✎Like và com ủng hộ editor nhé (^-^)
**maitran.wordpress.com**
Đối với việc Lâm Diệu lúc trước chạy trốn thất bại, Dung Quyển cũng nghe Kiều Hạc nói qua. Lúc đó nàng không biết Lâm Diệu là biểu đệ, còn thầm cười nhạo cậu không biết tự lượng sức mình. Nhưng hiện giờ biết được thân phận của biểu đệ, Dung Quyển liền nhanh chóng bất bình vì Lâm Diệu.
Cái gì không biết tự lượng sức mình, đều là do Tần Chí quá đáng, biểu đệ không muốn, sao có thể ép buộc? Huống hồ đã thả chạy, lại có thể nào đổi ý bắt người về?
Đây không phải là hành vi bất hảo của bọn cường đạo sao.
"Biểu đệ yên tâm." Dung Quyển càng nghĩ càng cảm thấy Tần Chí không tốt, chân thành nói: "Ta đã nói có thể, nhất định có thể. Vài tên ám vệ, không đáng sợ."
Lâm Diệu nhìn thân hình cao gầy nhưng mỏng manh của Dung Quyển, biết nàng có võ, lại vẫn không giấu được lo lắng.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn lựa chọn tin tưởng Dung Quyển. Nếu Dung Quyển đã dám nói như vậy, nhất định có phần nắm chắc.
Sau đó, Dung Quyển vẫn chưa vội vã động thủ, nói rằng sẽ đợi thời điểm thích hợp. Hiện tại những ám vệ và thị vệ đó đều cảnh giác, chờ đến khi bọn họ hơi thả lỏng cảnh giác sẽ động thủ.
Bởi vậy Lâm Diệu và Dung Quyển thong thả tản bộ ven hồ, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi ngắm cảnh. Những thị vệ đi theo xa xa, vẫn chưa tới quấy rầy bọn họ.
Trong lúc hai người vừa đi vừa trò chuyện, Dung Quyển hỏi Lâm Diệu rất nhiều chuyện của cậu, Lâm Diệu kể lại ngắn gọn, Dung Quyển cũng không hỏi quá nhiều.
"Nếu tổ mẫu biết chuyện của cô mẫu, chắc chắn sẽ rất thương tâm. Ta từng nghe nương nói, tổ mẫu thương cô mẫu nhất." Dung Quyển thở dài.
Lâm Diệu mỉm cười, kỳ thật còn nghi ngờ chuyện này. Nếu tổ mẫu thật sự yêu thương nương của cậu, tại sao nhiều năm như vậy không hề liên lạc, nương của cậu càng chưa từng nhắc tới. Chỉ là Dung Quyển lúc ấy còn nhỏ, cũng không biết rõ những chuyện này, cho nên Lâm Diệu cũng không hỏi nhiều.
Đang trò chuyện, Dung Quyển đột nhiên lơ đãng hỏi: "Biểu đệ biết bao nhiêu về chốn hoang vu?"
Lâm Diệu cũng không nghĩ nhiều tại sao Dung Quyển đột nhiên nhắc tới chốn hoang vu, suy nghĩ rồi nói thật: "Ta chỉ biết chốn hoang vu ở phía bắc Tần, khắp nơi là cỏ độc, trùng độc, không một ai dám đặt chân đến định cư, nên gọi là 'hoang vu'. Những thứ khác cũng không biết."
Đây là Lâm Diệu nghe Thanh Dụ nói, rốt cuộc nguyên tác căn bản không nhắc tới chốn hoang vu. Lâm Diệu cảm thấy có lẽ đó là một rừng rậm nguyên thủy không người ở.
Chỉ là so với rừng rậm nguyên thủy thì độc hơn. Nghe nói đi vào chốn hoang vu không phải bị thực vật độc chết thì là bị trùng độc chết, không ai có thể đi vào mà sống sót.
"Nhưng nếu thực sự có người ở sâu trong chốn hoang vu thì sao?"
Lâm Diệu nghe xong sửng sốt, phát hiện giọng của Dung Quyển rất bình tĩnh ung dung, liền nhìn nàng khó hiểu: "Tại sao nói như vậy? Chẳng lẽ biểu tỷ biết cái gì?"
Dung Quyển cười thản nhiên nói: "Thuận miệng đoán, chỉ là cảm thấy có khả năng này."
Lâm Diệu kỳ thật cũng không cảm thấy nàng chỉ là thuận miệng suy đoán, giọng điệu và biểu cảm của Dung Quyển nhắc nhở cậu đều có ẩn ý sâu xa, nhưng Dung Quyển không tính nói tiếp, Lâm Diệu cũng chỉ có thể kiềm chế tò mò.
Buổi trưa sau khi tham quan hồ, Lâm Diệu và Dung Quyển lại đến trấn nhỏ gần nhất chuẩn bị ăn cơm.
Hai người tùy ý tìm một khách điếm (quán trọ) dùng cơm, để tránh bị vây xem, Lâm Diệu còn cố ý mặc áo choàng che đi khuôn mặt dễ dính thị phi.
Dùng qua cơm trưa, Lâm Diệu và Dung Quyển bước ra khỏi khách điếm, hai người nhìn nhau, liền rất ăn ý mà ngầm hiểu ý trong mắt đối phương.
"Ta đi nhà xí." Dung Quyển nhìn Lâm Diệu nói.
Nàng vẫn chưa hạ giọng, bởi vậy những thị vệ cũng có thể nghe thấy lời này.
Lâm Diệu gật đầu, ngay sau đó lại thấp giọng nhắc nhở: "Cẩn thận."
Dung Quyển cười tự tin, trên mặt không có chút nào sợ hãi.
Lâm Diệu nhìn theo Dung Quyển đi trở về khách điếm, biết nàng nói là đi nhà xí, kỳ thật là đi giải quyết những ám vệ đó, làm cho bọn họ ngất đi một lúc.
Lâm Diệu nhìn thấy một cây to rất cứng cáp, tán cây vươn ra, liền nói: "Chúng ta qua một bên chờ đi."
Những thị vệ đó đương nhiên không dám có ý kiến.
Lâm Diệu đi bộ dưới tàng cây, liền có thị vệ không biết từ khi nào mang một chiếc ghế đẩu đến cho cậu. Cậu ngồi chờ Dung Quyển, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng không giấu được khẩn trương và lo lắng.
Không biết Dung Quyển có thể đánh ngất những ám vệ đó hay không, lại có thể thuận lợi thoát thân hay không.
Rốt cuộc đánh ngất khó hơn nhiều so với việc trực tiếp giết chết họ.
Thời gian chờ đợi luôn dài vô cùng, Lâm Diệu cảm thấy đã qua rất lâu, nhưng thực tế cũng chỉ mới qua một lát.
Ngay khi Lâm Diệu lo lắng chờ đợi, bóng dáng của Dung Quyển cuối cùng xuất hiện ở cửa khách điếm.
Nàng thoạt nhìn không có gì khác, cả tóc cũng không rối, thật giống như thật sự chỉ là đi vào nhà xí.
Nhưng Lâm Diệu vẫn mơ hồ nhận được tín hiệu Dung Quyển truyền lại cho mình.
Khi Dung Quyển bước ra khỏi khách điếm, nhìn cậu chớp chớp mắt, lại cười một cái, điều đó có nghĩa là mọi chuyện đã được giải quyết.
Lâm Diệu thấy thế thở phào nhẹ nhõm.
"Tỷ không ra tay tàn nhẫn chứ?" Lâm Diệu chờ khi Dung Quyển đến gần, lại không nhịn được mà thấp giọng hỏi.
Dung Quyển cười nhìn Lâm Diệu: "Như thế nào? Sợ ta làm tổn thương người của Tần Chí, đau lòng?"
Lâm Diệu suy nghĩ cái gì, Dung Quyển kỳ thật nhìn thấy rõ ràng, chỉ là nàng không vạch trần thôi.
"Không có. Ta chỉ cảm thấy bọn họ cũng là phụng mệnh hành sự, không cần thiết ra tay tàn nhẫn."
Dung Quyển hồ nghi: "Thật sao?"
"... Ừm."
"Nhưng nói tới, ám vệ Tần Chí phái cho ngươi thật đúng là rất lợi hại, ta suýt chút nữa cũng không đối phó được. Mặc dù là hoàng thất, muốn huấn luyện ám vệ cũng không dễ dàng, cần phải là người đứng đầu mới có thể lưu lại bên cạnh hoàng đế. Tần Chí có thể phái những người này cho ngươi, cũng thực sự che chở ngươi, lo lắng cho an nguy của ngươi."
Lâm Diệu nhất thời không nói gì. Tần Chí đối xử với cậu như thế nào, đương nhiên trong lòng cậu rất rõ ràng.
Dung Quyển thấy Lâm Diệu im lặng, cũng không định trêu chọc cậu, cười nói: "Yên tâm đi, ta tuy không sợ Tần Chí, nhưng cũng không muốn chọc tức hắn. Những ám vệ đó chỉ ngất đi, qua mấy canh giờ sẽ tỉnh."
Lâm Diệu hiểu rõ, tầm mắt lại nhìn về phía vài thị vệ đi theo.
Trong lòng cậu và Dung Quyển hiểu rõ mà không nói, trao đổi ánh mắt: "Cho nên, hiện tại cũng chỉ còn lại bọn họ."
Đối phó với những thị vệ này dễ dàng hơn rất nhiều so với ám vệ, bọn họ căn bản không dám nghi ngờ mệnh lệnh của Lâm Diệu.
Lâm Diệu trước tiên chuẩn bị một gói thuốc mê, hạ vào nước trà cho họ uống với lý do giải khát.
Vài thị vệ uống xong nước trà té xỉu, vẫn còn đắm chìm trong ban thưởng của hoàng hậu mà thụ sủng nhược kinh*, không biết chuyện gì đang xảy ra. (*được sủng ái mà lo sợ)
Sau khi xong việc này, Dung Quyển dẫn Lâm Diệu quẹo vào hẻm nhỏ, đi đến trước một ngôi nhà hẻo lánh.
Nàng gõ ba cái, tiếp theo là hai cái, rồi ba cái, cánh cửa đang đóng mở ra từ bên trong.
Dung Quyển kéo Lâm Diệu nhanh chóng lặng yên đi vào nhà, lập tức liền có người đóng cửa lại.
Lâm Diệu đi vào nhà, liền thấy có ba gã nam tử đứng bên trong, vừa nhìn thấy Dung Quyển liền vội vàng cung kính hành lễ: "Tham kiến điện hạ."
Dung Quyển ra hiệu cho họ đứng dậy.
Lâm Diệu lại rất ngạc nhiên, điện hạ? Những người này tại sao lại gọi Dung Quyển là "Điện hạ"?
Lúc trước cậu còn không nghĩ nhiều, hiện tại lại bắt đầu thắc mắc về thân phận của Dung Quyển.
Chỉ là hiện tại thời cơ không thích hợp, Lâm Diệu cũng không hỏi.
Hai người không ở trong nhà quá lâu, ba người này hiển nhiên là tới tiếp ứng, sau khi tụ họp thành công sẽ nhanh chóng chuẩn bị xuất phát, để tránh nán lại lâu bị phát hiện manh mối.
Mạch Ương Hồ ở bên ngoài kinh đô, giúp tránh khỏi phiền toái khi đi ra khỏi thành.
Những người mà Dung Quyển phái tới tiếp ứng đã sớm chuẩn bị xong xe ngựa, suy xét đến thân thể Lâm Diệu, xe ngựa được chống sốc rất tốt. Sau đó, Lâm Diệu và Dung Quyển lên xe, để lại một người lái xe ngựa, hai người kia âm thầm bảo vệ.
Xe ngựa ra khỏi ngõ, rời thị trấn, ngay sau đó một mạch thẳng tiến về phía bắc Tần quốc.
Chờ xe ngựa đi xa, Lâm Diệu mới bình tĩnh hơi vén rèm lên.
Cậu nhìn đô thành của Tần quốc ngày càng xa, trong lòng thầm tự hỏi không biết Tần Chí bây giờ đang làm gì, sau khi biết cậu rời đi tâm trạng sẽ như thế nào.
Nhưng lúc này Tần Chí đang bận rộn triệu các đại thần thương nghị quốc sự với, không phát hiện hoàng hậu của mình đã lén chạy mất.
Chờ thương nghị quốc sự xong, bên ngoài sắc trời đã dần tối.
Tần Chí đứng lên, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút cáu kỉnh, cho rằng vì nhớ nhung Lâm Diệu, cũng triệu Lưu Kính Trung hỏi hoàng hậu hồi cung chưa.
Lưu Kính Trung cung kính nói: "Vẫn chưa. Nô tài đã phái người ra cửa cung chờ. Nếu hoàng hậu hồi cung, sẽ nhanh chóng bẩm báo."
Tần Chí gật đầu, không nói thêm nữa. Trong lòng vừa nhớ vừa không vui, nói rằng hồi cung sớm một chút bồi trẫm dùng vãn thiện, sao muộn như vậy cũng không thấy bóng người. Đi chơi với Dung Quyển vui như vậy sao.
Y càng nghĩ càng khó chịu, thầm nghĩ sau này không thể để cho Diệu Diệu ở một mình với Dung Quyển. Diệu Diệu tuy là Đệ Hôn, căn bản không thể có gì với Dung Quyển, nhưng Diệu Diệu đối với nhận định giới tính luôn có chút không chính xác, nếu phát sinh cái gì với Dung Quyển thì không ổn.
Tần Chí cân nhắc, cũng không nghĩ nhiều. Nếu Lâm Diệu vẫn chưa trở về, y chuẩn bị đi Ngự Thiện Phòng dạo.
Hôm nay đã bảo đảm với Diệu Diệu, vậy y cũng phải đảm bảo rằng các món ăn của ngự trù thực sự ăn ngon. Ngoài ra, Tần Chí còn muốn dặn dò thói quen ăn uống của Lâm Diệu. Điểm này dù là ngự trù cũng không rõ bằng Tần Chí.
Bệ hạ giá lâm Ngự Thiện Phòng, các ngự trù Ngự Thiện Phòng tức khắc sợ hãi quỳ xuống đất hành lễ.
Tần Chí triệu kiến riêng ngự trù mới tới kia, dặn dò thói quen ăn uống của hoàng hậu cho hắn một cách cường điệu, ra lệnh cho hắn nấu những món ăn mà Lâm Diệu thích.
Vị ngự trù này quả nhiên là người mới, nhưng trù nghệ tinh vi, hắn đã sớm nghe nói bệ hạ và hoàng hậu có tình cảm thâm hậu, ban đầu còn không tin, cảm thấy chỉ là lời đồn. Hiện giờ tận mắt nhìn thấy, tức khắc rất kinh ngạc.
Hắn vẫn chưa gặp qua hoàng hậu, nhưng đối với đại danh của hoàng hậu lại như sấm bên tai, cộng thêm việc làm của bệ hạ hôm nay, hắn càng thêm chờ mong có thể nhìn thấy hoàng hậu.
Hoàng hậu xinh đẹp xuất chúng trong lời đồn còn có thể làm cho bệ hạ gom hết sủng ái vào một mình mình, rốt cuộc phong hoa tuyệt đại* như thế nào? (*miêu tả vẻ đẹp, vô cùng đẹp)
Tần Chí ra khỏi Ngự Thiện Phòng, trên đường về Dưỡng Tâm Điện, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống, mặt đất chìm trong sương mù.
Tần Chí cau mày, dừng lại hỏi: "Hoàng hậu còn chưa hồi cung?"
Lưu Kính Trung có thể cảm giác được bệ hạ tràn đầy sát khí, cung kính cẩn thận nói: "Hồi bệ hạ, vẫn chưa."
"Có từng phái người đi tìm?"
"Đã phái người." Lưu Kính Trung trộm liếc nhìn bệ hạ vẻ mặt băng giá, giọng nói sợ hãi: "Thị vệ còn chưa hồi báo."
Tần Chí vẻ mặt trầm tư, nhanh chóng kiềm chế nghi ngờ. Hơn nữa cũng cảm thấy áy náy vì khoảnh khắc nảy sinh nghi ngờ đối với Lâm Diệu.
Diệu Diệu hiện giờ đang mang long tự, y nên tin tưởng đối phương, làm sao có thể nghi ngờ Diệu Diệu sẽ nhân cơ hội rời đi? (Bingo!~ đoán trúng rồi)
Tần Chí càng nghĩ càng cảm thấy mình không nên có suy nghĩ này, đã thích Lâm Diệu, nên kiên định mà yêu hắn tin hắn.
Trở lại Dưỡng Tâm Điện, thị vệ phái đi tìm Lâm Diệu vẫn chưa trở lại.
Lưu Kính Trung đợi một hồi, sợ bệ hạ đói bụng nên hỏi: "Bệ hạ muốn dùng một chút đồ ăn trước không?"
Tần Chí ngồi trước án, quả thực có chút đói bụng, nhưng nghĩ đến Diệu Diệu cũng đói, vẫn lắc đầu, kiên trì nói: "Trẫm chờ hoàng hậu trở về cùng dùng bữa."
Trong điện đèn đuốc sáng trưng, lời nói của Tần Chí đầy chắc chắn và không cho nói chen vào.
Lưu Kính Trung khom người đáp lời, cũng chỉ có thể cung kính lui ra, nhìn về phía ngoài cung, trong lòng sốt sắng hy vọng hoàng hậu có thể mau hồi cung một chút.
⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇
Thật ra thì anh nghi ngờ chả sai đâu =))) Thương vợ như vậy thật làm người ta hâm mộ :3
Xem truyện văn minh, vui lòng ko spoil~