Edit: Vân Tiêu
Làm sao Hạ Xán đoán được Tô Tễ Tinh đêm hôm không về nhà, đến đây chỉ để nói với anh điều này?
Con thỏ ngốc muốn tìm Sở Điềm thì đi tìm Sở Điềm đi, liên quan gì đến anh?
Hạ Xán nhất thời không theo kịp mạch não kỳ lạ của Tô Tễ Tinh, không biết nên phản ứng thế nào.
Thấy Hạ Xán trầm mặc, Tô Tễ Tinh nhìn vẻ mặt của anh, trịnh trọng bổ sung thêm, “Đến lúc đấy cậu đừng có hối hận.”
Lời đe dọa không có lực uy hiếp nào.
“Cậu muốn tìm ai thì cứ việc, tôi sẽ không hối hận.” Hạ Xán cảm thấy chắc tại gần đây thân thiết với Tô Tễ Tinh quá, nên chỉ số thông minh bị hạ thấp, mới có thể gần nửa đêm còn đứng đây lãng phí thời gian với cậu ta, anh dửng dưng xoay người quay trở về.
“Chờ đã chờ đã!” Tô Tễ Tinh vội giữ chặt lấy anh, “Cậu đừng tức giận!”
Hạ Xán rất bình tĩnh, “Tôi không tức giận.”
Tô Tễ Tinh thầm nghĩ không giận mới lạ, dựa vào kinh nghiệm đối phó với đủ loại người trước đây của cậu, một người đàn ông bụng dạ đen tối như Hạ Xán, đôi khi ngoài mặt càng tỏ ra bình tĩnh thì trong lòng lại càng tức giận.
Sở Điềm là nữ chính, có nam chính nào thấy nữ chính của mình bị một tên vật hi sinh mơ ước mà không giận dữ?
Cho nên Hạ Xán nhất định là đang giả vở.
Đây chính là điều Tô Tễ Tinh muốn, cậu phải dùng cách khích tướng thế này để xua tan ý định ra nước ngoài của Hạ Xán!
“Cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn giành Sở Điềm với cậu, tôi biết người Sở Điềm thích là cậu, tôi chỉ là thấy cô ấy rất xinh đẹp, tôi cũng muốn ký hợp đồng cùng cô ấy vào công ty của nhà tôi với tư cách diễn viên...”
Hạ Xán khoanh tay, lạnh lùng hỏi: “Vậy đi tìm cô ấy đi, tìm tôi làm gì?”
Tô Tễ Tinh rối rắm vặn vẹo ngón tay, “Không phải tại tôi vẫn còn luyến tiếc cậu sao?”
Lòng bàn tay với mu bàn tay đều là thịt, cậu không muốn mất cái cây rụng tiền nào cả!
“Không cần, tôi không định trở thành nghệ sĩ.” Hạ Xán thầm cười lạnh, không thể không nói con thỏ ngốc này tuy làm người khờ khạo nhưng rất có mắt nhìn, những người cậu ta nhắm trúng sau này không phải ảnh đế thì cũng là ảnh hậu.
Mỗi tội chỉ số thông minh... Nếu cậu ta vào giới giải trí thật, nói không chừng sẽ bị người khác ăn đến xương cốt chẳng còn.
Nhưng gia đình nhà người ta vốn kinh doanh công ty giải trí, gia đại nghiệp đại, cũng không đến lượt anh phiền lòng.
Tô Tễ Tinh thấy tiếc hận, “Vì sao chứ? Cậu đẹp trai như vậy, dáng người hoàn mỹ như vậy, rõ ràng sinh ra là để làm nghệ sĩ.”
Hạ Xán mất kiên nhẫn ngắt lời cậu, “Cậu đi học mỗi ngày đều chỉ để ngắm xem ai xinh, ai đẹp hả? Con gái cũng không hoa si như cậu.”
“Cũng đâu phải ai tôi cũng coi trọng.” Tô Tễ Tinh không cảm thấy mình hoa si chút nào, còn kiêu ngạo hất cằm, tiếp tục khuyên Hạ Xán, “Tôi tin, chỉ cần cậu đồng ý làm nghệ sĩ dưới trướng công ty nhà tôi, tôi sẽ bảo cha dành những tài nguyên tốt nhất cho cậu, tôi cũng sẽ cố gắng đạt được những yêu cầu về người đại diện mà cậu đề ra! Nên cậu đừng ra nước ngoài được không?”
Hạ Xán sắp bị sự cố chấp của Tô Tễ Tinh đánh bại, anh thở dài một hơi, mệt mỏi nói: “Tôi phải nói đến cỡ nào cậu mới chịu hiểu? Tôi ra nước ngoài với chuyện có vào giới giải trí hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cho dù tôi không ra nước ngoài cũng sẽ không vào giới giải trí. Thôi được rồi, cậu nhanh về nhà đi, tôi không rảnh đứng đây nói chuyện tào lao với cậu nữa đâu.”
Gần đó có một chiếc xe taxi trống khách đang đỗ, Hạ Xán kéo Tô Tễ Tinh qua đó, định bắt xe đưa cậu về.
Tô Tễ Tinh vội ôm lấy cột điện ven đường, giờ trò vô lại: “Không đi không đi, tôi không đi! Nếu cậu không chịu đồng ý tôi sẽ cứ đứng dưới lầu nhà cậu, đánh chết cũng không đi!”
Đùa à, cây rụng tiền sắp chạy tới nơi, cuộc sống này còn gì để lưu luyến nữa? Cậu không muốn chỉ làm một tên vật hi sinh!
Hạ Xán không nói nhiều trực tiếp ra tay, xách cổ áo Tô Tễ Tinh như xách một con thỏ, định kéo người xuống khỏi cây cột điện, nhưng dưới ý chí cầu sinh mãnh liệt, sức mạnh của Tô Tễ Tinh bộc phát, bám chặt vào cây cột điện như một con gấu Koala không gỡ ra được.
Hai người cứ giằng co như vậy một hồi, tài xế taxi nhìn thấy còn tưởng hai người bị điện giật, liền lái xe tiến lại gần để xem tình hình.
“Tô. Tễ. Tinh! Không buông có phải không?” Từ sau khi sống lại đến giờ, chưa có lúc nào tâm tình anh bị kích động như lúc này, anh thấy mình sắp bị cái tên vô cớ gây sự này làm tức chết rồi, anh không nhịn được gằn giọng.
Tô Tễ Tinh gào lại: “Tôi không muốn chúng ta kết thúc! Cậu đừng hòng vất bỏ tôi đi!”
Tài xế nghe thấy họ còn nói chuyện liền yên lòng, hóa ra không phải giật điện, chỉ là người yêu cãi nhau.
Nhưng có gì hơi sai sai, nghe giọng nói, hình như cả hai đều là con trai?
Tài xế chậm rãi lái xe đi, nhân tiện nhìn thoáng qua Tô Tễ Tinh với Hạ Xán một cái, chậc chậc chậc, người trẻ tuổi bây giờ thật biết chơi.
Tiếng hai người ồn ào đến Hạ Tinh đang ở trên lầu cũng nghe thấy, bà ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống xem có chuyện gì, thấy con trai mình đang lôi lôi kéo kéo với một nam sinh, thì cảm thấy kỳ quái.
“A Xán, có chuyện gì vậy? Ai tìm con?”
Tô Tễ Tinh nghe thấy giọng Hạ Tinh, liền hướng trên lầu điên cuồng vẫy tay, “Cô ơi! Là cháu! Cháu là Tô Tễ Tinh, bạn học của Hạ Xán, cô còn nhớ cháu không?”
“À, là tiểu Tô à!” Nhờ chuyện xảy ra ở đồn cảnh sát lần trước, Hạ Tinh có ấn tượng không tồi với Tô Tễ Tinh, bà nhiệt tình chào đón cậu, “Mấy đứa còn làm gì ở dưới đấy? Sao không lên đây ngồi chơi?”
“Tới ngay tới ngay đây!” Lúc này Tô Tễ Tinh mới chịu buông cột điện ra, đắc ý nhướn mày với Hạ Xán, “Tôi tới thăm cô, giờ cậu không đuổi tôi được nữa chứ?”
Nói xong liền bay nhảy như một chú thỏ, chạy chân sáo lên cầu thang tới nhà Hạ Xán, làm anh ngăn không kịp.
Chờ Hạ Xán về tới nhà, Tô Tễ Tinh đã tùy tiện ngồi trên sô pha phòng khách nhà anh, không biết vừa nói gì với Hạ Tinh, chọc bà cười đến vui vẻ.
Hạ Tinh thấy con trai đã về, chỉ chỉ phòng bếp, “Đúng rồi A Xán, con đổ mì ra bát đi, còn không ăn sẽ trương lên đó.”
Tô Tễ Tinh vừa nghe tới ăn liền tỉnh táo cả tinh thần, cậu vỗ đầu gối mong chờ: “Mì gì vậy? Con cũng muốn ăn được không?”
Hạ Xán trừng cậu, tên nhóc này, thật không xem mình là người ngoài.
Hạ Tinh cười nói: “Dĩ nhiên rồi, nhưng chỉ là mì nước bình thường, cháu thích ăn không?”
Tô Tễ Tinh ngoan ngoãn gật đầu, “Thích, con không kén ăn, cái gì cũng ăn được hết!”
Hạ Tinh: “A Xán, vậy con đổ ra hai bát, chia một ít cho tiểu Tô đi.”
Hạ Xán không nói gì đi vào bếp đổ mì ra bát, chốc lát sau đã mang ra hai bát mì nóng hôi hổi, nhưng một bát mì có trứng ốp, còn một bát thì không có.
Tô Tễ Tinh đã ngồi chờ sẵn trên bàn ăn, nhìn Hạ Xán bưng bát mì có trứng đặt trước mặt mình, để lại bát mì không trứng cho chính mình, không khỏi buồn bực, “Sao bát của cậu không có trứng?”
Hạ Xán nói thản nhiên: “Buổi tối tôi không ăn đồ dầu mỡ.”
Tô Tễ Tinh nghĩ tới gì đó, trái tim như có dòng nước ấm chảy qua, mũi cũng thấy chua xót.
Chắc chắn Hạ Xán lừa cậu, cậu biết gia cảnh Hạ Xán không tốt, lại có ý định ra nước ngoài, khẳng định bình thường đều ăn mặc tiết kiệm, cuộc sống khó khăn, nói không chừng đây là quả trứng cuối cùng của nhà anh, chính anh còn không nỡ ăn, giờ lại dùng để mời cậu!
Trong lòng Tô Tễ Tinh thầm rơi một giọt lệ của người cha già, trời ơi, bé Xán thật đáng thương!
Tô Tễ Tinh cắn một miếng, lòng đỏ trứng liền tràn ra, thế mà lại là trứng lòng đào mà cậu thích ăn nhất!
Tô Tê Tinh bị một quả trứng làm cảm động, tuy vừa rồi dưới lầu Hạ Xán còn dùng lời lẽ lạnh lùng xua đuổi cậu, nhưng chắc chắn trong lòng vẫn xem cậu là bạn bè, anh chỉ là không biểu đạt ra mà thôi.
Cậu quyết định! Sau này mặc kệ Hạ Xán từ chối cậu thế nào, cậu vẫn sẽ kiên trì trao yêu thương cho Hạ Xán!
Cậu nhất định phải khiến Hạ Xán nổi tiếng, giúp cuộc sống sau này của anh có thể thoải mái ăn trứng ốp mỗi ngày!
Hạ Xán cũng không biết chỉ một quả trứng đã khiến Tô Tễ Tinh liên tưởng ra nhiều chuyện như vậy.
Thật ra, chỉ là anh thấy lấy một bát mì không ra mời người có chút mất mặt, nên mới tiện tay ốp một quả trứng.
Còn anh là do đã quen giữ dáng để đóng phim từ đời trước, nên rất ít ăn khuya, dù có ăn, cũng không ăn đồ dầu mỡ, nên mới không làm cho mình một quả.
Hạ Xán hai ba miếng đã ăn xong bát mì của mình, thấy Tô Tễ Tinh còn ngây ngẩn nhìn bát mì không biết nghĩ gì, nhịn không được giục: “Ăn nhanh lên, còn về nhà.”
Hạ Tinh từ phòng khách nói với vào: “Tiểu Tô, nhà cháu cách chỗ này có xa không? Tý nữa cháu định đi cái gì về?”
Tô Tễ Tinh đảo tròng mắt, chà chà, đây không phải cơ hội tốt để cậu tâm sự đêm khuya nhân tiện bồi dưỡng cảm tình với Hạ Xán sao?!
Cậu ra vẻ khó xử nói: “Nhà cháu ở tận ngoại thành, cách chỗ này xa lắm, lái xe về cũng phải mất một tiếng đồng hồ, thường ngày đều do lái xe nhà cháu đưa đón cháu đi học, nhưng giờ này, bác tài chắc ngủ rồi, cháu cũng ngại gọi bác ấy dậy tới đón cháu.”
Hạ Xán lạnh lùng nhìn cậu diễn trò, “Cậu có thể dùng app gọi xe taxi.”
“Có thể thì có thể, nhưng mà tôi sợ...” Tô Tễ Tinh ra vẻ muốn nói lại thôi, chờ người tiếp lời.
Quả nhiên Hạ Tinh dính chiêu, tò mò hỏi: “Sợ cái gì?”
Tô Tễ Tinh: “Không phải gần đây báo hay đưa tin có học sinh lên xe taxi rồi mất tích sao? Đã muộn thế này, nhỡ đâu gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?” . Bạ𝗻 đa𝗻g đọc 𝒕r𝓾yệ𝗻 𝒕ại ﹙ Tr𝖴m𝒕r𝓾 yệ𝗻﹒V𝗻 ﹚
Hạ Xán cười như không cười nói, “Mất tích đều là nữ sinh, cậu là con trai.”
“Ai bảo đảm không có nam sinh?” Tô Tễ Tinh không phục ngồi thẳng dậy, “Hơn nữa tôi đẹp như vậy, nhỡ gặp tên biến thái nào thích kiểu nam sinh thanh thuần như tôi thì làm sao bây giờ? Xảy ra chuyện gì cậu chịu trách nhiệm được không?”
“Đúng là việc này rất nguy hiểm.” Nghe Tô Tễ Tinh nói, Hạ Tinh cũng lo lắng, con nhà người ta lặn lội đường xa tới đây, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì trên đường về, bà cũng khó ăn nói với cha mẹ cậu.
“Vậy giờ cậu muốn sao?” Hạ Xán sớm đã đoán ra Tô Tễ Tinh muốn ở lại qua đêm, nhưng không chịu nói, chờ xem cậu định diễn như thế nào, tuy rằng kỹ thuật diễn của con thỏ ngốc này quá vụng về, nhưng coi như tiêu khiển sau bữa cơm cũng tạm được.
Tô Tễ Tinh lắc đầu, thấp giọng nói: “Không sao, mọi người không cần lo, cháu sẽ tự nghĩ cách về nhà, dù sao mẹ cháu sau khi ly hôn với cha cháu cũng đã ra nước ngoài, sớm không cần cháu nữa, cha cháu tối ngày ra ngoài bận rộn ăn chơi cũng không quản cháu, cứ để cháu tự sinh tự diệt đi.”
Hạ Tinh không ngờ dưới vẻ ngoài vô tâm vô phế của Tô Tễ Tinh, lại là một đứa nhỏ cha không thương mẹ không yêu, bà tức khắc bị kích phát tình thương của mẹ, nói ngay: “Nếu cháu không chê thì tối nay có thể ở lại ngủ chung phòng với A Xán?”
“Thật ạ?” Tô Tễ Tinh không thèm ra vẻ đùn đẩy, trực tiếp buông đũa vỗ tay, “Vậy tốt quá!”
Giờ đã khuya, sáng mai còn phải đi học, nên sau khi ăn mì xong hai người Hạ Xán với Tô Tễ Tinh liền thay phiên nhau đi tắm, chuẩn bị đi ngủ.
Tô Tễ Tinh không mang theo quần áo để thay, Hạ Tinh đưa một chiếc áo phông của Hạ Xán cho cậu thay.
Hạ Xán cao hơn Tô Tễ Tinh một chút, cũng cường tráng hơn, nên quần áo anh mặc lên người cậu hơi rộng, vạt áo dài che mất nửa đùi, trông như mặc quần đùi.
Tô Tễ Tinh không có thói quen mặc nhiều quần áo khi ngủ, nên cũng không mặc quần nữa, cứ mặc vậy đi vào phòng Hạ Xán.
Hạ Xán tắm xong trước cậu, đang ngồi trên giường, đeo tai nghe luyện nghe tiếng Anh, thấy Tô Tễ Tinh mở cửa, theo thói quen ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy đôi chân dài trắng bóc của Tô Tễ Tinh bước thẳng vào phòng, sau đó dũng cảm bò lên giường anh, vạt áo còn vì thế bị vén lên, căn bản không che được gì phía dưới.
Quần lót đương nhiên cũng là của Hạ Xán, cũng may, quần áo anh thì con thỏ ngốc mặc rộng, nhưng quần lót lại vừa người, mà thoạt nhìn mông còn khá vểnh, nếu vỗ lên nhất định sẽ rất co giãn.
Da Tô Tễ Tinh vốn trắng, phần đùi càng trắng, trên bắp chân còn có một nốt ruồi son bằng hạt gạo, tựa một đóa mai hồng trên nền tuyết trắng, rất bắt mắt.
Một thoáng ngẩn ngơ, khiến Hạ Xán bỏ xót một đoạn đối thoại, anh rũ mắt, lặng lẽ tua lại đoạn bị xót để nghe lại.
“Hạ Xán.” Tô Tễ Tinh xoay người, xáp lại gần Hạ Xán, Hạ Xán lại tránh sang một bên, ghét bỏ nhíu mày, “Cậu mặc quần vào đi được không?”
“Con trai với nhau, ngủ còn mặc quần làm gì? Tôi cũng đâu chê cậu.” Tô Tễ Tinh bĩu môi không quan tâm, với lại kịch bản mà cậu xuyên tới là thể loại ngôn tình, nam chính đương nhiên là thẳng nam, chứ nếu là chuyển thể từ đam mỹ, cậu cũng chẳng dám tùy tiện như vậy.
Hạ Xán cảm thấy hôm nay có con thỏ thành tinh nằm bên cạnh, anh cũng chẳng tập trung nghe hội thoại tiếng Anh được, liền gỡ tai nghe xuống để một bên: “Vậy ngủ sớm đi.”
“Đợi đã, tôi có lời muốn nói với cậu.” Tô Tễ Tinh ngồi dậy ngăn Hạ Xán tắt đèn, “Vừa rồi lúc tắm rửa tôi đã suy nghĩ cẩn thận một số việc, không phải cậu muốn ra nước ngoài sao? Được! Không thành vấn đề!”
Thật đáng mừng, con thỏ ngốc này còn có lúc biết suy nghĩ cẩn thận, Hạ Xán cười vui vẻ, “Cậu suy nghĩ thông suốt được như vậy là tốt nhất.”
Nhưng Hạ Xán đã vui mừng quá sớm.
“Tôi đi cùng cậu!” Đôi mắt Tô Tễ Tinh tỏa sáng nhìn anh, giơ nắm tay tràn ngập ý chí chiến đấu mà nói, “Chúng ta cùng nhau hướng ra thế giới! Tiến quân Hollywood!”
Hạ Xán không nhịn được đỡ trán: “...” Quả nhiên, anh không nên mong chờ gì với con thỏ ngốc.
Tô Tễ Tinh thấy Hạ Xán không để ý đến mình, chồm qua ôm lấy cánh tay Hạ Xán không buông, “Tôi tuyên bố chúng ta đã buộc chặt với nhau! Cậu đừng hòng nghĩ đến chuyện thoát khỏi tôi!”
Hết chương 9