Cho dù Tần Hựu là may mắn sống sót ra sao, hiện tại hắn đang trốn trong bóng tối như một con chuột, Tần Chí và những người khác không thể tìm ra.
Ba người còn có chuyện quan trọng hơn, không thể phân tâm đi giải quyết Tần Hựu, đành gác chuyện này sang một bên, định đợi đến khi trở về cung sẽ điều tra cụ thể.
Sau khi Lâm Diệu nghe Tần Chí nói, cũng cảm thấy Tần Hựu kia không phải là uy hiếp, cũng rất xem thường hắn.
Nếu hắn đường đường chính chính đứng ra khiêu khích Tần Chí, Lâm Diệu còn coi hắn là một hảo hán, ẩn núp che giấu chơi ám chiêu như vậy thì có bản lĩnh gì.
Chờ bắt được hắn rồi, tuyệt đối không thể xử nhẹ tội!
Sau cuộc hành trình ba ngày, ba người cuối cùng thành công đến dược cốc.
Dược cốc nằm trong một hẻm núi yên tĩnh, thanh tịnh và đẹp đẽ, chung quanh toàn là cối xanh tươi, màu xanh dạt dào đã mắt, có thể hít thở không khí trong lành.
Lâm Diệu được Tần Chí đỡ xuống xe ngựa, nhìn hẻm núi thế ngoại đào nguyên* trước mắt, trong lòng cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
(*bồng lai tiên cảnh; thế giới thần tiên)
Mặc dù những ngày này cậu đều ở trong xe ngựa, nhưng không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi sau khi đi lâu như vậy, thắt lưng của cậu cũng đau nhức.
Thời xưa giao thông rất bất tiện, nơi này dù chưa tính là xa, phải đi mất nửa tháng cũng không có gì lạ.
Lâm Diệu nghĩ lại đều quá mệt mỏi.
Tần Chí cũng biết Lâm Diệu trên đường đi xóc nảy rất vất vả, chỉ là cậu chịu đựng không nói ra vì sợ mình lo lắng.
Y ôm lấy eo Lâm Diệu, vừa đỡ Lâm Diệu vừa mát xa phần eo cho cậu một cách âm thầm, làm cậu thả lỏng.
Lâm Diệu được xoa bóp rất thoải mái, mỉm cười nhìn Tần Chí, lại ra hiệu đừng chỉ xoa bóp bên trái, mà cả bên phải cũng cần.
Tần Chí nhìn Lâm Diệu thoải mái đến híp mắt lại, ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh mà thay đổi vị trí, tiếp theo xoa bóp phía bên phải.
Ngụy Lăng Dương đứng ở phía sau hai người, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim*, giả vờ như hắn không thấy gì.
(*thành ngữ Trung Quốc, ý nghĩa chỉ sự ngại ngùng)
Dù sao dọc đường bệ hạ và hoàng hậu cũng thể hiện tình cảm không ít lần, loại chuyện này xem nhiều nhìn quen cũng không có gì lạ.
Đi dọc theo con đường mòn đã được tạo thành, từ xa cả ba người đã nhìn thấy một ngôi nhà gỗ.
Căn nhà gỗ rất kiên cố, bên cạnh còn có sân, chỉ là thay vì hoa cỏ thì lại trồng các loại dược thảo.
Lâm Diệu không nhìn thấy Hứa Hiện ở ngoài sân, liền cùng Tần Chí vào nhà tìm.
Không ngờ vừa định bước vào, liền đụng phải Hứa Hiện khom lưng đi ra.
Hứa Hiện khẽ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, trong tay còn bưng một cái bát rỗng, có thể ngửi được mùi thuốc thoang thoảng.
Không hiểu vì sao, trong lòng Lâm Diệu đột nhiên liền dâng lên một linh cảm cực kỳ xấu.
"Đã xảy ra chuyện?" Tần Chí trầm giọng hỏi.
Hứa Hiện nhìn Tần Chí, lại nhìn Lâm Diệu, không vội trả lời, mà nói: "Các ngươi đi cùng ta."
Hai người đi theo Hứa Hiện vào sân, nhưng Ngụy Lăng Dương đứng ở xa không đi theo.
Hứa Hiện thở dài trước khi nói chuyện, tiếng thở dài này than đến trái tim Lâm Diệu cũng chìm xuống đáy cốc.
"Chính xác đã xảy ra chuyện.
Hứa Hoài Hiên bị người ta đâm bị thương, hiện tại vẫn hôn mê bất tỉnh."
Sau đó ông bắt đầu nói về chuyện này.
Hứa Hiện cưỡi ngựa, một đường ra roi thúc ngựa, tới trước hai ngày so với mấy người Lâm Diệu.
Ông vẫn luôn suy nghĩ an nguy của Hứa Hoài Hiên và linh thú, nhưng dược cốc ở một nơi hẻo lánh, xung quanh không có người ở, ít dấu chân người, ông cũng không nghĩ nhiều.
Ai ngờ ngày ấy khi đến nơi, Hứa Hoài Hiên lại trúng một kiếm, đang giằng co với một gã nam tử áo xanh.
Gã nam tử áo xanh kia biểu hiện lạnh nhạt, có nốt ruồi trên khóe mắt.
Ngoài ra Hứa Hiện còn phát hiện y phục của hắn đang mặc là của mình.
Hứa Hiện lúc ấy rất kinh hãi, không hề nghĩ ngợi liền tấn công nam tử kia.
Nhưng nam tử lại không hề có ý định ham chiến, hắn nhìn Hứa Hoài Hiên thật sâu, tiếp theo liền nhanh chóng bay đi.
Hứa Hiện lo lắng cho vết thương của Hứa Hoài Hiên, vẫn chưa đuổi theo người nọ, mà nhớ kỹ dáng vẻ của hắn.
Ban đầu ông tưởng rằng người nọ là phụng mệnh tới ám sát Hứa Hoài Hiên, nhưng Hứa Hoài Hiên lúc ấy lúc đó mê man, lại đối với người nọ kêu một tiếng "Phó Lẫm".
Phó Lẫm rõ ràng là tên của người muốn ám sát Hứa Hoài Hiên.
Nhưng Hứa Hiện nghĩ trăm lần cũng không hiểu tại sao Hứa Hoài Hiên sẽ biết tên người nọ.
Mà nếu cậu ta quen biết với người nọ, Phó Lẫm lại như thế nào ra tay giết Hứa Hoài Hiên.
"Hứa Hoài Hiên vẫn luôn hôn mê đến bây giờ cũng chưa tỉnh, mấy vấn đề này ta cũng không tìm được đáp án." Hứa Hiện nghiêm nghị nói: "Nhưng hắn bị thương rất nặng, mất máu rất nhiều, ta đã cố gắng hết sức để cứu chữa, lại không biết hắn có thể qua khỏi hay không."
Ông nói đến đây, cũng không nói tiếp.
Hiển nhiên nếu Hứa Hoài Hiên xảy ra chuyện, độc của Tần Chí cũng không có cách giải.
Bọn họ ôm hy vọng đến, lại phải như công dã tràng.
Thất vọng và bất đắc dĩ thoáng vụt qua đáy mắt Tần Chí, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Lâm Diệu lại rất khiếp sợ không thể tin được: "Cả ngài cũng không cứu được hắn sao?"
Hứa Hiện đã trải qua rất nhiều tang thương chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, nếu Hứa Hoài Hiên xảy ra chuyện, ông không thể thoát khỏi liên quan.
Ông nợ Hứa Hoài Hiên một mạng.
Nếu không phải ông tìm được Hứa Hoài Hiên, nhờ cậu ta hỗ trợ, Hứa Hoài Hiên cũng sẽ không bị kẻ xấu theo dõi.
"Ta sẽ cố gắng hết sức để chữa trị." Hứa Hiện tiếng nói khàn khàn: "Nhưng hắn bị thương ở chỗ quan trọng, chỉ sợ rất khó xoay chuyển tình thế."
Lâm Diệu gật đầu, nhìn Tần Chí không nói chuyện, chỉ không tiếng động mà siết chặt tay y.
Cậu đến với hy vọng tràn đầy, lại nghe tin dữ này, còn vì thế liên lụy một mạng người, nội tâm cũng thật sự rất khó bình tĩnh.
Tần Chí nói: "Đáng chết chính là kẻ xấu.
Nếu có thể tìm được kẻ xấu, nhất định giết hắn báo thù cho Hứa Hoài Hiên.
Sư phụ không cần quá mức tự trách, lúc trước ở bãi tha ma, nếu ngài không cứu hắn, hắn đã sớm không sống đến hiện tại."
Hứa Hiện thở dài: "Nói như vậy, nhưng dù sao hắn cũng bị liên lụy.
Hiện tại chỉ hy vọng hắn có thể qua khỏi."
Lâm Diệu nghiêm túc nói: "Hắn nhất định có thể qua khỏi."
Lời cậu nói chắc chắn, cũng không biết thực sự tin tưởng, hay đang thầm cầu nguyện.
Hứa Hiện dừng một chút, lại nói: "Đúng rồi, lúc ta và Phó Lẫm đánh trực diện, thân thủ, kiếm pháp của hắn rõ ràng là một sát thủ.
Các ngươi có bất kỳ manh mối gì về người phái hắn đến không?"
Lâm Diệu và Tần Chí nhìn nhau, trong đầu nhất thời đều hiện lên cùng một cái tên: Tần Hựu!
Lâm Diệu nhíu mày chán ghét nói: "Người này cũng quá ghê tởm, chỉ biết âm hiểm, đê tiện, vô sỉ, hạ lưu!"
Cậu xem thường loại người này.
Lúc trước khi cậu ở trong chảo nhuộm lớn của giới giải trí, chung quanh cũng tràn ngập rất nhiều tiểu nhân như vậy, trước mặt bạn thì cười tươi như hoa, một tiếng tiền bối hai tiếng tiền bối, sau lưng lại bạo hắc cọ nhiệt sưu, thật không biết xấu hổ.
Đụng tới loại người này, Lâm Diệu không cho một chút mặt mũi nào, trực tiếp tự mình online bóc phốt.
Cũng may fans cũng thích tính tình của cậu.
Tần Chí trầm ngâm nói: "Nhưng lúc trước đều không sao, cố tình vào lúc chúng ta gấp rút trở về xảy ra chuyện, tin tức làm sao lộ ra ngoài?"
Vấn đề này quả thực không thể tưởng tượng, vị trí của dược cốc chỉ có Tần Chí, Lâm Diệu và Hứa Hiện ba người biết, mà ba người bọn họ tuyệt đối không có vấn đề.
Nhưng nếu tin tức không bị tiết lộ, Phó Lẫm làm sao tìm được nơi này?
Chẳng lẽ chó ngáp phải ruồi mà tìm ra?
Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Lâm Diệu, nhưng vì xác suất quá thấp, cũng không nói ra.
Khi Hứa Hoài Hiên bị Phó Lẫm tấn công, linh thú Chuchu vì cứu hắn cũng bị thương nhẹ, tự ngâm trong dược tuyền chữa thương.
Lâm Diệu cùng Tần Chí theo Hứa Hiện đi xem Hứa Hoài Hiên trước.
Hứa Hoài Hiên được sắp xếp ở phòng trong cùng của nhà gỗ, Lâm Diệu đi tới, nhưng đột nhiên cảm thấy không thích hợp.
Cậu sờ phát quan, quả thực không thể sờ đến Huyền Điệp.
"Làm sao vậy?" Tần Chí thấp giọng hỏi.
"Huyền Điệp không thấy nữa." Lâm Diệu nói xong cũng không để ý lắm: "Quên đi, mặc kệ nó.
Hiện tại nó thường xuyên đi ra ngoài, không quản được.
Chờ nó chơi mệt sẽ trở lại."
Tần Chí rất rõ khả năng của Huyền Điệp, bởi vậy cũng hoàn toàn không lo lắng.
Ba người bước nhanh đến phòng của Hứa Hoài Hiên.
Hứa Hiện đẩy cửa ra, Lâm Diệu liền nhìn thấy một thiếu niên sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc nằm trên giường.
Hứa Hoài Hiên trông rất nhỏ tuổi, vẫn còn trẻ con, bộ dáng nhắm chặt mắt rất yên tĩnh.
Lâm Diệu không biết vì sao, lần đầu tiên khi nhìn thấy cậu ta luôn có loại cảm giác thân thiết.
Cậu nhịn không được hỏi Hứa Hiện nói: "Lúc nãy ngài nói cứu hắn ở bãi tha ma.
Tuổi tác của hắn cũng không lớn, vì sao sẽ xuất hiện ở bãi tha ma?"
"Việc này ta hỏi qua hắn, nhưng hắn nói cũng không rõ, ngoại trừ việc hắn bị người ta ngộ nhận là tai hoạ, ác linh, những người đó muốn xử tử hắn.
Khi ta tìm được hắn, toàn thân hắn bị đánh da tróc thịt bong, cũng chỉ còn một hơi thở thôi.
Hắn năm nay mới mười lăm tuổi, cũng thật sự đáng thương."
Tai hoạ? Ác linh?
Lâm Diệu nghe xong đột nhiên cảm thấy có chút vi diệu.
Cậu bị thúc giục bởi tâm tình vi diệu này, biết rõ hy vọng mong manh, vẫn không thể nhịn được hỏi: "Ngoại trừ những việc này, ngày thường hắn nói chuyện, làm việc có khác thường không?"
Hứa Hiện không biết Lâm Diệu tại sao hỏi một câu như vậy, cũng vẫn chưa nghĩ nhiều, nhanh chóng nghiêm túc nhớ lại.
"Ta lúc trước không nghĩ nhiều, nhưng ngươi nói như vậy, đôi khi hắn thực sự rất kỳ lạ.
Ta thường xuyên nghe hắn nói với chính mình cái gì di độngtrò chơi , còn tức giận nói rằng sớm biết đã không xem quyển sách đó.
Những lời này ta cũng nghe không hiểu."
"Đúng rồi.
Hắn còn nói với ta, có một phương tiện di chuyển gọi là máy bay, đi ngàn dặm chỉ cần nửa canh giờ.
Ngươi nói có buồn cười không? Rốt cuộc ngay cả Hãn Huyết bảo mã tốt nhất, cũng phải chạy suốt một ngày không ngừng nghỉ."
*Hãn Huyết bảo mã: được xem là loài ngựa sở hữu vẻ ngoài đẹp nhất thế giới cùng tốc độ phi nước kiệu cực kỳ nhanh nhạy.
Nhưng có lẽ điều đặc biệt nhất ở loài ngựa xuất hiện trong truyền thuyết này là mồ hôi của chúng có màu đỏ như màu máu.
Tốc độ và sự dẻo dai của "Hãn Huyết bảo mã" từ lâu đã nổi danh trong những trong lịch sử Trung Quốc.
—– ٠ ٠ —–
Thuật ngữ Cbiz:
*bạo: trở nên cực kỳ nổi tiếng
*hắc: thường là dùng bài viết để bóc phốt, bôi xấu, công kích đối thủ
*nhiệt sưu: tìm kiếm nóng (hotsearch), những chủ đề được nhiều người quan tâm trên Weibo
*cọ nhiệt: nghĩa là ké fame, lợi dụng sự nổi tiếng của người khác để tăng nhiệt độ cho mình.
Người mà mọi người tò mò đã lộ thân phận (─‿‿─).