Tần Chí nhảy xuống ngựa đi đến trước mặt Lâm Diệu.
Từ khi đăng cơ, y chưa từng lưỡng nan* giống như bây giờ, y không nỡ rời xa Lâm Diệu, lại không có biện pháp dùng thân phận hoàng đế ép buộc Lâm Diệu, bởi vì y biết rõ làm như vậy sẽ chỉ làm Lâm Diệu tức giận và buồn bã.
(*trạng thái mà khi con người không biết chọn quyết định nào cho đúng, muốn làm tiếp cũng không thành mà buông bỏ cũng không thể, chỉ biết chờ đợi cơ hội khác)
Y là ngôi cửu ngũ, nắm giữ quyền thế địa vị tối cao, giờ phút này lại cảm thấy vô cùng bất lực, bó tay không biện pháp với Lâm Diệu.
"Nếu trẫm đưa ngươi về thì sao?"
Lâm Diệu trầm mặc một hồi, nhìn Tần Chí cười lắc đầu nói: "Ta biết ngươi sẽ không."
Nếu có thể, hiện tại Tần Chí thật sự rất muốn đánh ngất Lâm Diệu mang cậu về, trước đây y cũng không phải chưa làm như vậy, nhưng bây giờ thì không thể.
"Trẫm lo lắng cho ngươi."
"Ta biết." Lâm Diệu bước tới nắm lấy tay Tần Chí nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ rất cẩn thận.
Sẽ không có chuyện gì.
Ngươi và Duyệt Duyệt còn ở Tần quốc đợi ta, ta làm sao có thể lấy sinh mệnh mạo hiểm."
Tần Chí không nói gì nữa, y tới đây vốn dĩ cũng không phải vì ngăn cản Lâm Diệu.
Sau đó, y từ trong lòng lấy ra một túi gấm, giới thiệu với Lâm Diệu: "Lệnh bài này có thể điều động các mật thám ẩn náu ở trong thành.
Trên mảnh giấy này viết danh sách các mật thám, ngươi ghi nhớ xong thì lập tức tiêu hủy.
Mấy cái bình sứ này có chứa thuốc giải độc, thuốc viên có thể áp chế kỳ động dục.
Còn nữa, những người này đều là tinh nhuệ do trẫm chọn lựa, trẫm để Ngụy Lăng Dương đi cùng ngươi..."
Tần Chí lải nhải nói rất lâu, gần như giúp Lâm Diệu nghĩ ra mọi chuyện, vì cậu chuẩn bị đầy đủ.
Lâm Diệu nhìn Tần Chí ngoài miệng nói không cho phép mình đi, lại âm thầm chuẩn bị mấy thứ này, đáy lòng có dòng nước ấm chảy qua, cảm động đến mức nhìn Tần Chí rưng rưng nước mắt.
Tần Chí thấy Lâm Diệu bị y nói đến khóc, nhất thời có chút chân tay luống cuống: "Làm sao vậy? Có phải trẫm nói sai gì không?"
Lâm Diệu lắc đầu, cười ôm lấy Tần Chí, thấp giọng nói: "Không có, ngươi không nói sai cái gì.
Ta chỉ là luyến tiếc ngươi, tại sao ngươi đối với ta tốt như vậy."
Tần Chí nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cười vỗ phía sau lưng Lâm Diệu: "Ngươi là hoàng hậu của trẫm, trẫm không tốt với ngươi thì tốt với ai?"
"Ừm."
Lâm Diệu nói, dừng một chút, sau một lúc lâu đột nhiên thì thầm: "A Chí, ta yêu ngươi."
Cậu nói rất nhẹ nhàng, ngữ khí ôn nhu lưu luyến, cũng không gọi Tần Chí là bệ hạ như bình thường, mà gọi thân mật hơn là "A Chí".
Tần Chí lại không có cảm giác bị mạo phạm, chỉ cảm thấy nghe Lâm Diệu nói câu nói kia, nhịp tim của y đập thình thịch, nhanh giống như sắp nhảy ra ngoài, cả người cũng trở nên nóng bừng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Diệu nói "Yêu" y một cách trực tiếp như vậy.
Tần Chí đột nhiên lắp bắp: "Trẫm...!Ta cũng yêu Diệu Diệu."
Lâm Diệu tươi cười rạng rỡ: "Càng ở chung với bệ hạ, càng cảm thấy ngươi tốt.
Ta biết bệ hạ đã từng chịu rất nhiều đau khổ, trải qua rất nhiều cửu tử nhất sinh, nhưng từ giờ trở đi, có ta và Duyệt Duyệt cùng ngươi, ngươi sẽ không bao giờ đơn độc.
Ta sẽ cùng bệ hạ già đi, cùng nhau bảo vệ Tần, cùng nhau nhìn Duyệt Duyệt trưởng thành."
Cánh tay Tần Chí ôm Lâm Diệu dùng sức siết chặt, giống như muốn đem Lâm Diệu sáp nhập vào cơ thể, tiếng nói trầm thấp: "Ngươi còn nói thêm nữa, trẫm thật sự không đành lòng để ngươi đi."
Con đường mòn vắng lặng, cả hai ôm nhau, cho đến khi hoàng hôn phía chân trời mờ dần, màn đêm buông xuống.
"Ngươi đi đi." Tần Chí chủ động buông tay: "Hiện tại còn kịp đến tòa thành tiếp theo, đến đó nghỉ ngơi một đêm rồi đi."
Y nói xong lại nhìn về phía Ngụy Lăng Dương: "Bảo vệ tốt hoàng hậu, tuyệt đối không được để cho hắn có chút sơ xuất, biết không?"
Ngụy Lăng Dương quỳ xuống đất lãnh chỉ nói: "Vâng.
Bệ hạ yên tâm, thần sẽ dùng cả tính mạng bảo vệ tốt hoàng hậu."
Trì hoãn hồi lâu, dù không nỡ Lâm Diệu cũng phải rời đi.
Cậu bước lên xe ngựa, vén rèm lên nhìn Tần Chí.
Ngựa tiến lên phía trước, xe ngựa cũng dần dần đi xa.
Chờ đến khi nhìn không thấy Tần Chí, Lâm Diệu mới buồn bã buông rèm.
Nếu vừa rồi Tần Chí không đẩy cậu ra, cậu cũng suýt nữa không muốn rời đi.
Nhưng chuyện của Hạ quốc và Lâm Duẫn Phù không được giải quyết, trong lòng Lâm Diệu sẽ luôn khó yên, rốt cuộc trong nguyên tác Tần quốc quả thực bị Hạ quốc tiêu diệt, cậu sợ mọi thứ sẽ phát triển như trong nguyên tác.
Cậu đoán được Tần Chí sẽ đến, nhưng không ngờ Tần Chí lại suy xét chu toàn cho mình như thế.
Lâm Diệu nắm chặt túi gấm, trong lòng tràn đầy vui sướng và ngọt ngào.
Trước tiên cậu mở ra danh sách mật thám, ghi nhớ hết, rồi trực tiếp đốt thành tro.
Lâm Diệu vốn định đi tìm Hứa Hoài Hiên mượn Phó Lẫm hỗ trợ, dù sao võ công của Phó Lẫm cao cường, có hắn có thể bảo vệ tính mạng.
Nhưng hiện tại Tần Chí phái Ngụy Lăng Dương cho cậu, còn có những hộ vệ này, Lâm Diệu cũng đánh mất ý tưởng đi tìm Phó Lẫm.
Sau đó xe ngựa đi tiếp, nhanh chóng tới thành trấn tiếp theo, Lâm Diệu cũng đến khách điếm chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm rồi mới lên đường.
Mười ngày sau, đám người Lâm Diệu thuận lợi đến Hạ quốc.
Biên giới giữa Hạ quốc và Tần quốc gió êm sóng lặng, cũng không có gì bất thường, nhưng càng đi vào trong Hạ quốc, Lâm Diệu liền phát hiện ngày càng có nhiều nạn dân trên đường.
Lúc đầu chỉ có hai hoặc ba người, dần dần họ tụ tập thành từng nhóm.
Những nạn dân này quần áo tả tơi, đầu bù tóc rối, có phụ nữ và trẻ em, có lão nhân, nhưng chỉ có rất ít thanh niên.
Bọn họ hiển nhiên đã đi bộ trong một thời gian dài, mỗi người đói đến xanh xao vàng vọt, còn có người không cử động được liền ngã xuống lề đường, kêu rên khắp nơi.
Lâm Diệu mang theo rất nhiều lương khô và bạc, lúc đầu nhìn thấy trẻ nhỏ và người già đang hấp hối bên vệ đường còn cứu giúp, nhưng sau đó có quá nhiều người, cậu thật sự không cứu nổi, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Người dân Tần quốc bình yên, cuộc sống sung túc, Lâm Diệu chưa bao giờ thấy cảnh tượng thảm thương như vậy, ven đường có thể thấy được những thi thể chết đói bốc mùi hôi thối.
Cậu nhờ Ngụy Lăng Dương tìm người hỏi mới biết được, nguyên lai những nạn dân này là từ huyện Bạch Giang tới.
Huyện Bạch Giang cách nơi đây một quãng đường dài, nạn dân đi bộ ít nhất nửa tháng, chẳng trách tất cả đều gầy trơ xương, không thể chống đỡ được.
Cũng may thành trấn phía trước gần trong gang tấc, lướt qua thành trấn này, liền có thể thuận lợi đến kinh đô Hạ quốc.
Ngụy Lăng Dương nói: "Một tháng trước, huyện Bạch Giang mưa to tầm tã, đã làm vỡ đê Nam Giang, nước sông đổ vào huyện Bạch Giang, làm ngập thành và đất đai.
Trận lụt khiến cho bá tánh thương vong vô số, ai có thể sống sót đều vội vàng thu dọn gia sản trốn đi nơi khác, ở lại chính là chết."
"Hạ không phái người đưa lương thực đi cứu tế sao?"
"Không có.
Hạ quốc hiện tại thế cục hỗn loạn, Lâm Duẫn Phù vội vàng diệt trừ loạn đảng đăng cơ xưng đế, làm sao có thời gian lo chuyện của huyện Bạch Giang.
Hơn nữa thuộc hạ nghe nạn dân nói, nửa tháng trước, Hạ quốc bắt đầu cưỡng chế nhập ngũ, đó là lý do tại sao trên đường rất ít nhìn thấy thanh niên."
Ngụy Lăng Dương không nói rõ, nhưng Lâm Diệu đại khái cũng có thể đoán được.
Hạ quốc đột nhiên bắt đầu chiêu binh, đơn giản là tích trữ lực lượng chuẩn bị phản kích.
về phần mục tiêu phản kích thì không cần nghĩ cũng biết.
Lâm Diệu trong lòng hiểu rõ, nhìn mấy dân phụ ngoài xe ngựa vẻ mặt tiều tụy, cõng hành lý, dắt theo tiểu hài tử, lại nhìn thành trấn cách đó không xa, thở dài nói: "Tổn hại tính mạng của bá tánh vô tội, Lâm Duẫn Phù làm sao có thể là minh quân.
Cũng may sắp đến thành trấn, Huyện thừa hẳn là sẽ mở kho lương cứu tế nạn dân."
Dưới ảnh hưởng của Lâm Diệu, Tần Chí không phải là vai ác ban đầu, Lâm Duẫn Phù chỉ sợ cũng không phải là minh quân nguyên lai.
Từ Tần đi tới, Lâm Diệu có thể cảm giác được hiện tại dân chúng Hạ lầm than, tiếng oán than đầy rẫy.
Thậm chí còn có người ngầm truyền tai nhau rằng, nếu Lâm Duẫn Phù đăng cơ, Hạ sẽ vong.
Sau khoảng hơn một canh giờ, đám người Lâm Diệu đến thành trấn gần nhất, Yến Mông.
Sau Yến Mông lại đi mấy ngày liền có thể tới kinh đô Hạ.
Nhưng đến Yến Mông, Lâm Diệu lại phát hiện tình hình không những không chuyển biến tốt đẹp, còn trở nên tồi tệ hơn.
Yến Mông không mở kho lương cứu tế nạn dân như Lâm Diệu nghĩ, mà đóng chặt cửa thành, cấm nạn dân đi vào.
Lâm Diệu nhìn thấy nhiều nạn dân tụ tập ở ngoài thành Yến Mông, tiến thoái lưỡng nan.
Yến Mông cách kinh đô không xa, nếu cửa thành Yến Mông đóng chặt, tại sao những nạn dân này không vòng qua Yến Mông đến kinh đô?
Lâm Diệu nghĩ tới đây liền bảo Ngụy Lăng Dương đi hỏi nguyên nhân.
Vừa hỏi mới biết được, quả thật có một con đường có thể đi vòng đến đô thành, con đường kia ngày xưa thông suốt, nhưng hiện tại đầy rẫy những sơn phỉ.
Lũ sơn phỉ này thân cường thể tráng, võ nghệ cao cường, gặp người liền cướp bóc giết người, không có nhân tính.
Lúc trước cũng có nạn dân cố gắng chống lại bọn cướp, nhưng người thì chết người thì bị thương, căn bản không phải đối thủ của chúng.
Bởi vậy đường về kinh đô bị chặn lại, trở về lại là một con đường chết, chỉ có thể tập trung bên ngoài bất đắc dĩ chờ chết.
Lâm Diệu nghe xong đáy lòng trầm xuống, Yến Mông ở rất gần kinh đô, việc này Lâm Duẫn Phù chắc chắn biết, nhưng biết lại không phái người diệt bọn cướp cứu tế nạn dân, việc này thật sự là táng tận lương tâm, khó trách hiện giờ bá tánh rất oán hận hắn.
Xe ngựa đến ngoài thành Yến Mông, Ngụy Lăng Dương tới hỏi Lâm Diệu hiện tại có vào thành hay không.
Đối với bọn họ mà nói, vào thành trộm một ít giấy chứng minh hộ tịch cũng không phải việc khó.
"Không vội." Lâm Diệu vén rèm xe lên, nhìn gần một ngàn nạn dân đang nằm hoặc ngồi bên ngoài: "Trước hết nghĩ biện pháp cứu người, nếu tiếp tục như vậy thì những người này đều phải chết."
Bọn họ chuyến này không tiện mang theo nhiều lương thực, nhưng ngân lượng cũng đủ, Lâm Diệu bàn với Ngụy Lăng Dương xem có thể vào thành mua ít lương thực ra không, ít nhất hãy vượt qua đêm nay trước.
Cậu thấy rất nhiều nhiều nạn dân hơi thở thoi thóp, không biết qua đêm nay sẽ có bao nhiêu người chết.
Hai người ở trong xe ngựa thương lượng, chợt có hộ vệ lại đây bẩm báo Lâm Diệu, nói có người tự xưng là thuộc hạ của Đoạn tướng quân cầu kiến.
Lâm Diệu gửi thư cho Đoạn Tề trước khi đến Hạ, không ngờ Đoạn Tề nhanh như vậy liền tìm đến cậu.
Cậu chưa gặp qua Đoạn Tề, đối với đối phương còn mang ba phần cảnh giác, nhưng điều này không ngăn cản cậu hợp tác với Đoạn Tề.
"Cho mời." Lâm Diệu nói..