Nghe bác Viên nói xong, tay Chử Duyên run lên một chút.
Cậu mở to mắt nhìn chậu hoa trong lòng ngực, trái tim nảy lên bình bịch.
“Không thể nào, chắc chắn không thể nào đâu.”
Chử Duyên tự an ủi mình theo bản năng, dùng đồ cổ hơn bảy trăm vạn để trồng hoa thì quá khoa trương rồi.
Tưởng tượng như vậy, cậu liền bình tĩnh hơn nhiều rồi.
Nhưng lúc ngồi trên xe bác Khuất đi đến nhà mới, Chử Duyên vẫn cố gắng cẩn thận mà ôm chặt chậu hoa.
Nhìn phản ứng của bác Viên, dù không phải là hàng thật thì cũng là hàng nhái xuất sắc.
Hơn nữa đây là đồ Hoắc Kiệu đưa cho cậu, Chử Duyên cảm thấy chậu hoa sơn trà này càng trở nên quý giá hơn trong lòng của cậu.
...!
Chử Duyên bận rộn một ngày, cùng Vương Mai và Khuất Hướng Dân tiễn khách đến uống rượu mừng xong thì mới được nhẹ nhõm.
Ba người nhìn nhau, đều nở nụ cười.
Vương Mai dùng một tay kéo Khuất Hướng Dân, một tay kéo nắm lấy Chử Duyên, cảm khái nói, “Từ giờ về sau, chúng ta chính là người một nhà.”
Hôm nay bà mặc váy đỏ, trang điểm nhẹ, trên búi tóc còn có một đoá hoa hồng nhung, trông rất xinh đẹp.
Chử Duyên nhìn bọn họ, thiệt tình nói: “Chúc mừng mẹ và bác Khuất, chúc hai người tân hôn vui vẻ.”
Khuất Hướng Dân gãi đầu.
Ông ấy không biết nói sao, chỉ chân thành mà bảo đảm: “Bác chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho hai người.”
Vương Mai nhịn không được mà nở nụ cười.
Vào mua thu trông trời có vẻ rất cao, mây trắng trống trải, khiến tâm tình của con người ta cũng trở nên rất tốt.
Nhà hàng bọn họ chọn cách nhà của bác Khuất không xa, hơn nữa Khuất Hướng Dân và Vương Mai đều uống rượu nên bọn họ liền đi về nhà mới.
Nhà mới ở đường Vĩnh Mậu tốt hơn nhiều so với phố Tiểu Bàng.
Nhà nằm ở một khu chung cư độc lập, cũng có thang máy.
Sau khi về đến nhà, Chử Duyên liền vào phòng mình, bắt đầu dọn dẹp lại đồ đạc được chuyển đến đây hôm nay.
Phòng ngủ mới của cậu lớn hơn một tí so với phòng ngủ khi trước, giường mới cũng êm hơn giường cũ rất nhiều.
Chử Duyên phủ khăn trải giường lên rồi thay mới vỏ chăn và bao gối, rồi lại đặt con gấu Đại Bạch lên vị trí cạnh gối nằm lần nữa.
Bàn học và tủ quần áo trong phòng đều được chuyển từ phố Tiểu Bàng sang đây.
Chử Duyên dựa theo thói quen của mình mà bày biện quần áo cùng sách vở.
Đến khi cậu định đem chậu hoa sơn trà đặt lên kệ sách bên trái bàn học, lời nói của bác Viên hồi sáng lại phảng phất như vang lên bên tai cậu.
Chử Duyên do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra tìm tin tức tương quan.
...!
Chử Duyên bấm vào một trang web đấu giá nổi tiếng toàn cầu dựa theo kết quả tìm tòi được, rồi tìm được tin tức đấu giá hồi hai năm trước mà bác Viên đã nói trong văn chương lịch sử.
Trên trang web ngoại trừ công bố giá cả thành giao thì còn có một tấm ảnh chụp lưu niệm.
Chử Duyên mở to hai mắt nhìn xem ảnh chụp hiện lên trên trang web, phát hiện cái chậu hoa được bán đấu giá kia thật sự rất giống với chậu hoa sơn trà mà Hoắc Kiệu đưa cho cậu...!
Cậu lại đếm lại số trong giá thành giao khoa trương kia, rồi sau đó cậu mang tâm tình phức tạp mà phát hiện dù chỉ là số lẻ của nó thì cũng có thể mua được vài cái cửa hàng mà Vương Mai thuê bây giờ.
Chử Duyên: “...”
Cậu cảm thấy nóng vội.
Chử Duyên nhịn không được mà gửi tin nhắn cho Hoắc Kiệu.
“Hoắc Kiệu, chậu hoa sơn trà cậu đưa tớ có phải là đồ cổ không vậy!”
Cậu chụp ảnh màn hình tin tức mà cậu tra được cho Chử Duyên.
“Cậu nhìn nè, có phải cái chậu hoa này giống như đúc chậu hoa cậu đưa cho tớ không!”
-
Hoắc Kiệu đang chơi game cùng bọn Trần Tinh Dã.
Nhận được tin nhắn của Chử Duyên, hắn nhướng mày.
Thật ra căn bản là hắn không có chú ý gì tới cái chậu hoa kia, thậm chí cái chậu đó trông như thế nào hắn cũng không biết.
Nhìn thấy tin nhắn của Chử Duyên, hắn chợt nhớ ra lúc ông ngoại bà ngoại còn trên đời thì rất thích sưu tầm đồ cổ, hình như Mạnh Linh cũng thừa kế sự yêu thích này.
Nếu là Mạnh Linh thì dùng đồ cổ để trồng hoa cũng không phải là không có khả năng.
Hắn rũ mắt, lướt trên thông tin liên lạc rồi tìm được số điện thoại của trợ lý của Mạnh Linh.
Nói ra cũng thật buồn cười, Hoắc Kiệu không có số điện thoại của Mạnh Linh, Mạnh Linh cũng chưa từng chủ động tìm đến hắn.
Bình thường hai người chỉ gặp nhau vào ngày lễ ngày Tết, hoặc là ngày sinh nhật của hắn thôi.
Trợ lý của Mạnh Linh giống như người máy được thiết lập một trình tự nhất định vậy, đúng giờ hỏi thăm hắn và đưa tới các loại quà tặng dưới danh nghĩa của Mạnh Linh.
Bọn họ là mẹ con, nhưng lại giống như là người dưng.
Hoắc Kiệu không có biểu cảm gì mà gõ bàn phím vài cái, chia sẻ hình ảnh Chử Duyên gửi cho hắn qua cho trợ lý của Mạnh Linh.
“Cái này là mấy người mua à?”
Trợ lý của Mạnh Linh trả lời lại rất mau.
“Đúng vậy thưa cậu Hoắc.”
“Cậu còn thích nó với hoa sơn trà mà ngài Mạnh tặng cho cậu sao?”
Hoắc Kiệu xem như không thấy tin nhắn sau của trợ lý, hắn gửi cho Chử Duyên hai chữ ngắn gọn.
[ H: Là giả ]
...!
Chử Duyên nhận được tin nhắn của Hoắc Kiệu thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cậu nghĩ Hoắc Kiệu sẽ không lừa cậu.
Nhưng mà dù nó là giả thì cậu cũng sẽ quý trọng nó thôi, bản thân chậu hoa sơn trà này đã là một món quà mà cậu rất thích rồi.
Cậu cong môi cười, tâm tình thả lỏng ra, liên tục gửi thật nhiều tin nhắn cho Hoắc Kiệu.
[ Duyên: Ò! ]
[ Duyên: Vậy thì tốt rồi, hồi nãy tớ sợ muốn chết ]
[ Duyên: Bây giờ càng nhìn càng thấy nó đẹp, hoá ra là nhái theo món đồ cổ trận quý như vậy ha ]
[ Duyên: Sau này tớ phải cẩn thận để không làm nó bị trầy xước mới được! ]
[ Duyên: Nếu không thì có lỗi với chậu hoa xinh đẹp như vậy lắm ]
...!
Hoắc Kiệu trả lời tin nhắn của Chử Duyên xong là ném điện thoại qua một bên ngay, tiếp tục chơi game tiếp.
Không nghĩ tới Chử Duyên liên tục gửi tin nhắn cho hắn, dẫn tới điện thoại cứ rung lên.
“Ai vậy?” Trần Tinh Dã tò mò nghiêng đầu muốn nhìn lén.
“Mày chơi đi.” Hoắc Kiệu liến nhìn hắn ta một cái.
Hắn cầm điện thoại lên xem, liền thấy được tin nhắn Chử Duyên liên tục gửi qua.
Nhìn Chử Duyên giống như nói không ngớt như vậy, Hoắc Kiệu có thể hình dung ra được dáng vẻ trịnh trọng của Chử Duyên.
Hắn khẽ tặc lưỡi một cái, bấm vào chữ rồi gửi qua.
...!
Chử Duyên đợi một lúc mới thấy tin nhắn trả lời của Hoắc Kiệu.
[ H: Cho cậu thì là của cậu ]
Chử Duyên nhìn hàng chữ này, chớp mắt.
Cậu biết ý của Hoắc Kiệu là kêu cậu cứ tùy ý, nhưng khoé miệng cậu vẫn nhịn không được mà nhếch lên vì những lời này.
Cậu chuyển động ngón tay, trả lời Hoắc Kiệu.
[ Duyên: Bởi vì là cậu cho tớ nên tớ mới muốn càng quý trọng nó hơn đó.
]
[ Duyên: Gấu con vui vẻ.jpg ]
-
Sau khi Vương Mai kết hôn, kỳ kiểm tra cuối tháng cũng đến theo sau.
Đề lần kiểm tra này không quá khó, Chử Duyên tự đánh giá là hẳn là thành tích của cậu sẽ không khác mấy với lần kiểm tra cuối kỳ trước.
Sau khi kết thúc môn kiểm tra cuối cùng, Chử Duyên dọn dẹp cặp sách rồi ra khỏi phòng thi, vừa ngẩng đầu lên là cậu đã thấy bóng hình của Hoắc Kiệu rồi.
Bởi vì mỗi lần kiểm tra Hoắc Kiệu đều có tiến bộ rất lớn nên vào lần kiểm tra cuối tháng này, phòng thi của bọn họ cách nhau rất gần, chỉ cách một phòng học thôi.
Hoắc Kiệu vừa cao vừa gầy, đang quải lệch cặp sách chờ ở bên cạnh lan can ngoài hành lang.
Biểu cảm trên mặt hắn trông rất lạnh nhạt, nhưng lại rất hấp dẫn ánh mắt của người nhìn, người đi ngang qua đều sẽ lặng lẽ nhìn hắn một lần.
Chử Duyên thấy hắn thì ánh mắt lập tức sáng lên.
Cậu vội vàng chạy đến chỗ Hoắc Kiệu.
“Hoắc Kiệu! Cậu đang chờ tớ sao?”
“Chứ còn sao nữa?” Hoắc Kiệu nói.
Hắn thấy Chử Duyên chạy tới thì liền duỗi tay ra đỡ cậu một chút, để cho Chử Duyên không đụng vào lan can.
“Sẽ không đụng đâu!” Chử Duyên nói.
Cậu đến bên cạnh Hoắc Kiệu, “Hoắc Kiệu, cậu nộp bài thi sớm thật đó.”
“Tiếng Anh có khó đâu.” Hoắc Kiệu hời hợt nói.
Hắn làm kiểm tra không có hay kiểm lại bài giống như Chử Duyên, thấy ổn rồi thì sẽ nộp bài luôn.
“Cũng đúng,” Chử Duyên liền nhìn hắn bằng đôi mắt sáng quắc: “Cậu giỏi tiếng Anh nhất mà!”
Hoắc Kiệu: “...”
Hắn liếc nhìn Chử Duyên một cái, khẽ nhíu mày, “Sao cứ khen tôi hoài vậy?”
Chử Duyên cười, “Bởi vì tớ cảm thấy lần này cậu làm bài rất tốt đó.”
Hoắc Kiệu “Chậc” một tiếng.
Hai người đi theo đám người cùng nhau trở về phòng học lớp 12-5.
Bởi vì vừa kiểm tra xong nên trong phòng rất ồn ào.
Tần Mạc, Lục Khải Thanh và Tiêu Trình Trình đang tụ lại một chỗ nói chuyện, thấy Chử Duyên cùng Hoắc Kiệu trở về liền vẫy tay với bọn họ.
“Sao?” Hoắc Kiệu hời hợt ngước mắt lên nhìn.
“Tụi này đang bàn chuyện đi chơi ngày Quốc Khánh* này.” Lục Khải Thanh.
*Quốc Khánh bên Trung Quốc là ngày 1/10.
Hắn hỏi hai người: “Đi tới hồ Tây Đình được không?”
Sau khi kết thúc kỳ kiểm tra cuối tháng này là đến kỳ nghỉ Quốc Khánh.
Đây cũng là ngày nghỉ dài hạn cuối cùng của bọn họ trong cuộc sống ở cấp ba, bởi vậy mấy người Tần Mạc cân nhắc muốn đi chơi cho đã một chuyến.
Hoắc Kiệu nhíu mày, “Quốc Khánh tới hồ Tây Đình, không chê nhiều người à?”
“Anh Hoắc cứ yên tâm đi ha.”
Tần Mạc nói: “Công ti cha tao phát phiếu rồi, loại vé tham quan hồ trước hồ sau được luôn ấy.
Dù hồ trước có đông thì chắc chắn hồ sau sẽ không đông đâu, bây giờ đã không còn mua được phiếu tham quan hồ sau rồi.”
“Đúng đúng, chúng ta còn có thể ngồi thuyền nữa.”
Tiêu Trình Trình hưng phấn mà nói, “Đến lúc đó nếu người bên hồ trước nhiều thì chúng ta chèo thuyền ra hồ sau chơi, tớ chưa được đi chơi ở đó bao giờ.”
Hồ Tây Đình là một địa danh vô cùng nổi tiếng ở Giang Châu, chia ra hồ trước và hồ sau.
Du khách bình thường đều sẽ đi chơi ở hồ trước.
Hồ sau thì có nhiều lâm viên tư gia, hoặc là nơi chiêu đãi khách quý, bởi vậy nên thời gian mở ra cho tham quan có hạn chế.
Chử Duyên chớp mắt.
Từ lúc xuyên qua tới giờ cậu không có đi chơi lần nào, chỉ biết Giang Châu có hai cái đỉnh.
Một trong số đó là hồ Tây Đình, một cái khác là khu phong cảnh tự nhiên Đông Sơn nằm trong khu Đông Sơn ở Giang Châu.
Bây giờ nghe Tần Mạc và Tiêu Trình Trình nói như vậy, Chử Duyên không khỏi động tâm một chút.
Cậu hỏi Hoắc Kiệu: “Hoắc Kiệu, cậu muốn đi không?”
Hoắc Kiệu nhìn cậu, “Cậu muốn đi?”
Chử Duyên gật đầu.
Vốn dĩ Hoắc Kiệu không có hứng thú đối với việc đi chơi.
Nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của Chử Duyên, hắn cảm thấy cũng không phải là không đi được.
Bởi vậy hắn nói, “Vậy đi.”
Chử Duyên lập tức sáng mắt lên, vui vẻ nói: “Vậy tớ cũng đi.”
Tần Mạc liếc nhìn hai người một cái, lẩm bẩm nói: “Hai thằng này sao mà giống như hình với bóng quá vậy.”
Hắn búng tay một cái: “Vậy quyết định vậy đi ha.”
-
Bởi vì sợ trên đường về sẽ kẹt xe nên bọn họ đã quyết định đi tàu điện ngầm đến hồ Tây Đình.
Đến ngày hẹn đi chơi, bọn họ đã hẹn gặp nhau tại cửa trạm tàu điện ngầm gần trường Trung học số 7.
Hôm đó người tới ngoại trừ năm người trong “Hội Bạn Tốt Ở Hàng Sau” ra thì còn có Lâm Thiên Miên và bạn của cô ấy, Đoạn Giai Lâm.
Đoạn Giai Lâm cũng là học sinh trong lớp 12-5, để tóc ngắn suông mượt, là một nữ sinh rất hoạt bát.
Ngày nghỉ ở trạm tàu điện ngầm náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều, thanng máy đều xếp thành hàng dài.
Lúc bọn họ chờ tàu điện ngầm mở ra, thoáng liếc nhìn bên trong thì thấy bên trong có rất nhiều người.
“Trời má, nhiều người vậy.” Tần Mạc nhịn không được mà líu lưỡi.
“Bình thường thôi.” Lục Khải Thanh nói.
Cũng may lúc cửa tàu điện ngầm mở ra thì có không ít người đi xuống rồi.
Lục Khải Thanh vội vàng dặn dò mọi người: “Nhớ đi sát nhau nha, đừng để bị chen rồi lạc.”
“Yên tâm yên tâm, đi sát mà.” Lâm Thiên Miên kéo Đoạn Giai Lâm theo sát sau hắn.
Bọn họ đi theo dòng người chen vào tàu điện ngầm.
Tiêu Trình Trình gian nan thở ra một hơi, “Tớ có cảm giác như tớ bị chen cho xẹp lép lại rồi!”
Chử Duyên thấy cậu chàng khó chịu thì vội vàng nói: “Trình Trình, cậu sang bên tớ một chút này.”
Cậu xích qua bên cạnh Hoắc Kiệu một chút, chừa cho Tiêu Trình Trình chút chỗ.
Tiêu Trình Trình cảm kích nói: “Hu hu hu, Chử Duyên à cậu tốt thật đó.”
Hoắc Kiệu buồn cười mà nhìn Chử Duyên, “Không muốn Tiêu Trình Trình bị chen nên qua đây chen với tôi à?”
“Chen chỗ cậu hả?”
Chử Duyên chớp mắt.
Hoắc Kiệu đứng bên cạnh phần cửa sắt, Chử Duyên còn tưởng rằng bên chỗ của hắn không quá chen chúc chứ.
Cậu vội vàng nói: “Vậy tớ xích qua kia chút.”
Cậu vừa muốn di chuyển thì đã bị Hoắc Kiệu bắt lấy.
Hắn tặc lưỡi một cái.
“Không cần,” Hoắc Kiệu nói, “Cậu vào bên trong đi.”
Chử Duyên “Ò” một tiếng, chui vào trong qua đường mà Hoắc Kiệu đã nhường ra cho.
Cứ như vậy, Chử Duyên đứng dựa lưng vào vách tường bên cạnh cửa tàu điện ngầm.
Hoắc Kiệu dùng một tay nắm lấy cây cột của chỗ ngồi bên cạnh, thoạt nhìn trông như là bao phủ cả người Chử Duyên.
“Như vậy thì không cần chen.” Hắn cười một tiếng.
Chử Duyên chớp mắt, đột nhiên phát hiện nếu vậy thì khoảng cách giữa cậu và Hoắc Kiệu liền trở nên rất gần.
Lần trước trên xe buýt cậu và Hoắc Kiệu cũng đứng rất gần nhau, nhưng cảm giác lúc đó và bây giờ không giống nhau.
Trên xe buýt còn đông hơn bây giờ nữa, hơn nữa lúc đó cũng không thoải mái bằng, lúc mở cửa cậu luôn lo là Hoắc Kiệu sẽ bị cửa đụng vào.
Nhưng tàu điện ngầm bây giờ không có đông như vậy, bởi vì thay đổi vị trí nên tư thế của bọn họ bây giờ lại càng thêm thân mật.
Hoắc Kiệu ngăn cách Chử Duyên khỏi đám người chen chúc.
Cậu vừa ngẩng đầu lên là có thể thấy ngay gương mặt rất đẹp của Hoắc Kiệu.
Rõ ràng là đang ở trên tàu điện ngầm, nhưng Chử Duyên lại cảm thấy một góc này chỉ có cậu và Hoắc Kiệu thôi.
Cậu hơi ngẩn ra, trái tim lại bắt đầu không nghe lời mà tăng tốc độ, kéo theo nhiệt độ trên mặt cũng nóng lên.
Chử Duyên cảm thấy gần đây cậu luôn trở nên kỳ lạ khi đối mặt với Hoắc Kiệu.
Nghĩ như vậy, cậu nhịn không được mà trợn to mắt nhìn Hoắc Kiệu thử.
Hoắc Kiệu chú ý tới tầm mắt của cậu, hắn rũ mắt nhìn cậu, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Chử Duyên lắc đầu, lại nhìn Hoắc Kiệu tiếp.
Hoắc Kiệu hơi nhíu mày, bỗng nhiên lại nhẹ nhàng giơ tay ra che đôi mắt của Chử Duyên lại.
Chử Duyên không phòng bị tí nào nên đã bị Hoắc Kiệu che mắt lại.
Cậu nhịn không được mà chớp mắt.
Hoắc Kiệu cảm giác được lông mi của Chử Duyên đang động đậy trong lòng bàn tay của hắn.
Tầm mắt của hắn dừng trên sống mũi cao thẳng, vành tai đỏ chót, cùng với đôi môi trông thật mềm mại của Chử Duyên.
Hắn tặc lưỡi một tiếng, lại buông tay ra.
.