Sau khi sắp xếp cho mọi người xong, Mạnh Linh liền cười rồi kêu bọn họ cứ tự nhiên, sau đó thì rời đi ngay.
Nhìn bà rời đi dứt khoát như vậy, Chử Duyên giật mình, nhịn không được mà nhìn sang Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu lại rất bình tĩnh.
Biểu cảm ngoài ý muốn lúc ở trước cửa ban đầu cùng với thái độ lạnh như băng khi nhìn thấy Mạnh Linh đã biến mất, Hoắc Kiệu lại trở về trạng thái không mặn không nhạt như thường.
Giống như là...!Hắn đã sớm biết được rằng Mạnh Linh sẽ rời đi ngay vậy.
Chử Duyên chưa từng thấy qua hình thức sống chung của mẹ con nào giống như vậy.
Trong chốc lát, cậu cũng không biết nên làm thế nào mới đúng.
Hoắc Kiệu nhận ra tầm nhìn của Chử Duyên, hắn cũng quay sang nhìn cậu.
Chử Duyên hơi cau mày, giống như là đang đối mặt với vấn đề nào đó vô cùng khó khăn, khiến cậu cảm thấy hoang mang khôn cùng.
Hoắc Kiệu nhìn thấy Chử Duyên nhấp môi, rồi sau đó bàn tay vốn đang được Chử Duyên nắm lấy bỗng được vuốt v e thật nhẹ nhàng.
—— Hình như là Chử Duyên muốn an ủi hắn nên mới nhẹ nhàng vuốt v e mu bàn tay của hắn như vậy.
Tay của con trai cũng không mềm mại gì, khi vuốt v e lại nhẹ như lông vũ, nhưng tình nghĩa trong đó lại nặng như sơn.
Nhìn dáng vẻ trịnh trọng của Chử Duyên, Hoắc Kiệu nhịn không được mà hơi cong môi lên cười.
Ngay sau đó, Chử Duyên cảm giác được bàn tay mình đang đặt trên mu bàn tay của Hoắc Kiệu bỗng bị lật lại.
—— Hoắc Kiệu nắm tay cậu ngược lại.
Những ngón tay thon dài với gân khớp cân xứng của Hoắc Kiệu nắm lấy tay cậu dễ như trở bàn tay.
Hồi nãy Chử Duyên chủ động nắm tay Hoắc Kiệu thì không cảm thấy gì, nhưng bây giờ bị Hoắc Kiệu nắm tay, thậm chí ngón tay có khớp xương rõ ràng của Hoắc Kiệu còn chọc chọc vào lòng bàn tay cậu, Chử Duyên lập tức cảm thấy những nơi bị Hoắc Kiệu chạm vào bắt đầu nóng lên như bị thiêu đốt, trái tim theo đó cũng dâng lên sự rung động khôn cùng.
Cậu còn chưa thể lí giải được loại cảm giác kỳ lạ này thì vành tai đã đỏ lên trước rồi.
Hoắc Kiệu thấy cậu đỏ tai thì khẽ nhướng mày, rồi sau đó hắn buông tay Chử Duyên ra.
Mạnh Linh vừa đi thì không khí trong phòng trà đã lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nói thì cũng là lạ, Mạnh Linh cũng không phải là người phô trương khí thế gì, nhưng khí chất lạnh lùng tỏa ra từ bà lại khiến cho người khác không tự chủ được mà cẩn trọng hơn khi ở trước mặt bà, e sợ rằng sẽ khiến bà không vui.
Bọn Lục Khải Thanh nãy giờ cố gắng không nói lời nào thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ cũng không biết rõ chuyện trong nhà Hoắc Kiệu.
Ban đầu họ chỉ cảm thấy Hoắc Kiệu với mẹ của hắn thật xa cách, nhưng mẹ của Hoắc Kiệu lại cố ý mời bọn họ đến nơi sang trọng như vậy để uống trà, trông cũng không giống như là có quan hệ không tốt với Hoắc Kiệu.
Hơn nữa trạng thái của Hoắc Kiệu bây giờ cũng là trạng thái bình thường mà mọi người quen thuộc, bọn họ liền cho rằng chắc là bình thường Hoắc Kiệu với mẹ của hắn cũng sống chung như vậy.
Tâm tình được thả lỏng rồi thì mọi người cũng không để ý tới dáng ngồi ngay ngắn nữa.
Tiêu Trình Trình ưỡn cái eo đã hơi tê tê của mình, bắt đầu tò mò mà nhìn trái nhìn phải coi thử.
Hai cô gái vừa mới cảm thán nơi này có cảnh thật đẹp thì cửa phòng trà đã được đẩy ra.
Chỉ thấy vài người phục vụ mặc đồng phục xếp theo đội mà lần lượt bưng lên trà bánh cho họ.
Hồi nãy đi trong vườn rất an tĩnh, giống như là ngoại trừ bọn họ ra thì không còn ai khác vậy.
Bây giờ nhìn những người phục vụ này, bọn họ mới biết trong đây còn có không ít người khác.
Rất mau, trước mặt mọi người đều đã xuất hiện phần trà tinh xảo.
Trên khay gỗ đàn đặt chung trà màu trắng nho nhỏ, khắp bàn đều là trà bánh được đựng trong chén đ ĩa làm bằng gốm thô vô cùng tinh xảo, hệt như phim cổ trang.
Trà bánh cùng được đựng trong bốn cái đ ĩa, phân lượng trong mỗi đ ĩa đều không nhiều, nhiều lắm cũng hai ba cái.
Màu sắc, hình dạng đều khác nhau.
Có hình giống nấm cũng có hình hoa, nhìn là biết chúng rất ngon rồi.
Ngoài ra còn có hai đ ĩa mứt sơn trà và một số điểm tâm khác.
Chử Duyên mở nắp chung trà nhỏ ra, một luồng hương thơm nồng nàn liền xông ra, làm cho người ta nhịn không được mà muốn thưởng thức ngay lập tức.
Nước trà rất trong, bên trong nhìn không ra chút dầu trơn nào, chỉ có kho dùng thìa múc ra mới có thể phát hiện ra rằng tuy nước rất trong nhưng lại có màu rất đậm, không biết là được pha ra thế nào.
Bên trong chung trà nhỏ còn có rất nhiều nguyên liệu được bào chế nhiều lần nên đã trở nên trong suốt, mềm mại.
Tuy không nhìn thấy lá trà bên trong, nhưng lại có mùi hương nhàn nhạt của trà quanh quẩn trong đó.
Chử Duyên chỉ dùng thìa nhấp một ngụm trà nhỏ thôi mà đã bị kinh diễm đến mở to hai mắt rồi.
Các loại trà bánh khác cũng rất ngon, có thể nói là chúng ngon nhất mà Chử Duyên đã từng ăn qua, trước đó Chử Duyên hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng sẽ có trà bánh ngon đến như vậy.
Thưởng thức xong một bữa tiệc trà, mọi người đều rất thỏa mãn.
Ngay cả hai cô gái không ăn uống nhiều cũng xử lí hết phần trà bánh rồi, Tiêu Trình Trình càng là nhịn không được mà lại muốn ăn thêm một lần.
Chờ đến khi mọi người đều ăn xong, Hoắc Kiệu nhìn mọi người, hời hợt nói câu, "Đi thôi."
Tần Mạc hơi sửng sốt, "Không tạm biệt quý, khụ, dì sao?"
Hoắc Kiệu nói: "Không cần."
Hắn đi ra ngoài trước, người phục vụ đứng chờ ngoài cửa đi trước nửa bước để dẫn đường cho bọn họ.
Quả nhiên trên đường đi ra không gặp được Mạnh Linh.
Chờ đến khi bọn họ đều ra khỏi đây, lại quay đầu nhìn lại xem cỏ cây bên đường mòn cùng hoa viên thoảng mùi hoa quế, chợt tỉnh dậy như vừa đi ra từ cõi mộng mơ.
—
Bọn Chử Duyên trở về dọc theo bờ Hồ Ngạn.
Mặt trời bắt đầu lặn xuống từ đỉnh núi bên kia bờ Hồ Tây Đình, những đám mây mềm mại bị nhiễm màu đỏ hồng thơ mộng.
Những ánh đỏ hồng ấy cũng tiện đà phản chiếu trên mặt hồ nước Tây Đình, ánh mặt trời nhiễu loạn tr0ng nước, giống như một ngôi sao băng xẹc qua tạo nên một đường dài, tia nắng vẫn còn trong nước lấp lánh lên màu cam đỏ hồng.
Lúc ánh nắng chiều tà rọi xuống, hồ nước cùng bầu trời đều đẹp đẽ như nhau, dịu dàng như nhau.
Đoạn Giai Lâm cầm máy ảnh lên chụp rồi không buông được, mọi người rất may vì đã được chứng kiến hoàng hôn ở Hồ Tây Đình cùng với cảnh mặt trời lặn.
Bọn họ hoặc là ngồi trên ghế dài, hoặc là dựa vào lan can bên Hồ Ngạn, nhìn mặt trời dần lặn xuống, để lại một dải màu hồng phía sau ngọn núi, giấu mình dưới đường chân trời.
Bầu trời như vừa trải qua một lần tắm rửa, theo sau vẻ xán lạn đến tận cùng của màu đỏ hồng là lúc bóng đêm xanh xanh phiếm tím chầm chậm buông xuống.
"Đẹp thật đó." Chử Duyên nhịn không được mà nói với Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu "Ừm" một tiếng.
Chử Duyên vào bên lan can, "Hi vọng mai mốt còn có thể nhìn lại lần nữa."
Hoắc Kiệu nhìn cậu, "Ngày nào mặt trời cũng lặn."
Chử Duyên chớp mắt, cười nói: "Cũng đúng."
Cậu lại nhìn vào mặt hồ đã lặn sóng, trong lòng nghĩ rằng không biết mai mốt có còn cơ hội cùng ngắm mặt trời lặn với mọi người hay không.
Ngắm mặt trời lặn xong thì trời cũng đã tối sầm.
Bọn họ chơi cả ngày, Lâm Thiên Miên và Đoạn Giai Lâm đều đã đi mệt, vì thế mọi người quyết định ngồi xe về nhà dân.
Giờ này khách du lịch trở về rất nhiều, trên xe đầy người rất nhanh.
Tiếng động cơ xe vang lên một tiếng, chở bọn họ vào trong khu phố cổ.
Bọn họ bắt đầu đi bộ vào khu phố cổ từ trạm xe, lúc đang đ đến khu dân cư thì vừa hay gặp phải mấy người Tập Vi Vi vừa mới kết thúc buổi bán hàng từ thiện.
Bọn Chử Duyên liền vào giúp mấy người Tập Vi Vi dọn đồ.
Trong lúc đó, Chung Nhạc còn vui vẻ mà nói với bọn họ rằng kết quả bán hàng từ thiện hôm nay cũng không tệ lắm, còn đặc biệt cảm ơn Chử Duyên và Hoắc Kiệu đã đưa tận 500 đồng.
Hoắc Kiệu chưa nói gì, nhưng mặt Chử Duyên lại hơi nóng lên.
Cây quạt cậu "bán" cho Hoắc Kiệu còn đang để trong cặp của cậu kìa.
Bởi vì Hoắc Kiệu không có ba lô, thế nên mới để trong cặp của Chử Duyên luôn.
Chử Duyên cũng không biết Hoắc Kiệu có thật sự muốn cây quạt này hay không.
Cậu nghĩ, có lẽ không đến mấy ngày là Hoắc Kiệu sẽ quên mất thôi.
Bên cạnh nhà dân có cửa hàng tiện lợi, Hoắc Kiệu giúp để đồ vào sảnh rồi liền nói hắn ra ngoài mua đồ chút.
Chử Duyên nghĩ mình cũng phải mua đồ dùng tắm rửa nên cũng đi ra ngoài theo.
Hoắc Kiệu thấy cậu đi theo thì ngừng lại một chút, đợi cậu đi cùng.
Hai người sóng vai nhau đi đến cửa hàng tiện lợi.
Có lẽ là bởi vì mở cửa hàng tiện lợi trong khu du lịch nên ở đây bán rất nhiều đồ.
Trước quầy khu quần áo là một kệ bày đủ loại áo mưa, Chử Duyên chỉ nhìn thoáng qua thôi mà đã đỏ mặt rồi, ánh mắt cũng trốn tránh không muốn nhìn lại.
Hoắc Kiệu buồn cười nhìn cậu, "Áo mưa mà cũng không dám nhìn à?"
Nghe vậy, mặt Chử Duyên càng đỏ hơn.
Cậu nh ỏ giọng nói: "Tớ...!Bây giờ tớ cũng có cần đâu."
Hoắc Kiệu "À" một tiếng thật dài.
Chử Duyên cảm thấy giọng điệu của hắn rất ngả ngớn, cậu không khỏi bất mãn mà nói rằng: "Không lẽ cậu cần à?"
Hoắc Kiệu thấy Chử Duyên tức giận, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Chử Duyên hơi nhíu mày, trên mặt như được viết lên chữ khó hiểu, dường như là đang hỏi hắn cười cái gì.
Hoắc Kiệu cảm thấy rất thú vị.
Đột nhiên hắn muốn chọc cậu một tí.
Hắn kề sát vào Chử Duyên, rũ mắt hỏi cậu: "Đừng nói là cậu còn chưa từng tự xử bao giờ đấy nhé?"
Chử Duyên đột nhiên mở to hai mắt nhìn Hoắc Kiệu, cả vành tai đều trở nên đỏ bừng.
Trông Hoắc Kiệu vẫn rất bình tĩnh, giống như là đang nói về chuyện gì hoàn toàn không liên quan đến vấn đề này vậy.
Chử Duyên chớp mắt, không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng, cậu đành phải nói: "Cậu...!Cậu hỏi chuyện này làm gì, hơn nữa làm nhiều cũng gây bất lợi đối với sự phát triển của cơ thể..."
Hoắc Kiệu hơi cong môi lên, nói: "Không có gì."
Hắn nhìn thoáng qua size qu@n lót dùng một lần mà Chử Duyên lấy, nghĩ một lúc rồi nói một tiếng: "Cố lên."
Chử Duyên: "..."
...!
Sau khi mua đủ đồ, Chử Duyên liền dẹp túi đựng đồ của cậu và Hoắc Kiệu vào cặp mình.
Hoắc Kiệu mua hai chai nước, tiện tay mở sẵn nắp chai rồi đưa cho Chử Duyên.
Chử Duyên chớp mắt, nói câu "Cảm ơn".
Cậu cũng thấy hơi khát, thế nên cũng cùng Hoắc Kiệu ngửa đầu uống nước ừng ực như đang thi đấu trước cửa hàng tiện lợi.
Kết quả Hoắc Kiệu uống hết rồi mà cậu còn chưa uống hết, sốt ruột quá nên cậu cũng nhém bị sặc luôn.
Hoắc Kiệu buồn cười nhìn cậu, "Cậu ấu trĩ thật đấy."
Hắn vỗ lưng cho Chử Duyên, tay dùng chút lực là đã bóp bẹp vỏ chai, rồi quăng vô thùng rác không sai li nào.
Chử Duyên buồn bực nói: "Sao cậu uống nhanh quá vậy."
Cậu nuốt hết nước vào bụng, thỏa mãn thở ra một hơi, rồi cũng quăng vỏ chai vào thùng rác.
Rồi sau đó cậu mang theo tâm tình vui vẻ mà quải cặp đi về nhà dân cùng với Hoắc Kiệu.
Vừa hay dì của Tập Vi Vi vừa làm xong bữa tối.
Bọn Chử Duyên giúp mang đồ ăn lên.
Phòng ăn ở tầng một có bày một cái bàn rất dài, mọi người ngồi ở hai bên dãy bàn, ăn một bữa cơm rất là náo nhiệt.
Sau khi ăn xong, bọn họ dọn dẹp phụ dì của Tập Vi Vi.
Lục Khải Thanh cầm hai tấm thẻ phòng đi ra.
"Nè, thẻ phòng của bọn mày này." Lục Khải Thanh lần lượt đưa thẻ phòng cho Chử Duyên và Hoắc Kiệu, "Hồi nãy bọn mày không ở đây, tụi tao đã chia phòng xong hết rồi.
Tiêu Trình Trình ở cùng với Chung Nhạc rồi, hai đứa mày ở cùng phòng chắc cũng không sao đâu ha?"
Chử Duyên lắc đầu, "Không sao không sao."
"Vậy đi." Lục Khải Thanh nói.
Lúc này, Chung Nhạc lại đây hỏi bọn họ: "Tụi này tính đi chơi kịch bản sát*, đằng kia có muốn đi cùng không? Ở cửa hàng bên phố Tây thôi."
*Kịch bản sát (KBS, phá án mạng theo kịch bản) là một phiên bản của trò chơi nhập vai thám tử (murder mystery machine) của phương Tây, xuất hiện lần đầu vào năm 2016 ở Trung Quốc.
Bọn Tần Mạc lập tức cảm thấy hứng thú, đồng ý ngay tức thì.
Hoắc Kiệu lại nói: "Tụi mày đi đi, tao về phòng."
Chử Duyên nghĩ một lúc, cũng từ chối, rồi đi theo Hoắc Kiệu trở về phòng ở sân sau.
Sân sau không bật đèn nên có hơi tối, Hoắc Kiệu lần tìm công tắc, ấn lên làm sáng mấy ngọn đèn trên tường dọc hành lang.
Đèn tường trong lồ ng hoa đăng sáng lên tia sáng ấm áp.
Chử Duyên nhìn thấy ven tường còn có một cái dây kéo, không biết là công tắc mở của cái đèn nào.
Cậu tiện tay kéo xuống một cái, liền nhìn thấy bụi hoa hồng phía trước hành lang sáng lên một đèn hình ngôi sao uốn lượn.
Cậu chớp mắt, nói câu, "Đẹp thật đấy."
Bấy giờ Hoắc Kiệu đã tìm được phòng rồi.
Hắn dùng thẻ phòng mở cửa, Chử Duyên vội vàng muốn đi theo.
Nhưng chợt suy nghĩ một chút, vì không muốn lãng phí điện nên cậu đã tắt đèn ngôi sao đi.
Chử Duyên đi theo phía sau Hoắc Kiệu, bỗng nhiên thấy bóng lưng Hoắc Kiệu hơi cứng lại một chút.
Cậu cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Sao vậy?"
Cậu nghiêng đầu nhìn qua từ một bên của Hoắc Kiệu.
Sau đó cậu liền nhìn thấy được —— một cái giường lớn...!
Chử Duyên ngây ngốc, ngơ ngác hỏi: "Phòng một giường lớn hả?"
Tác giả có lời muốn nói:
( khẽ khàng quỳ xuống)
Đôi lời từ editor:
Một tuần một chương thôi được không ạ...?.