Lần này nhất định khiến ông ta vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không đứng dậy nổiEdit: Vân Tiêu
Đời này Tô Tễ Tinh đã từng xử lý rất nhiều lần quan hệ xã hội khẩn cấp, nhưng chưa có lần nào khó giải quyết như lần này.
Điện thoại đổ chuông mãi không ngừng.
Không phải mấy đại cổ đông gọi đến hỏi chuyện này cậu định xử lý thế nào, liệu có ảnh hưởng đến công ty hay không, thì cũng là những ông lớn của mấy nhãn hàng lớn Hạ Xán đang làm đại sứ gọi đến ý trong lời nói đều là, nếu vì vấn đề cá nhân của nghệ sĩ khiến hợp đồng bị hủy dẫn đến tổn thất cho nhãn hàng, thì yêu cầu bên phía nghệ sĩ phải trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng.
Việc còn chưa đâu đến đâu, mà mấy người chỉ đặt lợi ích lên hàng đầu này đã không chờ nổi đòi công đạo, đúng là cho Tô Tễ Tinh cảm nhận rõ ràng cái gì gọi là nhân tình ấm lạnh, thói đời bạc bẽo.
Nhưng nói cho cùng thì đâu chỉ giới giải trí, chỗ nào có lợi ích đều như vậy.
Khi bạn đắc thế, họ đều xum xoe lấy lòng, như dệt hoa trên gấm, để đạt được lợi ích từ bạn, họ hận không thể nâng bạn như hòn ngọc quý trên tay, nhưng khi bạn thất thế, thì họ sẽ vất bỏ bạn như giày rách, xa lánh bạn như rác rưởi, không thèm liếc mắt lấy một cái.
Tô Tễ Tinh rất muốn ném điện thoại ra ngoài cửa sổ, đỡ phải nhìn sắc mặt của đám người này làm mình ghê tởm, nhưng cậu là người đứng đầu Thước Tinh, trên vai gánh trách nhiệm nặng nề, không thể làm theo ý mình.
Cuộc họp kéo dài tới chiều, tất cả mọi người vẫn chưa nghĩ ra được phương án ứng đối nào dùng được, ngay khi Tô Tễ Tinh mất kiên nhẫn sắp bùng nổ thì bỗng Evan gọi điện đến, nói với Tô Tễ Tinh rằng đã đón được Hạ Tinh từ Thông Thành đến nhà của cậu.
Tô Tễ Tinh vội rời khỏi phòng họp gọi điện cho Hạ Xán hỏi anh đang ở đâu, cũng may Hạ Xán cũng đang ở nhà cậu, hai mẹ con đang ở bên nhau.
Nơi cậu ở thuộc khu cao cấp, cánh săn ảnh hay phóng viên đều không thể xâm nhập, điều này cũng giúp Tô Tễ Tinh yên tâm hơn phần nào.
Cậu gọi điện xong tính quay lại phòng họp tiếp, nhưng đi đến cửa, nhìn đám người ở bên trong mỗi người một ý, tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng, mà vẫn không nghĩ ra được kế hoạch nào hữu dụng, thì lập tức cảm thấy ở lại đây nghe bọn họ tranh luận vô nghĩa, thật lãng phí thời gian.
Tô Tễ Tinh lại nghĩ, cởi chuông còn cần người buộc chuông, chuyện này nếu muốn để đám người ngoài như bọn họ dàn xếp, trong khi không biết rõ nội tình, thì chỉ sợ vẫn phải hỏi ý kiến hai mẹ con Hạ Xán, nên cậu dứt khoát không vào phòng họp nữa, quay đầu rời khỏi công ty, lái xe về nhà.
Lúc mở cửa vào nhà, Tô Tễ Tinh không thấy cảnh tượng âm u mù mịt như trong tưởng tượng, Hạ Xán đang nói chuyện phiếm với Hạ Tinh ở sô pha trong phòng khách, trên mặt Hạ Tinh không có chút bi thương nào, ngược lại bà vừa nói vừa cười, giống như không hề có chuyện gì xảy ra.
Hạ Tinh nghe thấy động tĩnh ở cửa, quay sang thấy Tô Tễ Tinh đi vào, bà đứng dậy vui vẻ nghênh đón cậu, “Ai ui, tiểu Tô về rồi!”
“Cô, cô tới rồi, cô ngồi máy bay có mệt lắm không ạ?”
“Không mệt không mệt, cũng chỉ ngồi có một tiếng, cậu trợ lý kia của cháu còn mua vé hạng nhất, cô đã bảo không cần lãng phí tiền như vậy, nhưng cậu ấy nhất định không nghe, nên cô không mệt chút nào!” Hạ Tinh cười ha hả nói, “Đúng rồi, cháu đã ăn tối chưa? Cô đang định bảo A Xán đưa cô ra siêu thị gần đây, mua vài món về nhà cô nấu cơm cho hai đứa.”
Tô Tễ Tinh thấy bộ dạng Hạ Tinh như thể không có chuyện gì, thì quay mắt nhìn Hạ Xán, nhướng mày rồi lại nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi: Sao thế? Mẹ cậu còn chưa biết chuyện à?
Hạ Xán cười khẽ, không trả lời, trông bộ dạng của anh cũng không có vẻ kích động như trong điện thoại sáng nay.
“Mẹ, tạm thời chưa nên ra ngoài, con sợ bên ngoài có phóng viên đang rình, gọi tạm cơm hộp đi.”
Hạ Tinh bất mãn: “Cơm hộp có gì ngon mà ăn, ha, chỉ vì mấy tên săn tin ngoài kia chúng ta không sống nổi nữa sao?”
Tô Tễ Tinh cởi áo khoác treo lên móc, nghe vậy quay đầu, “Cô... Thì ra cô biết chuyện à?”
“Cô lại không điếc cũng chẳng mù, sao lại không biết?” Hạ Tinh cười cười nhìn Tô Tễ Tinh, “Có phải cháu thấy lạ sao cô biết việc này mà còn có thể cười được chứ gì? Sao không thở ngắn than dài, lấy nước mắt rửa mặt, đúng không?”
“Không có, cháu không có ý này,” Tô Tễ Tinh vội lắc đầu, cười nói, “Cháu chỉ cảm thấy cô quá trấn định, trông giống như chẳng có chuyện gì xảy ra hết, cô gặp biến không loạn, thật khiến cháu bội phục.”
Hạ Tinh cười lườm cậu, oán trách: “Tên nhóc nhà ngươi lại nịnh bợ người ta, cô không mắc mưu đâu. Cháu quên cô cũng từng lăn lộn giới giải trí sao, trường hợp nào còn chưa thấy qua, sao dễ dàng bị dọa thế được?”
“Sở dĩ cô không cảm thấy khổ sở là vì hai sáu năm trước khi chia tay với người đó, cô đã tự nhủ sau này sẽ không vì loại cặn bã này mà rơi nước mắt.” Nụ cười của bà nhạt dần, dù có cởi mở đến đâu thì khi nghĩ lại chuyện cũ vẫn khiến lòng bà nặng trĩu, “Chuyện xảy ra ngày hôm nay cô cũng không ngạc nhiên, bởi vì cô đã sớm biết hắn là người như thế nào. Tiểu Tô à, trước khi cháu về cô với Hạ Xán đã bàn bạc rồi, loại chuyện này cũng không có gì để đáp lại, hắn muốn ép Hạ Xán nhận hắn là cha, đừng có mơ! Cô chỉ hận bản thân hồi trẻ có mắt như mù mới đụng phải hắn, nửa đời sau này, cô, còn cả Hạ Xán, không muốn dính líu gì đến hắn ta nữa!”
Tô Tễ Tinh ngẩn người, “Vậy còn tương lai của Hạ Xán...”
“Không làm diễn viên cũng được, vẫn có thể nuôi gia đình,” Hạ Xán nhìn Tô Tễ Tinh thật sâu, “Cậu không tin năng lực của tôi sao?”
“Dĩ nhiên tôi tin, nhưng mà...” Tô Tễ Tinh nhíu chặt mày, cậu bội phục tính lạc quan cởi mở của mẹ con Hạ Xán, cậu thấy bọn họ đã quyết tâm, thì bắt đầu do dự không dám nói sự thật đằng sau cho bọn họ biết.
Hạ Xán nhìn vẻ mặt chần chờ của cậu thì hiểu cậu còn giấu chuyện gì đó trong lòng, “Nhưng sao?”
Hạ Tinh cũng hỏi: “Tiểu Tô, có phải chuyện này làm cháu khó xử?”
Tô Tễ Tinh cười khổ, cậu đi vào phòng bếp, lấy một lon bia lạnh từ trong tủ lạnh, bật nắp lon uống một hơi dài, thở dài nói: “Đoạn Thu Dung làm những việc này, cũng không hoàn toàn nhằm vào Hạ Xán, sau lưng ông ta còn có kẻ chủ mưu, mục tiêu cuối cùng là nhằm vào Thước Tinh của chúng ta.”
Hai mẹ con Hạ Xán đều là những người đã từng lăn lộn giới giải trí, ngẫm một lát thì hiểu ra ngay mọi chuyện.
“Khốn khiếp!” Rốt cuộc trên mặt Hạ Tinh cũng lộ vẻ giận dữ, bà dựng thẳng mày liễu, mắng ra tiếng, sau đó bà áy náy nhìn Tô Tễ Tinh bước tới nắm tay cậu, “Tiểu Tô, cô có lỗi với cháu quá, là cô làm liên lụy đến cháu, nếu không phải vì cô...”
Hạ Tinh buồn bã cúi đầu, càng nói giọng càng thấp, cuối cùng không nói lên lời, Hạ Xán vội đi tới ôm bà an ủi, “Mẹ, không sao đâu.”
“Cô, cô đừng nói như vậy, chuyện này không ai liên lụy ai hết, nghĩ theo hướng khác, thì nếu không phải bên đó muốn hại Thước Tinh, thì cũng sẽ không bắt tay với Đoạn Thu Dung, chuyện của ông ta và cô cũng sẽ không bị lôi ra ánh sáng.” Tô Tễ Tinh vỗ vai bà, nói, “Điều cấp bách nhất bây giờ là chúng ta phải tìm ra cách đánh trả, cho dù là vì Hạ Xán hay Thước Tinh, chúng ta cũng không thể lùi bước.”
Hạ Tinh trầm mặc, dường như đang suy nghĩ, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, bà gật đầu nói: “Đúng vậy, cô không sao hết, nhưng không thể ảnh hưởng đến người trẻ các cháu.”
“Cho nên cô ơi,” Tô Tễ Tinh đỡ Hạ Tinh ngồi xuống sô pha, mong đợi hỏi, “Cô có cách nào chứng minh Đoạn Thu Dung nói dối không? Ví dụ như có người nào năm đó có thể đứng ra chứng minh chuyện chia tay của hai người hồi đó là do ông ta bội tình chẳng hạn, hay là, cô có thể liên lạc với anh trai cô, để chú ấy thừa nhận mình là nhân chứng giả không?”
Hạ Xán đột nhiên cười lạnh một tiếng, cầm lấy lon bia uống dở của Tô Tễ Tinh uống cạn, rồi bóp nát lon bia ném vào thùng rác, anh cười khẩy nói: “Cậu không hiểu chú của tôi rồi, ông ta ích kỷ lại rất sĩ diện, mẹ tôi là em gái ruột của ông ta, nhưng vì cảm thấy mẹ tôi có con ngoài giá thú sẽ khiến ông ta mất mặt, nên sau khi di dân thì đã gần như cắt đứt liên lạc với mẹ tôi, lần này khẳng định Đoạn Thu Dung đã cho ông ta lợi ích rất lớn mới có thể cạy miệng ông ta, muốn ông ta phản cung, điều đó là không thể.”
Dù sao cũng là cốt nhục tình thân, nỗi đau bị một tên đàn ông cặn bã làm tổn thương có lẽ đã nguôi ngoai sau từng ấy năm tháng, nhưng nỗi đau bị người thân phản bội vẫn khiến Hạ Tinh đỏ vành mắt.
“Đừng trông cậy gì vào chú của Hạ Xán,” Hạ Tinh lau khóe mắt, Bà nhìn Tô Tễ Tinh, “Nhưng biện pháp mà cháu đề cập trước đó, thực sự có một người như vậy, hồi đó cô và cô ấy là chị em tốt của nhau, chuyện gì cô cũng nói cho cô ấy biết, cả khi phát hiện ra có thai, cũng là cô ấy cùng cô đến bệnh viện.”
Tô Tễ Tinh quá mức vui mừng, “Là ai vậy? Cô ấy làm gì? Bây giờ hai người còn liên lạc không?”
“Không còn liên lạc, từ sau khi giải nghệ, liên lạc cũng dần ít đi, vả lại sau này cô ấy định cư ở nước ngoài, chúng ta cũng gần hai năm không còn liên hệ gì nữa.” Hạ Tinh nhớ lại chuyện cũ, thở dài tiếc nuối, “Nhưng cô ấy cũng từng là nhân vật cấp thiên hậu, bây giờ nhắc đến cô ấy, vẫn còn rất nhiều người biết đến, nếu cô ấy đồng ý ra mặt làm chứng giúp cô, cô nghĩ mọi chuyện còn có thể xoay chuyển được.”
Nghe Hạ Tinh nói Tô Tễ Tinh càng cảm thấy hiếu kỳ, “Cô nói như vậy, rốt cuộc là ai?”
Hạ Tinh nhìn Tô Tễ Tinh, lại nhìn Hạ Xán cũng đang tò mò ở bên cạnh, bà im lặng một lát, chậm rãi nói ra tên vị thiên hậu kia.
Tô Tễ Tinh sau khi nghe xong kích động đến suýt chút nữa nhảy khỏi sô pha, cậu nắm lấy tay Hạ Tinh cười ha hả nói: “Cô à, không ngờ hồi trẻ cô lại là bạn thân với cô ấy?! Sao cô không nói sớm!”
Vị thiên hậu mà Hạ Tinh vừa nhắc tới, đóng một vai trò rất quan trọng trong ngành công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ, cô là nữ diễn viên đầu tiên giành được Quả Cầu Vàng, từng làm việc với đạo diễn nổi tiếng quốc tế, khi còn trẻ được mọi người ca ngợi bằng bốn chữ phong hoa tuyệt đại, nhiều đạo diễn và diễn viên trong nước xem cô như thần tượng, đẳng cấp thiên hậu mà so với ảnh đế như Đoạn Thu Dung, thì chẳng khác nào trên trời so với mặt đất!
Nếu vị thiên hậu này đồng ý ra mặt nói lời công bằng, thì nào còn ai tin Đoạn Thu Dung nữa!
Hạ Tinh nói: “Đã nhiều năm cô không liên lạc với cô ấy, không chừng người ta đã chẳng còn nhớ cô là ai nữa rồi, hơn nữa cô ấy cũng đã ở ẩn nhiều năm, cô không muốn vì chuyện này mà làm phiền cô ấy.”
Hạ Tinh trông thì có vẻ nhu nhược, nhưng từ việc bà bị gia đình ruồng bỏ, có con khi chưa kết hôn, không dựa dẫm vào ai mà một mình nuôi Hạ Xán khôn lớn là có thể thấy bà là một người cá tính, nếu không phải chuyện này liên lụy đến Tô Tễ Tinh, chỉ sợ bà tuyệt đối sẽ không muốn làm phiền người bạn cũ đã nhiều năm không liên lạc này.
“Vậy thì chưa chắc, cháu nghe người ta nói, vị thiên hậu này tính tình thẳng thắn, là một người rất nghĩa khí, nói không chừng người ta nguyện ý giúp đỡ chuyện này thì sao?” Tô Tễ Tinh nhìn thấy cơ hội xoay chuyển, cậu lấy di động ra bắt đầu gọi điện wechat, “Cháu sẽ tìm người trước xem có thể lấy được thông tin liên lạc của cô ấy hay không, bất kể cuối cùng có thành công hay không, thì cũng liên hệ được người trước đã.”
Hạ Xán không ngờ mẹ mình còn giữ một con bài tẩy trong tay, nên nhân lúc Tô Tễ Tinh đi gọi điện thoại, trêu chọc mẹ mình: “Mẹ, hồi trẻ mẹ rất nổi tiếng phải không? Còn có có thể trở thành bạn thân với cô ấy?”
Hạ Tinh trợn mắt khinh thường con trai mình, “Nói nhảm, năm đó nếu không vì sinh con, nói không chừng thành tích của mẹ bây giờ cũng không thua ai đâu!”
“Cảm ơn mẹ.” Hạ Xán đột nhiên duỗi tay ôm mẹ mình, người đàn ông cao gần mét chín nằm nhoài trên vai mẹ mình, thấp giọng nói, “Con nghĩ kỹ rồi, lần này chúng ta quyết không lùi bước nhường nhịn nữa, chúng ta không sai, người sai là ông ta, người phải rời khỏi làng giải trí, xin lỗi những người từng bị lừa gạt, là ông ta!”
Đằng sau lưng Hạ Tinh nơi bà không thể nhìn tới, ánh mắt người đàn ông trở lên sắc bén.
Hạ Tinh nghe con trai nói, khóe mắt không khỏi ươn ướt, “Được, lần này không thể để hắn tiếp tục đắc ý càn rỡ như thế nữa!”
Hai mẹ con đang an ủi lẫn nhau, bỗng điện thoại Hạ Xán vang lên, Hạ Xán buông mẹ mình lấy điện thoại ra nhìn, là một dãy số lạ, không biết là ai lại gọi điện đến, đúng khoảng thời gian nhạy cảm thế này, Hạ Xán ấn nút nghe để bên tai nhưng không nói gì, chờ đầu bên kia nói trước.
“Anh Xán à?” Là giọng một người đàn ông trẻ.
Hạ Xán hỏi: “Ai đấy?”
“Tôi là Trình Nguyên, anh còn nhớ tôi không? Chúng ta từng quay phim chung.”
Đương nhiên Hạ Xán nhớ, cũng nhớ Trình Nguyên là nghệ sĩ dưới trướng Đoạn Thu Dung, cậu ta gọi cho anh vào lúc này làm gì?
Hạ Xán lạnh lùng hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Trình Nguyên: “Chuyện là... Tôi nghe chuyện của anh rồi, tôi muốn hỏi anh có cần giúp đỡ hay không?”
“Ai giúp đỡ? Cậu?”
“Đúng vậy, tôi.”
Hạ Xán khó tin hỏi ngược lại, “Vì sao cậu lại giúp tôi, sao tôi phải tin cậu?”
“Vì anh cũng từng giúp đỡ tôi, và vì tôi cũng hận Đoạn Thu Dung.” Trình Nguyên bình tĩnh nói, “Lúc trước ông ta ăn chặn tiền thù lao của tôi không chịu trả, còn dùng tiền chữa bệnh của em gái tôi uy hiếp tôi phải hại anh, tuy cuối cùng bị anh nhìn thấu nhưng cũng nhờ anh trợ giúp, ông ta mới không dám làm gì tôi. Anh Xán, tuy tôi không rõ chuyện giữa hai người đầu đuôi thế nào nhưng tôi có thể cung cấp cho anh chứng cứ Đoạn Thu Dung hãm hại anh, anh không cần hoài nghi tôi có âm mưu gì, tôi đã rời khỏi công ty của Đoạn Thu Dung, cũng không làm diễn viên nữa, tôi sẽ không hại anh.”
Hạ Xán suy nghĩ một lát xem Trình Nguyên nói thật hay giả, anh bình tĩnh hỏi: “Cậu có chứng cứ gì?”
Trình Nguyên thấy anh buông lỏng, cười khẽ, “Cái này cũng nhờ anh từng nhắc nhở tôi, nên tôi mới cẩn thận hơn, chúng ta kết bạn wechat đi, chỗ tôi có đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của tôi với Đoạn Thu Dung, tôi tin nó sẽ giúp ích cho anh.”
Trình Nguyên cúp máy, một lúc sau Hạ Xán nhận được một lời mời kết bạn wechat, sau khi đồng ý lời mời kết bạn, Trình Nguyên không nói thêm lời vô nghĩa nào mà trực tiếp gửi tệp ghi âm qua.
Trong lúc chờ tải tệp về, Tô Tễ Tinh cũng đã gọi điện xong đang từ ban công quay trở lại phòng khách, cậu giơ điện thoại hưng phấn nói: “Cháu lấy được phương thức liên lạc của thiên hậu rồi! Nhưng mà ở bên đấy bây giờ vẫn còn sớm, cháu đoán chừng cô ấy còn đang ngủ, đợi muộn thêm chút nữa chúng ta gọi lại sau.”
“Tôi hình như có bằng chứng Đoạn Thu Dung hại mình rồi.” Đôi mắt Hạ Xán lóe ánh sáng lạnh, nhếch môi cười lạnh.
Tô Tễ Tinh hai mắt tỏa sáng, lúc tới công ty cậu vẫn còn mù mù cạc cạc, không ngờ hiện tại cơ hội xoay chuyển lại ập đến liên tục, dường như ông trời cũng đứng về phía bọn họ!
Đoạn Thu Dung, lần này nhất định khiến ông vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không đứng dậy nổi!
Hết chương 58