Sau khi mua quà xong, Hoắc Kiệu nhìn xem thời gian rồi hỏi Chử Duyên: “Muốn ăn gì?”
Chử Duyên chớp mắt, “Ăn gì cũng được hả?”
Hoắc Kiệu hời hợt liếc cậu một cái, “Tất nhiên.”
Chử Duyên liền vui vẻ chọn một quán ăn Nhật, quả nhiên Hoắc Kiệu không có từ chối.
Cơm nước xong xuôi, hai người mang quà trở về nhà Hoắc Kiệu.
Chử Duyên lấy bài tập về nhà mà mình mang đến ra rồi thúc giục Hoắc Kiệu cùng học bài với cậu.
Tuy Hoắc Kiệu rất bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn đồng ý rồi.
Chử Duyên lặng lẽ nhìn dáng vẻ Hoắc Kiệu đang cầm bút làm bài ở đối diện bàn học.
Hoắc Kiệu hơi nhăn mày, ngẫu nhiên sẽ xoay bút, nhưng tốc độ làm bài cũng rất mau.
Chỉ là so với phần lớn người, đáp án của Hoắc Kiệu trông ngắn gọn hơn rất nhiều, hắn thường chỉ viết ra một ít bước mấu chốt thôi.
Cậu nghĩ thật ra Hoắc Kiệu là loại học sinh rất thông minh, thậm chí hắn không cần tự hỏi nhiều khi gặp một ít bài có tính logic, hắn chỉ cần xem sơ qua thôi là có thể nghĩ ra đáp án rồi.
Điều đó làm Chử Duyên cảm thấy rất hâm mộm
Chờ đến khi Hoắc Kiệu buông bút và xoay cổ, Chử Duyên liền lấy bài tập của hắn rồi cẩn thận xem xét đáp án của Hoắc Kiệu, sau đó chỉ ra một số chỗ hắn sẽ bị trừ điểm.
Lúc cậu giảng bài, trông vẻ mặt của Hoắc Kiệu có hơi lười biếng, ánh mắt thì dừng trên ngòi bút của Chử Duyên.
Chử Duyên cũng không biết rốt cuộc Hoắc Kiệu nghe lọt được bao nhiêu nữa.
Thật ra dựa theo thời gian Hoắc Kiệu mời cậu tới dạy phụ đạo, tính thêm cả mấy lần Chử Duyên và Hoắc Kiệu không phụ đạo được vì có chuyện bận, thì “công việc” này của Chử Duyên sẽ đến kỳ vào thứ hai tới.
Chử Duyên không biết sau đó Hoắc Kiệu có còn mời cậu tới để phụ đạo hay không, bởi vậy cậu muốn tận dụng thời gian trước khi kết thúc để dạy cho Hoắc Kiệu một ít kinh nghiệm giải đề của chính mình.
Nghe Chử Duyên giảng xong, Hoắc Kiệu liền nhận lại bài thi và cầm bút lên sửa lại lần nữa.
Chử Duyên bưng ly lên uống nước, tầm mắt không ý thức được mà dừng trên lông mi rất dài của Hoắc Kiệu.
“Dài thật đó.” Cậu nghĩ thầm.
“Nhìn tôi làm gì?” Hoắc Kiệu đang làm đề, cảm nhận được Chử Duyên đang chăm chú nhìn mà hắn cũng không thèm nâng mí mắt lên.
Có lẽ là bởi vì giọng điệu của hắn thản nhiên quá, Chử Duyên còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình nữa, thế là cậu không cẩn thận nói ra theo suy nghĩ trong lòng.
Cậu nói: “Cậu đẹp.”
Sau khi nói xong, Chử Duyên mới ý thức được chính mình đang nói cái gì.
Cậu hơi ngây người.
Chử Duyên khen Hoắc Kiệu rất nhiều lần, mỗi lần đều hào phóng và trong sáng.
Mà lời nói lúc này cũng không khác gì so với khi trước, nhưng Chử Duyên lại tự cảm thấy không giống như khi trước.
Thậm chí câu nói đó còn không đi qua đầu óc của cậu, chỉ là nói ra lời từ trong lòng theo bản năng thôi.
Nghe vậy, Hoắc Kiệu nhẹ nhàng cong môi.
Hắn viết lên bài một con số cuối cùng, là chữ viết tiêu sái mà Chử Duyên rất thích.
Rồi sau đó hắn giương mắt lên nhìn Chử Duyên.
Âm thanh của hắn mang theo chút không để ý gì, nhưng khi nói ra lại rất rõ ràng.
“Giúp tôi học phụ đạo đến lúc thi đại học đi, thầy Chử nhỏ.”
Chử Duyên kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn hắn.
Hoắc Kiệu không tránh né.
Hắn nhìn đôi mắt đen như nai con của Chử Duyên tràn ngập kinh ngạc, sau đó nó trở nên rất sáng.
Chử Duyên nở nụ cười.
Cậu trịnh trọng gật đầu, “Được!”
-
Tiệc sinh nhật của Tô Niệm Thanh được tổ chức ở một khách sạn rất có tiếng tăm.
Cậu ta bao trọn toàn bộ sảnh tiệc.
Thư mời lần trước Tô Niệm Thanh đưa cho cậu là mời cả cậu và Hoắc Kiệu, sau khi Chử Duyên đưa thư mời thì bọn họ đã được đi vào.
Hiển nhiên là sảnh tiệc đã được bố trí xong xuôi, rất có hơi thở của nghệ thuật.
Chùm hoa màu xanh trắng cùng màu của rượu sâm banh làm người ta như ở trong vườn hoa.
Đại sảnh đằng trước có một cái sân khấu rất đẹp, bên trên bày một cây dương cầm vừa thấy đã biết nó có giá trị rất xa xỉ.
Tuy Chử Duyên đã nghĩ đến chuyện tiệc sinh nhật của Tô Niệm Thanh sẽ rất hoa lệ, nhưng không nghĩ tới nó còn hoa lệ hơn tưởng tượng của cậu một chút.
Cậu không khỏi cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người mình.
Bởi vì trên thư mời không có ghi chú việc ăn mặc nên cậu mặc một bộ trang phục thường ngày mà cậu tự nhận là sẽ không khác người.
Nhưng nhìn người hầu cùng những người mặc tây trang, hoặc là các vị khách mặc lễ phục, Chử Duyên liền bắt đầu nghĩ xem có phải cậu ăn mặc không phù hợp hay không, nhưng cậu cũng không có bộ quần áo nào càng thích hợp đi dự tiệc hơn.
Hoắc Kiệu cũng mặc đồ thường.
Hắn nhìn thoáng qua Chử Duyên đang do dự không thôi phía trước, nhẹ nhàng “Chậc” một tiếng, “Cậu còn muốn vào không? Không vào thì chúng ta để lại quà rồi đi.”
Chử Duyên bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng ôm chặt hộp quà, “Tớ muốn vào, Tô Niệm Thanh đã mời chúng ta rồi.”
Hoắc Kiệu liền nói: “Vậy vào thôi, sợ cái gì.”
Nói xong, hắn liền kéo Chử Duyên đi vào trong.
Chử Duyên không kịp đề phòng, cậu đành phải theo sát Hoắc Kiệu.
Có người chú ý đến bọn họ, còn đi tới chào hỏi với Hoắc Kiệu nữa.
Thế nên Chử Duyên mới biết hoá ra có rất nhiều người trong sảnh tiệc đều là bạn học của Tô Niệm Thanh ở lớp nghệ thuật.
Sau khi biết bọn họ cùng trường, Chử Duyên cũng thả lỏng lại.
Cậu đi theo Hoắc Kiệu, tìm thấy được Tô Niệm Thanh đang bị một đám người vây quanh.
Tô Niệm Thanh mặc một bộ tây trang màu trắng, trông càng thêm tinh xảo và ưu nhã hơn so với bình thường.
Cậu ta nhìn thấy Chử Duyên cùng Hoắc Kiệu tới thì rất vui vẻ, cố ý dừng giao lưu với những người khác để qua nói chuyện cùng hai người.
Chử Duyên đưa quà cho Tô Niệm Thanh, rồi chúc cậu ta sinh nhật vui vẻ.
Trên hộp quà của cậu có nhãn hiệu của cửa hàng thú bông kia, Tô Niệm Thanh vừa thấy là đã sáng cả hai mắt.
Cậu ta nói với Chử Duyên: “Tôi rất thích, cảm ơn cậu!”
Chử Duyên nghe vậy cũng rất vui.
Hoắc Kiệu đưa cái iPad còn không thèm đóng gói, Tô Niệm Thanh vừa thấy đã biết đó là cái gì.
“Trông như không có thành ý gì hết ha.” Tô Niệm Thanh cười, cậu ta lắc cái hộp, “Nhưng mà cũng rất thực dụng, cảm ơn nha.”
Hoắc Kiệu nghe Tô Niệm Thanh nói lời cảm ơn thì không có chút phản ứng nào.
Chử Duyên không khỏi nhìn hắn, rồi lại nhìn Tô Niệm Thanh.
Cậu thật sự không thể hiểu được tình huống hiện tại giữa bọn họ là thế nào.
Cậu có hơi hoang mang mà nghĩ rốt cuộc Tô Niệm Thanh có bắt đầu theo đuổi Hoắc Kiệu chưa.
Tô Niệm Thanh chú ý đến ánh mắt nghi hoặc của Chử Duyên, cậu ta không cần đoán cũng biết Chử Duyên đang nghĩ cái gì.
Nếu không phải vì bận tâm đ ến hình tượng thì cậu ta thật sự rất muốn hung tợn trợn mắt xem thường.
Hoắc Kiệu còn chưa đồng ý lời mời thêm bạn tốt của cậu ta nữa, cậu ta còn theo đuổi cái quái gì!
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Tô Niệm Thanh vẫn duy trì nụ cười tươi, “Lát nữa tớ sẽ đánh đàn, các cậu phải nhớ đến nghe đó nha.”
Chưa nói được vài câu, Tô Niệm Thanh lại bị những người khác kêu đi.
Làm nhân vật chính của bữa tiệc, cậu ta rất bận rộn.
......!
Chử Duyên cùng Hoắc Kiệu tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống, có người hầu bưng nước đến cho bọn họ.
Trong lúc đó cũng có rất nhiều người nhận ra Hoắc Kiệu và đi tới chào hỏi Hoắc Kiệu, còn nói có người bạn muốn làm quen với Hoắc Kiệu, hỏi bọn cậu có thể đến ngồi với bọn họ ở bên kia không.
Hoắc Kiệu không cảm xúc xã giao, tất cả đều là không mặn không nhạt mà từ chối.
Nhiều lần rồi thì những người khác cũng không tới quấy rầy nữa.
Chử Duyên rất kinh ngạc.
Cậu cảm thấy mình lại hiểu biết Hoắc Kiệu hơn một tầng.
Bọn họ chờ không được bao lâu thì bỗng nhiên ánh đèn trong sảnh tối đi, sân khấu nhỏ ở phía trước bị che bởi một màn ánh sáng màu xanh lam nhạt rất ảo diệu, giống như trời sao, lại giống như đáy biển.
Tô Niệm Thanh bị chiếu sáng đi lên sân khấu.
Cậu ta ngồi ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay thon dài đặt lên trên phím, rồi một khúc nhạc dương cầm ưu nhã êm tai đã chảy ra từ đầu ngón tay của cậu ta.
Trong chốc lát, cả sảnh tiệc trở nên thực an tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc tuyệt đẹp phát ra từ kỹ thuật cao siêu của Tô Niệm Thanh.
Ánh sáng màu xanh lam nhạt bay lả tả trên sân khấu nhỏ, Tô Niệm Thanh mặc một bộ tây trang màu trắng được làm thủ công, trước sau đều có một luồng ánh sáng mềm mại đuổi theo cậu ta.
Cậu ta trông thật xinh đẹp, sườn mặt không có một chút tỳ vết, động tác đánh đàn vô cùng ưu nhã, làm mọi người đều được hưởng thụ một bữa tiệc đã tai đã mắt.
Một khúc đã xong, tiếng vỗ tay nhiệt liệt lập tức vang lên.
Chử Duyên dùng sức mà vỗ tay, vỗ đến mức lòng bàn tay cũng đã hơi đỏ.
Hoắc Kiệu cau mày nhìn cậu, “Cậu ồn quá.”
Chử Duyên chớp mắt, nhẹ nhàng “Ò” một tiếng, động tác vỗ tay dần chậm lại.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2.
Nốt Ruồi Son Nơi Đáy Mắt
3.
Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)
4.
Em Thấy Núi Xanh
=====================================
Tô Niệm Thanh đàn xong thì nói lời cảm ơn và đọc diễn văn, sau đó liền có người hầu đẩy bánh sinh nhật lên.
Đó là một cái bánh kem phủ đường rất lớn và thật xinh đẹp, nó cũng rất mộng ảo, đủ để xưng là một tác phẩm nghệ thuật.
Sau khi hát bài chúc mừng sinh nhật và Tô Niệm Thanh đã cầu nguyện xong, Chử Duyên nhìn thấy người hầu bắt đầu dùng dao cắt bánh kem cắt bánh chia phần, tác phẩm nghệ thuật tinh xảo ấy lập tức đã không còn hoàn chỉnh.
Cậu giật mình.
Người hầu để bánh đã cắt ra lên cái dĩa tinh xảo rồi đưa cho từng người một.
Trước khi đưa cho khách, bọn họ còn mang bao tay và giúp khách xé phần da bằng đường xuống.
Nhìn phần bánh kem trên cái dĩa đã không còn dáng vẻ khi nãy, bỗng nhiên Chử Duyên ý thức được rằng, chung quy cái này cũng không phải là bánh kem của cậu.
Vốn dĩ cậu chỉ nghĩ cọ chút bánh kem ở tiệc sinh nhật của Tô Niệm Thanh ăn, coi như là cũng xong sinh nhật của mình.
Nhưng lúc bánh kem bị cắt ra, cậu đột nhiên hiểu được, vẫn là không giống nhau.
Nếu câui có một cái bánh kem phủ đường đẹp như vậy thì hẳn là cậu sẽ bảo tồn nó như thể là cậu đã giấu đi, thẳng đến khi nó không thể bị bảo tồn được nữa.
Hồi trước cha mẹ sẽ không tổ chức bữa tiệc sinh nhật hoa lệ thế này cho cậu, nhưng người một nhà đoàn tụ bên nhau cũng rất vui vẻ.
Thứ cậu thích cũng không phải là bánh kem phủ đường, chỉ một cái bánh kem phổ thông thôi cũng đã đủ để cậu thoả mãn rồi......!
Ôm ấp tâm tình khó lòng giải thích, Chử Duyên nếm thử một miếng bánh kem.
Rất ngọt, nhưng có hơi cứng.
Trong bánh kem có rất nhiều quả hạch.
Cậu nghĩ, quả nhiên chính mình không thích bánh kem nhiều hạt*.
*QT để là “nặng nề du bánh kem”, tui không hiểu nên để đại vậy ạ.
Chử Duyên không muốn ăn tiếp miếng bánh kem này, nhưng cậu cũng không muốn lãng phí, thế nên vẫn gáng ăn hết dĩa bánh kem.
Hoắc Kiệu không có hứng thú với bánh kem.
Sau khi người hầu đưa cho hắn thì hắn liền để sang một bên, không định nếm thử miếng nào.
Nhìn thấy Chử Duyên rũ mắt ăn hết sạch cái dĩa bánh kem, Hoắc Kiệu còn tưởng rằng cậu rất thích ăn.
Hắn vừa định nói chuyện thì liền thấy Chử Duyên đứng lên, nhẹ giọng nói với hắn rằng cậu muốn đi lấy nước uống.
Chử Duyên đi đến bàn dài tự phục vụ.
Trên bàn dài đã được người hầu này đủ mọi loại đồ ăn vừa nhìn đã biết là rất ngon, nhưng Chử Duyên lại không có tâm tư để ăn.
Cậu chỉ cầm lấy một ly nước chanh cùng một dĩa trái cây đã gọt sẵn, rồi an tĩnh về lại chỗ ngồi của mình.
Hoắc Kiệu cảm thấy Chử Duyên có hơi không đúng lắm.
Hắn còn tưởng rằng Chử Duyên sẽ vui vẻ mà lấy rất nhiều thức ăn trở về cơ.
Hắn hơi nhíu mày.
Chử Duyên chậm rãi ăn hết dĩa trái cây.
Thấy Hoắc Kiệu nhìn chằm chằm, cậu nh ỏ giọng giải thích, “Bánh kem ngọt quá.”
Hoắc Kiệu liền nhíu mày, “Vậy mà cậu còn ăn.”
Chử Duyên rũ mắt, dùng âm thanh rất nhỏ mà nói, “Nhưng mà tớ muốn ăn bánh kem.”
Hoắc Kiệu không nghe rõ cậu nói cái gì, bởi vì lúc này cha mẹ của Tô Niệm Thanh đã tới.
Cha mẹ của Tô Niệm Thanh đều là những người làm nghệ thuật có danh tiếng.
Bọn họ đến làm cho mọi người đều rất kích động, có không ít người trong lớp nghệ thuật đều muốn nghe cha mẹ của Tô Niệm Thanh truyền thụ kinh nghiệm.
Vì thế cha mẹ của Tô Niệm Thanh đứng ở trên sân khấu nhỏ, liếc nhìn nhau rồi bắt đầu nói chuyện.
Ngay từ đầu bọn họ đều nói về Tô Niệm Thanh.
Phận làm cha mẹ, bọn họ chân thành chúc mừng sinh nhật của Tô Niệm Thanh, cũng nói rất nhiều mong đợi đối với cậu ta.
Nhìn thấy một nhà của Tô Niệm Thanh hoà thuận với nhau, bỗng nhiên Chử Duyên cảm thấy rốt cuộc cậu khó có thể ngồi ở đây tiếp được.
Phải làm sao mới tốt bây giờ.
Cậu nhìn thấy cha mẹ của Tô Niệm Thanh là sẽ nhớ ngay đến cha mẹ của mình, các loại tình cảm tiện đà nảy sinh theo làm cho Chử Duyên cảm thấy đôi mắt đã lên men.
Cậu thật sự, rất nhớ cha mẹ của mình.
Trước giờ cậu chưa từng cảm thấy, hoá ra hoài niệm là chuyện khiến người ta khó chịu như thế.
Chử Duyên không có cách nào, cậu rất sợ chính mình khống chế cảm xúc không được.
Bởi vậy cậu dùng âm thanh rất nhỏ mà nói với Hoắc Kiệu: “Tớ muốn đi về trước.”
Hoắc Kiệu thấy Chử Duyên cúi đầu, lại nghe thấy Chử Duyên nói muốn về trước.
Bản năng của hắn cảm thấy đây không phải là biểu hiện bình thường của Chử Duyên.
Hắn nhíu mày hỏi: “Cậu sao vậy?”
Chử Duyên lắc đầu.
Thấy không hỏi được, Hoắc Kiệu cũng có hơi bực bội, nhưng hắn không hỏi lại nữa, mà là nói thẳng: “Cùng đi đi.”
Hai người nhân lúc cha mẹ của Tô Niệm Thanh bắt đầu truyền thụ sự lý giải đối với nghệ thuật mà tìm được Tô Niệm Thanh, đưa ra yêu cầu muốn về sớm một chút.
Tô Niệm Thanh thực giật mình, nhưng vẫn đồng ý, rồi dẫn bọn họ đến cửa sảnh tiệc.
Nhìn bóng lưng hai người sóng vai rời đi, Tô Niệm Thanh nhẹ cắn môi.
......!
Sau khi ra khách sạn, cảm xúc của Chử Duyên vẫn còn rất suy sút.
Thấy Chử Duyên vẫn luôn cúi đầu đi lên phía trước, Hoắc Kiệu mhius mày.
Hắn cũng không nói rõ được tâm tình của mình lúc này.
Thậm chí hắn còn không nghĩ cái gì hết, mà hành động đã vượt qua lý trí một bước, níu Chử Duyên lại.
Chử Duyên bị bắt phải dừng lại, nhưng cậu vẫn cúi đầu.
Hoắc Kiệu hơi bực bội mà “Chậc” một tiếng, cưỡng ép Chử Duyên ngẩng đầu lên, rồi sau đó hắn thấy được hai mắt của Chử Duyên đã đỏ lên, đôi mắt như nai con bình thường rất sáng ngợi lại như bị che bởi một tầng hơi nước.
Hoắc Kiệu giật mình, càng nhăn mày lại hơn.
“Làm sao vậy?” Hắn không cho Chử Duyên cúi đầu, chỉ là cố chấp hỏi, “Ai chọc cậu không vui?”
“Không có.” Chử Duyên hít mũi.
Cậu không biết nên giải thích cảm xúc xuất hiện thình lình của mình, nhưng sự quan tâm đ ến từ Hoắc Kiệu lại khiến cậu cảm thấy càng đau khổ hơn.
Thật sự rất đau khổ, thế nên Chử Duyên tiết lộ tâm tư của mình một chút.
Cậu dùng âm thanh rất nhỏ, như tự sa ngã mà nói: “Tớ cũng muốn ăn sinh nhật.”
Sau khi nói xong, Chử Duyên nghĩ chắc chắn Hoắc Kiệu sẽ cảm thấy cậu thật kỳ lạ.
Thấy người khác ăn sinh nhật liền muốn ăn sinh nhật của mình, đây là cái đạo lý gì chứ.
Cậu rất đau khổ mà định tiếp nhận sự cười nhạo đến từ Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu lại cau mày, nhìn cậu thật lâu.
Rồi sau đó hắn nhẹ nhàng chậc một tiếng, “Không phải chỉ là ăn sinh nhật thôi sao? Còn cần đến cái biểu cảm này à?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi tới rồi! ( quỳ
Đôi lời từ editor:
Thương bé.