Ngoài cửa phòng nghỉ cũng không yên tĩnh, nhân viên công tác đi tới đi lui, đủ loại âm thanh cách một cánh cửa như gần như xa truyền vào trong tai Hác Mộc, có một loại cảm giác kích thích vì có thể bị người khác nghe thấy âm thanh mập mờ.
Mặt Hác Mộc càng lúc càng nóng lên, thời điểm Lộ Chiêu Hành tách môi cậu ra liếm, khiến đầu óc cậu vốn đã không tỉnh táo lại kêu ong lên một tiếng.
Hơi thở cả hai đều không ổn định, thở hổn hển một cách bất thường, dĩ nhiên vừa rồi trao đổi tin tức tố không có tác dụng làm dịu, ngược lại còn thôi thúc loại sinh lý bản năng nào đó.
Trợ lý đến gọi Lộ Chiêu Hành chuẩn bị thấy Bốn Chín đứng canh giữ ngoài cửa, trong lòng tự hiểu đứng chung một chỗ với cậu ta, đợi nửa ngày vẫn không thấy cửa mở ra như cũ, nghiêng đầu hỏi: "Anh Quách, mình có cần giục một tiếng không?"
Bốn Chín nói: "Thế ông nói đi?"
Trợ lý sợ hãi: "Tôi không dám."
"Tôi cũng không dám."
"......"
Im lặng một lúc, Bốn Chín nói: "Yên tâm đi, anh Lộ có chừng mực "
Trợ lý nhỏ giọng: "Rồi lỡ lát nữa đạo diễn Ngô kêu người khác đến tìm thì sao?"
"Thì dĩ nhiên phải cản lại chứ sao nữa!" Bốn Chín tận tình dạy bảo: "Nếu không thì cần trợ lý bọn mình làm gì?"
Trợ lý: "......"
Công việc của bọn họ có nhiệm vụ canh chừng này à?
Bên ngoài ồn ào, Bốn Chín không thể nghe được động tĩnh trong phòng, nhưng trong phòng nghỉ yên tĩnh, hai người kề sát vào nhau đem cuộc nói chuyện bên ngoài cửa nghe không sót chữ nào.
Hác Mộc đưa tay đang đặt sau vai Lộ Chiêu Hành đến phía trước đẩy hắn ra: "Công việc....."
Lộ Chiêu Hành không chịu buông ra: "Một lúc nữa."
"......"
Hắn siết lấy hai tay, đem Hác Mộc ôm chặt vào trong lòng.
Khuôn mặt kề sát nhau cũng truyền tới nhiệt độ nóng bỏng, có thể nghĩ đến nơi khác...... Xét cho cùng còn cháy hừng hực hơn.
Hác Mộc không dám làm ra một cử động nhỏ nào, cơ thể căng thẳng do dự nói: "Anh...... Anh khó chịu lắm phải không?"
Lộ Chiêu Hành ghé vào lỗ tai cậu cười một cái: "Một lúc nữa thì tốt rồi."
"......" Cậu không cảm thấy như vậy.
Hác Mộc ôm lại Lộ Chiêu Hành, tựa vào vai hắn chớp mắt, tựa như đã hạ quyết tâm việc gì đó, nắm chặt hai tay nói: "Ừ thì...... Hôm nay anh có thể...... Hoàn thành công việc sớm một chút không?"
"Được chứ." Lộ Chiêu Hành không hề nghĩ nhiều đồng ý, sau đó mới hỏi cậu: "Có chuyện gì sao?"
"Thì......"
Hác Mộc đột nhiên ngậm miệng.
Lời đã suy nghĩ kỹ đến bên miệng có hơi khó khăn mở miệng, mặt cậu đỏ như muốn nhỏ máu, đem đầu vùi vào vai Lộ Chiêu Hành nói: "Chúng ta...... Trở về thử một chút đi?"
Hác Mộc ôm lấy hai cánh tay cứng đờ của cậu.
Hắn dừng lại một lúc lâu mới tìm được âm thanh của mình, hơi buông lỏng Hác Mộc ra nói: "Thử...... Cái gì?"
Hác Mộc nói xong cũng hối hận.
Bị Lộ Chiêu Hành mặt đối mặt nhìn chằm chằm, cậu hận không thể tìm cho mình cái lỗ để chui xuống!
Lộ Chiêu Hành vẫn không chịu buông cậu ra, hắn giống như sợ mình nghe nhầm, lại sợ Hác Mộc đổi ý, hỏi rất nhẹ nhàng: "Mộc Mộc, thử cái gì?"
Hác Mộc bị thái độ thận trọng của hắn làm cho đau lòng, cậu tránh ánh mắt bức bách của Lộ Chiêu Hành, bình nứt chẳng sợ rơi nói: "Thì...... Thì là chuyện anh nghĩ đó."
"......"
"Không phải anh nói chỉ cần em bằng lòng, anh sẽ......"
Còn chưa kịp nói dứt câu, cằm cậu bị siết lấy, bị ép ngẩng đầu lên, bị hôn lần nữa.
Môi lưỡi Lộ Chiêu Hành rất mềm, nhưng hắn hôn rất hung ác, ép đến người khác không thở nổi.
Thời điểm Hác Mộc cảm thấy mình hít thở khó khăn, Lộ Chiêu Hành buông tha cậu, nhưng vẫn ôm chặt lấy cậu.
Cậu nghe được Lộ Chiêu Hành kề sát vào lỗ tai mình nói: "Anh nên làm gì với em đây?"
Hác Mộc: "......"
Có thể làm gì? Muốn làm gì thì làm cái đó thôi!
Mấu chốt là làm bây giờ sao?
Cậu cảm giác sau khi hắn nói xong, Lộ lão nhị hình như còn hưng phấn hơn.
Cậu không thoải mái lùi lại.
Lộ Chiêu Hành nói: "Sợ sao?"
"......" Hác Mộc ngay thẳng nói: "Hơi hơi."
Lộ Chiêu Hành không nhịn được cười: "Nếu sợ thì sao lại đồng ý?"
Hác Mộc nhỏ giọng như ruồi muỗi: "Không sớm thì muộn cũng không trốn được."
Dù sao rốt cuộc có đau hay không cũng phải thử mới biết.
Triết học Mác từng nói, thực tiễn là tiêu chuẩn khách quan duy nhất để kiểm tra chân lý!
Chân lý gì? Tất nhiên là chân lý vận động nguyên thủy mà loài người đang hướng đến!
"......"
Lộ Chiêu Hành đối với lý do của cậu có chút dở khóc dở cười.
Hắn lưu luyến hôn lên trán Hác Mộc một cái, sau khi buông người ra, lấy từ trong áo khoác ra một lọ thuốc ức chế và một ống tiêm.
Hác Mộc nhìn hắn thành thạo tiêm thuốc ức chế vào trong cơ thể mình, cổ họng nghẹn lại, không nói lên lời.
"Anh......"
Chẳng lẽ mấy đêm nay Lộ Chiêu Hành dựa vào thuốc ức chế để chống chọi sao?
Trong lòng tuôn ra một sự chua xót khó tả.
Hác Mộc vô thức đi về phía hắn: "Mấy cái này không được dùng bừa đâu."
Cho dù cơ thể Alpha khỏe mạnh thì cũng không thể không biết yêu thương bản thân mình như vậy chứ?
Lộ Chiêu Hành nói: "Không dùng nhiều đâu."
Hắn hời hợt, Hác Mộc cũng không tin.
Còn muốn nói thêm mấy câu, điện thoại Lộ Chiêu Hành vang lên, là đạo diễn Ngô gọi tới.
Hác Mộc lại đem lời nói nuốt trở về.
Tựa như cậu cũng không thể nói gì.
Khi cậu khó chịu có thể dựa dẫm vào Lộ Chiêu Hành, nhưng khi Lộ Chiêu Hành khó chịu lại e ngại thân thể và ý muốn của cậu, hắn cũng không thể dựa dẫm vào ai, chỉ có thể dựa vào thuốc ức chế.
Chợt nhớ trong nhóm có người nói, Alpha của cậu là Alpha thảm nhất thế gian.
Lộ Chiêu Hành hình như...... Thật sự rất thảm!
Nếu như đổi lại là cậu, cậu thật sự không thể nhịn được.
Nhưng tại sao Lộ Chiêu Hành lại tốt với cậu như vậy?
Bởi vì thích sao?
Thích thì sao lại không lên?
Bởi vì rất thích hả?
Cái logic khó hiểu gì vậy?
Hác Mộc không quay đầu lại, ngồi dưới mái hiên nhìn một bên khác có đám đông đang xếp hàng.
Hôm nay là sinh nhật Lâm Hạc, đoàn làm phim cho anh nữa giờ để fan hâm mộ tham ban, cũng là diễn viên chính, dĩ nhiên Lộ Chiêu Hành cũng có đãi ngộ này, nhưng hắn kêu gọi fan hâm mộ không cần đến tham ban, cho nên người tới tự phát cũng không nhiều lại không vào được bên trong.
Hiện tại quay cảnh Lộ Chiêu Hành và vai phụ đánh nhau, Lâm Hạc mỉm cười đi ký tên cho fan hâm mộ, mà fan hâm mộ của Lộ Chiêu Hành đứng ở bên ngoài, nhìn thấy hắn chuẩn bị treo dây thép, hắn còn chưa được treo lên, pose cũng chưa tạo xong, vẫn có thể khiến fan hâm mộ kích động không thôi.
Hác Mộc nhìn thấy không hiểu sao lại có hơi không thoải mái.
Cậu không thích Lộ Chiêu Hành bị người khác chú ý cuồng nhiệt như này.
Nhưng đây là minh tinh đang nổi nên không thể tránh khỏi, cậu cũng giống vậy.
Bốn Chín đối phó với tình huống thế này đã thành thạo điêu luyện, cậu ta biết những món đồ fan hâm mộ đưa đến nếu không nhận thì bọn họ sẽ không chịu đi, thế là thay Lộ Chiêu Hành nhận quà, sau khi nói lời cảm ơn, còn nói hôm nay thời gian của Lộ Chiêu Hành ít ỏi không thể ký tên cho họ, trấn an được fan hâm mộ, cậu ta mới đem quà tặng trở về.
Có ánh mắt theo dõi cậu ta đến dưới mái hiên, nhanh mắt thấy được cậu ta ngồi cùng với một người.
"Đó là...... Hác Mộc?"
"Hình như vậy...... Không, thật sự là Hác Mộc, sao cậu ta ở chỗ này? Không phải vai cậu ta hết rồi hả?"
"Không phải Từ Hạo Kiệt bị thay vai rồi sao? Chắc là có cảnh cần phải quay lại."
"Vậy à?"
Fan hâm mộ bình thường thấy Hác Mộc xuất hiện ở đoàn phim, nhiều lắm cũng chỉ hỏi hai câu như vậy, nhưng đầu óc fan cp thì không như thế.
Mấy fan cp nhìn thấy hiện tại Hác Mộc xuất hiện ở trường quay, con mắt lập tức sáng lên lấp lánh.
Fan Triêu Mộ độc thoại nội tâm: Mộc Mộc đang nhìn Chiêu Chiêu quay phim kìa!
Mộc Mộc không có mặc trang phục diễn luôn!
Đây là người nhà đến tham ban đó!
Aaaaaaaa hạnh phúc quá!
Tin tức Hác Mộc đến tham ban Lộ Chiêu Hành rất nhanh được truyền ra ngoài, mặc kệ fan hâm mộ khác phủ nhận thế nào, trong mắt fan cp, đó chính là phát đường.
Mà sau khi fan hâm mộ tham ban rời đi, nhìn Bốn Chín mở quà Hác Mộc có hơi khó chịu.
"Mùi gì vậy? Kỳ lạ quá."
Bốn Chín cười khổ nói: "Mùi tin tức tố đó. Có vài fan tặng quà rất thích cố tình để lại tin tức tố của mình, mấy loại tin tức tố trộn lẫn vào nhau nên mùi trở nên kỳ quái."
Hác Mộc: "......'
Nghe được là tin tức tố của người khác, Hác Mộc lạ càng thêm khó chịu.
Mặc dù biết đây là một vài fan hâm mộ muốn thỏa mãn bản thân cũng như tự an ủi chính mình, nhưng nghĩ đến những tin tức tố này có khả năng dính vào người Lộ Chiêu Hành, cậu lập tức cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Không phải chỉ có Alpha mới có ham muốn chiếm hữu!
Hiện tại Hác Mộc rất muốn dùng tin tức tố của mình bao trùm lên Lộ Chiêu Hành, để trên người hắn có mùi của cậu, chỉ có một mình mùi của cậu.
Cậu lại nhìn về Lộ Chiêu Hành, nghĩ đến việc đã thảo luận trong phòng nghỉ khi ấy, xấu hổ lúc đầu dần dần phai nhạt, thay vào đó là khát vọng Lộ Chiêu Hành.
Có phải chỉ cần bị đánh dấu trọn đời, Lộ Chiêu Hành sẽ không rời khỏi cậu được nữa?
"Có điều mấy món quà này, trước khi không được đảm bảo an toàn thì anh Lộ cũng không có đụng đến." thấy sắc mặt Hác Mộc không đúng, Bốn Chín lập tức giải thích một câu.
Hác Mộc cảm thấy an tâm một chút.
Lều ở trường quay đã dựng xong, Lộ Chiêu Hành bước vào lều trước, thoáng nhìn về phía Hác Mộc.
Bốn mắt nhìn nhau, Hác Mộc hơi ngẩn ta.
... Được rồi, cậu vẫn còn hơi ngại ngùng.
Tha thứ cho trai tân nhỏ nhoi ngây thơ trong sáng hai mươi mấy năm, không có cách nào thản nhiên đối mặt với lần đầu của mình.
Cậu tránh né ánh mắt lại nhìn trở về phía Bốn Chín đang mở quà, Lộ Chiêu Hành cười cong mắt vì bộ dáng đáng yêu của cậu.
Năm giờ chiều, ở đoàn phim mây đen tụ lại, phỏng chừng sẽ có một trận mưa to, cho nên tạm dừng trước thời hạn.
Đợi đến khi hai người trở về biệt thự, ngoài trời quả nhiên đổ mưa to, thời tiết âm u khiến không bầu không khí có hơi kiềm chế.
Bọn họ vẫn như bình thường lên lầu tắm rửa, sau đó đến phòng ăn dùng bữa tối.
Toàn bộ quá trình tinh thần Hác Mộc rất căng thẳng, ngay cả lúc Lộ Chiêu Hành gắp thức ăn cho cậu cũng khiến cậu khẩn trương.
Ngược lại Lộ Chiêu Hành tinh thần nhàn hạ, khóe miệng cười miếng chi nhìn tâm trạng không tệ.
Bốn Chín mặt mờ mịt quan sát hai người bọn họ, cũng không thể nhìn ra cái gì.
Sau khi ăn cơm xong, Hác Mộc ở phòng khách đi tới đi lui cho tiêu hóa thức ăn, ngồi xem TV một lát, lại ngồi trên sofa làm một ván game, tóm lại chính là lề mà lề mề không chịu lên lầu.
Lộ Chiêu Hành cũng không thúc giục, ngồi bên cạnh cậu xử lý một chút văn kiện công ty, giao vào tay Bốn Chín để cậu ta đưa đến công ty.
Bên ngoài biệt thự mưa như trút nước, hai cơ thể vô thức dựa vào nhau trong biệt thự khiến nhiệt độ bên trong đã hạ xuống lại dần dần nóng lên.
Tiểu La đã trở về phòng mình từ sớm, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ.
Tay Lộ Chiêu Hành không biết đã nắm lấy eo Hác Mộc từ lúc nào, đến bên tai cậu gọi một tiếng: "Mộc Mộc."
Hác Mộc: "......"
Tới rồi, loa siêu trầm khiến người khác không thể chịu được.
Mặt cậu lập tức đỏ lên.
Lộ Chiêu Hành nắm lấy một tay cậu, nhàn nhạt hôn lên phía trên, mang theo ám chỉ ngập tràn.
Hác Mộc hơi khẩn trương rụt cổ lại một cái, "Chúng...... Chúng ta......"
Cậu có hơi sợ hãi.
Quả nhiên cái câu lâm trận bỏ trốn này không phải vô duyên vô cớ được tạo ra!!
Cậu hơi nghiêng đầu, muốn thương lượng với Lộ Chiêu Hành một chút, nhưng chạm vào ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy của hắn, tất cả cảm xúc của cậu giống như bị hút đi.
Trong lúc thất thần, Lộ Chiêu Hành đã nhẹ nhàng bế cậu lên.
Bế kiểu công chúa trong phim ảnh khiến người khác động lòng không phải không có đạo lý, bị bế lên một cái, trong lòng Hác Mộc cũng rung động không thôi.
Cậu vô thức ôm lấy cổ Lộ Chiêu Hành, được tin tức tố trấn an của Lộ Chiêu Hành vây quanh, tâm trạng cậu cũng dần dần bình tĩnh lại, nhìn gương mặt đẹp trai của Lộ Chiêu Hành gần trong gang tấc, tâm trí khẽ run lên: "Em...... Em là lần đầu tiên, nếu làm gì không tốt, anh đừng cười em......"
Lộ Chiêu Hành cười, nhưng không phải cười trêu, mà là cười vui vẻ.
Hắn nhìn Hác Mộc nói: "Lần đầu tiên?"
Hác Mộc sững sờ, chợt nhớ đến gì đó, lại nói: "Cơ thể này không phải lần đầu, nhưng em là lần đầu."
Ý cười trên môi Lộ Chiêu Hành sâu hơn, hắn dùng giọng điệu trầm thấp nói: "Anh cũng vậy."
"......"
Trong đầu Hác Mộc bỗng nhiên hiện lên vài cảnh tượng.
Cảnh tượng đã rất lâu rồi không hiện ra trong đầu cậu.
Là hình ảnh "Lộ Chiêu Hành" và "Hác Mộc" trong truyện, dưới sự ảnh hưởng của tin tức tố phát sinh quan hệ.
Nói như vậy, cậu thật sự có kinh nghiệm đó!
Kinh nghiệm sau khi xuyên sách bị đưa vào.
Lần đó phát tình đánh dấu kéo dài ba ngày ba đều cũng không sao, bây giờ cậu cũng không phát tình, giờ mà làm sẽ không có nhiều đau đớn đâu nhỉ?
Nhưng mãi đến khi thực hành, cậu mới ý thức được mình quá là ngây thơ!