Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Dọc đường đi đến căn biệt thự, họ đều tìm qua những vườn hoa có trong các biệt thự khác, nhà nào vào được cũng vào xem thử một chút.

Những căn nhà này đều giống nhau như đúc, rêu xanh phủ kín góc tường, đất trong vườn hoa có dấu vết từng bị ngâm vào nước.

“Sao số lượng thủy quỷ ở đây lại nhiều như thế?” Kỳ Vô Quá cảm thấy hơi khó hiểu.

Ban nãy Đoạn Lệ đã giải thích, loại thủy quỷ này cũng không tính là mạnh mẽ gì cho cam, đạo hạnh ít nhất phải trăm năm mới có thể biến cả đảo Giang Tâm trở thành như bây giờ.

Còn con thủy quỷ bị nhốt trong bù nhìn vừa rồi, nhìn là biết ngay không phải loại đó.

Dù sao con quỷ kia cũng ngu đến mức cho rằng người rơm là nạn nhân bị quỷ thắt cổ dụ dỗ tự sát, vội vội vàng vàng nhập vào chiếm lấy thân thể mới chết, với cái chỉ số thông minh này thì không thể nào là lệ quỷ trăm năm được.

Đoạn Lệ đảo mắt nhìn căn nhà ma trên đỉnh núi, nói: “Có lẽ nơi đó sẽ có đáp án.”

Hai người cậu cũng không tốn thời gian vào những biệt thự này nữa, đi thẳng về phía căn biệt thự cực lớn kia.

Muốn đi vào biệt thự cao cấp trên đỉnh núi cũng không dễ chút nào, dù sao nó cũng có bức tường cao hai mét bao quanh, lại bị khóa bởi chiếc cổng bằng đồng.

Cổng làm từ đồng không thể nào chỉ đá một phát mà bay ngay được, còn cạy khóa, cho dù là Đoạn Lệ hay Kỳ Vô Quá thì tạm thời không ai biết loại kỹ năng đặc thù này.

Kỳ Vô Quá đẩy cổng một cái, nói: “Thiết kế trò chơi có chỗ chưa hợp lý, đây rõ ràng là nơi có đầu mối then chốt, hẳn nên cung cấp cách lấy chìa khóa mở cửa mới phải.”

Cậu suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu tìm tòi trong khe cửa.

“Rốt cuộc cậu cảm thấy bây giờ phải làm gì?” Đoạn Lệ nhịn không được hỏi.

“Tìm lời giải trò chơi chứ gì.” Kỳ Vô Quá trả lời tỉnh như ruồi.

“…”

Đoạn Lệ không tiếp lời cậu nữa, hắn cảm thấy nếu mình còn tiếp tục nói chuyện thì suy nghĩ của hắn chắc chắn sẽ bị người này kéo lệch theo.

Những viên gạch lát quanh cổng đều bị Kỳ Vô Quá mò mẫm qua, nhưng cậu không phát hiện ra viên nào hơi lơi lỏng để lộ phần cơ quan bên dưới cả.

“Haiz, quả nhiên tìm ra quy luật để giải đố game đúng là nhức não.”

Cậu vừa dứt câu, phía sau đã truyền đến một tiếng cười rất nhẹ.

Kỳ Vô Quá đứng lên, xoay người lại nhìn, thấy Đoạn Lệ đứng phía sau cậu trưng bộ mặt tỉnh bơ, cứ như tiếng cười khẽ ban nãy không phải do hắn phát ra vậy.

Nhưng ý cười trong mắt hắn không hề che giấu mà lộ ra, Kỳ Vô Quá ngẫm lại dáng vẻ ban nãy mình nằm nhoài trên cửa sắt mò mẫm từng viên gạch, cảm thấy hơi xấu hổ.

“Này, tôi tìm manh mối cực khổ đến như vậy, anh không giúp thì thôi đi, còn cười nhạo tôi nữa, tình nghĩa anh em chắc có bền lâu.” Kỳ Vô Quá đang muốn vớt vát lại tôn nghiêm của mình một cách trắng trợn.

“Bên này.” Đoạn Lệ nói, sau đó xoay người đi về một hướng khác.

Kỳ Vô Quá thấy thế cũng không nghĩ nhiều mà theo sau Đoạn Lệ.

Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ đi vòng ra sau biệt thự, chỉ cần nhìn một cái, cậu đã hiểu ý đồ của đối phương.

Ngay sát cạnh bức tường là một cây đại thụ, vị trí rất chuẩn xác, cứ như mục đích mọc lên của nó là để người khác trèo lên vậy.

Kỳ Vô Quá bừng tỉnh: “Thì ra manh mối nằm ở đây.”

Đoạn Lệ không trả lời cậu mà hỏi: “Có trèo lên được không?”

Kỳ Vô Quá cười cười, nói: “Đừng trông tôi thế này, chuyện như vậy trước đây tôi làm không ít đâu.”

Nói xong, cậu rất tự tin đi tới cạnh cái cây kia, hai tay ôm lấy thân cây một cách thành thạo, đôi chân lấy đà muốn nhảy lên.

“…”

“…”

Hai mặt nhìn nhau, bầu không khí có chút xấu hổ.

Kỳ Vô Quá ngồi dưới đất, cảm nhận cái mông nhức nhối của mình, cười một cách ngại ngùng: “Nhiều năm quá rồi, ngón nghề không được như trước nữa.”

Thật ra điều này cũng không thể trách Kỳ Vô Quá được, đúng là trước đây khi còn niên thiếu cậu hay bay nhảy khắp núi hồ, suốt ngày lên núi trèo cây, nhưng sau khi lớn lên, tính cách lười biếng lại chiếm mất thế thượng phong.

Nếu không phải có nhu cầu và cố chấp với những thứ xinh đẹp mỹ lệ, khiến cậu thường xuyên ngược xuôi sưu tầm phong tục tập quán dân tộc, lấy tính cách của Kỳ Vô Quá chắc có thể ở lỳ trong nhà mười ngày nửa tháng không ra khỏi cửa cũng nên.

Loại trình độ này như cậu vốn không cần lao động chân tay, có thể duy trì được dáng vóc cao gầy như bây giờ đều là do thiên phú dị bẩm, muốn leo cây gì đó thì đúng là nằm mơ.

Đoạn Lệ rất tự giác không cười nhạo cậu, mặt không đổi sắc bước về phía trước.

Mượn lực nhảy lấy đà.

Kỳ Vô Quá chớp mắt một cái, thậm chí cậu còn thấy đại não mình chưa kịp hoạt động, Đoạn Lệ đã nhảy lên cành cây to khỏe nhất rồi.

Đoạn Lệ nửa ngồi nửa quỳ trên cành cây, đưa tay ra với Kỳ Vô Quá.

Kỳ Vô Quá ngửa đầu nhìn đối phương, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống mái tóc đen của Đoạn Lệ khiến nó như khoác lên một màn tơ mỏng màu vàng.

Trước tình cảnh này, Kỳ Vô Quá mở miệng phun ra một câu.

“Đoàn đại hiệp, anh luyện công hả?”

Lông mày Đoạn Lệ dường như hơi giật giật, cuối cùng lên tiếng: “Mau lên.”

Dưới sự giúp đỡ của Đoạn Lệ, rốt cuộc Kỳ Vô Quá cũng tìm lại được cảm giác khi còn là thiếu niên, nhanh nhẹn trèo lên cây, nhảy qua mép tường rồi nhảy xuống đất.

Cỏ dại trong vườn hoa mọc tốt như dự đoán, dù sao cũng bỏ hoang thời gian dài không được ai chăm sóc, cho dù có thiết kế tỉ mỉ đến mức nào đi chăng nữa cũng không chống lại được sự tập kích của cỏ dại.

Hai người đi một vòng quanh vườn hoa, phát hiện nơi này hơi khác với những nơi còn lại.

Xung quanh tường chắn vẫn giống như các khu vườn trong biệt thự khác, góc tường bị rêu xanh phủ kín, khiến người ta có cảm giác ẩm ướt trơn trượt.

Càng tới gần nhà, mặt gạch càng sạch sẽ.

Đương nhiên loại sạch sẽ này không chỉ không có rêu xanh, mà còn không có dấu vết bị úng nước.

Trong vườn hoa không tìm được manh mối gì, hai người liền đi thẳng vào nhà.

Trên cửa chính bị dán giấy niêm phong do cảnh sát địa phương phong tỏa. Dù sao đây cũng là nơi xảy ra thảm án diệt môn, căn nhà vốn to lớn lại xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên sẽ chẳng ai coi tiền như rác mà đâm đầu vào nó.

Không có chủ nhân, tờ giấy niêm phong cửa cứ vậy mà nguyên vẹn tới tận bây giờ.

Kỳ Vô Quá không ôm hi vọng gì mà đẩy cửa một cái, nói: “Loại biệt thự này chắc chắn là…”

Lời cậu còn chưa dứt, hai cánh cửa dày rộng lập tức không một tiếng động mở sang hai bên.

“…”

Thôi được rồi, đây không đơn thuần chỉ là trò chơi giải đố, mà còn có yếu tố thần quái nữa.

Theo cánh cửa cũ mòn đầy bụi mở ra, ánh mặt trời nhẹ nhàng phủ lên mặt đất, tro bụi bay tứ tán trên không trung, khiến căn nhà tĩnh mịch này có thêm chút sức sống.

“Nơi này rất sạch sẽ.” Đoạn Lệ lên tiếng.

Kỳ Vô Quá cũng cảm thấy, từ khi cậu vừa bước vào căn nhà này đã có điều gì đó không đúng.

Căn nhà rất giống với toàn bộ biệt thự trên đảo Giang Tâm, như Đoạn Lệ đã nói, nơi đây rất sạch sẽ, sạch sẽ đến bất thường.

Hai người đi thăm dò từng ngóc ngách trong biệt thự một lượt, phát hiện đúng như mình đoán, mỗi một phòng một góc đều vô cùng sạch sẽ, không có bất cứ thứ gì không nên tồn tại.

Cuối cùng, hai người cậu đến trước cửa phòng ngủ của chủ nhà.

“Nghe nói án tự thiêu năm ấy xảy ra ở đây.” Kỳ Vô Quá nói.

Trước cửa phòng ngủ chính dán giấy niêm phong, nhưng lạ ở chỗ, cửa phòng ngủ rất mới, cũng rất hoàn chỉnh, hoàn toàn không mang dáng vẻ của nơi đã từng xảy ra hỏa hoạn.

Đoạn Lệ đưa tay mở cửa.

Trong phòng rất bừa bộn, xung quanh đều là vết cháy khét, theo lý thuyết thì rất phù hợp với hiện trường hỏa hoạn.

Đoạn Lệ chỉ đứng ở cửa mà không tiến vào.

Kỳ Vô Quá thấy hắn khẽ nhíu mày nhìn xuống chân là biết ngay chuyện gì đang xảy ra. Đoạn Lệ bị mắc bệnh thích sạch sẽ, hắn đang chê trong phòng quá bẩn, không muốn để bị dơ gót giày.

Kỳ Vô Quá vỗ vỗ vai hắn, nói: “Chúng ta vào thôi.”

Đoạn Lệ không tránh ra, lắc đầu: “Không cần, phòng này đúng là rất sạch sẽ, không có gì cả.”

Hắn chỉ vào mấy thứ đồ gia dụng bị thiêu cháy lem nha lem nhem, nói: “Những thứ này không đơn giản chỉ là đặt cho vui, trận pháp này thật thú vị.”

“Hả?” Khi dính đến lĩnh vực huyền học, đầu óc Kỳ Vô Quá hoàn toàn đình công.

“Một người đột tử, đặc biệt là chết thảm vì tự thiêu, thường sẽ tích tụ oán khí mà thành quỷ. Đây là trận pháp tiêu trừ oán niệm, giúp người bị giam trong đó không bị biến thành lệ quỷ, sớm ngày đi đầu thai.”

Có lẽ thấy vẻ mặt của Kỳ Vô Quá quá mức tò mò, Đoạn Lệ khó có dịp nói một hơi thật dài giải thích cho cậu.

“Cho nên cao nhân thần bí kia ngoài chỉ điểm cho ông chủ này điều chỉnh bố cục vườn hoa biệt thự, còn chỉ đạo cho ông ta tự thiêu?” Kỳ Vô Quá sờ sờ cằm: “Rõ ràng đây là phạm pháp!”

“…”

Đoạn Lệ nhìn cậu một cái, xoay người rời đi: “Đi thư phòng xem thử.”

Thư phòng nằm sát cạnh phòng ngủ, bên trong được giữ gìn khá hoàn hảo, hoàn toàn không bị ngọn lửa trong phòng ngủ ảnh hưởng.

Thật ra ban nãy họ đã xem qua chỗ này nhưng vẫn chưa phát hiện được đầu mối gì. Lần này cũng không ngoại lệ, hai người gần như lật tung toàn bộ phòng lên cũng không phát hiện được gì khác.

Kỳ Vô Quá nói: “Quả nhiên không tìm được gì.”

Đoạn Lệ khẽ nhíu mày, nói: “Tôi luôn cảm thấy trong này có thứ bị bỏ sót.”

Kỳ Vô Quá nghe hắn nói vậy, đột nhiên nghĩ đến vài chuyện. Cậu bước ra khỏi thư phòng, mở phòng ngủ sát vách nhìn vào.

Đoạn Lệ đứng ở thư phòng, thấy Kỳ Vô Quá đi dọc theo vách tường, trong miệng còn đang lẩm bẩm.

“Sao thế?”

Kỳ Vô Quá ngẩng đầu, đôi mắt hơi phát sáng: “Quả nhiên không sai, không gian trong này không đúng.”

Cậu đi vào thư phòng, bước tới trước kệ sách, tỉ mỉ sờ hết từ trên xuống dưới, sau đó dùng sức đẩy.

Giá sách bị đẩy sang bên cạnh, để lộ ra một cánh cửa nằm khuất phía sau, quả nhiên ở đây có một căn phòng bí mật.

“Thế nào hả?” Kỳ Vô Quá rất đắc ý.

“Thật ít khi thấy cậu hào hứng như vậy.” Sự chú ý của Đoạn Lệ không giống cậu, trong giọng nói còn mang theo chút trêu chọc.

Kỳ Vô Quá nói: “Thế thì anh không biết rồi, đây mới là cảm giác vui vẻ khi phát hiện manh mối đột phá trò chơi.”

“…”

Đúng là Đoạn Lệ không hiểu người trước mắt có tâm tình như thế nào khi biến không gian quỷ vực thành trò chơi trên mạng.

Kỳ Vô Quá xoay người tiến vào gian phòng nhỏ, nóng lòng đi tìm đầu mối mới.

Gian phòng nhỏ này cũng là thư phòng.

Ở giữa đặt một chiếc bàn làm việc, có thêm mấy cái kệ sách, mỗi vách ngăn thành một ô, bên trên còn đặt hai tấm bản vẽ lớn.

Một trong số đó Kỳ Vô Quá đã từng thấy trong thư phòng ở nhà Phùng Chân, là bản đồ quy hoạch đô thị mới phiên bản đầu tiên.

Tấm bản vẽ này cực kỳ có quy tắc, mỗi lần nhìn vào đều cho người xem một cảm giác thoải mái.

Tấm còn lại Kỳ Vô Quá chưa từng thấy bao giờ, xem ra là lát cắt địa đồ khu vực mới.

Ông chủ thầu tự thiêu mà chết này, nghiên cứu bản đồ quy hoạch khu vực mới là có ý đồ gì đây.
Nhấn Mở Bình Luận