Editor: Voi Con
- ----
Quả nhiên là Tiêu Diễn gửi tin nhắn.
Tiêu Diễn —— Về nhà chưa?
Tiêu Diễn —— Ngày đầu tiên đi làm thấy sao?
Ngón tay Lục Chiếu Hành vuốt trên màn hình, nhìn một lần lịch sử trò chuyện mấy ngày nay của cô và Tiêu Diễn.
Ầm ầm ầm ——
Tiếng sấm ầm ầm ở ngoài cửa sổ.
Tô Đồng Đồng khẩn trương đến mức mồ hôi lạnh đều rơi ra.
Cô cho rằng Lục Chiếu Hành sẽ phẫn nộ, nhưng cảm xúc hiện tại của anh ta rất không thích hợp, không nghĩ Lục Chiếu Hành chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó tùy tay xóa bỏ Wechat của Tiêu Diễn.
Vẫn còn tốt, cô chỉ sợ cái thằng nhóc âm tình bất định này sẽ động thủ đánh cô, còn mấy cái khác thì cô không sợ.
"Xem ra cô và cậu nhỏ của tôi rất quen thuộc, cậu chắc hứng thú với cô lắm."
Anh ta nói xong tùy tay ném điện thoại cô trên mặt đất.
Điện thoại lăn ra xa, cô khép hờ đôi mắt, không dám xem nhiều hơn một cái, cũng không dám nói thêm câu nào.
Khi Lục Chiếu Hành thấy cô phản kháng một cách bị động, lửa giận trong lòng càng lớn. Anh ta muốn cô mở miệng, muốn cô nói chuyện, cho dù là biện giải cũng được, tại sao nói chuyện vui vẻ với Tiêu Diễn trên thì được còn tới khi đứng trước mặt anh ta lại im thin thít?
Càng nghĩ càng giận, anh ta kéo lấy mái tóc nâu dài của cô, lực đạo đó khiến cô không thể không ngẩng đầu nhìn anh ta.
Anh ta cúi đầu, trán tựa hồ như kề với trán cô.
"Tô Đồng Đồng, tôi nhớ là tôi đã cảnh cáo cô tránh xa Tiêu Diễn ra một chút...... Nhìn dáng vẻ này, hẳn là cô xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai......"
Da đầu Tô Đồng Đồng bị anh ta kéo rất đau, đôi mắt cô đầy nước mắt, vừa sợ hãi vừa bất lực nhìn anh ta, thế nên anh ta có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt cô, đó là một khuân mặt dữ tợn lại hung ác, tràn ngập âm u cùng ghen ghét, dường như anh ta sắp xé nát thiếu nữ.
Anh ta giật mình, như kiểu bị phỏng thả tóc cô ra. Anh ta...... từ khi nào trowre nên như thế? Anh ta đang làm gì?
Tô Đồng Đồng nhân cơ hội này lui về sau, người đàn ông này quá đáng sợ. Bây giờ cô vô cùng tin tưởng, anh ta là một tên biến thái, cố chấp bá đạo không chịu nói lý, đầu óc còn không bình thường, ác độc xấu xí lại dữ tợn, cô nguyền rủa chết không yên thân!
Lục Chiếu Hành hít sâu một hơi, nâng mắt nhìn Tô Đồng Đồng nhân cơ hội thoát khỏi tay anh ta.
Lửa giận lại bị cô thổi bùng lên.
Anh ta nhấc chân giẫm lên mắt cá chân chưa kịp rút về của cô.
Hôm nay cô mặc một bộ công ở màu trắng, váy dài đến đầu gối, khi anh ta dùng giày da giẫm lên mắt cá chân khiến tất chân cô dính thêm bụi bẩn.
Anh ta giẫm cô? Vậy mà anh ta lại giẫm cô????
Dưới chân anh ta hơi dùng sức, nước mắt Tô Đồng Đồng liền chảy ra.
"Buông ra, đau quá! Lục Chiếu Hành, chẳng lẽ anh còn muốn đánh phụ nữ à?"
Lục Chiếu Hành cũng không biết mình bị sao, từ nhỏ đến lớn anh ta không bao giờ đánh phụ nữ, anh ta cũng cho rằng vĩnh viễn sẽ không làm chuyện này, tuy rằng anh ta không phải người tốt nhưng anh ta sẽ không thô lỗ như thế.
Nhưng anh ta cũng không biết tại sao khi đứng trước Tô Đồng Đồng, nội tâm âm u và dục vọng hủy diệt luôn bị khơi mào, đặc biệt là khi cô có quan hệ với Tiêu Diễn, mỗi lần đều có thể kích thích thần kinh của anh ta, khiến anh ta mất khống chế.
Anh ta buông lỏng ra, lại cong lưng nắm mắt cá chân kéo cô đến trước mặt mình. Hai đời của Tô Đồng Đồng cộng lại cũng chưa từng chịu khuất nhục như vậy, Lục Chiếu Hành không hề xem cô là con người, cô thề, nếu có một ngày Lục Chiếu Hành rơi vào tay cô, cô nhất định sẽ băm thây thằng oắt con này!
Cô cố nén nước mắt, để mặc Lục Chiếu Hành.
"Tôi cảnh cáo cô lần nữa, không được dụ dỗ Tiêu Diễn."
Cô lắc đầu.
"Tôi không có."
"Cũng không được để anh ta dụ dỗ. Nhớ rõ, cô là Lục phu nhân, nếu cô dám cắm sừng tôi thì tôi để cả Tô gia chôn cùng cô."
Anh ta nói xong, vỗ nhẹ hai cái trên mặt cô,
Ha hả, Tô Đồng Đồng cười lạnh trong lòng, trên mặt lại cắn chặt môi, ẩn nhẫn cảm xúc đang sôi trào.
"Tôi biết rồi."
Cô thấp giọng trả lời sau đó hơi giãy giụa, muốn thoát ra khỏi tay anh ta.
Anh ta kề cận một cách thân mật với cô, khiến cô cảm giác mình đang bị nguy hiểm vây quanh.
Tô Đồng Đồng thử lui về sau, anh ta liền buông lỏng tay.
Ngay lúc cô chuẩn bị đứng lên thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là Tiêu Diễn gọi cho cô.
Tâm Tô Đồng Đồng đột nhiên hốt hoảng.
Côg sợ cái thằng biến thái này lại chịu kích thích xong làm gì cô, vì thế nhanh chóng đứng dậy, muốn chạy ra khỏi đây, rời khỏi đây trước lại tính tiếp.
Nhưng cô còn chưa kịp chạy, thì đã kích thích thần kinh Lục Chiếu Hành, anh ta như muốn giữ chặt con mồi, đè cô nằm trên thảm!
Tuy rằng cách một cái thảm dày nhưng cô vẫn cảm thấy gáy rất đau.
"Lục Chiếu Hành! Lục Chiếu Hành! Anh bình tĩnh một chút!"
Cô liều mạng giãy giụa, không biết nam chính phát điên gì, không phải anh ta chỉ điên cuồng khi không có được nữ chính à? Hôm nay sau bị điên nhiều lần thế? Chẳng lẽ anh ta còn muốn ngủ với cô?
Thế thì sao còn cái mác yêu sâu đậm được? Nam chính OOC có ổn không thế?
Nếu không phải hệ thống bó buộc cô, cô sẽ gõ đầu thằng khốn này, khiến đàu anh ta nở hoa đổ máu!
Trong tiếng sét sét ầm ầm, roẹt một cá làm Thu Viên chìm trong màn ddemem.
Cúp điện.
Xung quanh chỉ còn tiếng mưa, tiếng sấm, còn có tiếng tim đập kịch liệt.
Tô Đồng Đồng cảm thấy ông trời đang muốn giết cô.
Tiếng chuông vẫn vang liên tục, Tiêu Diễn không hề từ bỏ, vẫn luôn gọi điện thoại cho cô.
Bây giờ cô thật sự hy vọng Tiêu Diễn bỗng nhiên xuất hiện cứu cô.
Thật quá đáng sợ, quá bất lực.
Cô thật sự không biết mình nên xử lý thế nào, giống như động vật nhỏ rơi vào bẫy, sống chết đều không nằm trong tay mình.
Lục Chiếu Hành cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại của cô, bắt máy xong để cạnh cô, sau đó trói tay cô qua đỉnh đầu.
Anh ta muốn làm gì?
Ngay lúc cô đang kinh hoảng, anh ta bỗng vùi đầu bên cổ cô sau đó cắn thật mạnh cắn một cái——
Tiếng kêu đau liền từ phát ra từ yết hầu, sau đó truyền tới đầu dây bên kia.
Cô hiểu rồi, anh ta muốn cô kêu để Tiêu Diễn nghe.
Tâm tư ác độc, ghê tởm thật sự!
Vì thế cô cắn môi mình, dù đau cỡ nào cũng không chịu kêu.
Nhưng vẫn có tiếng quần áo cọ xát, nên Tiêu Diễn vẫn nghe được.
Kỳ lạ là Tiêu Diễn cũng không nói gì, điện thoại cũng không bị cúp máy.
Trong đêm tối dường nhưu chỉ còn tiếng mưa và tiếng sấm đánh nhau.
Bỗng nhiên, điện thoại Lục Chiếu Hành vang lên.
Đó là nhạc chuông dành riêng cho Lục Minh Vũ.
Tiếng chuông này khiến đầu óc Lục Chiếu Hành thanh tỉnh.
Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất buông Tô Đồng Đồng, sau đó đi lấy điện thoại đặt trên bàn.
"Alo, sao thế Minh Vũ?"
Đầu dây bên kia, không phải là Lục Minh Vũ, mà là trợ lý của cô ta.
Giọng của trợ lý mang theo tiếng khóc nức nở.
"Lục tiên sinh, không ổn rồi, chị Minh Vũ xảy ra chuyện ở phim trường. Chân cô ấy bi gãy, hơn nữa vì quá hoảng sợ nên bệnh tim cũng phát tác, anh nhanh tới bệnh viện đi!"
"Tôi qua đây!"
Lục Chiếu Hành cúp điện thoại, cầm áo khoác, từ đầu đến cuối đều không nhìn Tô Đồng Đồng thêm cái nào.
Không biết là không thèm để ý, hay là không dám nhìn.
Lục Chiếu Hành đi rồi, Tô Đồng Đồng thở một hơi.
Trong đêm mưa, cô cuộn tròn trên thảm, hai tay gắt gao ôm đầu gối.
Từ lúc xuyên qua tới giờ, lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực đến thế.
Cô không có bàn tay vàng, hệ thống không những không giúp cô, ngược lại vẫn luôn giam cầm cô.
Cô không thể phản kháng, khi trước mặt Lục Chiếu Hành quả thực vô cùng yếu ớt.
Thì ra cô nhỏ yếu đến thế, vô dụng đến thế.
Cô thật sự có thể thay đổi vận mệnh sao, cô có thể thoát chết sao?
Cô cho rằng mình sẽ khóc, nhưng thực tế, cô bình tĩnh đến đáng sợ, đôi mắt khô khốc không có một giọt nước mắt.
Không biết qua bao lâu, điện thoại cô phát ra giọng của Tiêu Diễn.
"Đồng Đồng, em khỏe không?"
Điện thoại vẫn chưa cắt đứt, cô cũng quên mất.
"Ừm, tôi ổn, không sao hết."
Cô nhẹ giọng trả lời, thanh âm khàn khàn làm cô suýt không nhận ra mình.
"Nếu muốn khóc thì khóc đi."
Giọng của Tiêu Diễn trong điện thoại cực kì ôn nhu.
Tô Đồng Đồng cười khẽ một tiếng.
"Không khóc, khóc cũng vô dụng. Xin lỗi đã để anh nghe thứ không nên nghe, tôi thật sự không sao, anh ra đã đi, anh ta cố ý thôi, anh không cần để ý."
Cô muốn giải thích chút, cô cho rằng mình đã bình tĩnh nhưng không biết rằng từ lúc nghe được giọng của Tiêu Diễn, nội tâm cô đã rối loạn.
"Đồng Đồng, thực xin lỗi, tôi không bảo vệ được cho em. Tôi không biết hôm nay cậu ta sẽ trở về, tôi nghĩ cậu ta ở Châu Phi thêm chục ngày nữa."
Giọng Tiêu Diễn tràn đầy xin lỗi.
Tô Đồng Đồng cắn răng bò dậy từ thảm, hiện tại mắt cá chân cô rất đau, gáy đau, cổ đau, tâm càng đau, dùng cụm từ 'mình đầy thương tích" cũng không quá.
"Không sao, Tiêu Diễn, anh đã giúp tôi rất nhiều. Đây là cuộc sống của tôi, tôi nên tự mình đối mặt. Anh không cần nói xin lỗi với tôi. Bên kia đang là buổi sáng đi? Anh làm việc đi, tôi cúp máy trước."
Cô nói cong không để anh từ chối liền tắt máy.
Quá chật vật, cô hận không thể đào cái khe đất rồi chui vào, căn bản không muốn gặp ai, cũng không muốn nói gì.
Nhưng ngay lúc cô vừa cúp máy thì tiếng đập cửa vang lên.
Co giật mình, trong bóng đêm nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.
Không lẽ Lục Chiếu Hành trở về?
Không, anh ta đi gặp Lục Minh Vũ, không thể về nhanh như thế!
Vậy là ai? Quản gia hay là người hầu?
Cô cắn răng, nhấc cổ chân đau đớn đi qua.
Cửa phòng mở ra, đằng sau cửa là một thân tây trang màu xám, tóc cùng áo khoác đều ướt nhẹp —— Tiêu Diễn!