Giờ chẳng phải cơ hội tới rồi sao...Edit: Vân Tiêu
Tô Tễ Tinh chỉ nghĩ đến phải qua cửa ải ông bà, thiếu chút nữa đã quên mất cửa ải cha ruột mình, Tô Nghĩa Thinh.
Nhưng Tô Nghĩa Thịnh là người con có hiếu, chỉ cần ông bà ủng hộ cậu, nói giúp cậu vài lời, thì cũng không cần sợ Tô Nghĩa Thịnh nổi giận.
May mà lúc ăn cơm tối, Hạ Xán đã moi ra được câu nói này từ ông bà của Tô Tễ Tinh, hai vợ chồng già sống ở nước ngoài đã lâu, cũng không lạ lẫm gì với đồng tính luyến ái, sức tiếp nhận cũng mạnh hơn so với người cùng thế hệ ở trong nước.
Thật ra Hạ Xán nghĩ, ngay lúc bà Tô trêu có thể chấp nhận cháu trai mình là đồng tính luyến ái, Tô Tễ Tinh nên tiện đà ngả bài với hai ông bà luôn, nhưng Tô Tễ Tinh lại bị cậu nói tiếp theo của bà Tô rằng cha sẽ đánh gãy chân cậu chặn họng, mãi cho đến trước khi đi ngủ, Tô Tễ Tinh vẫn chưa dám nói bóng gió câu nào về việc này.
Ông Tô và bà Tô ở phòng ngủ lầu một, lầu hai là phòng ngủ của Tô Tễ Tinh và Hạ Xán, hai vợ chồng già không biết quan hệ của hai người, nên cũng sẽ không cố ý lên lầu hai xem hai người có ngủ riêng phòng hay không.
Vì vậy Hạ Xán tắm xong thì thản nhiên vào phòng ngủ của Tô Tễ Tinh.
Sydney với trong nước không lệch múi giờ nhiều, nhưng cả hai đều thuộc dạng cú đêm, thuộc loại chưa 12 giờ đêm là chưa ngủ được, nên tuy ban ngày đã ngồi máy bay hơn 9 tiếng đồng hồ nhưng cả hai vẫn chưa buồn ngủ.
Phòng của Tô Tễ Tinh ở ngay phía trên phòng ông bà, không biết cách âm giữa hai lầu thế nào nên hai người không dám làm ra động tĩnh gì quá lớn.
Tô Tễ Tinh vừa tắm xong, mặc áo ngắn tay với quần đùi, mang thân thể sạch sẽ thoải mãi với hương chanh nhàn nhạt nằm trên giường, cầm một túi bưu kiện cứng ngắc, cậu lần này tranh thủ lúc rảnh rỗi đến đây, cũng không phải chỉ để du lịch, công việc trong nước còn chất một đống chờ cậu, cho dù người ở Sydney cũng không thể lơi lỏng.
Hạ Xán nằm bên cạnh, nhắn tin với mẹ.
Hạ Tinh biết hai người đến Úc để nói chuyện bọn họ đang hẹn hò cho ông bà của Tô Tễ Tinh, nên bà rất quan tâm việc có thành hay không, khi biết Tô Tễ Tinh còn chưa dám nói, Hạ Tinh gửi tin nhắn an ủi con trai, bảo anh đừng gấp, cũng đừng giục Tô Tễ Tinh, ông bà đã lớn tuổi rồi không chịu nổi kích thích, cứ nên chậm rãi cho họ biết sẽ tốt hơn.
Chậm rãi? Chậm cỡ nào bây giờ?
Hạ Xán đọc tin nhắn cũng không để bụng, anh nhướn mày nghĩ thầm, với tính cách như đà điều của Tô Tễ Tinh, mới dọa chút đã giấu đầu đi, theo anh á, vấn đề không phải ở ông bà Tô Tễ Tinh khó chấp nhận, chịu không nổi đả kích, mà vấn đề nằm ở trên người Tô Tễ Tinh.
Con thỏ ngốc này cứ phải xách tai lôi cậu ta ra thì may ra mới có thể công khai được!
Thôi, tốt nhất vẫn để anh nói cho ông bà Tô Tễ Tinh biết đi.
Tô Tễ Tinh đang chuyên tâm xử lý bưu kiện hoàn toàn không biết suy nghĩ của Hạ Xán lúc này, bỗng điện thoại để trên gối của cậu rung rung, cầm lấy xem, thì ra là Quý Phong Trạch đã lâu không liên lạc nhắn wechat cho cậu.
Trước khi lên máy bay Tô Tễ Tinh đã đăng lên vòng bạn bè rằng mấy ngày tới cậu sẽ ở Sydney, nếu ai có công việc gì tìm cậu thì cứ liên hệ với trợ lý Evan.
Quý Phong Trạch là một trong số ít những người bạn cậu quen ở Sydney, cho nên mỗi lần cậu đến đây thăm ông bà, đều sẽ hẹn Quý Phong Trạch đi chơi, lần này chắc Quý Phong Trạch xem vòng bạn bè biết cậu đang ở Sydney nên hẹn cậu đi chơi.
Quý Phong Trạch gửi tin nhắn thoại qua wechat, Tô Tễ Tinh cũng không tránh Hạ Xán, mở nghe luôn, đúng như cậu suy đoán, Quý Phong Trạch hỏi có phải cậu ở Sydney không, ngày mai cùng nhau ăn một bữa cơm.
Hạ Xán nghe thấy một giọng đàn ông phát ra từ điện thoại cậu, quay đầu nhìn cậu tò mò hỏi, “Ai vậy?”
Tô Tễ Tinh: “Một người bạn.”
“Ở Sydney em cũng có bạn?” Hạ Xán truy hỏi.
“Đương nhiên.” Tô Tễ Tinh nghĩ đến cái gì quay đầu cười, “Mà, anh cũng gặp người này rồi đấy, anh còn nhớ sinh nhật năm 18 tuổi hồi cấp ba ấy, có một cậu trai tên Quý Phong Trạch từ Sydney về đây với em không?”
Hạ Xán đương nhiên nhớ rõ, Tô Tễ Tinh vừa nhắc anh liền biết đó là ai ngay, kỳ nghỉ đông năm ấy, Tô Tễ Tinh ở suốt bên Sydney, chính tên con trai đó cả ngày cứ bám lấy Tô Tễ Tinh, khiến cậu chẳng còn nhớ anh là ai, không, chắc giờ đã là một người đàn ông rồi.
Hạ Xán: “Ngày mai em muốn đi ăn với anh ta?”
Tô Tễ Tinh đang nhắn tin lại cho Quý Phong Trạch, đáp: “Ngày mai hay hôm nào còn chưa quyết định, nhưng hiếm khi đến Sydney một lần, dù sao cũng phải tụ tập chứ.”
Hạ Xán nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “Anh thì sao?”
Tô Tễ Tinh buôn điện thoại chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi Hạ Xán: “Hay anh đi cùng luôn đi? Dù sao hai người cũng từng gặp nhau rồi.”
Thấy Tô Tễ Tinh không tránh mình, Hạ Xán khẽ cười, thầm nghĩ bản thân vừa rồi còn thấy ghen đúng là lòng dạ hẹp hòi, chẳng qua là ăn cơm với bạn một bữa, anh lại chuyện bé xé ra to.
Với loại đầu gỗ như Tô Tễ Tinh, anh phải nỗ lực bao nhiêu mới có ngày hôm nay, Quý Phong Trạch cả năm chưa chắc gặp được mấy lần, lấy gì tranh với anh?
Đàn ông vẫn nên hào phóng chút, nên Hạ Xán lắc đầu, “Không, không quấy rầy bạn cũ tụ hội của mấy em, anh ở, ngược lại khiến hai người mất tự nhiên.”
Tô Tễ Tinh trợn tròn mắt, kinh ngạc cảm thán: “Wow, anh trở lên hào phóng như vậy từ lúc nào thế?”
Phải biết từ khi hai người chính thức ở bên nhau, chỉ cần cậu nói thêm một câu với nam nghệ sĩ nào đó, mà bị Hạ Xán biết được, thì anh nhất định sẽ ghen một trận, giờ đột nhiên hào phóng, Tô Tễ Tinh thấy có chút không quen.
Hạ Xán cười nhạo, “Vì anh ta căn bản không tạo thành uy hiếp gì hết.”
Tô Tễ Tinh chun mũi, cố ý nói: “Ai cơ? Anh Phong rất đẹp trai đó, hơn nữa dáng người còn rất chuẩn, em vẫn luôn thích kiểu người như anh ấy!”
Hạ Xán từ từ nhìn sang Tô Tễ Tinh, xoa xoa tay, “Vậy sao?”
Không đợi Tô Tễ Tinh gật đầu, Hạ Xán đã như mãnh hổ vồ mồi nhào qua cậu, thoáng chốc hai người đã lăn lộn thành một đoàn trên giường.
Hạ Xán biết rõ chỗ nhạy cảm của Tô Tễ Tinh, anh tập trung tấn công vào eo cậu, nhéo phần thịt non làm cậu nhột, Tô Tễ Tinh cười ra nước mắt, liên tục xin tha.
Đùa giỡn dần dần biến vị, không biết là ai hôn ai trước, đến khi hai người đều nhịn không nổi nữa thì Hạ Xán mới nhận ra áo mưa anh mang theo vẫn để bên phòng mình.
“Hay lần này không dùng?” Tô Tễ Tinh ôm cổ Hạ Xán, đôi mắt ướt át nhìn ành, hơi thở dồn dập nói nhỏ.
Nghĩ đến hai người kết hợp không chút ngăn cách, giao hòa một cách hoàn toàn sẽ mang lại cảm thụ cỡ nào, đầu Hạ Xán như muốn nổ tung, bàn tay ôm eo Tô Tễ Tinh không nhịn được dùng lực, thiếu chút nữa là đồng ý, nhưng may lý trí vẫn giữ anh lại, phần lo nghĩ cho Tô Tễ Tinh vẫn vượt qua dục vọng.
Hạ Xán cắn mạnh đầu lưỡi mình, kéo tay Tô Tễ Tinh xuống, từ trên giường bò dậy, “Anh đi lấy, sẽ quay lại nhanh thôi.”
Hạ Xán chạy một mạch về phòng mình, lấy hộp áo mưa đang định quay về phòng Tô Tễ Tinh, vì vội vàng lại không nghĩ sẽ gặp ai nên anh chỉ mặc quần ngủ, để trần thân trên, hơn nữa quần ngủ không có túi nên áo mưa chỉ đành cầm ở tay.
Ai ngờ đi ngang qua thang lầu, lại gặp ông Tô đang đi lên, ông Tô thấy Hạ Xán, không nghĩ gì nhiều, còn cười hòa ái hỏi anh: “Còn chưa ngủ à?”
Hạ Xán giờ phút này chỉ cảm thấy may là quần ngủ đủ rộng, nên ông Tô không phát hiện anh có chỗ nào bất thường: “... Vẫn chưa ạ.”
Ông Tô nhìn hướng phòng Tô Tễ Tinh, hỏi: “Đi tìm A Tinh hả?”
Hạ Xán niết hộp áo mưa bẹp rúm trong tay, ho khan, “Ừm.”
“Đi chung đi.” Ông Tô tười cười, “Vừa nãy nghe thấy trên lầu vẫn còn động tĩnh, ông đoán nó còn chưa ngủ, đúng lúc bà nó bảo ông lên hỏi nó ngày mai muốn ăn gì.”
Hạ Xán lập tức nhớ ra, vừa rồi anh đã lột sạch Tô Tễ Tinh, nếu giờ ông Tô đi qua, chắc chắn sẽ phát hiện ra gì đó.
Nhưng nghĩ lại thì, không phải anh đang lo Tô Tễ Tinh không bước ra được bước cuối này sao?
Giờ chẳng phải cơ hội tới rồi sao? Nếu là ông Tô tự phát hiện ra chuyện của hai người, thì bọn anh cũng đỡ phải nghĩ biện pháp nói ra? Việc này không phải đúng ý anh quá còn gì?
Vì thế Hạ Xán mỉm cười đầy thâm ý, gật đầu: “Được ạ, cháu cùng ông đi tìm cậu ấy.”
Hết chương 62