✎Like và com ủng hộ editor nhé (^-^)
**maitran.wordpress.com**
Giữa mùa đông, nhiệt độ mỗi ngày một thấp hơn, gió lạnh gào thét, khiến người ta toàn thân lạnh lẽo.
Sáng sớm, khi Lâm Diệu rời giường, vừa mở cửa sổ ra, liền phát hiện ngoài cửa sổ phủ một màu bạc, ngọn cây, mặt đất phủ đầy bông tuyết, trông rất đẹp mắt.
Cậu xem một hồi rồi nhanh chóng gọi Tần Chí qua xem.
Tần Chí đi đến bên cửa sổ, nhưng trước tiên dùng áo choàng bọc lấy Lâm Diệu, y biết Lâm Diệu sợ lạnh, đây là đang ngạc nhiên không để ý, đợi lát nữa sẽ biết trời lạnh.
Lâm Diệu ngoan ngoãn để cho Tần Chí quấn áo choàng, đôi mắt sáng lấp lánh nói: "Không đẹp sao?"
Tần Chí nhìn lướt qua, gật đầu nói: "Ừ, rất đẹp."
Lâm Diệu xem, trong lòng đột nhiên có chút tiếc nuối: "Đáng tiếc không có máy ảnh, không thể chụp được cảnh này."
Cậu thật sự rất nhớ di động, máy ảnh, điện ảnh ở hiện đại, cũng rất ngứa tay muốn chơi game.
So với hoạt động giải trí muôn màu muôn vẻ ở hiện đại, cổ đại thật sự rất nhàm chán, không có gì chơi.
Tần Chí hơi nhíu mày: "Máy ảnh là vật gì?"
Lâm Diệu sửng sốt, phát hiện cậu cầm lòng không đậu nói lời không nên nói, liền nhanh trí giải thích: "Không có gì. Ta là nói, nếu có cái gì có thể đóng băng cảnh này vĩnh viễn thì tốt rồi."
"Như vẽ tranh sao?"
Lâm Diệu trầm ngâm nói: "Không sai. Nhưng ta cảm thấy còn có một phương pháp nhanh và chân thật hơn, chỉ cần ấn một cái, là có thể lưu lại nguyên vẹn cảnh này."
"Giống như những gì mắt thấy tai nghe?"
"Phải. Còn có thể ghi lại mọi thứ."
Tần Chí nghiêm túc suy nghĩ, cười nói: "Diệu Diệu thật là kỳ tư diệu tưởng*, thế gian làm sao có vật ấy, trẫm chưa từng nghe thấy."
*Ý tưởng mới và lạ
Y vừa nói cũng vừa cảm thấy suy nghĩ của Lâm Diệu khác với người thường, luôn có những ý tưởng kỳ quái.
Lâm Diệu không giải thích nữa, thật sự nếu không nhìn thấy thì khó có thể tưởng tượng được sự tồn tại của vài thứ kia, cảm thấy thiên mã hành không*.
*Ý chỉ suy nghĩ phong phú, dồi dào
Trong nháy mắt, Tần Chí tới Lưu quốc cũng đã ba ngày, y là hoàng đế Tần quốc, bận việc chính sự, còn có rất nhiều việc phải quyết định, cũng không thể rời đi quá lâu.
Sau một thời gian nữa là tết Nguyên Tiêu sẽ được tổ chức khắp cả nước, Tần Chí cũng phải hồi cung trước.
Lâm Diệu xuyên qua đã là sau tết Nguyên Tiêu, cũng rất chờ mong tết Nguyên Tiêu đến. Cậu nghe nói tết Nguyên Tiêu ở cổ đại sẽ hủy bỏ cấm đi lại ban đêm, có thể đốt pháo hoa, còn có thể đi rước đèn, đoán đố đèn, rất náo nhiệt.
Sau khi quyết định về Tần cho kịp tết Nguyên Tiêu, Lâm Diệu liền chuẩn bị cùng Tần Chí chào từ biệt tổ mẫu, cữu phụ và mọi người.
Bọn họ đi gặp tổ mẫu trước. Tổ mẫu tuổi tác đã cao, thân thể không tốt, nghe nói Lâm Diệu sắp rời đi rất không muốn, bắt lấy tay cậu nói hồi lâu.
Lâm Diệu cũng không cảm thấy sốt ruột, nghiêm túc nghe tổ mẫu nói chuyện, khi đi ra, hốc mắt còn có chút ướt.
Cậu có thể cảm giác được sự quan tâm của tổ mẫu đối với mình, Lâm Diệu lớn lên trong cô nhi viện, từ nhỏ không có người thân, cũng chưa từng trải qua tình cảm gia đình. Lúc này nhờ pháo hôi, lại rất hiếm thấy mà cảm nhận được tình thân.
Dù là tổ mẫu, cữu phụ, cữu mẫu hay biểu tỷ, đều rất tốt với cậu, quan tâm đầy đủ. Lâm Diệu là một người biết ơn, trải qua khoảng thời gian này, cậu cũng thực sự coi họ như người nhà.
Tần Chí đứng bên ngoài điện chờ Lâm Diệu, thấy vậy liền nắm tay Lâm Diệu, thấp giọng nói: "Sau này nếu ngươi nhớ bọn họ, trẫm lại cùng ngươi trở về."
Lâm Diệu gật đầu đồng ý.
Cậu chỉ chỉ hơi chạnh lòng khi nghe tổ mẫu nói câu "Ai gia bệnh tật quấn thân, không biết còn có thể gặp lại không".
Gặp tổ mẫu xong, hai người ngay sau đó liền đi chào từ biệt cữu phụ, cữu mẫu.
Bọn họ hỏi qua cung nữ, lập tức đi thẳng đến tẩm cung của bệ hạ.
Sau khi được triệu vào tẩm cung, Lâm Diệu và Tần Chí liền phát hiện cữu phụ, cữu mẫu và Dung Quyển đều ở đó. Ngoại trừ bọn họ, còn có một thái y đứng bên cạnh, đang bắt mạch cho cữu phụ.
Thái y khoảng bốn mươi tuổi, rất gầy nhưng rắn chắc, nhìn giống như chưa tỉnh ngủ, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén.
Lâm Diệu nhìn cảnh này vội hỏi: "Thân thể của cữu phụ không khoẻ sao?"
Dung Mộ xua tay, ý bảo không sao, nắm chặt tay ho khan một tiếng, suy yếu nói: "Gần đây nhiệt độ không khí giảm mạnh, trẫm ngẫu nhiên cảm phong hàn, không có việc gì, là cữu mẫu của con một hai phải mời Tôn thái y lại đây."
Tiêu Vĩ Thời lộ vẻ lo lắng: "Nhiễm phong hàn sao có thể bất cẩn. Nếu bệ hạ không bảo trọng long thể, thì sao có thể ban phúc cho thần dân?"
Dung Mộ nghe vậy liền nói: "Hoàng hậu nói phải, là trẫm sơ ý."
Ông nhận sai, nhưng giống như chịu thua, nhất thời chọc Tiêu Vĩ Thời tức giận mà nhìn ông. Làm trò trước mặt vãn bối, nói bậy bạ gì đó.
Dung Mộ vẻ mặt tươi cười, nhưng Dung Quyển lại rất bất đắc dĩ.
Nàng thậm chí hoài nghi trong khoảng thời gian nàng rời cung, phụ hoàng và mẫu hậu ngoài mặt nói nhớ nàng, kỳ thật lại rất vui mừng vì sau khi nàng rời đi, có thể sống thế giới của hai người mà không hề kiêng kị gì.
Lâm Diệu cảm thấy an tâm khi nghe Dung Mộ nói không sao, tiếp theo nói lời tạm biệt với bọn họ.
Dung Mộ và Tiêu Vĩ Thời tuy cũng luyến tiếc Lâm Diệu, nhưng cũng biết cậu cần về Tần, cũng không thể giữ người ở lâu.
Chỉ dặn dò Lâm Diệu nếu muốn đến Lưu quốc chơi, bất cứ lúc nào họ cũng sẽ chào đón. Lại dặn dò Tần Chí phải đối xử tốt với Lâm Diệu, không thể để cho Lâm Diệu bị uất ức.
Dung Quyển còn nhớ lúc trước nói sẽ đưa Huyền Điệp cho Lâm Diệu, nói sau khi có Huyền Điệp, Lâm Diệu có thể vượt qua chốn hoang vu không trở ngại, tới Lưu quốc cũng càng thuận tiện.
Mọi người lại nói vài lời, Dung Quyển chuẩn bị đưa Lâm Diệu đi lấy Huyền Điệp.
Huyền Điệp là vật của hoàng tộc Lưu quốc, không dễ đào tạo, cực kỳ quý hiếm. Bọn họ cho Lâm Diệu Huyền Điệp, cũng là thừa nhận thân phận của cậu.
Nhưng ngay lúc Lâm Diệu, Tần Chí chuẩn bị đi theo Dung Quyển, vị Tôn thái y kia lại đột nhiên quan sát Tần Chí, nói: "Chậm đã."
Ba người nghe vậy dừng bước, quay đầu nhìn Tôn thái y, vẻ mặt rất khó hiểu.
Tôn Phòng Vưu nhìn Tần Chí, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, khuôn mặt giống chưa tỉnh ngủ kia lúc này cũng tỉnh táo lại.
Hắn vẫn chưa nhiều lời, mà nghiêm túc bước nhanh đến bên cạnh Tần Chí, nắm lấy tay y bắt mạch.
Tần Chí nhìn Tôn Phòng Vưu, vẫn chưa ngăn cản.
Tôn Phòng Vưu bắt mạch một lúc lâu, còn thay đổi tay, hắn nhiều lần đắn đo, thử đi thử lại, cứ như thể đụng phải vấn đề rất khó giải quyết.
Lâm Diệu và Tần Chí không biết lý do của Tôn Phòng Vưu, bởi vậy chỉ khó hiểu, nhưng Dung Quyển lại rất kinh ngạc trước cảnh này.
Tôn Phòng Vưu là trọng thương té xỉu ở chốn hoang vu, được bọn họ cứu, sau khi tỉnh lại hắn đơn giản ở lại Lưu quốc. Hắn rất tinh thông y thuật, sau khi đến Lưu quốc không có bệnh nào hắn trị không hết, cũng bởi vậy được tôn sùng là thái y, nếu là bệnh vặt thông thường, hắn trước sau đều là bộ dáng uể oải ỉu xìu, chỉ có gặp phải vấn đề khó khăn mới lên tinh thần.
Nhưng Tôn Phòng Vưu tới Lưu quốc lâu như vậy, chưa bao giờ Dung Quyển lại thấy hắn nghiêm túc giống hiện giờ, khó xử, thật giống như gặp phải vấn đề mà ngay cả hắn cũng không giải quyết được.
Lâm Diệu thấy Tôn thái y hình như đã nhìn thấy gì đó, lập tức lo lắng dò hỏi: "Tôn thái y nhìn thấy cái gì? Không biết có cách giải quyết không?"
Tôn Phòng Vưu không trực tiếp trả lời, lông mày nhíu chặt cũng chưa giãn ra, sau một lúc lâu xoay người cung kính nói với Dung Mộ: "Còn xin bệ hạ cho người hầu lui, phái người canh giữ ở ngoài phòng."
Dung Mộ lúc này cũng cảm giác được, nhanh chóng cho người hầu lui, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Lúc này Tôn Phòng Vưu mới nhìn Lâm Diệu, chắp tay nói: "Hồi Vương gia, chất độc trong cơ thể của Tần hoàng cực kỳ phức tạp, thứ lỗi thần ngu dốt, khó có thể phân biệt được đây là loại độc nào. Nhưng độc này cắn nuốt, dung hợp lẫn nhau, đã hợp nhất với Tần hoàng, muốn giải độc rất khó, nhưng nếu không giải độc, độc này có thể xâm nhập vào não, khiến người ta thần trí thác loạn, thậm chí tính tình đại biến..."
Lâm Diệu lúc trước nghe Tần Chí nói qua lời này, lúc này vẫn ổn, nhưng trong lòng càng thêm chùng xuống.
Đám người Dung Mộ lần đầu tiên biết về việc Tần Chí trúng độc, tình cảm của Lâm Diệu và Tần Chí mấy ngày nay họ đều thấy, tức khắc cũng đều rất khiếp sợ lo lắng.
"Ngay cả ngươi cũng không thể giải sao?" Dung Mộ hỏi.
Tôn Phòng Vưu ngưng trọng mà lắc đầu: "Thần sẽ kê một ít thuốc cho Tần hoàng, thuốc này có thể trấn tĩnh an thần, tạm thời áp chế độc tính. Cũng xin Tần hoàng sau này chớ thay đổi cảm xúc quá lớn, quá mừng quá bi. Nếu ngài lộ ra sơ hở, độc tính càng dễ xâm lấn."
Lâm Diệu nghiêm túc ghi nhớ lời của Tôn Phòng Vưu, lại nói: "Đa tạ thái y."
"Vương gia khách khí, là thần y thuật không tinh thông." Tôn Phòng Vưu dừng một chút, lại nói: "Nhưng thần có vị sư huynh, thiên tư thông tuệ, y thuật so với sư phụ ta chỉ có hơn chứ không kém. Nếu là hắn, không chừng có thể giải độc này."
Tần Chí đột nhiên nói: "Sư huynh kia của ngươi chính là Hứa Hiện?"
"Ngài gặp qua sư huynh?"
"Ông là sư phụ của trẫm." Tần Chí nói: "Trẫm lúc ấy độc phát, cũng là ông ấy cứu trẫm. Ba năm trước đây, sư phụ rời đi tìm cách giải độc cho trẫm, nói nếu tìm được, sẽ trở về Tần tìm trẫm, đến nay vẫn không có tin tức."
Nói đến đây, Tôn Phòng Vưu cũng thấy bất lực, ngay cả sư huynh dùng thời gian dài như vậy cũng không tìm được phương pháp giải độc, hắn nào dám nói mạnh miệng.
Y thuật của hắn quả thực rất tốt, những căn bệnh nan y thông thường đều không làm khó được hắn, nhưng độc này lại thật sự quá khó giải quyết.
Tôn Phòng Vưu kê cho Tần Chí một số loại thuốc, dặn dò y những việc cần chú ý. Ngay sau đó Lâm Diệu và Tần Chí liền đi theo Dung Quyển lấy Huyền Điệp.
Chuyện Tần Chí bị trúng độc, Dung Quyển cũng không thể làm gì được, chỉ nói sẽ cố gắng hết sức để tìm thầy thuốc, nếu nàng có thể giúp được gì thì cứ nói.
Mặc dù Huyền Điệp màu sắc sặc sỡ rất đẹp, nhưng độc tính trong cơ thể lại rất mạnh. Dung Quyển dạy Lâm Diệu dùng máu nuôi Huyền Điệp kia, Huyền Điệp sau khi ăn máu sẽ nhận cậu là chủ nhân, có thể nghe hiểu mệnh lệnh đơn giản.
Đương nhiên những mệnh lệnh này cũng trải qua huấn luyện, hơn nữa bản thân Huyền Điệp rất có nhân tính, mới có thể để người sử dụng.
Sau khi Lâm Diệu dùng máu nuôi, Huyền Điệp kia liền bay xuống đầu ngón tay cậu, ngoan ngoãn mà thu hồi cánh, giống như là đang nhìn cậu.
Lâm Diệu cảm thấy thú vị, duỗi tay chạm nó, Huyền Điệp cũng không sợ, cho Lâm Diệu vuốt, thậm chí còn bay vòng quanh ngón tay Lâm Diệu.
Cậu nhìn Huyền Điệp nhẹ nhàng bay lượn, tâm tình phiền muộn lúc trước cũng tốt hơn rất nhiều.
Có Huyền Điệp, tương đương với có năng lực phòng ngự và tấn công, như vậy Lâm Diệu cũng sẽ không sợ lại bị người khác bắt đi.
Sau này nếu ai dám bắt cậu, cậu có thể thả Huyền Điệp ra làm choáng váng đối phương.
Tần Chí nhìn Lâm Diệu sử dụng Huyền Điệp làm các loại mệnh lệnh, trên mặt cũng nở nụ cười. Y rất rõ ràng về tình trạng thân thể của mình, bởi vậy cũng không bị chuyện ban nãy ảnh hưởng.
Sau khi có được Huyền Điệp, Lâm Diệu và Tần Chí liền chuẩn bị rời đi.
Dung Quyển trước sau không gặp Kiều Hạc, vì vậy tình cờ hỏi thăm.
Lâm Diệu sững sờ, dừng một chút chỉ nói Kiều Hạc đi trước dò đường, không nói thẳng Kiều Hạc cũng định chào từ biệt, nhưng phát hiện Dung Quyển nên không muốn gặp nàng, liền ra bên ngoài chốn hoang vu chờ bọn họ.
Nhưng Lâm Diệu không nói, không có nghĩa Dung Quyển không biết. Nàng chua xót mà cười một cái, nhưng cũng không nói nhiều.
Đưa Lâm Diệu và Tần Chí đến chốn hoang vu, Dung Quyển liền cáo từ trước.
Ngay khi Dung Quyển mới vừa đi, Kiều Hạc liền xuất hiện bên cạnh Lâm Diệu và Tần Chí.
Lâm Diệu nhìn Dung Quyển cưỡi ngựa đi xa, lại nhìn Kiều Hạc vẻ mặt ủ rũ bên cạnh, thử hỏi: "Đi rồi có lẽ rất khó gặp lại, ngươi xác định không đi theo chào Dung Quyển sao?"
⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇
Từ nay ko ai dám ăn hiếp DD nữa =)))
Chuyện truy phu của DQ thật là...