Hà Nguyệt Tâm có chút do dự bước lên sân khấu, thần sắc trên mặt có chút khó xử. Cô hoàn toàn không biết chơi cái game này......
Kiếp trước có chơi qua nhưng đó là chuyện của kiếp trước, có chút thao tác nhất thời cũng không nhớ ra được.
Nhưng nếu như đã chọn trúng cô rồi thì cũng chỉ có thể mặt dày mà bước lên thôi.
MC bước ra khỏi bàn thuyết minh để có thể tương tác với khán giả may mắn.
Hà Nguyệt Tâm bước đến bên cạnh MC, lại thấy MC đang ngây người nhìn chằm chằm vào mặt cô, giọng của khán giả dưới sân khấu cũng nhỏ hơn rất nhiều một cách kỳ lạ.
Hà Nguyệt Tâm nghi hoặc khẽ nghiêng đầu, một lọn tóc nhỏ trên vai thuận theo động tác của cô lướt qua bên xương quai xanh của cô, khiến cho làn da của cô càng trắng trẻo như ngọc vậy, đẹp đến không thể tả.
"Sao vậy?"
MC lúc này mới hồi thần lại, đây là vận may gì vậy chứ, chọn khán giả may mắn cũng thôi đi, ai biết được thế nhưng lại chọn trúng một mỹ nữ như vậy chứ!
MC nhiệt tình hơn rất nhiều, giọng nói cũng có chút kích động: "Thứ lỗi cho sự thất thần của anh hồi nãy, anh chỉ là không thể tin được trong hội trường thi đấu hôm nay thế nhưng lại xuất hiện một mỹ nữ xinh đẹp đến vậy! Người chơi PUBG quả thực là mỹ nữ như mây mà!"
Được khen trước mặt nhiều người như vậy, Hà Nguyệt Tâm có chút xấu hổ siết chặt ngón tay lại.
Hà Diễn Lạc đã tháo tai nghe trên tai ra từ sớm rồi, những đồng đội sau khi thi đấu xong thì đã đi vào trong sau cánh gà rồi, bởi vì anh phải đấu game hữu nghị với khán giả may mắn nên mới không có rời khỏi. Lúc này trên sân khấu chỉ còn lại có một mình anh đang ngồi đó thôi.
Anh dựa lưng vào ghế, có chút thờ ơ nhìn chằm chằm về phía trước.
Anh nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, hôm nay rốt cuộc là ngày tốt gì vậy, thế nhưng lại có thể khiến cho em gái đến coi anh thi đấu, còn có thể chơi game chung với em gái nữa chứ, nói đi cũng phải nói lại kiếp trước hai anh em bọn họ còn chưa từng chơi game chung lần nào cả.
Khi trò chuyện với MC thỉnh thoảng Hà Nguyệt Tâm sẽ nghiêng mặt qua, khóe miệng mỉm cười, lúc em ấy cười lên mắt cong lên giống hệt em gái trong ký ức của anh.
Nhưng bây giờ do mặc một thân váy liền Hà Nguyệt Tâm nhìn rất là thục nữ và ngoan ngoãn, không giống thiếu nữ phát cáu, chống nạnh hận không thể bụp anh một đấm lúc trước.
Hà Nguyệt Tâm phát hiện ra ánh mắt của anh, cũng nhìn qua bên đó, ánh mắt hai người giao hội với nhau, khóe môi Hà Diễn Lạc nhếch lên một độ cong nhỏ, nhướng mày với cô, lộ ra một biểu cảm vừa hư hỏng vừa tà khí.
Tim của Hà Nguyệt Tâm đập lệch một nhịp, sau đó khẽ mín chặt môi, kiếp trước lúc anh ba muốn chơi xấu thì rất thích dùng biểu cảm này để nhìn cô.
Đợi lát thi đấu, anh ba cô có khi nào sẽ không nể mặt cô không, se đè cô xuống đất mà chà đạp không vậy?
Thấy sắc mặt Hà Nguyệt Tâm đột nhiên thay đổi, Hà Diễn Lạc nắm khẽ nấm đấm che miệng lại, nhịn không được cười ra tiếng.
MC nhiệt tình đến nổi khiến Hà Nguyệt Tâm có chút không chịu nổi, MC đưa micro cho Hà Nguyệt Tâm nói: "Phỏng vấn vị khán giả may mắn của chúng ta một chút, cho hỏi em chơi game này bao lâu rồi?"
Hà Nguyệt Tâm suy nghĩ một hồi, lần trước chơi game là trước khi trùng sinh, tính kỹ thì vẫn là lúc cô lên đại học nữa.
"Ba năm."
Nụ cười của MC càng sâu rồi, chọn được một mỹ nữ thì cũng thôi đi, còn là người chơi game này 3 năm rồi nữa! Xem ra cũng là một người chơi thâm niên rồi, mỹ nữ cộng thêm là người chơi thâm niên, tiết mục tối nay nói không chừng có thể làm cả hội trường bùng cháy đây.
MC cười nói: "Em không ngại nói cho mọi người biết em đã chơi được bao nhiêu tiếng rồi không?"
Hà Nguyệt Tâm nghiêm túc đếm một hồi: "4......không......3 tiếng?"
MC: "......"
Khán giả: "......"
Biểu cảm trên mặt của MC đông đá luôn, nội tâm của ông sắp bị lời thổ tào của mình nhấn chìm rồi, chơi game 3 năm rồi, thế nhưng chỉ mới chơi được 3 tiếng đồng hồ thôi, đang đùa ông à!
Đây rõ ràng là người mới tới không thể mới hơn được nữa thì có, nói không chừng ngay cả thao tác cơ bản cũng không biết nữa, có đẹp thì cũng uổng công thôi!
Dựa theo tiêu chuẩn này, vào game rồi không biết có thể cố chống chịu dưới tay Fin hơn 3 phút hay không cũng khó nói nữa, vậy còn chơi gì nữa, nếu như thật sự để cho Hà Nguyệt Tâm chơi 1 vs 1 với Fin thì tiết mục này còn gì đáng xem nữa chứ?
Khán giả bên dưới sân khấu cũng kinh ngạc vô cùng, không ít người còn cười ra tiếng nữa, cười nhìn ban tổ chức làm sao thu dọn tàn cục đây, họ bắt đầu cùng nhau adua theo. Tuy rằng Hà Nguyệt Tâm là người mới, nhưng bọn họ vẫn rất là muốn xem mỹ nữ chơi game, quả thực là vui tai vui mắt mà.
Nụ cười trên mặt MC cứng đờ, nuốt câu nói đổi một khán giả may mắn khác vào trong bụng, nhìn phản ứng của khán giả cũng biết được là tuyệt đối sẽ không đồng ý thay đổi đâu!
Ông lập tức nhìn nhân viên công tác dưới sân khấu một cái, nhân viên công tác lập tức hiểu ý của MC ngay, không mấy phút nhân viên công tác liền đi từ sau cánh gà ra, lên sân khấu áp tai MC nói mấy câu.
MC cầm micro lên nói: "Nếu như em gái xinh đẹp này không quen với game này như vậy thì hay là chúng ta thay đổi quy tắc một chút đi. Chúng ta sẽ chọn thêm hai vị khán giả may mắn lên sân khấu, cộng thêm Fin là tổng cộng 4 người, sau đó rút thăm chọn phe tiến hành đối kháng 2V2, như vậy sẽ có thêm cơ hội cho những khán giả khác, và cũng sẽ công bằng hơn một chút."
Lời nói này vừa ra khỏi miệng, mọi người dưới sân khấu lại sôi sục rồi, điều này đồng nghĩa với việc là muốn chọn thêm hai người lên sân khấu đấu game với Fin nữa, bọn họ cầu còn không được nữa kìa.
Hà Nguyệt Tâm nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhỏm, cô thực sự sợ anh ba cô sẽ đơn phương hành hạ cô đến chết mất. Bây giờ không phải là một mình cô chiến đấu một mình, có thêm một đồng đội nữa cũng có thêm chút cảm giác an toàn. Đặc biệt là hồi nãy cô mới nhìn thấy khí thế hung hãn của anh ba cô khi nổ súng, cô sợ là cô sẽ không sống nổi quá 3 giây quá. Hơn nữa nói không chừng cô còn có thể xếp chung phe với anh ba cô nữa.
Một lát sau, MC lại chọn thêm 2 khán giả may mắn lên sân khấu. Hai người một nam một nữ. Nam tên Lâm Vĩ 林伟, trên người mặc áo T-shirt chính thức của PUBG, trên mặt đeo một cặp kính mắt, bộ dạng như một trạch nam. Nữ thì bận đồ lolita, trên chân mang vớ dài màu trắng, trên đầu đội tóc giả cột hai chùm và có mái, lông mi uốn cong đến mức có chút khoa trương, trên mặt còn dán hình xăm chữ "Fin" nữa, cô ấy tự giới thiệu mình là streamer nghiệp dư, tên là Tiểu Bạch 小白.
Tiếp sau đó 4 người tiến hành chọn phe. Hà Nguyệt Tâm chung phé với Lâm Vĩ, Tiểu Bạch và Fin cùng phe.
Hà Nguyệt Tâm tự mặc niệm cho bản thân mình trước, Lâm Vĩ nhìn là biết là người chơi cuồng nhiệt của game PUBG rồi, nhưng cho dù có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa thì có thể lợi hại hơn Fin được sao?
Cho dù là 3 người bọn họ cùng chung phe thì một mình Fin cũng đã có thể giải quyết bọn họ rồi.
Tiểu Bạch tay cầm tờ giấy rút thăm màu đỏ, có chút không dám tin, hưng phấn đến nổi hai má có chút đỏ bừng, mắt sáng long lanh, tầm mắt không tự giác được cứ lướt nhìn về phía Fin.
Hôm nay đến xem thi đấu Tiểu Bạch mới biết được thì ra hình ảnh trên mạng của Fin không phải là giả, ngoài đời thế nhưng lại còn đẹp trai đến vậy nữa chứ!
Tiểu Bạch là streamer nghiệp dư, dựa vào tài nguyên của công ty, cũng có quen biết với mấy game thủ chuyên nghiệp. Nhưng người Tiểu Bạch muốn quen biết nhất chính là Fin, nhưng khổ nổi Fin rất ít khi live stream, tất cả những streamer muốn dính với Fin đều không có ai sống sót nổi cả. Nếu như có thể quen biết với Fin thì cũng có thể tăng thêm rất nhiều lưu lượng cho phòng stream của mình.
May mà hôm nay cô đã đến xem thi đấu, hơn nữa còn vận khí ngất trời được chọn về chung phe với Fin nữa.
Hà Diễn lạc đợi bọn họ rút thăm, có chút vô vị dựa lưng vào ghế, hiếm khi không có đi tới đi lui lung tung, mà ra vẻ là tùy thời đều có thể lên thi đấu ngay.
Vai đột nhiên bị người khác vỗ từ phía sau, Hà Diễn quay đầu lại, nhìn thấy nếp nhăn sâu hoắm giữa hai chân mày của Lão Viên.
Lão Viên vỗ manh vào vai anh một cái, ngữ khí mang chút không được chối từ nói: "Quy tắc của việc đấu game với khán giả này cậu cũng biết rồi đó, lên sân khấu đều là fan của cậu, nên không được thắng quá trớn, cũng không được nhường quá lộ liễu, chừng mực thì cậu tự nắm bắt đi."
Ngữ khí của Lão Viên tăng thêm: "Nhưng có một điều là nhất định phải thắng. Tuy rằng biết rằng thua đối phương với cậu mà nói là điều không thể nào."
Đặc biệt là đối phương còn có một đứa gà như vậy nữa.
Hà Diễn Lạc nhướng mày, Lão Viên đây là muốn anh nghe lời ông ta răm rắp à?
Anh nghiêng đầu qua, giọng nói mang chút không để tâm: "Được, tuân mệnh."
Lão Viên nghe vậy thì chân mày lại nhíu chặt hơn chút, tuy rằng Hà Diễn Lạc đồng ý rồi, nhưng sao ông cứ cảm thấy giọng điệu của Hà Diễn Lạc có chút không được đúng lắm nhỉ, hình như ông nghe được ý châm chọc từ trong mấy chữ ngắn ngủi đó vậy.
Hà Nguyệt Tâm ngồi trước máy tính mà ban tổ chức chuẩn bị, có chút chần chừ đeo tai nghe lên tai, bàn phím là bàn phím cơ chuyên dụng cho thi đấu, cảm giác gõ rất rõ ràng, con chuột cũng linh hoạt hơn rất nhiều so với cái cô dùng ở nhà.
Loại thi đấu này tự nhiên là sẽ không để tuyển thủ dùng tài khoản của mình rồi, đều là dùng tài khoản ban tổ chức chuẩn bị rồi.
Bốn người lần lượt đăng nhập vào game.
Lâm Vĩ động tác thuần thục, động tác đăng nhập này cậu đã làm trên ngàn lần rồi, kênh đồng đội nãy giờ vẫn không thấy bóng dáng Hà Nguyệt Tâm đâu cả, đợi hồi lâu thì mới thấy một nhân vật nữ xuất hiện.
Lâm Vĩ đè nén sự bất mãn trong lòng xuống. Trong 4 năm đại học cậu không làm gì cả, chỉ lo chơi game thôi, đặc biệt là game PUBG, trong phóng ký túc xá không có ai chơi lại cậu cả.
Cậu sớm đã chờ mong có thể đấu một lần với game thủ chuyên nghiệp như Fin rồi, lúc này càng là kích động đến tim đều đang run lên, nếu như đánh thắng được Fin, thì có phải là cậu còn lợi hại hơn Fin không?
Vậy game thủ chuyên nghiệp cũng bất quá chỉ có thế mà thôi.
Nhưng đồng đội thì lại là đứa gà mờ, nói không chừng còn có thể níu chân cậu nữa.
Màn hình chuyển cảnh, hai người xuất hiện trên máy bay, máy bay bay ngang qua bản đồ, bây giờ cần người chơi chọn địa điểm hạ cánh.
Dưới tình huống này thường thì hai đồng đội sẽ thương lượng hạ cánh ở đâu. Nhưng Lâm Vĩ biết Hà Nguyệt Tâm là người mới nên là hoàn toàn không có ý định muốn thương lượng với Hà Nguyệt Tâm, trực tiếp làm ký hiệu ở khu nhà nào đó.
"Nhảy xuống đây." Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Lâm Vĩ.
Hà Nguyệt Tâm nhìn ký hiệu đó một cái, "ờ" một tiếng. Thông qua việc đăng nhập vào game chơi, ký ức về việc chơi game kiếp trước cũng dần thức tỉnh trong cô, cô vốn là đứa học gì cũng nhanh, nên nhưng thao tác trong game cũng dần nhớ rõ hết rồi, chỉ là phản ứng có chút lạ lẫm thôi.
Đến địa điểm hạ cánh, cô nhấn vào nút nhảy dù. Phát hiện mình không có nhảy sai thì thở phào một hơi.
Tuy rằng cách khá xa Hà Nguyệt Tâm, nhưng từ góc độ của Hà Diễn Lạc thì vẫn có thể nhìn thấy được góc nghiêng mặt của Hà Nguyệt Tâm, hình như em gái đang rất là hồi hộp thì phải, vẻ mặt cực kỳ chú tâm cứ sợ là mình sẽ làm sai, lưng cũng ngồi thẳng tắp, ngay ngắn nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học vậy.
Hà Diễn Lạc cười nhẹ ra tiếng.
Anh thế nhưng lại không nghĩ được, em gái anh chơi game thôi thế nhưng lại chơi ra cảm giác đáng yêu đến vậy?
Nhảy dù không nhảy sai vị trí, nhưng lúc đắp xuống mặt đất không có khống chế tốt nên chỗ đứng của Hà Nguyệt Tâm vẫn lệch một chút.
Giọng điệu Lâm Vĩ có chút mất kiên nhẫn: "Sao cô nhảy ra tới đó rồi?"
Phe bên kia và khán giả đều nghe không thấy giọng nói của người trong đội, nhưng màn hình lớn đang không ngừng chuyển cảnh gọc nhìn trong game.
Hà Nguyệt Tâm nhỏ giọng nói: "Hồi nãy bung dù ra hơi sớm."
Lâm Vĩ không nói tiếng nào.
Hà Nguyệt Tâm chạy ngang qua đường chui vào trong một tòa nhà, Lâm Vĩ đang ở trong tòa nhà kế bên. Tốc độ nhật trang bị của Lâm Vĩ rõ ràng là nhanh hơn Hà Nguyệt Tâm rất nhiều, góc nhìn cũng quay đến chóng cả mặt, còn chưa nhìn rõ cả căn phòng thì đã chuyển sang căn phòng khác rồi.
Khán giả nhìn tốc độ này của Lâm Vĩ cũng có chút ngạc nhiên cảm thán, đích thực là nhanh hơn người chơi bình thường rất nhiều, nhưng so với game thủ chuyên nghiệp thì vẫn còn rất kém.
Ngược lại thì Hà Nguyệt Tâm lại chậm hơn rất nhiều, cô vẫn có chút không thuần thục lắm, động tác lên lầu lag mấy lần. Tuy rằng tốc độ về sau rõ ràng là nhanh hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn không thể so được với Lâm Vĩ.
"Bên cô có mũ bảo hiểm cấp 3 không?" Lâm Vĩ hỏi thông qua tai nghe.
Hà Nguyệt Tâm ngây người một lúc liền lật tìm trong túi trang bị: "Không có."
Lâm Vĩ nhíu mày: "Vậy trên người cô có gì?"
Hà Nguyệt Tâm không biết cậu ta muốn làm gì, nhưng người chơi lâu có thể tự có tính toán riêng của người chơi lâu, cô thân là một người mới, lúc này vẫn là nên ngoan ngoãn nghe lời Lâm Vĩ thì hơn.
Cô thành thực báo tên trang bị của mình: "Một khẩu M416, một kính phóng to gấp 6 lần, 7 cái băng gạc, và 2 hộp cứu thương."
Lâm Vĩ nhíu mày, vụ gì đây, tốc độ soát phòng của cậu rõ ràng nhanh hơn Hà Nguyệt Tâm nhiều như vậy, kết quả là đồ nhặt được còn không tốt bằng của Hà Nguyệt Tâm ư?
Súng nhặt được không tốt bằng của Hà Nguyệt Tâm thì thôi đi, trên người cũng chỉ có một cách kính phóng to gấp 2 lần, băng gạc cũng chỉ được có 2 cái.
Giọng điệu cậu có chút lãnh đạm: "Đưa M416 và kính phóng to gấp 6 cho tôi, với lại chia thêm băng gạc cho tôi."
Hà Nguyệt Tâm khựng người: "......Hồi nãy anh không nhặt được sao?"
Giọng điệu mệnh lệnh này khiến cô có chút không thoải mái. Tìm đồng đội đòi trang bị thì ít nhất cũng phải trao đổi bằng thứ khác chứ?
"Không có, phòng tôi soát không có nhiều đồ như vậy. Bây giờ sức chiến đấu của tôi trong đội là mạnh nhất, không đưa tôi thì cô biết nổ súng à? Đợi hồi đụng trúng phe bên kia thì sao đây?"
Hà Nguyệt Tâm nghẹn lời, cô cắn nhẹ môi dưới, cô đích thực là không biết nổ súng.
Nhưng vì thắng thì cũng không thể ích kỷ tới vậy chứ.
Cô không nói hai lời vứt hết những thứ người đó cần xuống đất, động tác của Lâm Vĩ rất nhanh gọn lẹ gom hết đống đồ đó đi.
Hà Nguyệt Tâm thở dài trong lòng, gà mờ không có nhân quyền mà, ngay cả trang bị của mình cũng không thể nào giữ nổi. Bây giờ trên người cô ngay cả khẩu súng cũng không có nữa, nếu mà đụng phải anh ba cô thì chắc chỉ có nước chờ chết thôi.
Cô chỉ có thể cần cù thật thà tiếp tục tìm trang bị thôi.
Ngược lại với bầu không khí căng thẳng của đội Hà Nguyệt Tâm thì bên Hà Diễn Lạc lại thong thả hơn rất nhiều.
Hà Diễn Lạc cơ hồ không gấp không bận mà lục soát trang bị trong xưởng. Đấu game với người không phải dân chuyên nghiệp thì cứ như là đi du xuân vậy, cũng không vội lắm, chậm rãi nuôi mập chính là rồi mới nói.
"Anh Fin ơi, em nhặt được cái kính phóng to gấp 8 này, anh có cần không?" Bên tai truyền đến giọng nói của Tiểu Bạch.
Giọng nói Tiểu Bạch ngọt ngấy, lúc kêu anh thì giọng nói càng ỏn ẻn đến tận xương cốt, giọng cuối còn cố ý lên giọng, giọng điệu thả thính rất rõ ràng.
Sau khi Tiểu Bạch hỏi xong thấy Hà Diễn Lạc không trả lời thì lại hỏi thêm một câu: "Em còn nhặt được một khẩu súng nữa, anh có cần không? Hay là em đưa qua đó cho anh?"
Giọng nói Hà Diễn Lạc có chút đạm mạc: "Súng gì?"
"98K." Tiểu Bạch thấy Hà Diễn Lạc rốt cuộc cũng lên tiếng nói chuyện rồi thì cố tình bẻ giọng, phát ra âm thanh vừa ngọt vừa dẹo.
Hà Diễn Lạc nghe vậy thì có chút hiếu kỳ cười nhẹ một tiếng: "Cho tôi? Cô không dùng à?"
"Đương nhiên là cho anh rồi, không cho anh thì em còn có thể cho ai chứ."
Bình thường lúc live stream, chỉ cần Tiểu Bạch dùng giọng nói này nói chuyện thì đám đàn ông trong live stream sẽ lập tức kích động mà điên cuồng bình luận. Bọn họ thích nhất chính là loại lời nói mập mờ như có như không này, trêu trọc đến lòng người ngứa ngáy không thôi. Tiểu Bạch sớm đã quá quen với việc này rồi, tự nhiên là có phương pháp bí mật riêng của mình rồi.
Hơn nữa Fin là game thủ chuyên nghiệp, cô vẫn luôn đi theo sau lưng Fin, súng trên người anh không tốt hơn 98K, anh còn không ngoan ngoãn qua đây lấy súng được sao.
Nếu như ngay cả Fin mà cô cũng cưa được rồi, sau này cùng Fin live stream thì phòng live stream còn không nổ tung nữa à, lại nói Fin đẹp trai như vậy, cô không những không thiệt mà còn được lời nữa.
Đợi nửa ngày trời vẫn không thấy Fin trả lời lại. Câu nói mập mờ của cô cứ như đá chìm xuống biển lớn vậy.
Tiểu Bạch ngây người, tại sao Fin lại mặc kệ cô rồi? Chẳng lẽ 98K cũng không cần sao? Hay là anh đã nhặt được trang bị tốt hơn rồi?
"Anh Fin ơi, anh đâu rồi?" Cô kêu liền mấy tiếng, tiếng sau ngọt ngấy hơn tiếng trước.
Bên tai nghe đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, hình như là đầu bên kia có người đang bóp chặt micro vậy.
Đợi trận ồn ào qua đi, cô nghe thấy đầu bên kia có người thở dài một hơi, tiếp sau đó truyền đến giọng nói có chút lười biếng và buồn chán của Fin: "Đến, vị em gái này, tôi thương lượng với cô một chuyện nha."
Tiểu Bạch một lúc sau mới phản ứng lại được, trì độn nói: "......Chuyện gì vậy?"
"Cô (tôn xưng) có thể im lặng một chút được không?"
Ồn tới nổi anh không nghe thấy được tiếng bước chân của em gái luôn rồi.