Ánh mắt Cận Thừa Diên dừng lại trên màn hình điện thoại.
Từ khi nào Cận Hàn lại quan tâm một người lái xe như vậy?
Đây có phải là người thừa kế hoàn mỹ, lạnh nhạt của nhà họ Cận - Cận Hàn không?
Cận Thừa Diên nhấc điện thoại trên bài, hỏi thư kí Trần về người con trai của lão Hàn.
Thư kí Trần nói ngắn gọn với Cận Thừa Diên về vụ việc. Nói thẳng ra, đó là một vụ bạo lực học đường bên ngoài trường học.
Cận Thừa Diên cầm chìa khoá xe, rời khỏi văn phòng.
.....
Bệnh viện Khang Bác, khoa hồi sức, lầu tám.
Tạ Tinh Tinh đi đến cửa phòng bệnh, một bóng dáng đàn ông trung niên hơi quá mập mạp mặc chiếc áo somi màu xám vừa vặn mở cửa phòng bệnh, chuẩn bị ra ngoài.
Hàn Vũ Phúc ngẩng đầu nhìn Tạ Tinh Tinh, mặt liền nhăn nhó, cau mày, ngữ khí không tốt "Cô tới làm gì? Tôi đã cùng cha mẹ cô nói chuyện, tôi không đồng ý hoà giải!"
Tạ Tinh Tinh hiểu Hàn Vũ Phúc nhất định hiểu lầm ý định của cô, cô cũng không để bụng, rốt cuộc việc Tạ Hoài An và Tạ Diệc Khiêm đã làm thật sự không thể chấp nhận được.
Một bên gây chuyện, một bên chỉ biết lấy tiền giải quyết vấn đề.
Hàn Vũ Phúc trong lòng tức giận cũng là điều thường tình.
"Chú Hàn, cháu không phải tới để thuyết phục chú hoà giải, nếu cháu thật sự bao che cho hành vi của em trai, cháu sẽ không đứng ra làm chứng, là chị gái của Tạ Diệc Khiêm, tuy rằng cháu không muốn thấy nó chịu cảnh lao ngục tai ương, nhưng phạm sai lầm thì nên chịu trừng phạt, điều này cháu rất rõ.
Cháu có thể hiểu được sự đau lòng của chú cho con trai mình, và cháu cũng nghĩ rằng những gì chú làm là điều mà một người cha tốt sẽ làm, nếu sau này chú cần sự giúp đỡ, chú có thể nói với cháu, coi như việc cháu bù đắp thay người em trai không hiểu chuyện."
Tạ Tinh Tinh mặt lạnh nhạt, ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại kiên định, rất có sức thuyết phục.
Sau khi nghe những lời nói của cô, đôi mắt của Hàn Vũ Phúc tràn ngập kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, một nhà cứng đầu, ngang ngược như thế lại nuôi dạy ra một cô gái nhỏ hiểu chuyện như vậy?
Hàn Vũ Phúc từng gặp Tạ Diệc Khiêm ở đồn cảnh sát, thằng nhóc kia ánh mắt thô bạo, miệng cứng rắn, khắp người đều tỏa ra sự bướng bỉnh, nổi loạn và hư hỏng.
Sáng hôm qua ông gặp Tạ Hoài An trong bệnh viện, ông ta như dùng lỗ mũi đánh giá mọi người, tính tình rất kém, một lòng chỉ muốn nhét tiền bịt miệng, một bộ dáng kiêu ngạo, khinh thường người khác, Hàn Vũ Phúc tức giận đến mức muốn đánh ông ta.
Đến tối lại nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ, lúc đầu còn dùng giọng điệu nhỏ nhẹ thuyết phục ông giải hoà, nhưng thấy ông không đồng ý, lập tức trở mặt, giọng nói lời lẽ cay nghiệt độc ác, sau đó muốn bao nhiêu xấu tính liền được bấy nhiêu, Hàn Vũ Phúc lập tức đuổi bà ta ra khỏi phòng bệnh.
Cuối cùng người phụ nữ kia trước kia ra cửa liền buông lời đe doạ "Vậy hẹn ông tại toà, trứng chọi đá, tôi khuyên ông nên đổi ý trước khi sự việc không thể cứu vãn."
Lời này ẩn ý cũng thật rõ ràng, Tạ gia có người chống lưng, đừng làm 'rổ tre múc nước', sau này ngay cả lợi ích hoà giải cũng mất.
Nhưng Hàn Vũ Phúc cũng không phải người hèn nhát sợ phiền phức.
Tạ Tinh Tinh hiểu rằng Hàn Vũ Phúc biết rất rõ đức hạnh một nhà của bọn họ, cho nên lúc đầu thái độ với cô mới căng thẳng như thế, cô khẽ cười, trong giọng nói mang theo vài phần ôn nhu.
"Chú Hàn, cháu tới là muốn thăm con trai của chú, nếu như chú cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy cháu, cháu cũng không nên bước vào, cháu chỉ gửi chút quà xong liền đi ngay."
"Chị, chị vào đi."
Giọng nói của một thiếu niên vọng ra từ trong phòng bệnh, thanh âm dễ nghe, lại có chút khàn khàn lười biếng.
Hàn Vũ Phúc phục hồi tinh thần, nhìn vào ánh mắt của cô lộ ra chút ẩn ý "Vậy cô vào đi, tôi đi mua đồ ăn sáng."
Tạ Tinh Tinh gật đầu, đi vào phòng bệnh, đem trái cây cùng hoa tươi đặt trên bàn cạnh giường, thiếu niên nằm trên giường đầu quấn băng gạc, tai phải và chân trái bó bột.
Thiếu niên lớn lên rất đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan rõ nét, trong mắt nhìn cô toàn là ý cười thanh thuần trong sáng, ngập tràn hơi thở thanh xuân.
Tạ Tinh Tinh ngồi ở ghế bên cạnh giường bệnh "Còn đau không?"
Hàn Hi Trạch cười "Không đau, dù sao chị xuất hiện cũng rất kịp thời, bằng không em hiện giờ cũng không thể có cơ hội cùng chị nói chuyện rồi."
Tạ Tinh Tinh vẻ mặt xin lỗi "Mong thứ lỗi, chị thay Tạ Diệc Khiêm xin lỗi em."
Trầm mặc một lát, Hàn Hi Trạch gật đầu "Được, em chấp nhận, chị cũng đừng buồn bã như vậy, rất xấu, sẽ ảnh hưởng tới việc em hồi phục."
Tạ Tinh Tinh:...
Được, cậu bị thương, cậu quyết định.
Tạ Tinh Tinh chỉ chỉ giỏ trái cây "Vậy em muốn ăn gì không?"
Tầm mắt của Hàn Hi Trạch dừng ở giỏ trái cây, nhìn một lát giọng điệu có chút lười nhác "Em muốn ăn chuối."
"Được, chị lấy cho em."Tạ Tinh Tinh đứng lên, xé lớp bọc trên giỏ trái cây, lấy ra một quả chuối.
Hàn Hi Trạch cong môi "Chị, Chị có tin vào tình yêu sét đánh không?"
Tạ Tinh Tinh ngừng một lát, ngước lên nhìn cậu, khoé môi cũng cong lên "Trẻ con thì nên chăm chỉ học tập, yêu đương là chuyện của người lớn. Làm bài tập xong chưa? Còn bài thi cuối kì?"
Hàn Hi Trạch cười có chút bấc đắc dĩ "Em đã mười tám tuổi, không phải trẻ con, chị đối xử với bệnh nhân như vậy có phải hơi tàn nhẫn không?"
Tạ Tinh Tinh:...
"Hiện tại ngay cả đi đến trường em cũng không thể, chương trình học đều chững lại, nếu không chị dạy kèm cho em, coi như bồi thường."
Tạ Tinh Tinh đưa quả chuối cho cậu, trong đầu suy nghĩ tới những lời nói đó cũng khá hợp lí, sau đó gật đầu "Cũng đúng, nhưng toán của chị không tốt lắm, môn văn cũng khá ổn, đối với các môn khoa học tự nhiên mà nói có lẽ chị không thể giúp được."
"Không sao, được môn nào hay môn đó."
"Nếu không chị thuê gia sư cho em?"
"KHÔNG."
"Tại sao?"
Hàn Hi Trạch nhướng mày nhìn cô, tự tin "Em sợ người khác sẽ chê cười, dù sao bị đánh đến mức nhập viện cũng rất mất mặt."
Lời cậu nói là vậy, nhưng giọng điệu của cậu, Tạ Tinh Tinh tại sao một chút cũng không cảm nhận được cậu cảm thấy mất mặt.
Nhưng tuổi của cậu có tự trọng rất mạnh, có thể hiểu được.
"Vậy tập sách của em ở đâu?"
"Ở trường, ngày mai bạn học sẽ mang cho em."
Tạ Tinh Tinh tối hôm qua vừa mới nộp hồ sơ, ước chừng khoảng hai ngày nữa sẽ nhận được thông báo phỏng vấn, hơn nữa cô còn phải đi làm "Nhưng chị không thể ngày nào cũng đến được, chị sẽ giúp em học kèm vào cuối tuần, em thấy có được không?"
Rốt cuộc cô cũng tới để bồi thường cho đối phương thay em trai, nhất định cũng phải có thái độ đền bù cho người ta.
Hàn Hi Trạch cười "Chị quyết định, chỉ cần không lời từ biệt cao chạy xa bay là được."
Lời này, Tạ Tinh Tinh cô là người như vậy sao?
[Bên ngoài phòng bệnh]
"Cận thiếu, sao cậu lại tới đây?" Hàn Vũ Phúc một tay xách theo đồ ăn mang từ nhà tới, đi đến cửa phòng bệnh đã nhìn thấy Cận Thừa Diên đang đi về phía mình.
Chiếc áo somi trắng tôn lên vóc dáng cao lớn, áo được bỏ trong quần gọn gàng, vai rộng eo thon, chiếc quần tây đen ôm trọn lấy hai chân dài.
Hào quang rực rỡ mang theo khí chất nội liễm, cho người ta một cảm giác xa lạ nhưng lại dễ gần vừa đủ.
Sắc mặt quạnh quẽ, ánh mắt lạnh lùng, có đôi chút chán đời nhạt nhẽo, đối với việc gì cũng không hứng thú, đáy mắt lại như ẩn chưa một tia sắc bén hung hãn.
Vừa nhìn đã thấy một thân phận thái tử gia của gia đình hào môn cao quý.
Cận Thừa Diên một tay cầm bó hoa tươi, một tay xách theo giỏ trái cây, Hàn Vũ Phúc nhìn thấy liền nhận lấy.
"Cận Hàn ra nước ngoài, anh ấy bảo tôi tới xem một chút."
- ------------------
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad meiancherry
12