Lúc xuống lầu, Lâm Ngộ An một mình đi xuống, thần sắc hoảng hốt, bước đi loạn xạ.
Dì Tôn đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn ra phía sau Lâm Ngộ An không thấy Bùi Yến Chu, nghi hoặc hỏi: "Tiểu An, Yến Chu đâu?"
Mặt Lâm Ngộ An hơi đỏ, ấp úng nói: "Tiên sinh..
đang tắm, đợi lát nữa liền xuống."
Động tác bày bộ đồ ăn của dì Tôn dừng lại, liếc nhìn sắc mặt ửng đỏ của Lâm Ngộ An, nhất thời hiểu rõ, gật đầu, cười nói: "Tắm rửa thì kệ hắn, không cần chờ, con ăn trước đi."
Năm nay Bùi Yến Chu hai mươi tám tuổi, mà làm việc với nghỉ ngơi còn có quy luật hơn lão già nhiều, sáng sớm bảy giờ hắn đã dậy riêng hôm nay thì không tính, mới sáng sớm đã đi tắm, dáng dấp của đứa bé này lại còn như vậy.
Dì Tôn cũng là người từng trải, làm sao có thể không hiểu chuyện gì xảy ra sao?
Lâm Ngộ An nhất thời xấu hổ, cúi đầu ăn cháo không lên tiếng.
Trời mới biết sự tình sao lại phát triển thành cái dạng này.
Lâm Ngộ An vốn muốn tránh xa khỏi nơi làm cậu lúng túng lại không để ý phần giường sau lưng.
Tuy Bùi Yến Chu lanh tay lẹ mặt, nhưng tình huống phía sau càng làm cho đỉnh đầu cậu bốc khói.
Hai người trên giường, lồng ngực lộ ra, tay không biết để chỗ nào..
xúc cảm xa lạ mà quen thuộc, mặt cậu càng thêm hỗn loạn.
Lâm Ngộ An muốn đứng dậy nhưng chăn đệm lại cuốn thành đoàn chặt chẽ bao lấy đùi hai người, kéo ra một cái lại bị lôi trở về.
Da thịt dán chặt vào nhau, hô hấp của nam nhân ngày càng trầm trọng, phản ứng không nên có cũng không thể che giấu được.
Thân thể Lâm Ngộ An cứng nhắc, mặt đỏ chót, cũng không biết là gấp đến mức đó hay là mắc cỡ.
Ánh mắt Bùi Yến Chu u sầu, phảng phất trong chớp mắt liền muốn ăn cậu vào bụng.
Lâm Ngộ An vô cùng sốt sắng, đặc biệt là lúc tay Bùi Yến Chu để sau gáy cậu, ghé vào lỗ tai cậu dùng thanh âm khàn khàn nói cậu ngoan một chút, cậu càng giống như con mèo nhỏ bị xách ở sau gáy không có chút sức lực nào để phản kháng.
Bùi Yến Chu nhanh chóng vươn mình lên, bước nhanh tới nhà tắm, còn bảo cạu đi xuống ăn sáng trước đi.
Lâm Ngộ An năm trên giường đờ đẫn một lúc, nghe thấy tiếng nước chảy trong buồng tắm, trên mặt ửng đỏ khó khăn lắm mới bớt đi vậy mà khi đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của dì Tôn, cậu liền có chút ngượng ngùng.
Nhanh chóng ăn sáng xong, Lâm Ngộ An liền muốn đi vẽ tranh, nhưng không nghĩ tới, vừa quay người lại liền thấy Bùi Yến Chu đầu tóc ẩm ướt đang đứng trên cầu thang.
"Tiên, tiên sinh." Sắc mặt Lâm Ngộ An không nhịn được đỏ lên, lắp bắp chào hỏi.
Bùi Yến Chu đi đến bên người cậu, mùi đàn hương trên người hắn bị mùi bạc hà mát lạnh bao trùm, đây là mùi của sữa tắm.
Tối hôm qua, Lâm Ngộ An ngủ ở phòng của Bùi Yến Chu nên cũng dùng sữa tắm có mùi bạc hà này.
Bùi Yến Chu cụp mắt nhìn Lâm Ngộ An đang gò bó bất an, mạt không biểu hiện gì chỉ bình tĩnh nói: "Đi chơi đi."
Lâm Ngộ An thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh của Bùi Yến Chu, trong lòng cậu không hiểu vì sao lại có cảm giác khó chịu.
Hôm qua chỉ mới vẽ nháp được bản thiết kế của Giang Biệt, cụ thể như thế nào vẫn chưa xác định được.
Ngày mai lại muốn mời Thanh ca ăn cơm, Lâm Ngộ An định hôm nay không sang nhà hắn, tranh thủ trong hôm nay vẽ xong bản thiết kế.
Nhưng đến lúc lên lầu, cậu mới ý thức được vấn đề.
Cậu có thể vẽ ở đâu bây giờ? Phòng cậu không có điều hòa, Bùi tieen sinh chắc chắc sẽ không cho cậu ngồi trong đó cả ngày.
Nhưng đến phòng ngủ của Bùi Yến Chu..
Lâm Ngộ An liền cảm thấy ngượng ngùng.
Lúc vẽ, mặc dù không phức tạp như tranh sơn dầu nhưng đến cùng thì vẫn khá phiền toái.
Cậu nhìn một vòng, phát hiện cũng chỉ có thư phòng của Bùi Yến Chu là thích hợp.
Nhưng là thư phòng..
Lâm Ngộ An cắn môi dưới.
"Làm sao vậy?" Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai, Lâm Ngộ An quay đầu mới phát hiện ra Bùi Yến Chu đã ăn xong đi lên lầu rồi.
"Bùi tiên sinh," Lâm Ngộ An tổ chứ từ ngữ, cẩn thận hỏi: "Tôi có thể ở trong thư phòng của ngài vẽ một lát không ạ?"
"Vẽ?" Bùi Yến Chu sững sờ, lập tức nhìn về phía Lâm Ngộ An, con mắt hơi trầm xuống, âm thanh mang theo chút bất đắc dĩ: "An An, tôi đã nói với cậu, đây cũng là nhà của cậu, có phải là cậu đã quên rồi không?"
Lâm Ngộ An: "Không có.."
Bùi Yến Chu cụp mắt nhìn cậu, tay đưa lên sờ đầu cậu, hắn vừa bình tĩnh vừa nhu hòa nói: "Đây là nhà của cậu, cậu muốn đến bật kì chỗ nào đều được, không cần phải hỏi ý kiến của tôi."
Lâm Ngộ An ngơ ngác nói: "Nhưng đó là thư phòng của ngài.."
Bùi Yến Chu để một ngón tay ở trên môi cậu, trước ánh mắt nghi hoặc của Lâm Ngộ An nói: "Không nên lại gọi tôi là ngài."
"Ngài.." Lời nói của Lâm Ngộ An nhất thời kẹt trong cổ họng.
Bùi Yến Chu bật cười: "Cậu mở miệng là ngài, tôi đáng sợ vậy sao, hay cậu cảm thấy tuổi của tôi thật sự cần phải xưng hô như thế?"
"Không phải, không đúng." Lâm Ngộ An cuống quýt giải thích: "Tôi không có ý đó, ngài..
anh.." Cậu xoắn xuýt một trận, nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lẩm bẩm trong miệng: "Tôi thật sự không có nghĩ như vậy.."
"Tôi biết," Bùi Yến Chu nói: "Đồ đạc trong thư phòng đương nhiên quan trọng, nhưng chúng ta là phu phu, cũng không có gì không được.
Cậu muốn dùng thì cứ dùng."
Bùi Yến Chu đã nói đến như vậy rồi, Lâm Ngộ An cũng không tiện nói gì thêm, chỉ mím môi cười nói: "Vậy ngài cũng đừng chê tôi quấy rầy đấy nhé!"
Bùi Yến Chu thoáng nhướn mi: "Hả?"
Lâm Ngộ An nhất thời che miệng, nở nụ cười ngọt ngào với hắn: "Tiên sinh!"
Trong con ngươi của Bùi Yến Chu tràn đầy ý cười.
Cuối tuần, tuy không phải đến công ty nhưng Bùi Yến Chu cũng không rảnh rỗi.
Lâm Ngộ An chuyển cái bàn vào một góc của thư phòng để vẽ, còn Bùi Yến Chu ngồi trên ghế, xem các loại văn kiện báo cáo.
Hai người thỉnh thoảng nghỉ ngơi mọt chút, vừa nhìn lên là có thể thấy người đối diện, hai người đều hiểu, cùng nhau nở nụ cười.
Buổi sáng bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh, trước đó dì Tôn còn đưa hoa quả vào một lần, Lâm Ngộ An vui vẻ nhận lấy.
Dì Tôn thấy Bùi Yến Chu không phản đối, vừa đi ra thư phòng vừa cảm thán quả nhiên là có An An, Bùi tiên sinh thay đổi rất nhiều.
Trước đây, Bùi Yến Chu rất ghét người khác bước vào thư phòng đừng nói đến chuyện còn ở trong đó ăn cái gì.
Nhưng mà thay đổi như vậy cũng tốt, trong nhà thêm một chủ nhân mới cũng nhiều thêm một phần sức sống, không khí trong nhà không còn âm u như trước nữa.
Đặc biệt là Lâm Ngộ An rất ngoan ngoãn, ngọt ngào lại còn hiểu chuyện, làm cho trong lòng dì Tôn cũng thoải mái.
Việc vẽ tranh của Lâm Ngộ An chịu ảnh hưởng rất lớn bởi Triệu Tầm Thanh, một khi chưa vẽ xong thì sẽ không đứng dậy.
Nhưng bây giờ không giống nhau, Bùi Yến Chu ở bên cạnh cậu, tuy hắn sẽ không lên tiếng quấy rối nhưng cứ mỗi giờ, hắn sẽ nhắc nhở cậu vận động, tuyệt đối không cho cậu vẫn luôn vẽ mà không nghỉ ngơi.
Ngồi mãi trước bàn vẽ đối với thân thể cũng không tốt.
Cũng vì để làm gương cho Lâm Ngộ An mà cứ mỗi giờ Bùi Yến Chu cũng đi lên một chút, hai người dò xét lẫn nhau, ngược lại cũng xem như là một việc rất thú vị.
Đợi đến trưa, dì Tôn gõ cửa nói bữa trưa đã làm xong, Lâm Ngộ An mới ý thức được đã sắp mười hai giờ rồi.
Bản thiết kế đã vẽ được kha khá rồi, chờ ngày mai thêm một vài chi tiết nhỏ nữa là có thể gửi đi rồi.
Trong lòng Lâm Ngộ An tính toán, cả người cũng buông lỏng đi rất nhiều.
Đợi đến khi xuống lầu, nhìn thấy bữa trưa phong phú, ánh mắt Lâm Ngộ An sáng lên, hít sâu một hơi, nhìn dì Tôn nói: "Thơm quá!"
Dì Tôn cười đến không ngậm miệng vào được.
Bà thích Lâm Ngộ An chủ yếu chính là do cậu không tiếc lời khen, đây chính là niềm vui lớn nhất của đầu bếp, từ cậu, dì Tôn luôn có được cảm giác thỏa mãn cùng vui sướng.
Ăn xong bữa cơm, bụng Lâm Ngộ An tròn vo, trong lòng cậu không khỏi có chút buồn bực, sau đó lại nghĩ cũng không phải là cậu muốn ăn mà là bảo bảo trong bụng cậu muốn ăn.
Do đó nên một mình cậu mới ăn hết được phần ăn của hai người.
Đối với sự ngụy biện của Lâm Ngộ An, mặc dù Bùi Yến Chu cảm thấy rất buồn cười nhưng ngoài mặt hắn lại rất tán thành.
Chủ yếu vẫn là do Lâm Ngộ An quá gầy, tuy bảo bảo mới hai tháng, nhưng cân nặng của cậu cũng được coi là không thích hợp lắm.
Có lẽ là do mang thai, Lâm Ngộ An luôn rất dễ thấy mệt mỏi.
Buổi sáng vẫn làm việc bình thường nhưng đến buổi chiều, thời điểm nóng nhấy trong ngày, cậu rất dễ buồn ngủ, cậu ngáp một cái, vẫn là không vẽ nữa, mà đi lên lầu hai, đèn cũng không bật, trực tiếp nằm lên giường ngủ luôn.
Bùi Yến Chu đứng ở ngoài cửa, nhìn cậu như bé heo nằm trên giường, hắn vẫn không nhịn được cười ra tiếng.
Sau đó, hắn cũng không quấy rầy cậu, nheh nhàng đóng cửa lại, quay về thư phòng tiếp tục xử lý công việc.
* * *
Ngủ một giấc đến bốn giờ, ánh mặt trời theo cái khe chiếu vào trong căn phòng tối tăm.
Lâm Ngộ An chôn đầu trong gối cọ cọ một hồi mới cầm điện thoại lên xem.
Mắt tiếp xúc
Ngủ một giấc đến tứ điểm, ánh mặt trời vàng chói đã dẫn theo chút quất ý, thuận mở một cái khe cái màn giường rải vào tối tăm nội thất.
Lâm Ngộ An đầu chôn ở gối gian liền ma thặng một hồi, thân thủ đi đủ một bên cạnh điện thoại di động.
Chói mắt quang nhượng ánh mắt hắn theo bản năng nhắm lại, đợi đến thấy rõ điện thoại di động thông tin sau cả người đều từ mê man trạng thái bên trong tỉnh táo lại.
Mấy cái tin tức cũng mấy cái chưa tiếp điện báo, người tới đều là một người.
Đại ca.
Lâm Ngộ An trừng mắt nhìn, cảm thấy được chính mình chưa tỉnh ngủ, hắn đem điện thoại di động phóng tới trước ngực, đôi mắt nhắm lại chốc lát, một hồi lâu sau cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, điện báo ghi chép cùng thông tin vẫn cứ là ở nơi đó, chưa từng biến mất.
Hắn nhíu nhíu mày, không biết vi đại ca gì sẽ cho hắn gửi tin tức.
Chậm rì rì mở ra thông tin vừa nhìn, mấy điều nội dung đại thể nói đúng là hắn hồi A thị, tối hôm nay đồng thời ăn một bữa cơm.
Có lẽ là thấy hắn hồi lâu không nhận điện thoại, một điều cuối cùng tin tức là làm cho hắn thấy được thông tin hồi một cú điện thoại.
Lâm Ngộ An xoắn xuýt trong chốc lát, vẫn là gọi lại, chờ một lát, điện thoại được kết nối thành công.
Lâm Ngộ An bĩu môi, cũng không biết anh mình lấy đâu ra cái tật xấu, mỗi lần nhận điện thoại đều phải chờ đổ chuông ba lần mới được.
"Alo." Bên kia điện thoại, một đạo âm thanh nghiêm túc truyền đến.
Lâm Ngộ An vừa mới tỉnh ngủ, âm thanh khàn khàn chào hỏi nói: "Anh cả."
Người bên kia dừng một chút: "Ngủ bây giờ mới dậy?"
"Vâng." Lâm Ngộ An trả lời.
Bên kia nhất thời không có một tiếng động.
Lâm Ngộ An nghĩ chắc là anh cậu sẽ nói làm sao em lại có thể lãng phí thời gian mà đi ngủ như thế.
Nhưng không nghĩ tới, Lâm Hoài An trầm mặc một lúc chỉ nói: "Ngủ thì ngủ đi."
Lâm Ngộ An nghe không lầm, âm thanh kia giống như có chút bất đắc dĩ.
"Wechat có nhận được không?" Lâm Hoài An lại hỏi.
"Có thấy ạ."
"Xế chiều nay anh trở về, buổi tối chúng ta cùng đi ăn bữa cơm đi."
Lâm Ngộ An chớp mắt, có chút bất đắc dĩ, chậm rì rì nói: "Cùng ăn cơm với ba mẹ nữa ạ?"
"Không phải." Lâm Hoài An trả lời làm cho cậu kinh ngạc: "Chỉ có hai chúng ta."
"Hả?" Lâm Ngộ An chậm rãi trợn mắt lên.
Lâm Hoài An cũng không để cho cậu cơ hội từ chối nói: "Địa chỉ anh đã gửi cho em, rời giường chuẩn bị chút đi, anh không thích phải chờ người khác."
Điện thoại bị tắt, Lâm Hoài An luôn luôn là người nói một không nói hai, lúc hắn còn ở A thị, tuy anh em không ở cùng nhau nhiều nhưng Lâm Ngộ An ít nhiều cũng thấy qua yêu cầu cao về hiệu suất của hắn..
đối với chính bản thân hắn, cũng như đối với người khác.
Ở nhà, Lâm Ngộ An luôn luôn như người tàng hình, cùng anh cả luôn làm cha mẹ kiêu ngạo hiếm khi có chung đề tài nói chuyện.
Vậy mà hôm nay, anh cả trở về lại tìm cậu đi ăn cơm nhưng không có ba mẹ.
Lâm Ngộ An nghĩ thế nào vẫn cảm thấy kì quái.
Trừ khi..
động tác cậu ngừng lại, sắc mặt có chút tối đi.
Chuyện kia ba mẹ chắc chắn sẽ không nói với anh cả, chuyện trong nhà bọn họ rất hiếm khi nói với anh cả, cũng không muốn để cho hắn chịu áp lực gì như là lo quấy rầy hắn gây dựng sự nghiệp.
Thế nhưng tên tiểu tử Lâm Kỳ An thì không nói chắc được, tuần trước cậu không về, tuần này cũng thế hơn nữa ba mẹ cũng không nói gì, khó nói được tiểu tử kia có đi mật báo hay không.
Điện thoại rung báo tin nhắn đến, Lâm Ngộ An cụp mắt nhìn, là một nhà hàng khá nổi danh ở A thị, giá cả cũng không quá cao, thế nhưng danh tiếng cũng coi như không tệ, cách Đình Phương Uyển cũng không xa.
Lâm Ngộ An than nhẹ một tiếng, chậm rãi rời giường chuẩn bị đi.
Cậu vừa mở cửa, Bùi Yến Chu đang ở phòng khách xem điện thoại, nghe thấy tiếng động liền ngoái đầu lại nhìn: "Tỉnh rồi à?"
Lâm Ngộ An gật đầu kêu một tiếng, đi xuống tầng: "Tiên sinh, nói dì Tôn tối nay không cần nấu cơm phần tôi đâu."
"Làm sao vậy?" Động tác của Bùi Yến Chu ngừng lại, giương mắt nhìn cậu: "Có hẹn với bạn sao?"
"Không phải." Lâm Ngộ An lắc đầu một cái, do dự chốc lát lại gật đầu: "Anh cả tôi trở về, tôi ra ngoài cùng anh ấy ăn bữa cơm."
Bùi Yến Chu nhận ra Lâm Ngộ An cũng phải là rất cao hứng, lại nghĩ tới gia đình của cậu, trên mặt hắn không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại rõ ràng.
"Để tôi đưa cậu đi." Hắn cất điện thoại vào túi, hỏi: "Hẹn mấy giờ? Ở đâu?"
Lâm Ngộ An do dự một chút, sợ làm lỡ thời gian của Bùi Yến Chu, lại nghĩ đến lời hắn nói, suy đi nghĩ lại vẫn nói: "Hẹn sáu giờ, bây giờ vẫn còm sớm."
"Bờ sông Lâu cách đây không xa, đi nửa giờ là đến."
"Vậy thì không vội." Bùi Yến Chu nói: "Dì Tôn làm bánh ngọt, cậu ăn một ít lót dạ trước đi."
Ăn xong ngủ, ngủ dậy lại ăn, Lâm Ngộ An có chút chần chờ nhưng cũng không thể chống lại bánh ngọt của dì Tôn.
Đến đúng năm giờ, hai người liền xuất phát.
Trên đường hơi đông xe cộ đi lại, lúc đến bờ sông Lâu cũng đã sáu giờ kém mười lăm.
Tốt xấu gì cũng đuổi kịp thời gian, Lâm Ngộ An thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Yến Chu quay sang tháo đai an toàn cho cậu nói: "Tôi ở gần đây, cậu ăn xong thì gọi cho tôi."
"Vâng ạ." Lâm Ngộ An le lưỡi một cái: "Cũng đâu phải tôi lên núi đao xuống biển lửa đâu, tiên sinh không cần sốt sắng như vậy đâu."
Bùi Yến Chu sờ sờ đầu cậu, bật cười: "Đi đi."
Lâm Ngộ An xuống xe, theo thông tin Lâm Hoài An gửi được nhân viên phục vụ đưa lên lầu hai, ở một góc, cậu đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đã lâu không gặp.
Alpha thân hình cao to, dung mạo cũng xem như là tuấn lãng, giữa hai lông mày lại dị thường trầm ổn, cùng Lâm Ngộ An cũng có mấy phần giống nhau.
"Anh cả." Lâm Ngộ An cười chào hỏi.
Lâm Hoài An nghe tiếng kêu liền nhìn lên, đúng lúc Lâm Ngộ An đi tới bên người, hắn nhíu chặt mày:
"Trên người em sao lại có mùi tin tức tố của Alpha?".