban công nhìn xuyên qua vườn hoa của nhà họ Diệp, không ngờ thấy có một sân golf, còn có bãi đua ngựa. Cô thậm chí còn nhìn thấy mấy con ngựa được nuôi trong chuồng ngựa cách đó không xa.
Cô cứ nhìn như vậy.
Có phần vô công rỗi nghề.
Chợt cô cảm giác được ban công bên cạnh chợt có người bước ra.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Đồng Vận Khiết dường như đoán được An Hạnh Nhi sẽ ở đó nên không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nói thẳng: “Cô đúng là rất xinh, từ trước đến nay ánh mắt của anh Ngôn chưa từng làm tôi thất vọng.”
An Hạnh Nhi thật ra đã biết quan hệ giữa người phụ nữ này và Diệp Thương Ngôn không chỉ đơn thuần là chị dâu em chồng, cũng không phải đơn giản là quan hệ bạn học.
Cho nên…
Diệp Thương Ngôn đã cặn bã đến mức như vậy sao?
Anh thậm chí có thể ra tay với cả chị dâu của mình à?
Chẳng hiểu sao cô lại thấy hơi tức giận nhưng lại nghĩ giận làm quái gì, chuyện này đâu liên quan gì tới cô.
Cô lập tức thấy thoải mái.
“Cô cũng không tệ.” An Hạnh Nhi nhìn qua không có cảm xúc gì đặc biệt, hình như hai người đều ngầm thừa nhận cuộc tranh chấp vừa rồi, không ai nhắc lại nữa.
Bây giờ, bọn họ còn có thể lịch sự khen ngợi nhau.
Trên thực tế, Đồng Vận Khiết quả thật vẫn còn tạm được.
Mặc dù cô ta không có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành nhưng khí chất lại có vẻ phong tình riêng, nét mặt quyến rũ giống như một con mèo vậy.
“Nhưng mà, tôi không giữ được.” Đồng Vận Khiết cười lạnh.
An Hạnh Nhi không phụ họa.
Cô luôn cảm thấy chẳng liên quan đến mình.
Đó là hoa đào nát của Diệp Thương Ngôn, là chuyện riêng của anh.
Thấy An Hạnh Nhi quá bình tĩnh, Đồng Vận Khiết vẫn thoáng biến sắc.
Cô ta nói thẳng: “Cô và anh Ngôn là kết hôn giả à?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì cả.” An Hạnh Nhi khẽ nhếch môi cười với vẻ tao nhã và khéo léo.
“Anh Ngôn là bạn trai cũ của tôi.”
Vậy thì sao chứ?
An Hạnh Nhi vẫn thờ ơ.
“Anh Ngôn sẽ không yêu cô đâu!” Đồng Vận Khiết ném lại một câu rồi xoay người rời đi.
An Hạnh Nhi chẳng còn tâm trạng đứng ngoài ban công nữa.
Về chuyện Diệp Thương Ngôn có yêu cô không, cô hoàn toàn không quan tâm!
Cô rón rén quay lại phòng ngủ, sợ đánh thức Diệp Thương Ngôn.
Lúc này Diệp Thương Ngôn đã ngủ rồi. An Hạnh Nhi ngồi trên sofa trong phòng, nhìn hộp nhạc do Diệp Phỉ Văn tặng vừa được cô tiện tay để trên bàn trà. Cô nghĩ ngợi một lát thì tắt nút phát nhạc, cầm lên dè dặt đặt ở gần đầu giường của Diệp Thương Ngôn, sau đó mở hộp ra, để mùi thơm của Huân Y Thảo dần tràn ngập trong phòng.
Nghe nói mùi thơm này có thể trợ giúp cho giấc ngủ.
Mặc dù Diệp Thương Ngôn cặn bã thật, nhưng từ khi anh hợp tác với cô tới nay vẫn chưa từng làm chuyện gì hại cô. Dưới tình huống không cần tốn quá nhiều tâm tư để cho anh ngủ ngon hơn một chút, sao không thể làm chứ?
Cô đặt xong, quay lại sofa và dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại di động ra xem.
Cô xem những tin tức mà Hạ Tư Tư bảo cô nhìn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!