Lê Vân vừa dứt lời, những người hầu đi theo bà ta đã bao vây Lâm Diệu, bởi vì sự có mặt của Hứa đại nhân, nhất thời không dám hành động hấp tấp.
"Tất cả lui ra." Hứa Bành trầm giọng nói.
Nếu Lâm Diệu thực sự bị đuổi ra ngoài, chẳng lẽ không phải chứng tỏ bọn họ chột dạ sao?
Hứa Bành thong dong đứng trong đại sảnh, nhìn Hứa Hoài Hiên, vẻ mặt vừa thất vọng vừa vui mừng nói: "Phụ thân, con không biết vì sao A Hiên phải oan uổng con như thế, nhưng con tuyệt đối chưa làm qua việc này.
Có lẽ lúc ấy sự việc đột nhiên xảy ra, A Hiên nhận nhầm người, hay là kẻ xấu giả thành bộ dáng của con...!Việc này con chắc chắn tra ra manh mối, kẻ xấu kia dám động thủ với Tam đệ, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nhưng bất luận như thế nào, thật tốt là Tam đệ có thể bình an trở về.
Tam đệ xưa nay luôn hành động tùy tiện, lần này chuyện nghi oan cho con, con cũng sẽ không so đo với Tam đệ.
Nhưng tấm lòng yêu quý của đại ca đối với Tam đệ, mong rằng Tam đệ chớ giày xéo."
Những lời này của hắn rất khéo léo, không chỉ xua tan hiềm nghi, còn chụp mũ Hứa Hoài Hiên hành động tùy tiện, oan uổng hãm hại hắn.
Hứa Hoài Hiên cũng không ngờ da mặt của Hứa Bành có thể dày như vậy, tức giận đến muốn chửi ầm lên.
Lâm Diệu lại lên tiếng trước: "Vậy xin hỏi đại thiếu gia, lá thư kia bây giờ ở đâu?"
Hứa Bành đã dự đoán được Lâm Diệu là một kẻ cứng đầu cứng cổ, ánh mắt nhìn cậu tràn đầy uy hiếp và đe dọa: "Đêm đó đột ngột xảy ra chuyện, ta còn vội vã đi tìm Tam đệ, cho nên mới tùy tiện đặt bức thư lên bàn, cũng không biết là bị ai cầm đi."
"Nói cách khác, lá thư kia tìm không thấy, cũng không thể chứng minh được bức thư đó là do Hoài Hiên viết? Không chừng lá thư kia là ai đó đã bắt chước nét chữ của Hoài Hiên, cố ý hãm hại hắn."
Lâm Diệu nói với một nụ cười ám chỉ: "Nhưng ta cũng rất tò mò, đại thiếu gia biết rõ bức thư kia vô cùng quan trọng, tại sao lại tùy tiện để bức thư lại? Chẳng lẽ sợ giữ nó lại sẽ bại lộ sơ hở sao?"
Hứa Bành cau mày, tức giận nói: "Ngươi đừng nói hươu nói vượn.
Việc này chỉ là trùng hợp, chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta mô phỏng viết thư mưu hại A Hiên?"
"Đúng vậy." Lâm Diệu cười nhìn Hứa Bành đang cực kỳ tức giận, gật đầu nói: "Nhưng ta không phải là hoài nghi, mà xác định chính là ngươi mưu hại Hoài Hiên."
Hứa Bành tức giận chỉ vào Lâm Diệu: "Ngươi ——!"
Nói xong lại nổi giận đùng đùng chắp tay lớn giọng nói: "Phụ thân, người này hồ ngôn loạn ngữ, cũng không biết là Tam đệ từ chỗ nào tìm tới, không chừng Tam đệ chính là bị hắn châm ngòi, mới trở thành như hiện giờ.
Phụ thân, ngài nên đuổi người này đi, chẳng lẽ ngài thà tin tưởng người ngoài, cũng không tin ta sao?"
"Ngươi đừng há mồm cắn người!" Hứa Hoài Hiên tức giận nói: "Lâm Diệu tới giúp ta, tại sao lại là châm ngòi? Phụ thân, ngài đừng tin lời Hứa Bành nói, hắn mới lừa ngài!"
Hứa Bồi mặt bình tĩnh, cũng không nói một lời.
Mọi chuyện đã đi đến nông nỗi bây giờ, ai đúng ai sai, ông cũng không muốn biết.
Cũng lờ mờ cảm thấy cái tên Lâm Diệu này có chút quen tai, như là từng nghe ở đâu đó.
"Đại thiếu gia hà tất sốt ruột, chờ ta nói xong lời này sẽ rời đi." Khi Lâm Diệu nói lời này tầm mắt nhìn Hứa Bồi, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Hứa đại nhân, nhân chứng ở bên ngoài phủ, nếu ngài muốn biết chân tướng, chỉ cần hỏi sẽ biết."
Hứa Bành nghe Lâm Diệu nói đến nhân chứng, vẻ mặt có chút khinh thường, hắn đã phái người giải quyết những đạo sĩ đó, lúc trước người hầu tham gia chuyện này đều không ai sống sót.
Hắn cũng không tin bọn họ còn có thể tìm được nhân chứng nào.
Hứa Bồi nghiêm nghị nói: "Truyền nhân chứng."
Lê Vân cố đứng ở đại sảnh, vẻ mặt hoảng sợ tức giận, nghe nói còn có nhân chứng, càng sợ tới mức tay chân nhũn ra.
Hứa Bành lúc đầu còn miễn cưỡng chống đỡ, nhưng khi nhìn thấy vị đạo sĩ kia, sắc mặt cũng đột nhiên trở nên rất khó coi.
Hắn không ngờ rằng vẫn còn đạo sĩ sống sót.
Một đạo sĩ và một người ăn xin bước vào đại sảnh, đầu tiên là cúi đầu hành lễ, sau đó lần lượt nói.
"Bần đạo lúc đầu thật ra là được tam thiếu gia mời tới trong phủ để làm phép, nhưng trong khoảng thời gian đó, nhị di nương lại tìm chúng ta, nói sẵn sàng cho chúng ta số tiền gấp ba lần, chỉ cần đổi cách nói.
Chúng ta lúc ấy ham tiền, nhất thời bị ma xui quỷ khiến liền đồng ý.
Cầu xin đại nhân tha mạng, bần đạo có thể làm chứng, tam thiếu gia không phải bị tà ám bám vào người, những lời này đều là giả, là nhị di nương và đại thiếu gia dựng nên để hãm hại tam thiếu gia.
Hơn nữa đại thiếu gia còn giết hại tất cả các sư huynh đệ của bần đạo để diệt khẩu, chỉ còn một mình bần đạo là người may mắn sống sót.
Đại thiếu gia tâm tư ác độc, sư huynh đệ của bần đạo chết hết trong tay hắn, xin đại nhân thay bần đạo làm chủ."
Hắn nói xong, người ăn mày kia lại quỳ xuống đất nơm nớp lo sợ nói: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân chạy nạn ở đây, ngày thường đều tranh thủ ban đêm để thử thời vận, mong có thể đi bãi tha ma tìm kiếm được chút tài vật.
Đêm đó ta tận mắt nhìn thấy đám người đại thiếu gia nâng một cái bao tải lại đây, ta nghĩ vị này có thể có chút tiền, liền đi theo.
Người trong bao tải bị ném vào bãi tha ma chính là tam thiếu gia.
Lúc ấy ta không biết rằng tam thiếu gia còn sống, liền cầm bạc đi..."
Những lời nói của hai người này gần như trực tiếp đóng đinh Hứa Bành, làm hắn không còn chỗ để bào chữa.
Hứa Bồi thất vọng nhìn về phía Hứa Bành, lạnh lùng nói: "Ngươi còn có gì để nói?"
Ông tuyệt đối không ngờ tới Hứa Bành lại xuống tay với đệ đệ của mình, còn muốn đưa đệ đệ vào chỗ chết, uổng công ông tin tưởng Hứa Bành như vậy, cảm thấy hắn có thể dùng được, yên tâm giao cho hắn việc tìm kiếm Hứa Hoài Hiên.
Ai biết được rằng Hứa Bành lòng muông dạ thú như vậy.
"Phụ thân, ngài đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn!" Hứa Bành đột nhiên quỳ xuống đất, thở gấp: "Đây đều là bọn họ cố ý gài bẫy hãm hại con, hai người kia nhất định là do bọn họ xúi giục.
Bọn họ tùy tiện tìm hai người tới, chuyện như thế nào còn không phải do bọn họ tùy tiện nói sao.
Đặc biệt là Lâm Diệu!"
Ngọn giáo sắc nhọn của Hứa Bành lần thứ hai lại chĩa vào Lâm Diệu, hắn đã biết, mấu chốt của vấn đề nằm ở Lâm Diệu, chỉ cần giải quyết xong Lâm Diệu, những người khác đều không đáng sợ.
"Người này thân phận ra sao, sống ở đâu, học từ ai, chúng ta không biết điều gì, sao chúng ta có thể tin tưởng hắn? Không chừng...!không chừng hắn chính là mật thám do địch quốc phái tới, muốn châm ngòi quan hệ Hứa gia, Tam đệ cũng bị mê hoặc..."
Lâm Diệu nghe vậy giống như nghe được một câu chuyện cười, giọng nói lộ ra giễu cợt hỏi: "Ngươi hoài nghi thân phận của ta?"
Hứa Bành nghe vậy càng tỏ ra quyết đoán: "Nếu ngươi không kỳ quặc, hà tất lại giấu diếm, không dám đề cập thân phận, gia thế? Ta thấy ngươi chính là mờ ám, phụ thân, con cho rằng việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra thân phận của hắn, người này châm ngòi ly gián, nhất định rắp tâm hại người."
"Phi! Ngươi nói lời này có xấu hổ hay không?" Hứa Hoài Hiên suýt chút nữa bị Hứa Bành chọc tức chết.
Lâm Diệu lại không hề tức giận,, đối mặt với chất vấn của Hứa Bành cũng không hề chột dạ.
Cậu bình tĩnh mà lấy ra bức thư, đưa cho Hứa Bồi nói: "Ta thân phận ra sao, có thể tin hay không, Hứa đại nhân sau khi đọc bức thư này sẽ biết."
Lâm Diệu lúc trước đã nghĩ đến sẽ gặp tình huống này, bởi vậy khi thư từ qua lại với Tần Chí, đặc biệt yêu cầu y viết thư chứng minh thân phận của mình, mặt trên còn có ấn tỉ của hoàng đế, Hứa Bồi vừa nhìn sẽ biết.
Hứa Bồi ra lệnh cho người hầu chuyển bức thư lên, vẻ mặt vẫn không chút để ý, không nghiêm túc, nhưng chờ nhìn thấy nội dung bức thư và ấn tỉ phía dưới, cả người lại lập tức hoảng sợ, đứng ngồi không yên.
"Cái này...!cái này..." Hứa Bồi cầm bức thư đứng lên, vẻ mặt kinh hoảng liền chuẩn bị hành lễ.
Ông chưa từng nghĩ tới Lâm Diệu lại là hoàng hậu, khó trách nghe tên có chút quen tai, nghĩ đến mình lại thất lễ với hoàng hậu như thế, còn nghi ngờ hoàng hậu là mật thám, trong lòng Hứa Bồi có chút kinh hãi không yên.
Lâm Diệu vội vàng ngăn cản Hứa Bồi hành lễ: "Chuyến đi này của ta là bí mật, chỉ muốn ít gây chú ý, Hứa đại nhân không cần đa lễ.
Ta và Hoài Hiên nhất kiến như cố*, đối với cảnh ngộ của hắn thật bất mãn, cũng không muốn đại nhân bị che mắt, tới Duyên Châu cũng chỉ vì giúp Hoài Hiên một tay."
(*gặp lần đầu đã quen thân)
"Vâng, vâng." Hứa Bồi như ngồi trên chông, cũng không còn mặt mũi nào lại ngồi, ông lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng ra lệnh: "Người đâu, áp giải Hứa Bành và Lê Vân vào đại lao, chờ xử trí."
Hứa Bành không cam lòng, vẫn cố gắng xoay chuyển tình thế: "Phụ thân, ngài không thể bị hắn mê hoặc, liền tin tưởng hắn! Người này tâm tư khôn khéo, quỷ kế đa đoan, nhất định không phải người tốt!"
Hứa Bồi dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Diệu, khoảnh khắc có chút nôn nóng tìm cái lỗ mà chui xuống đất.
"Nhanh lên!" Ông liên tục thúc giục người hầu: "Mau dẫn đi, còn thất thần làm gì?"
Hứa Bành đến khi bị mang ra khỏi đại sảnh, còn không hiểu được tại sao phụ thân biết thân phận của Lâm Diệu xong sẽ phản ứng như vậy.
Chờ Hứa Bành và Lê Vân bị mang đi, Hứa Bồi lập tức bảo người hầu lui ra, trước tiên ông cung kính hành lễ, lúc này mới hổ thẹn nói: "Thần không biết cách dạy con, để hoàng hậu chê cười."
Lâm Diệu nhìn Hứa Hoài Hiên, cậu ở đây vì Hứa Hoài Hiên, lúc này đương nhiên muốn nói thay Hứa Hoài Hiên: "Nào phải vậy.
Ai cũng có tham vọng, là Hứa Bành lòng muông dạ thú, không cam lòng thua kém Hoài Hiên, phạm tội giết người.
Nhưng đại nhân đã dạy dỗ Hoài Hiên rất tốt.
Đại nhân có lẽ không biết, lần này Hoài Hiên tình cờ gặp gỡ, đã cứu bệ hạ một mạng, ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng."
Hứa Bồi vốn còn cảm thấy thất vọng vì những gì Hứa Bành làm, nghe được Lâm Diệu nói, tức khắc lại cười rộ lên, ánh mắt nhìn Hứa Hoài Hiên cũng tràn đầy kinh ngạc khen ngợi.
"Có thể cứu được bệ hạ là phúc phận của A Hiên." Ông khiêm tốn nói, lại cũng vì thế mà nhìn Hứa Hoài Hiên với cặp mắt khác xưa.
Có thể cứu bệ hạ, còn trở thành bạn tốt với hoàng hậu, đây chính là phúc phận trời ban.
Ban đầu ông đối với đứa con trai này sủng thì sủng, cũng không kỳ vọng nhiều, hiện tại hoàn toàn khác.
Sau khi biết thân phận của Lâm Diệu, Hứa Bồi không dám lơ là, đêm đó liền mở tiệc trong phủ.
Hứa phu nhân gặp Hứa Hoài Hiên, sau khi biết Hứa Hoài Hiên mạnh khỏe, thân thể rõ ràng là tốt hơn nhiều, đêm đó cũng cùng đến yến tiệc với Hứa Bồi.
Lâm Diệu còn phái người trở lại nhà trọ để Thanh Dụ mang Duyệt Duyệt lại đây, Duyệt Duyệt rất dính Lâm Diệu, tách ra một thời gian không sao, nếu lâu quá thì chắc chắn sẽ khóc.
Hứa Bồi thấy hoàng hậu ôm một tiểu hài tử tiến vào, tức khắc vô cùng sửng sốt, kinh sợ và mừng rỡ nói: "Vị này chính là...!hoàng tử?"
Ông tuy đang ở Duyên Châu, nhưng cũng biết hoàng hậu sinh hạ hoàng tử, còn là một Xích Kiêu, vì thế cả Tần quốc mừng rỡ, không ngờ lại có thể tận mắt nhìn thấy hoàng tử.
Lâm Diệu nghe vậy gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn Duyệt Duyệt.
Duyệt Duyệt mới vừa tỉnh ngủ, cũng uống no sữa, không buồn ngủ, đôi mắt đen nhánh yên lặng nhìn cha, bị Lâm Diệu chọc cười khanh khách không ngừng, cực kỳ đáng yêu.
Hứa Bồi nghe tiếng cười của hoàng tử, đáy lòng cũng rất xúc động, ông rất thích tiểu hài tử, thật cẩn thận xem hoàng hậu ôm hoàng tử.
Hoàng tử nho nhỏ, da thịt mềm mại, khi cười rộ lên làm trái tim đều tan chảy theo.
Hứa Bồi càng nhìn càng thấy hâm mộ.
Không khỏi liếc nhìn Hứa Hoài Hiên bên cạnh cũng là Đệ Hôn, âm thầm cân nhắc không biết khi nào thì Hứa Hoài Hiên có thể sinh một thằng nhóc, để mình cũng ôm cháu nội..