"Sao lại thất thần?" Tần Chí đi phía trước, phát hiện Lâm Diệu không thấy đâu, lại bất đắc dĩ quay lại tìm cậu.
Lâm Diệu tràn đầy nghi hoặc, suy nghĩ hỗn loạn, thất thần mà lắc đầu nói: "Không có việc gì."
Nói xong, cậu đi theo Tần Chí về phía trước, không khỏi quay đầu lại nhìn nơi Tô Quy xuất hiện, nơi đó hiện giờ trống rỗng không có gì cả.
Tần Chí sợ Lâm Diệu bị lạc, cho nên trực tiếp nắm tay cậu, lại nhìn đại sảnh, đột nhiên thay đổi chủ ý nói với tiểu nhị: "Đồ ăn chuẩn bị xong, trực tiếp đưa đến phòng cho khách."
Tiểu nhị cười nói được, rất nhiệt tình nói muốn dẫn bọn họ lên lầu, nhưng bị Kiều Hạc từ chối, lấy chìa khóa nói rằng bọn họ sẽ tự lên lầu.
Trấn nhỏ hẻo lánh, rất ít người ngoài, nhà trọ này làm ăn thất bát, cũng không biết bao lâu rồi không tu sửa, cầu thang dẫm lên còn phát ra tiếng kẽo kẹt.
Tần Chí nắm tay Lâm Diệu đi phía trước, Kiều Hạc và Dung Quyển theo sát ở phía sau.
Sau khi đi được một đoạn, Kiều Hạc đột nhiên hạ giọng nói: "Bệ hạ có nhận thấy điều gì không ổn không?"
Tần Chí nghiêm túc gật đầu: "Nơi này chắc chắn có gì kỳ quái."
Lâm Diệu còn nghĩ về Tô Quy, ngoại trừ chuyện đó ra không phát hiện cái gì không ổn, vì vậy tò mò chuẩn bị hỏi một chút.
Nhưng Dung Quyển lại giành lên tiếng trước. Nàng vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu: "Chỗ nào không ổn? Sao ta không phát hiện?"
Kiều Hạc nhìn Dung Quyển với ánh mắt ôn nhu, kiên nhẫn giải thích: "Tuy trấn nhỏ này hẻo lánh, nhưng trêи đường cũng không nên ít người như vậy, những người bán hàng rong lén lút, như đang quan sát điều gì đó. Còn nữa, chúng ta đi hết con đường này tới nơi khác cũng trống không, nhưng duy nhất quán trọ này là có vài bàn khách, những người đó tướng mạo, ánh mắt trông không giống bình thường. Tiểu nhị kia nhất định cũng không bình thường, lòng bàn tay của hắn rõ ràng có vết chai dày, đó là do tập võ hàng năm mới có thể luyện ra. Nếu ta đoán đúng, những người này chỉ sợ đều nhằm vào chúng ta."
Dung Quyển nghe vậy đột nhiên trở nên căng thẳng, có chút hoảng loạn mà bắt lấy ống tay áo của Kiều Hạc, nhỏ giọng nói: "Vậy... vậy làm sao bây giờ? Bệ hạ và quý quân vẫn còn ở đây. Hay là chúng ta hiện tại liền chạy nhanh thôi?"
"Không thể đi." Tần Chí trầm giọng nói: "Chúng ta hiện giờ đã ở trong bẫy, tùy tiện đi ra ngoài chỉ làm đả thảo kinh xà." (*rút dây động rừng)
Kiều Hạc thấy Dung Quyển có chút sợ hãi, cũng dắt tay nàng, khó hiểu nói: "Nhưng chuyến đi này của chúng ta là cơ mật, sao tin tức lại lọt ra ngoài?"
Lời này hắn hỏi cũng không có đáp án, rốt cuộc quan trọng nhất bây giờ không phải là tại sao tin tức tiết lộ hay là ai tiết lộ, mà là nên làm thế nào an toàn rời đi nơi này.
Nếu đối phương an bài người ở lại đây ôm cây đợi thỏ, đối phương nhất định sẽ suy xét chu toàn, hạ quyết tâm muốn giết chết bọn họ tại trấn nhỏ.
"Trước tiên chúng ta hãy yên tĩnh xem xét, quan sát những người được phân bố ở đây, sau đó chờ thời cơ hành động." Tần Chí nhắc nhở: "Còn nữa, đồ ăn này không được đụng vào."
"Ngài sợ trúng độc?"
"Đã là nhằm vào chúng ta, không thể không đề phòng."
Kiều Hạc gật đầu nói phải, cũng may bọn họ đã mang theo rất nhiều lương khô trước khi xuất phát, có thể miễn cưỡng đối phó.
Vừa đi vừa nói chuyện, bốn người đã lên đến lầu hai. Lầu hai có hai gian phòng thượng hạng, Kiều Hạc và Dung Quyển đi vào. Lâm Diệu và Tần Chí tiếp tục lên lầu ba nơi họ sẽ ở.
Lâm Diệu cùng Tần Chí bước vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhà trọ này tuy là hang sói nhưng phòng ốc sạch sẽ, ngăn nắp. Cửa sổ mở hờ, gió thổi vào cũng rất trong lành, mát mẻ.
Lâm Diệu nghĩ, hiện tại xung quanh đều có người mai phục muốn giết mình nên ảo não không thôi: "Sớm biết như vậy, chúng ta sẽ không xuống thuyền."
Tần Chí đứng bên cửa sổ, nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cũng chưa chắc, đã là muốn giết trẫm, không ở nơi này, cũng sẽ ở nơi khác."
Cửa sổ hướng ra bên ngoài đường phố, từ đây có thể thấy rõ nửa con phố.
Lâm Diệu nằm ở trêи giường, khá thoải mái, duỗi eo nhìn Tần Chí bất đắc dĩ nói: "Ta hiểu rồi, đi theo ngươi mới là nguy hiểm nhất, người muốn giết ngươi hết đợt này đến đợt khác. Ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu kẻ thù?"
"Có vô số người muốn giết trẫm, nhưng chưa từng có ai thành công, bọn họ đều chết dưới tay trẫm." Tần Chí nói, đi về phía Lâm Diệu, cúi đầu nhìn cậu, cười nói: "Diệu Diệu hiện giờ cùng trẫm ở chung một thuyền, hối hận cũng đã muộn."
Lâm Diệu trở mình, đưa lưng về phía Tần Chí, không muốn để ý tới y. Thật ra cậu không muốn cùng chung thuyền với Tần Chí, nhưng Tần Chí cho phép sao?
Cậu trở mình nằm xuống một lúc, đột nhiên nghĩ đến gì đó liền nhanh chóng quay lại, nhìn Tần Chí rất nghiêm túc hỏi: "Ngươi xác định Tô Quy thật sự đã chết sao?"
Tần Chí sững sờ, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra Tô Quy là ai: "Hắn quả thật đã bị xử tử."
Lâm Diệu cường điệu nói: "Nhưng ta vừa mới nhìn thấy Tô Quy. Tuy rằng chỉ là thoáng nhìn, nhưng ta khá chắc chắn đó là hắn."
Tần Chí cau mày, không nói gì, giống như là đang nghiêm túc tự hỏi điều gì đó.
"Ngươi không tin ta sao?" Lâm Diệu tức khắc có chút sốt ruột: "Ta thật sự không nhìn lầm, người nọ tuyệt đối là hắn. Chỉ là ta cũng không biết tại sao hắn không chết, còn xuất hiện ở chỗ này."
"Thâu lương hoán trụ*." Tần Chí đột nhiên lên tiếng. (*thay xà đổi cột)
Lâm Diệu nghi hoặc nhìn y.
"Tô Quy quả thực đã chết, nhưng người mà ngươi gặp qua lại chưa chắc là Tô Quy, chết cũng có thể không phải là hắn."
Lâm Diệu nhất thời bị kinh sợ. Chẳng lẽ thời điểm cậu lừa "Tô Quy", "Tô Quy" cũng bịa ra tên giả để lừa cậu? Chỉ khác Tô Quy là có thật, cuối cùng còn thành công làm người chịu tội thay.
"Ngươi chờ đã." Lâm Diệu vừa nói vừa nhảy xuống giường, tìm tiểu nhị kia lấy giấy và bút mực.
Nhà trọ có những thứ này, mà tiểu nhị kia vì không rút dây động rừng, cũng nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của Lâm Diệu, đưa tới giấy và bút mực.
Lâm Diệu ngồi vào bàn, ra hiệu cho Tần Chí giúp mình nghiên mực.
Tần Chí nhìn cậu với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, như đang nói —— ngươi dám nhờ trẫm giúp ngươi nghiên mực?
Lâm Diệu vẫn chưa chú ý ánh mắt của Tần Chí, cậu dùng tay chống cằm, trong đầu nhanh chóng nhớ lại tướng mạo của Tô Quy.
Tần Chí trước đó đã nói với cậu, y từng gặp qua những tù nhân bị xử tử đó, tuy rằng chỉ nhìn họ từ xa, nhưng chỉ cần cậu có thể vẽ được, Tần Chí nhất định sẽ có thể nhận ra người trong tranh rốt cuộc có phải Tô Quy hay không.
Sau khi dùng ánh mắt phản đối vài giây không có kết quả, Tần Chí vẫn thỏa hiệp mà lựa chọn giúp Lâm Diệu nghiên mực.
Quên đi, dù sao quý quân cũng là vì giúp trẫm, lại nói quý quân là của trẫm, trẫm vì người trong lòng nghiên mực cũng không phải chuyện mất mặt.
–
Sâu trong một con hẻm nhỏ trong thị trấn, một người mang bạch y và đội mũ đi chậm rãi, cuối cùng ngừng trước cửa một ngôi nhà rách nát.
Tô Quy đi vào trong sân đóng cửa lại, tháo xuống mũ rộng vành, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ở trong sân.
"Sao ngài lại ở đây?" Vẻ mặt Tô Quy hoảng loạn, vội vàng quỳ xuống.
Bóng dáng cao lớn kia xoay người, hắn quấn một chiếc trường bào đen nhánh, trêи mặt mang một chiếc mặt nạ, không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt.
"Ta cố ý tới đón ngươi." Người nọ đến gần Tô Quy, nhéo cằm buộc hắn ngẩng đầu.
Tô Quy có thể cảm giác được người nọ đang cười, nhưng cho dù nhìn thấy người này bao lâu, hắn đều vẫn sợ hãi đến run rẩy.
Hắn sợ hãi người này, bởi vì hắn hiểu rõ hơn ai hết, người này hung ác và đáng sợ như thế nào.
"Ta không thể đi." Ánh mắt Tô Quy lộ ra cầu xin.
Người nọ im lặng một lúc, ngón tay miêu tả khuôn mặt Tô Quy, lẩm bẩm: "Ngươi biết ta rất thích ngươi. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta sẽ rất thương tâm."
"Ta rất biết ơn ngài. Nhưng ta nhất định phải chính tay giết chết Tần Chí, nếu không khó tiêu mối hận trong lòng của ta. Ta tính kế năm năm, nhẫn nhục sống tạm bợ năm năm, chính vì hôm nay, còn cầu ngài có thể thành toàn."
"Thành toàn, ta đương nhiên sẽ thành toàn. Ta khi nào từ chối ngươi? Nếu không như thế, sau khi Trịnh Tu Khải ngu xuẩn kia thất bại, ta làm sao có thể đồng ý cho ngươi lưu lại, còn ưng thuận số tiền lớn để đám sát thủ đó giúp ngươi? Ta tốn nhiều tâm huyết như vậy trêи người ngươi, ngươi cũng không thể chết một cách tùy tiện, biết không?"
Hắn nói xong lời cuối cùng, đôi mắt nhìn Tô Quy đã tràn đầy điên cuồng hung ác.
Tô Quy nhớ tới sự đáng sợ của đối phương, lập tức như bị rắn độc nhìn chằm chằm, vội vàng nói: "Ngài yên tâm, trấn nhỏ này chính là thiên la địa võng bày ra cho Tần Chí, lần này hắn tuyệt đối trốn không thoát. Ta sẽ đích thân dâng lên cho ngài cái đầu trêи cổ Tần Chí."
Người nọ nghe vậy cười: "Được rồi, ta chờ tin vui của ngươi."
–
Lâm Diệu trải xong giấy Tuyên Thành, cầm bút nhanh chóng vẽ lên.
Tốc độ vẽ của cậu rất nhanh, vừa vẽ cũng vừa suy nghĩ, sau đó sửa chữa những chỗ cảm thấy không đúng.
Tần Chí đứng phía sau Lâm Diệu, mới đầu chỉ là thản nhiên mà nhìn, không để trong lòng.
Nhưng theo hình dáng Lâm Diệu vẽ ra, người trêи bức tranh dần dần trở nên có thần, sắc mặt y mới đột nhiên trở nên khó coi, theo bản năng mà nắm chặt nắm tay, đáy mắt thậm chí lộ ra khẩn trương và phức tạp không thể che giấu.
Y bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới "Tô Quy" mà Lâm Diệu gặp phải trước đây, lại là người này!
Cảnh tượng quá khứ chợt hiện lên trong đầu, Tần Chí thở dốc nặng nề, đôi mắt lại đột nhiên xẹt qua nỗi thống khổ.
Lâm Diệu vẽ xong bức chân dung, đặt bút xuống một bên và xem xét cẩn thận,ngay lập tức rất hài lòng. Cậu vẽ bức họa này gần như giống hệt với bản thân "Tô Quy".
Ta thật đúng là lợi hại, Lâm Diệu không khỏi có chút kiêu ngạo.
Cậu cầm bức họa đưa cho Tần Chí xem, khi nhìn thấy vẻ mặt của Tần Chí, đột nhiên hiểu ra.
"Ngươi biết hắn? Hắn không gọi là Tô Quy?" Lâm Diệu nghi hoặc hỏi.
Tần Chí lắc đầu, y cầm lấy bức họa, nhìn chằm chằm người trêи bức họa với vẻ mặt vô cùng phức tạp, giống như nhớ tới người và chuyện nào đó đã qua rất lâu.
"Hắn tên là Mục Khanh Du, đã chết cách đây 5 năm. Trẫm đã quen biết hắn rất nhiều năm trước, khi đến đất phong với tư cách là Cảnh Vương."
Lâm Diệu nhất thời líu lưỡi: "Đó là rất lâu. Nhưng ngươi nói 5 năm trước hắn đã chết là có ý gì? Chẳng lẽ ta thấy ma sao?"
Cậu vừa dứt lời đã bị ngón tay Tần Chí gõ vào trán: "Từ đâu ra ma quỷ. Trẫm lúc trước tưởng rằng hắn đã chết, nhưng hiện tại xem ra, hắn rõ ràng vẫn còn sống."
Lâm Diệu xoa cái trán, phẫn nộ mà trừng Tần Chí, không chết thì không chết, đánh cậu làm gì? Khi dễ người sao?
"Vậy chuyện lần này có thể do hắn sai khiến hay không?"
Tần Chí trầm mặc một lúc, dừng lại một lúc lâu mới mở miệng: "Trẫm không biết. Nhưng khi trẫm gặp hắn lúc ban đầu, hắn tâm địa thiện lương, thích giúp đỡ mọi người, ở ven đường nhìn thấy chó hoang bị thương cũng sẽ mềm lòng, tựa như một trang giấy trắng, không nhìn thấy mặt tối của nhân tính, luôn nghĩ mọi thứ quá mức tốt đẹp, đối với trẫm cũng..."
Lâm Diệu nhìn vẻ mặt cảm giác không thích hợp của Tần Chí, nhịn không được ngắt lời hỏi: "Ngươi không phải là từng thích hắn chứ?"
E hèm, đoán xem mối quan hệ giữa anh Chí và người trong quá khứ~