Nhìn màn hình chỉ có gương mặt của Tạ Cảnh, Thích Du ngơ ngác vài giây, rốt cuộc kịp phản ứng:
Đúng vậy, có gì đâu mà mình phải chột dạ.
Ngược lại, Tạ Cảnh đột nhiên gọi video tới mới là tình cảnh thật sự rất quỷ dị rất đáng sợ: "Cậu gọi tôi có chuyện gì thế, chúng ta hình như chưa thêm Wechat mà."
Tạ Cảnh ánh mắt bình tĩnh: "..."
Thích Du thấy hắn không nói một lời, trong đầu bỗng nhiên có một suy đoán: "Chẳng lẽ là cậu hack điện thoại di động của tôi?"
Bằng không thì căn bản không có lời giải thích vì sao hắn lại đột nhiên xuất hiện thế này.
Suy tư một lát, Thích Du lại cảm thấy không đúng ―― Nếu Tạ Cảnh hack được vào điện thoại di động của cô, nói cách khác, kỹ thuật còn cao hơn mình???
Thích Du đánh chết cũng không nguyện ý tin tưởng, trường mình mà có một học sinh cấp ba với trình độ xâm nhập giỏi như vậy.
Tạ Cảnh hờ hững trả lời: "Tường lửa của cậu quá yếu."
"???"
Đôi mắt xinh đẹp của Thích Du ngơ ngác, không thể tin được mà nhìn Tạ Cảnh?
Tường lửa do cô lập trình mà yếu???
Kiếp trước, người có thể phá giải điện thoại di động của cô đều là những kĩ thuật viên trình độ cao hết, còn những người bình thường chỉ lác đác không có mấy.
Tạ Cảnh nói nhẹ nhàng như vậy, đùa hả.
Đây là trí thông minh pro max mà cái kịch bản Mary Sue não tàn này thiết lập sao!
Tạ Cảnh dường như muốn nhìn biểu cảm biến hoá đa dạng của cô, đối diện với sự ngờ vực ấy, môi mỏng có chút câu lên.
Không uổng phí một khoảng thời gian của mình.
Tạ Cảnh chỉ là nhất thời hứng khởi, lúc đầu hắn đang định chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Ai ngờ, trong đầu lại lơ đãng xuất hiện đôi mắt xinh đẹp của Thích Du, vành tai nhỏ, bàn tay ấm áp mềm mại.
Vừa nhắm mắt, hô hấp như quanh quẩn mùi quýt ngọt nhàn nhạt, nhưng mở mắt, chỉ có gian phòng lạnh lẽo.
Tạ Cảnh đành lấy máy tính lâu nay không dùng ra, xâm nhập điện thoại di động của cô, truy cập vào camera.
Tiêu hóa tận nửa phút, Thích Du mới dần dần hoàn hồn, lập tức xem xét điện thoại di động của mình: "..."
Sau đó phát hiện, ngoại trừ giao diện gọi video với Tạ Cảnh, các ứng dụng khác hoàn toàn không bị truy cập.
Thích Du không chịu thua: "Coi như cậu lợi hại."
"Tôi cũng có thể xâm nhập điện thoại di động của cậu."
Tạ Cảnh tiện tay lấy điện thoại đang để trên đầu giường, hướng về phía ống kính vẫy vẫy: "Có thể thử một chút."
Thích Du ánh mắt thản nhiên nhìn hắn mở khoá màn hình điện thoại di động, nhưng...
Chỉ thấy màn hình điện thoại của Tạ Cảnh trắng tinh một lúc, sau đó giao diện ứng dụng xuất hiện nhưng lại giống hệt giao diện điện thoại của cô.
Thích Du: "???"
Ngầu đấy, còn có thể chơi như vậy?
Thích Du nghĩ đến chuyện điện thoại di động của mình hoàn toàn tương thông với Tạ Cảnh, cả người đều lo lắng.
Đây chẳng phải là nói rõ, bí mật gì trong điện thoại của cô luôn có khả năng lúc nào cũng bị Tạ Cảnh dễ dàng nhìn thấy.
Ai mà về sau yêu đương với Tạ Cảnh, thật sự là chẳng bao giờ giữ được chút bí mật nào.
Người này thật là đáng sợ.
Lúc đầu Thích Du đối với những miêu tả về Tạ Cảnh trong sách còn có chút khịt mũi coi thường, dù sao tận mắt cô đã thấy qua Tạ Cảnh rồi, đẹp thật nhưng tích cách bạc bẽo lạnh nhạt nhẽo.
Hiện tại mới cảm nhận rõ ràng được, cái gì gọi là chó biết cắn người sẽ không sủa.
Hừ!
Bên ngoài thì cao lãnh, bên trong thì xấu xa!
Hệ thống 006 sau khi nghe được suy nghĩ của kí chủ thì hoàn toàn tán thành, kí chủ vẫn là quá ngây thơ.
Xấu xa gì chứ?
Hoàn toàn không cách nào diễn tả đủ được sự đen tối của Tạ Cảnh.
Ngay lúc Thích Du đang phỉ nhổ trong lòng.
Bỗng nhiên, điện thoại màu trắng trên tay Tạ Cảnh bắt đầu rung lên.
Tạ Cảnh nhàn nhạt nhìn màn hình điện thoại di động: "Có người tìm cậu."
"Lâm Bắc Tông?"
Ngón tay thon dài đang muốn nhấn phím kết nối cuộc gọi.
"Khoan đã, từ từ, dừng dừng!"
Thích Du liên tiếp gào thét ngăn cản hắn.
Nội tâm là một trận phong ba mãnh liệt.
Tạ Cảnh đến cùng là làm kiểu gì thế, cư nhiên có thể hoàn toàn truy cập tất cả ứng dụng điện thoại của cô trên máy hắn.
Thậm chí có thể nghe được các cuộc gọi mà người khác gọi đến.
Đầu ngón tay của Tạ Cảnh bỗng nhiên dừng sát ngay màn hình, từ góc độ nhìn của Thích Du, đại khái chính là chỉ cần chạm 0,00001mm nữa thôi là chấp nhận cuộc gọi rồi.
Thích Du nhìn điện thoại còn đang rung: "Tạ Cảnh, Cảnh thần, ngài rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể để cho điện thoại di động của tôi khôi phục lại bình thường."
Cô vẫn chờ tin tức của Lâm Bắc Tông đấy.
Việc này liên quan đến cái mạng nhỏ của mình!
Tạ Cảnh nhìn ra được sự khẩn cầu trong mắt cô, đôi mắt càng đen trầm như mực.
Ném điện thoại di động sang bên cạnh.
Giọng nói hơi lạnh, lông mi lãnh đạm chớp một cái: "Tự nghĩ cách."
Thích Du: "..."
Thích Du miệng hơi há, còn muốn nói gì đó thì gương mặt tuấn mỹ của Tạ Cảnh đột nhiên biến mất, màn hình đen kịt.
????
Cái quỷ gì?
Hệ thống 006 vì sự thẳng thắn và EQ -1000 của kí chủ nhà mình mà bất đắc dĩ thở dài: 【 Kí chủ, Tạ Cảnh đang tức giận đó.
】
Vì sao thế?
Ngay cả cô còn chưa thèm tức giận đâu đấy.
Tạ Cảnh không hiểu sao lại xâm nhập điện thoại di động của cô, may mà cô gan lớn, nếu như là cô của quá khứ thì sớm đã bị doạ ngất nhiều lần rồi.
Hệ thống thấy Thích Du quả nhiên cũng bắt đầu tức giận.
Lập tức suy tư vào giây.
Vội vàng nhẹ nhàng xoa dịu: 【 Này nha, kí chủ đại nhân không cần để ý đến quỷ hẹp hòi đó, không đáng không đáng, chúng ta chỉ là làm nhiệm vụ, không cần quan tâm đến hắn.
】
【 Nếu cô cảm thấy không vui thì tôi sẽ có biện pháp trừng phạt hắn! 】
Thích Du xoay người tìm máy tính mà anh cả từng đưa cho cô.
Lần đầu tiên lấy máy tính ra để chuẩn bị làm một vố lớn.
Không thể để cho Tạ Cảnh xem thường mình, chẳng phải chỉ là một cái code thôi à, ai mà không biết viết chứ.
Trong lòng Thích Du tràn đầy sức mạnh muốn hạ gục địch.
Về phần tình yêu gì đó, trước mặt mong muốn chiến thắng, căn bản không thể chung đường, nhất định phải rẽ sang hướng khác!
Lúc nghe được lời hệ thống nói, Thích Du nhíu mày: "Biện pháp gì?"
Hệ thống cười nham hiểm: 【 Trở thành bạn gái của hắn, rồi đá hắn! 】
【 Đủ hung ác chứ? 】
Thích Du: "..."
Trầm mặc hai giây, Thích Du mở miệng: "Không hung ác."
Tiểu Lục * mê mang: 【 Cái này mà không được xem là hung ác?? 】
* Tiểu Lục là tên hệ thống, vì hệ thống có mã số 006 nên gọi vậy.
Thích Du lúc này đã nhanh chóng tìm được máy tính, lúc khởi động máy, cô không nhanh không chậm trả lời: "Đây thì coi là hung ác gì chứ, có khi giống như mấy câu truyện ngược luyến nào đó: chiếm được thân thể hắn nhưng không cho hắn một danh phận còn hung ác hơn nhiều."
Tiểu Lục vô thức lục soát cơ sở dữ liệu của mình, một giây sau.
Thích Du nghe được âm thanh đang phát ra trong mình: 【...!Ting, bùm, xoẹt xẹt ―― 】
Thích Du khóe môi co lại, con gà con đó lại tự mình hại mình tiếp rồi.
Không hiểu là chết máy, Thích Du đã quá quen thuộc.
Lúc nào mà cái hệ thống ngu ngốc đó liên tục vài ngày không tắc thở, Thích Du mới cảm thấy kỳ quái.
Trước màn hình máy tính, Thích Du hết sức chuyên chú bắt đầu đánh hạ tường lửa của Tạ Cảnh.
Lúc đầu Thích Du còn lời thề son sắt cảm thấy mình chỉ cần gõ gõ nhẹ nhàng vài dòng là có thể phá giải được.
Nhưng mà ――
Sau một giờ.
Thích Du hưng phấn: "Ha ha, lợi hại đấy."
Hai giờ sau.
Thích Du mặt không biểu tình: "Hừ, mình không tin."
Ba giờ sau, trời vừa rạng sáng.
Thích Du nóng nảy: "Cmn!"
Cái này là cái quái gì vậy, đến cùng là cái quỷ gì!!!
Năm tiếng đồng hồ sau, Thích Du chỉ muốn đập nát máy tính.
Lần đầu tiên trong đời, Thích Du cảm nhận được siêu cấp đại nguy cơ.
Cô...!Thậm chí ngay cả việc đơn giản là xâm nhập vào tường lửa của đối phương thôi mà mãi không được????
Ba giờ sáng.
Cửa phòng Thích Du bị gõ mấy tiếng.
Thích Thần ở ngay phòng bên cạnh dán mặt phía ngoài cửa hô lên: "Tiểu tổ tông, rạng sáng rồi đấy, em mau ngủ đi không là sáng mai khỏi đi học nữa."
Trong phòng thỉnh thoảng cứ phát ra vài tiếng ầm ầm.
Cửa cách âm tốt như thế mà hắn vẫn có thể mơ hồ nghe thấy.
Trên khuôn mặt trắng trẻo của Thích Du xuất hiện quầng thâm dưới mắt, nhưng dường như cô không phát hiện ra.
Hét lên: "Không đi!"
Làm Thích Thần cho rằng mình đang nằm mơ.
Học sinh tốt vừa thi được hạng nhất mà không thèm đi học nữa?
Nói thật nhẹ nhàng đó.
Thấy Thích Du không có ý muốn mở cửa, Thích Thần đành phải quay về phòng đi ngủ.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, thức đêm làm đề mà hưng phấn như vậy sao?
Không nghĩ tới.
Cả đêm Thích Du đều ngồi trước máy tính.
Một đề cũng không làm.
Toàn bộ suy nghĩ đều đặt vào chuyện cứu vớt điện thoại di động của mình..