Edit: Cải
Beta: Dii
—————————————————–
Trong Dưỡng Tâm Điện lâm vào yên tĩnh.
Diệp Thư ngồi quỳ trên long sàng, cách một lớp màn lụa mỏng nhìn về phía bóng người bên ngoài, tim đập như nổi trống.
Vòng một vòng, cuối cùng lại bị tên họ Đoàn kia đưa trở về, còn bị đưa thẳng lên giường tên bạo quân này.
Lần này chết chắc rồi……
Diệp Thư siết chặt tấm chăn tơ tằm trên người, khóc không ra nước mắt.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này? Rõ ràng trong truyện nói người Đoàn Thừa Chí dâng lên là nữ mà, hơn nữa Tấn Vọng cũng đâu có nhìn trúng vị mỹ nhân được dâng tới kia, thẳng thừng kéo người ta ra ngoài đánh chết cơ mà.
Sao cốt truyện này khác với trong tưởng tượng thế hả???
Diệp Thư giơ tay sờ sờ mặt mình, phát hiện lớp dịch dung trên mặt vẫn chưa bị bóc ra.
Chẳng lẽ gương mặt y dịch dung này lại trời xui đất khiến Tấn Vọng để ý?
Nếu thật sự như thế, vậy y có nên…… Diễn một chút không?
Ngoài màn lụa, Tấn Vọng sắp bị người này chọc giận đến bật cười rồi.
Trong bảy ngày này, không ngày nào hắn có thể chợp mắt.
Không ngờ mỹ nhân Đoàn Thừa Chí dâng lên lại là y, chuyện này thật sự vừa kì diệu vừa hoang đường. Sau nỗi khiếp sợ ban đầu thì thứ xuất hiện trong lòng hắn lại là sự tức giận và sợ hãi.
Tên ngốc này, đến cả chạy trốn cũng không biết.
Nếu người bắt y đi không phải Đoàn Thừa Chí mà là một người có ý đồ khác, thì bây giờ người này có còn sống được không?
Quả nhiên không thể đối xử quá dịu dàng với y.
Tấn Vọng nghĩ như thế, rồi đưa tay vạch màn lụa ra. Diệp Thư cũng vạch ra đúng lúc này.
Hai người xốc mỗi bên của màn lụa, bỗng nhiên bốn mắt nhìn nhau.
Im lặng một chốc.
Diệp Thư phản ứng lại trước, y chớp chớp đôi mắt ra vẻ vô tội, nhẹ giọng yếu ớt hỏi: “Ngươi… Ngươi là ai?”
Tấn Vọng: “……”
Diệp Thư hoảng sợ nhìn quanh điện một lát rồi mới về lại trên người nam nhân, dường như hơi sợ hãi: “Sao ta lại ở đây?”
Tấn Vọng: “Ngươi……”
Dường như đến bây giờ Diệp Thư mới sực tỉnh, sắc mặt y lập tức trắng bệch, ôm lấy chăn trên người trốn vào giường: “Ngươi, ngươi là hoàng đế bệ hạ?! Nói vậy thì, Đoạn đại nhân thật sự đưa ta tới…… Ta vẫn chưa nhìn thấy mặt mẹ ta lần cuối cùng mà.”
Y khóc nức nở, hai mắt đong đầy hơi nước, thấy mà thương.
Tấn Vọng bị hành động này của y hù cho giật mình đến mức quên cả lời muốn nói.
');}Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn thật sự không thể ngờ được, người này nói diễn là diễn.
Diễn còn rất giống.
Tấn Vọng ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt lập tức bình tĩnh lại, dịu dàng nói: “Nếu nói vậy thì ngươi cũng không bằng lòng tiến cung?”
“……” Diệp Thư nhìn hắn, không dám trả lời.
Tấn Vọng ôn hoà nói: “Trẫm không làm khó người khác, nếu ngươi không muốn, trẫm cũng không miễn cưỡng.”
Hai mắt Diệp Thư sáng ngời: “Vậy……”
Tấn Vọng không để ý tới y, quay đầu phân phó: “—— Kéo người này xuống đánh chết.”
“???”
“!!!”
“Không không không, ta bằng lòng, ta bằng lòng!” Diệp Thư sợ tới mức suýt ngã từ trên giường xuống, đưa tay nắm chặt vạt áo Tấn Vọng, “Bệ hạ đừng giết ta, ta thật sự bằng lòng tiến cung!”
Tấn Vọng mỉm cười: “Không phải Đoàn Thừa Chí ép ngươi sao?”
Diệp Thư lắc đầu liên tục: “Không phải không phải……”
“Nhưng vừa rồi rõ ràng ngươi mới nói……”
“Thần, khụ…… Vừa rồi thảo dân chỉ hơi xúc động chút thôi.” Diệp Thư nhìn Tấn Vọng chăm chú, căng da đầu diễn tiếp, “Thật ra thảo dân đã ngưỡng mộ bệ hạ nhiều năm rồi, bởi vậy mới tự nguyện tiến cung, làm bạn sớm chiều với bệ hạ.”
“Ngươi ngưỡng mộ trẫm?” Cứ như Tấn Vọng nghe thấy điều gì buồn cười lắm, cười trào phúng, “Dân gian đều đồn rằng trẫm giết phụ sát huynh, khơi mào chiến tranh, hành sự bạo ngược, bất nhân bất nghĩa…… Ngươi ngưỡng mộ trẫm cái gì?”
“Ta……” Diệp Thư ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói, “Tiên đế vì ngai vàng của mình mà bất nhân, khiến hoàng thất sa vào hưởng lạc, ngoại địch như hổ rình mồi, quan lại trong triều bao che cho nhau, cấu kết sa đọa. Hành động của bệ hạ đã cứu dân chúng thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng chứ không phải bất nhân bất nghĩa.”
Vẻ mặt Tấn Vọng hơi thay đổi.
“…… Thì ra ngươi biết.” Hắn thở dài nói.
“Gì cơ ——”
Diệp Thư còn chưa hỏi xong đã bị Tấn Vọng bất ngờ nắm lấy cổ tay mình đè lên giường.
Hơi thở quen thuộc vây lấy khiến Diệp Thư hô hấp khó khăn.
Đến lúc này y mới phát hiện, đôi mắt đẹp đẽ đang gần trong gang tấc ấy vậy mà lại giăng đầy tơ máu.
Bên ngoài truyền đến tiếng khép cửa, nội thị trong điện đều lui ra ngoài.
Diệp Thư nuốt nước miếng.
Đừng nói tên cẩu hoàng đế này lại muốn……
Tấn Vọng từ trên cao nhìn chăm chú vào y, lặp lại: “Rõ ràng cái gì ngươi cũng biết……”
Diệp Thư nghe không rõ: “Ta…… Ta biết cái gì?”
Tấn Vọng không trả lời.
Đôi mắt hắn tối đi, lòng bàn tay lướt nhẹ qua sườn mặt Diệp Thư, khiến người dưới thân lo lắng đến mức rùng mình.
Diệp Thư bất tỉnh mấy ngày nay, thành ra đã không tiếp xúc với tin hương của Tấn Vọng rất nhiều ngày. Khôn quân rất cần sự xoa dịu của càn quân sau khi mang thai. Sự thiếu hụt an ủi của những ngày qua đã được thuốc mê che giấu, nhưng bây giờ thuốc hết tác dụng rồi, cả cơ thể lại đang muốn rục rịch.
Khát vọng bản năng của cơ thể trung thực hơn nhiều so với lý trí của y, y khó chịu nhúc nhích người, đưa tay kéo quần áo Tấn Vọng.
“Bệ hạ……”
Tiếng gọi khát cầu của khôn quân gần như biến lý trí người ta thành con số không, nhưng Tấn Vọng chỉ yên lặng nhìn y, nhàn nhạt nói: “Những lời ngươi vừa nói, lặp lại lần nữa cho trẫm.”
Diệp Thư dừng một chút, rồi ngoan ngoãn lặp lại: “Hành động của bệ hạ là cứu dân chúng thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng chứ không phải bất nhân bất nghĩa.”
Bàn tay Tấn Vọng đặt dưới cằm Diệp Thư, để mắt y nhìn thẳng vào mình: “Trước câu đó.”
Diệp Thư: “Tiên đế vì ngai vàng của mình mà bất nhân……”
“Không đúng, câu trước đó nữa.”
Diệp Thư nhìn vào cặp mắt nham hiểm kia, thử nói: “…… Ta ngưỡng mộ bệ hạ đã nhiều năm, nên tự nguyện tiến cung, bằng lòng làm bạn sớm chiều với bệ hạ?”
Tấn Vọng mỉm cười: “Được lắm.”
Hắn vừa lên tiếng, đầu ngón tay cũng theo đó sờ tới khuôn mặt làm bằng da giả của người nọ. Hắn dùng sức một chút, vạch mặt nạ trên mặt Diệp Thư ra.
Lớp da giả rơi xuống đất, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa bại lộ ra.
Diệp Thư: “……”
Diệp Thư cười gượng: “Bệ hạ, chào buổi tối.”
Tấn Vọng giữ nguyên độ cong trên khóe môi: “Chào buổi tối.”
Lại im lặng lần nữa.
Nụ cười trên mặt Diệp Thư dần biến mất, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi: “…… Nếu ta nói hôm đó ta chỉ ra ngoài đi dạo, ngài có tin ta không?”
Tấn Vọng hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Đương nhiên là không tin.
Tuy hoàng đế bệ hạ không thể giữ vững lý trí trước dục vọng, nhưng dù sao cũng chẳng phải một tên ngốc.
Vẻ mặt Diệp Thư đau khổ: “…… Bây giờ ta xin lỗi còn kịp không?”
Tấn Vọng vẫn thản nhiên: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“……” Diệp Thư cam chịu quay đầu đi, “Ngươi phạt ta đi.”
“Đúng là nên phạt ngươi.” Giọng Tấn Vọng rất nhẹ, lại lạnh lùng đến mức khiến người ta không rét mà run, “Ngươi khi quân phạm thượng, nói không giữ lời, nhân lúc đại điển tế tổ thì đào hôn, thậm chí còn không tiếc mà bỏ thuốc trẫm…… Những tội này đều là tội chết.”
“Diệp Thư, ngươi nói trẫm nên phạt ngươi thế nào đây?”
Diệp Thư nghiêng đầu sang một bên, lông mi khẽ run rẩy, không nói một lời.
“Nếu ngươi không nói lời nào, vậy trẫm đành tự mình quyết định.”
Mắt Tấn Vọng ánh lên nét cười chế nhạo, đưa hai tay xuống, cách một lớp quần áo chạm vào Diệp Thư.
Cơ thể Diệp Thư bỗng run lên.
“Tấn, Tấn Vọng!” Âm cuối của Diệp Thư run rẩy, nhưng không phải vì khó chịu, mà ngược lại…… Rất thoải mái.
Cơ thể y có một sự ỷ lại không lý do với Tấn Vọng, chỉ mới đụng nhẹ mà y đã thoải mái tới mức chẳng kìm nén được.
Nhưng Tấn Vọng chỉ giữ nguyên tư thế này, không có động tác khác.
Diệp Thư bị hắn ép đỏ cả hốc mắt.
“Nhìn trẫm như vậy làm gì?” Tấn Vọng lạnh nhạt nói, “Không phải để ngươi thoải mái, đừng quên, đây là trừng phạt.”
……
Ban đầu Diệp Thư còn không hiểu vì sao Tấn Vọng lại nói đây là trừng phạt, cho đến khi hắn bắt đầu hành hình.
Từ trước đến nay, hoàng thất đều phái cung nữ đến dạy dỗ hoàng tử chuyện phòng the, nhưng trong truyện có nói Tấn Vọng không hề để ý ba cái này, thậm chí còn đuổi hết những cung nữ được phái tới đi.
Rõ ràng trong truyện là một người thanh tâm quả dục, có quỷ mới biết vì sao tới lúc này lại tự học thành tài, còn biết nhiều cách tra tấn người ta như vậy……
Diệp Thư bị hắn dày vò đến đầu óc mơ màng. Đến cuối cùng, y bị Tấn Vọng vây chặt không buông, chỉ đành nức nở cầu xin, giọng mềm mại hết sức.
—— Đây thật sự là hình phạt đáng sợ nhất trên đời.
……
Diệp Thư cạn kiệt tinh lực nằm nhoài trên long sàng, Tấn Vọng ném khăn lụa đã lau dịch đục* xuống giường, cũng nằm xuống theo.
(*T.inh d.ịch:))))))
Diệp Thư rụt về sau theo phản xạ.
Tấn Vọng bật cười: “Sợ đến thế à?”
Diệp Thư vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn, hai mắt vẫn còn hơi đỏ, như thể uất ức dữ dội lắm.
“Được rồi……” Ánh mắt này của y lúc nào cũng có thể khiến người ta cảm thấy áy náy, Tấn Vọng ôm người vào lòng, nhỏ giọng nói: “Hôm nay không phạt nữa, tạm tha cho ngươi trước.”
Trước ba tháng thai kì không thể làm chuyện phòng the, nhưng cơ thể Khôn quân lại rất cần xoa dịu, Tấn Vọng chỉ đành dùng cách này. Vừa giúp y giải quyết, vừa có tác dụng trừng phạt, một công đôi việc.
Hơi thở của Diệp Thư bất ổn, dựa vào lồng ngực hắn nhẹ nhàng thở dốc.
Tấn Vọng không nhịn được mà đùa y: “Bây giờ mới một lần đã không chịu nổi, vậy sau này phải làm sao đây, trẫm còn chưa phạt xong đâu.”
Diệp Thư khó mà tin được: “Còn phạt nữa à?”
Tấn Vọng nhướng mày: “Ngươi cảm thấy tội chạy trốn chỉ phạt một lần là có thể xong sao?”
“……”
Cẩu, hoàng, đế!
Diệp Thư buồn bực không thèm để ý đến hắn, Tấn Vọng kéo chăn lên quấn người lại cẩn thận.
“Giờ vẫn còn sớm, ngủ thêm một lát đi rồi dậy dùng bữa tối.” Tấn Vọng nói.
Diệp Thư bị hắn lăn qua lộn lại một trận nên đã mệt mỏi từ lâu, nhanh chóng nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng đáp “ừm” một tiếng.
Tấn Vọng vuốt tóc y, hừ nhẹ một tiếng: “Sớm biết có hôm nay thì trước đó hà tất phải chạy, về sau còn chạy nữa không?”
Diệp Thư buồn ngủ rũ rượi, nhắm mắt mơ màng nói: “…… Đương nhiên phải chạy, không chạy chẳng lẽ chờ bị ngươi bắt nạt sao?”
Đôi mắt Tấn Vọng nhuốm một làn khói mù u ám.
“Nhưng ta lại chạy không thoát……” Giọng Diệp Thư ngày càng nhỏ, giọng nặc mùi buồn ngủ, “Tạm thời không chạy, mệt quá chừng.”
Vẻ âm trầm chợt loé rồi biến mất, Tấn Vọng hít một hơi thật sâu, hai tay càng ôm chặt hơn, nghiêng mình giam người vào trong ngực.
“Đúng thế, ngươi chạy không thoát.” Tấn Vọng rũ mắt nhìn chăm chú vào thanh niên trong ngực, lòng bàn tay vuốt ve lỗ tai y, trong mắt ánh lên nỗi thương tiếc nào đó, “Tên ngốc này, ngươi đã chạy không thoát từ lâu rồi, trẫm cũng sẽ không để ngươi chạy đâu.”
Lần ở tổ miếu là ngoài ý muốn, Tấn Vọng sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai.
Khoé miệng hắn cong lên, cúi đầu đặt nhẹ lên trán Diệp Thư một nụ hôn.
…..
Giấc ngủ này của Diệp Thư kéo dài đến nửa đêm, y bị đói mà tỉnh. Diệp Thư xoa bụng ngồi dậy, vô ý đụng phải cơ thể ấm áp bên cạnh.
Tấn Vọng còn đang ngủ.
Diệp Thư cúi đầu nhìn về phía hắn.
Trong Dưỡng Tâm Điện vẫn không đốt đèn, chỉ có ánh trăng như nước xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong điện.
Tấn Vọng nghiêng người ngủ, một nửa khuôn mặt anh tuấn ẩn trong bóng tối, nửa còn lại bị ánh trăng làm cho tái nhợt và lạnh lẽo.
Khuôn mặt ấy nom rất mỏi mệt.
Diệp Thư cứ nhìn như thế rồi ma xui quỷ khiến đưa tay qua, chạm nhẹ vào quầng thâm dưới đáy mắt Tấn Vọng.
Trên thực tế, Tấn Vọng rất ít khi có trạng thái như thế này, dù là lúc bị nguyên chủ phản bội, Diệp Thư cũng chưa từng nhìn thấy bộ dáng mỏi mệt của Tấn Vọng như lúc này đây.
Là một hoàng đế, hắn vốn không nên thể hiện mặt yếu đuối của mình ra bên ngoài.
Bất cứ lúc nào, đối mặt với người nào, đều là như thế.
Mấy ngày nay…… Hắn thật sự rất lo lắng sao?
Từ nhỏ Diệp Thư đã không cha không mẹ. Y học cách thân thiện với mọi người, nỗ lực hòa nhập vào quần thể, nhưng hoàn cảnh trưởng thành khiến y cảm thấy không tin tưởng và xa cách mọi người. Những năm này y cũng có vài người bạn, nhưng trước sau vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn.
Đây là lần đầu tiên y cảm nhận được trên đời này cũng có người quan tâm mình.
Đầu ngón tay Diệp Thư trượt xuống, chọc nhẹ một cái lên sườn mặt Tấn Vọng.
Thật ra cảm giác này…… Cũng không tệ lắm.
Trong bụng phát ra tiếng ọt ọt, Diệp Thư xoa xoa bụng, định đứng dậy đi kêu người mang đồ ăn tới.
Y mới vừa quỳ dậy, bỗng nghe thấy tiếng xích sắt va chạm vào nhau.
Diệp Thư dừng động tác lại, nhìn theo hướng phát ra tiếng vang.
Trên mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh của y bị xích lại bằng một sợi xích vàng mỏng.
Sợi xích được cấu tạo rất tinh xảo, nhẹ nhàng và tinh tế, bên trong được phủ một lớp nhung mịn, nên mang lên chẳng có cảm giác gì. Sợi xích vàng vừa dài vừa chắc, đầu còn lại không nằm trong giường, được cố định chắc chắn ở nơi mà Diệp Thư không nhìn thấy.
…… Đùa nhau à.
Chơi lớn vậy sao???