"Vừa nãy, hắn có làm cậu bị thương không?" Thấy cậu hồi lâu không nói lời nào, Bùi Yến Chu nhíu mày hỏi.
Lâm Ngộ An nhất thời cảm thấy bên tai nóng bỏng, vội vã đi lên trước 2 bước.
"Không, không có." Cậu do dự trong chốc lát vẫn không ngẩng đầu, chỉ trầm thấp nói một câu: "Chuyện lúc nãy..
cảm ơn ngài nhiều!".
Bùi Yến Chu cao hơn cậu một cái đầu, lúc này hắn cụp mắt xuống liền thấy cái xoáy đen kịt trên đỉnh đầu của cậu, nho nhỏ, cực kì đáng yêu.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng ma sát một chút, mắt nheo lại: "Tiện tay, không cần để ở trong lòng."
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức cậu cảm thấy xung quanh thật chật chội.
Cậu cúi đầu nhìn mặt đất, nhỏ giọng thắm dò: "Vậy, tôi đi trước.."
"Chờ đã."
Cậu ngước mắt nhìn, chỉ thấy trên tay hắn mang theo cái túi, ra hiệu với cậu: "Thuốc của cậu."
Cậu sửng sốt một hồi mới phát hiện vừa nãy lúc xung đột với Tưởng Văn Húc không cẩn thận làm rơi mất.
Cậu nhận lấy, mím môi nói: "Cảm ơn ngài."
Hắn liếc mắt nhìn đồ trong túi, tùy ý hỏi: "Cậu bị bệnh sao?"
Cậu dừng một chút.
"Chỉ là bị say nắng mà thôi."
Con mắt Bùi Yến Chu tối lại, nhớ tới buổi sáng cậu một thân đơn bạc chơi bóng rổ, da trắng đến phát quang, tại sân bóng tùy ý đổ mồ hôi lộ ra dáng dấp của thanh xuân nhưng lúc này đối với hắn lại nhu thuận, bộ dạng ngoan ngoãn, hắn hơi bất mãn mà hắng giọng một cái.
Vào lúc này, phòng y tế đã tan tầm, xung quanh cũng không có ai, hai người đứng đối diện nhau lại đều không nói lời nào.
Bầu không khí như thế này khá là lúng túng nhất là đối tượng vẫn là người kia..
Ngón chân Lâm Ngộ An vô ý thu lại, nhỏ giọng nói: "Tôi..
Tôi ngày mai còn có tiết học, tôi đi trước.
Bùi tiên sinh tự tiện." Sau đó liền bước nhanh như chạy trốn rời đi.
Bùi Yến Chu nhìn thân ảnh đi xa của thiếu niên lại nghĩ tới trưa nay Phó Hiệu trưởng nói, một tuần này cơ bản là không có tiết học gì, một hồi lâu sau liền lắc đầu bất đắc dĩ.
Thôi, người ta đã tránh hắn như tránh tà.
Vốn là một bất ngờ, ngày hôm nay cũng là trùng hợp, sau này sợ cũng là không có cơ hội gặp lại.
Một bên khác, Lâm Ngộ An đi thật xa mới quay đầu nhìn một chút, không thấy thân ảnh nam nhân mới mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhìn đèn đỏ phía trước, tâm tư có chút tung bay.
Đầu tiên là Tưởng văn Húc, phía sau liền là Bùi tiên sinh.
Đã hơn một tháng trôi qua, cậu vốn là đem chuyện kia quên hết, kết quả ngày hôm nay, hai người kia liên tiếp xuất hiện là cho những kí ức cậu nỗ lực quên đi lại lần nữa hiện ra rõ ràng.
Sau khi kết thúc thi học kỳ, tại buổi liên hoan lớp, Lâm Ngộ An vốn không muốn uống rượu, nhưng ai biết liếc mắt một cái lại phát hiện bạn trai beta đã yêu nhau hơn nửa học kỳ đang cùng một Omega nhỏ xinh hôn nhau nồng nhiệt.
Lâm Ngộ An cầm điện thoại gọi cho hắn, hắn còn bảo đang ở phòng ngủ ôn thi.
Cậu lúc này cười lạnh, quyết đoán chia tay với hắn đồng thời kéo đen hắn.
Bất quá là nói chuyện yêu đương nửa học kỳ nhưng yêu đến chết đi sống lại lại không có.
Chỉ có điều gặp phải tình huống như thế, là ai bị phản bội cũng sẽ có chút khổ sở.
Hơn nữa, trong quán rượu là chỗ ăn chơi, các bạn học đều đang làm ầm ĩ, Lâm Ngộ An nhất thời nóng máu lên uống hai chén rượu.
Ban đầu, uống vào không cảm thấy gì, theo thời gian trôi qua, đầu càng ngày càng nặng, cơ thể như có lửa đang thiêu đốt, nóng đến dọa người.
Lâm Ngộ An nghĩ rằng mình say rồi, lảo đảo đi đến nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, cứ nghĩ sẽ tỉnh rượu không nghĩ tới ý thức càng mơ hồ, cùng lúc đó, vị trí tuyến thể cũng mơ hồ tỏa nhiệt.
Cậu hậu tri hậu giác ý thức được khả năng là cậu phát tình rồi, nhưng là hiện tại cả người bủn rủn vô lực, điện thoại di động cũng để tại phòng riêng không mang theo đến.
Lâm Ngộ An tuy mới phân hóa thành Omega không lâu nhưng về Omega vẫn là có chút hiểu biết, biết nếu tin tức tố của Omega phát ra bị alpha nghe thấy khi đó hậu quả khó mà lường được.
Cho nên dù cả người cảm giác vô lực, cậu cũng cố gắng chống đỡ khó khắn đi ra ngoài, phòng riêng cách phòng vệ sịnh không xa, chỉ cần tìm được bạn cùng phòng, cậu liền an toàn.
Nào ai nghĩ đến vừa tới ngã rẽ, cậu dụng phải lồng ngực một người đàn ông, sau đó tin tức tố tthuoocj về alpha mãnh liệt mà đến như là độc dược, dụ người sa đọa.
Lâm Ngộ An vốn đã sắp không chịu nổi, gặp kích thích như thế liền không còn lý trí, cầm lấy vạt áo hắn kéo xuống cường thế hôn.
Sau đó cả đêm, cậu liền cảm giác mình như là một chiếc thuyền nhỏ bị sóng lớn trên biển nhiều lần đánh vào, chìm nổi lênh đênh.
Lúc tỉnh lại lần thứ hai là tại khách sạn.
Rèm của sổ tối màu đã bị mở ra, dưới ánh mặt trời, người đàn ông cao to, tinh tráng đứng ở trước giường.
Hắn một thân tây trang màu đen, ung dung thong thả sửa sang lại cổ tay áo, động tác cảm giác thật tao nhã tự phụ.
Lâm Ngộ An ý thức được chuyện gì xảy ra, sắc mặt tái nhợt, giãy dụa đứng dậy.
Người đàn ông như cảm nhận được động tác của cậu xoay người lại lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan lập thể phi thường đẹp đẽ.
Lâm Ngộ An sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tuy trong lòng kinh hoảng nhưng nghe người đàn ông nói xong cũng biết đây chỉ là một bất ngờ, cả hai người đều có trách nhiệm.
Cậu mới phân hóa không lâu, tin tức tố vẫn chưa ổn định, người đàn ông chính à bị bỏ thuốc vào trong rượu là mất khả năng khống chế tin tức tố.
Hai người như thế đụng phải nhau, không phải là vừa khéo củi khô bốc hỏa?
Người đàn ông trầm mặc chốc lát, đưa cho cậu một tấm danh thiếp, nói là có nhu cầu gì thì có thể gọi điện cho hắn.
Cậu mặt ngoài ngoan ngoãn cầm lấy nhưng nội tâm điên cuồng lắc đầu từ chối.
Cậu từ trước đến giờ luôn là con ngoan trò giỏi, một hồi bất ngờ như thế đã đủ kích thích.
Cậu tuy hối hận chỉ vì tức giận với tra nam mà uống nhiều 2 chén rượu, kết quả đưa mình kéo vào nhưng cũng biết chuyện tối qua cả 2 người đều chủ động, thực sự không trách được đối phương.
Người đàn ông rời đi trước, săn sóc mà nói cậu có thể nghỉ ngơi thêm lát nữa, Lâm Ngộ An lại cảm thấy ở thêm lát nữa trong căn phòng này đầu đều sẽ hiện lên tình cảnh đêm hôn qua xảy ra trong căn phòng này.
Cậu nhẫn nhịn thân thể không thoải mái, nhanh chóng mặc quần áo tử tế sau đó rời khỏi khách sạn.
Lâm Ngộ An vốn tưởng rằng chuyện đến đó sẽ kết thúc, cậu và người đàn ông kia vừa nhìn liền biết không phải là người cùng đường, cũng sẽ không có cơ hội gặp lại.
Không nghĩ tới hôm nay lần đầu tiên là gặp nhau trên sân bóng rổ, lần thứ hai lại ở bên ngoài phòng y tế..
Cậu thở dài, an ủi mình, người ta làm tổng giám đốc của một tập đoàn, không có khả năng thường xuyên đến trường học, sau này chắc là thật sự sẽ không gặp lại nữa.
Lúc này, đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Lâm Ngộ An bước chân phù phiếm, kinh hoảng đi đến nhà ăn tùy tiện ăn chút gì đó.
Ăn xong trở lại phòng ngủ, Lâm Ngộ An cầm lấy hộp thuốc nhìn là Hoắc Hương Chính Khí.
Cậu tùy tiện mở nắp ra, vừa ngửi được mùi thuốc, lông mày liền nhíu chặt.
Cậu hít sâu một hơi, nắm mũi cưỡng ép rót thuốc vào miệng, ai ngờ thuốc mới vào cuống họng, bụng đã quặn lên, cậu biến sắc, lập tức chạy đến nhà vệ sinh, "Ọe.." một tiếng, nôn hết toàn bộ thức ăn vừa ăn lúc nãy.
Trong phong ngủ 3ba người còn lại đều không ở, cũng không biết đang đi làm gì.
Bên ngoài trời đã tối, ánh đèn trong phòng vệ sinh lập lòe hiện ra bóng dáng đặc biệt yếu ớt.
Lâm Ngộ An đứng trước gương, kinh ngạc mà nhìn con người tiều tụy trong gương, trầm mặc một lúc lâu, sau đó thấp giọng mà mắng một tiếng.
*! Trời muốn diệt cậu aaa!
Đến 10 giờ tối, ba người cùng phòng mới trở về, đang cười nói vui vẻ nhưng khi thấy đèn trong phòng đã tắt, màn giường của Lâm Ngộ An đã kéo lại liền tự giác nói nhỏ lại.
Đến người luôn không tim không phổi Triệu Thừa Phi, động tác đánh răng, tắm rửa cũng nhẹ đi rất nhiều.
Đèn mở ra tắt đi, Lâm Ngộ An không tiếng động mở mắt ra nhìn hình ảnh trên giường, cõi lòng đầy tâm sự.
Trận bóng rổ tiếp theo là vào ngày kia, ngày mai đúng lúc rảnh rỗi, sáng sớm, Lâm Ngộ An liền thu thập thỏa đáng, ngồi tàu điệm ngầm đi vào trung tâm thành phố.
Cậu đã nhận vẽ một phần tường, hai ngày trước rảnh rỗi đã vẽ được không ít, hôm nay cũng chỉ còn lại một ít là kết thúc.
Địa điểm công tác là tại một quán bar mới mở, trải qua lần trước nguyên bản Lâm Ngộ An đối với quán bar có chút sợ hãi, bất quá ông chủ trả giá thật cao, nhận một đơn này, tiền thuốc màu trong thời gian này liền không cần lo lắng nữa.
Lâm Ngộ An rất yêu thích vẽ vời, sở dĩ đi làm thêm cũng vì kiếm tiền để thỏa mãn đam mê này.
Thật quá thiếu tiền!
Trước đây, khi mới nhập môn, yêu cầu về thuốc mà, bút vẽ của cậu đều không cao, thế nào cũng chấp nhận được nhưng là hiện tại, muốn dùng loại kém chất lượng kia, cậu cảm thấy chính là không có trách nhiệm với bức tranh của bản thân mình.
Chủ quán tại những phương diện khác thì không quản cậu nhưng về thuốc màu liền không thể tùy tiện được.
Quán bar vừa mới mở, trừ nhân viên công tác ra thì không có người nào.
Chỉ là lúc Lâm Ngộ An đi vào, liếc thấy chiếc xe thể thao màu đỏ bên ngoài, quản lý nói đó là xe của ông chủ.
Lâm Ngộ an liếc nhìn lầu hai, khóe miệng không khỏi giật giật.
Cậu bên ngoài cũng đã nhận đơn nhiều lần, vậy mà chưa từng gặp phải như thế này kì ba ông chủ.
Yêu cầu cái gì mà phải có cảm giác phá vụn, cái gì cảm giác hô hấp ngột ngạt, muốn cứu rỗi cùng hi vọng cái gì không biết..
Một người hơn 20 tuổi, lại ngốc manh như vậy.
Cũng may là cậu có thể ứng phó được, tuy có điểm kỳ ba nhưng ông chủ kia đối với quá trình sáng tác của cậu cũng tính là tôn trọng, hai người ở chung cũng xem là hòa hợp..
chủ yếu là vẫn trả nhiều tiền.
Lâm Ngộ An quan sát thành quả ngày hôm qua một chút, một lát sau cầm lấy bút bắt đầu vẽ.
Cuối cùng cũng vẽ xong, cậu đi ra xa nhìn một chút, cũng xem như là thỏa mãn..
Ở bên cạnh, quản lý đã than thở nói không nên lời: "Vậy mà thật có người có thể đem yêu cầu của ông chủ hoàn thành.."
Lâm Ngộ An không còn gì để nói.
Quản lý có chút ngại ngùng, bật cười nói với cậu: "Lâm tiên sinh trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi gọi ông chủ tới."
Lâm Ngộ An gật gật đầu, cũng không nghỉ ngơi mà đi đến phòng vệ sinh rửa tay một cái.
Đợi đến lúc cậu đi ra, cậu đang cúi đầu vẩy nước trên tay liền nghe thấy ở trên tầng hai truyền tới thanh âm hưng phấn của một thanh niên: "Anh, anh xem đi! Anh còn nói ý tưởng của em không thực tế, hiện tại không phải là vẫn có người vẽ ra ư? Anh xem cái kết cấu to lớn này, bút pháp nhẵn nhụi, tránh thoát không được tuyệt vọng giãy dụa.." Là thanh âm của vị ông chủ kì ba kia.
Lâm Ngộ An ngẩng đầu lên nhìn xem, chỉ thấy trên câu thang đi xuống một một thanh niên tóc đỏ, đang chỉ vào bức tranh, phấn chấn vô cùng mà khen ngợi đến mức Lâm Ngộ An cũng không đành lòng nghe.
Mà hắ gọi anh..
Lâm Ngộ An ngước mắt, ánh mắt dừng lại ở người đàn ông đang dựa vào bên tay vịn cầu thang..
Lâm Ngộ An: "..."
Bùi Yến Chu một tay để trên tay vịn cầu thang, hẹp dài con mắt hơi buông xuống, nhìn thấy thiếu niên mặc bộ đồ thoải mái màu trắng kia, ngón tau thong thả gõ xuống tay vịn, khóe miệng mang ý cười, ngữ điệu hờ hững:
"Có khóa?".