Edit: Đông
Beta: Yuyu + Dii
_________________________________________
Có lẽ do ngày hôm nay đã chịu quá nhiều cú sốc, lại thêm chỉ vừa mới tỉnh dậy, nên bây giờ trong đầu Diệp Thư hoàn toàn trống rỗng, phải mất một lúc lâu y mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Ngươi, ngươi giỏi môn đếm số thật đấy.”
Tấn Vọng: “……”
Diệp Thư: “……”
Mình đang nói bậy nói bạ cái gì vậy trời!!
Tấn Vọng lòng dạ hẹp hòi không phải ngày một ngày hai, lúc hắn mới đăng cơ, triều chính vẫn chưa ổn định, có một vài đại thần thường xuyên lén lút bàn luận sau lưng hắn, tỏ ý nghi ngờ năng lực của tân đế, những kẻ như thế đều bị Tấn Vọng cắt đứt đầu lưỡi vứt cho chó ăn.
Mình còn mắng hắn nhiều câu như vậy…
Diệp Thư cảm thấy lưỡi mình ngứa râm ran, biểu cảm như sắp khóc: “…Xin lỗi.”
Tấn Vọng mỉm cười.
Ngón tay hắn lướt nhẹ trên sườn mặt Diệp Thư, sau đó nhẹ nhàng nhéo một cái: “Đúng là phải phạt.”
“Dùng cách gì để phạt ngươi đây…”, Tấn Vọng đứng dậy, chậm rãi đi qua đi lại rồi nói: “Đúng lúc trẫm vừa mới xử lý chính sự xong, có mấy vấn đề chưa biết phải giải quyết thế nào, Diệp thừa tướng không ngại thay trẫm đưa ra một vài ý tưởng chứ?”
Diệp Thư không rõ hắn lại muốn chơi trò gì, chần chờ đáp: “Thần…… Không dám.”
“Ngươi mà lại không dám?” Tấn Vọng nhướng mày, “Từ ngày trẫm đăng cơ đến nay, hễ gặp việc khó quyết định, chẳng phải trẫm đều bàn luận riêng với Diệp Thừa tướng hay sao? Thậm chí nhiều lúc trẫm quá bận, không có thời gian, Diệp thừa tướng còn phê duyệt tấu chương thay trẫm, thế mà bây giờ lại nói là không dám?”
Diệp Thư ngẩn ra.
Nguyên chủ ở trong sách vốn không có nhiều đất diễn, ngoại trừ cảnh bị Tấn Vọng lăng trì xử tử ra, toàn bộ tình tiết còn lại của gã chỉ xoay quanh những hồi ức khi hai người nương tựa lẫn nhau lúc nhỏ.
Thế nên y không biết, Tấn Vọng có thể tín nhiệm nguyên chủ tới mức này. Khó trách hắn lại tức giận như vậy khi nhận ra gã đã phản bội mình.
Diệp Thư chăm chú nhìn vào sườn mặt của Tấn Vọng, trong lòng lặng lẽ trào dâng một cảm xúc khác lạ.
Có lẽ hắn thất vọng về nguyên chủ nhiều hơn là phẫn nộ.
Thật ra…… thật ra hắn đang rất buồn nhỉ.
Tấn Vọng không biết trong đầu y đang suy nghĩ điều gì, hắn đi đến bên cạnh bàn, vẫy tay gọi Diệp Thư: “Lại đây.”
Diệp Thư nhanh chóng bước tới.
Bên cạnh bàn trong tẩm cung được đặt thêm một cái ghế dựa. Tấn Vọng ngồi xuống ghế, Diệp Thư đứng kế bên hắn theo thói quen.
“Ngươi đứng ở đó thì làm sao trẫm thấy ngươi được?” Tấn Vọng thong thả dựa lưng vào ghế, hạ cằm xuống, ra lệnh: “Lại đây ngồi.”
');}Diệp Thư: “……”
Ngồi chỗ nào cơ? Ngồi trên đùi ngươi ấy à?
Diệp Thư nghiến răng: “Không cần đâu, ta chỉ thích đứng thôi.”
Tấn Vọng vẫn bình tĩnh nói: “Diệp thừa tướng muốn kháng chỉ của trẫm à?”
“……”
Mất công vừa rồi y còn tỏ ra đồng cảm với hắn, người này đúng là điên mà!!!
Diệp Thư tức giận đến mức cả hai tai đều đỏ lên, nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể nghe lời mà ngồi cứng ngắc trên đùi Tấn Vọng.
Tấn Vọng vòng tay ra kéo y lại, ôm sát vào lòng mình.
Cơ thể Diệp Thư càng cứng đờ thêm, Tấn Vọng cười nhẹ: “Đêm qua ôm chặt lấy trẫm như vậy mà hôm nay lại tỏ vẻ khó chịu, cái tính tình này của Diệp thừa tướng…thật sự khiến trẫm khó mà chiều theo.”
Này, ai mới thật sự là người khó chiều ở đây thế?!
Tư thế hiện tại của hai người vô cùng thân mật, toàn bộ lưng của Diệp Thư tựa sát vào ngực đối phương, cảm nhận rõ ràng từng hơi thở của người kia phả lên cổ, nóng đến mức y tưởng như da mình đang bị thiêu đốt.
Nhưng…… không khó chịu chút nào.
Ngược lại, cơ thể y cảm thấy rất thoải mái, chỉ hận không thể được hắn ôm chặt hơn tí nữa.
Mong muốn này khiến Diệp Thư hoảng sợ, hai hàm răng va vào nhau lập cập, suýt chút nữa là cắn trúng đầu lưỡi mình: “Không phải bệ hạ muốn bàn luận chính sự sao?”
“Đúng vậy.” Một tay Tấn Vọng ôm chặt lấy y, tay còn lại chỉ vào hai cuộn giấy trên bàn: “Trẫm vừa chuẩn bị xong hai bức chiếu thư, Diệp thừa tướng giúp trẫm kiểm tra lại xem có vấn đề gì không?”
Diệp Thư chỉ mong có thể mau chóng xử lý xong xuôi mọi việc, nhanh tay cầm lấy một cuộn giấy, vội mở ra xem.
Chữ viết ở đây không khác mấy so với thời hiện đại, vì thế Diệp Thư không gặp bất cứ khó khăn nào trong việc đọc hiểu.
Sau khi lướt nhanh qua chiếu thư đầu tiên, y có hơi kinh ngạc: “Bệ hạ đang muốn…. muốn nạp phi à?”
Tấn Vọng gật đầu: “Đúng thế.”
Người thời xưa thường hay thành thân sớm, người bình thường bằng tuổi Tấn Vọng có khi con đã chạy đầy nhà. Hơn nữa, Tấn Vọng còn là người sinh ra trong hoàng tộc, nếu không có hậu cung ba nghìn mỹ nhân thì cũng nên có tam thê tứ thiếp.
Nhưng lạ thay, từ lúc đăng cơ đến nay, hậu cung của tân đế không có lấy một vị phi tần.
Thậm chí còn có lời đồn rằng những người dám lên tiếng khuyên hắn nạp phi đều không có kết cục tốt đẹp.
Tại sao bây giờ lại muốn nạp phi?
Hơn nữa,… việc này đâu cần phải thảo luận với mình?
Diệp Thư đoán không ra suy nghĩ trong đầu của Tấn Vọng, nên chẳng dám tiếp lời.
Tấn Vọng cũng không hối thúc, hai bàn tay hắn chậm rãi đưa xuống, vuốt ve eo Diệp Thư.
Lúc này Diệp Thư chỉ mặc một lớp áo mỏng, bó sát vào vòng eo thon thả, xúc cảm truyền đến bàn tay vô cùng thoải mái. Toàn thân y đang căng cứng vì lo lắng, đưa tay chạm chỗ nào cũng khiến cơ thể y run lên, Tấn Vọng chơi đến nghiện.
Diệp Thư chịu hết nổi việc hắn sờ mó lung tung như vậy, bèn mạnh dạn mở miệng: “Bệ….. Chiếu thư này của bệ hạ không những giải quyết được vấn đề huyết mạch truyền thừa của hoàng thất, mà còn có thể giúp tạo ra người thừa kế giang sơn xã tắc sau này, thần… thần không có ý kiến gì về nó cả.”
“Ngươi nói sai rồi”, Tấn Vọng nghiêng người tới gần, ghé sát bên tai y, mỉm cười nói: “Trẫm hoàn toàn không phải vì huyết mạch hay giang sơn gì cả.”
Là vì có người trong lòng.
Diệp Thư không rõ vì sao mình lại thấy hơi khó chịu.
Y chưa kịp hỏi kỹ hơn, Tấn Vọng đã đưa tay chỉ vào cuộn giấy thứ hai trên bàn: ”Xem thử cái còn lại đi.”
Diệp Thư nghe lời mở chiếu thư ra.
Đây là sắc lệnh… xử tử.
“Thừa tướng Diệp Thư, mang tội mưu nghịch muốn hành thích vua, chứng cứ vô cùng xác thực, dựa theo luật phải bị lăng trì xử tử, chấp hành ngay lập tức.”
Tay Diệp Thư run lên khiến chiếu thư lạch cạch rơi xuống mặt bàn.
Tấn Vọng đưa tay bao lấy những ngón tay lạnh băng của y, nhẹ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đầu ngón tay Diệp Thư cuộn tròn lại, thấp giọng hỏi: “Bệ hạ muốn giết ta à?”
“Ngươi nghĩ thế nào?”
“Ta nghĩ……” Diệp Thư do dự trong chốc lát rồi mới ngập ngừng lên tiếng, “Ta nghĩ rằng thật ra bệ hạ chưa muốn giết ta.”
Tấn Vọng vẫn im lặng, Diệp Thư mím môi, tiếp tục nói: “Bệ hạ là hoàng đế của một nước, ngài có quyền quyết định sự sống chết của tất cả mọi người. Vì thế nếu bệ hạ muốn giết ai, không cần phải làm nhiều việc lòng vòng như vậy.”
Nếu thật sự muốn giết y, chỉ riêng hôm nay Tấn Vọng đã có vô số cơ hội để ra tay.
Đặt lệnh xử tử này trước mặt cho y xem, rõ ràng là muốn bàn điều kiện với y.
Diệp Thư hạ mí mắt xuống, cố gắng biểu hiện ra hành động tự nhiên nhất có thể: “Phải làm thế nào thì bệ hạ mới tha tội chết cho thần?”
Nguyên chủ ở trong sách là trực tiếp nhận lệnh rồi bị xử tử luôn, gã chưa bao giờ nhận được cơ hội này.
Tuy rằng không biết tại sao tình tiết trong truyện lại thay đổi, nhưng nếu Tấn Vọng nguyện ý giữ lại tính mạng cho mình, thì có nghĩa là mình vẫn còn giá trị để hắn lợi dụng.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Diệp Thư đã rà soát lại một lượt từng người y quen trong triều lẫn bên ngoài, sau đó liệt kê đầy đủ danh sách những kẻ có ý định mưu phản hay có liên quan đến việc ám sát trước đó.
Nếu cần thiết, thậm chí y còn có thể trình báo luôn tình trạng quân đội cùng đối sách chiến lược của hai nước Đại Yến và Tây Hạ.
Dùng tin tức tuyệt mật để đổi lấy mạng cho bản thân, truyện thể loại quyền mưu nào mà chẳng viết như thế.
Nhưng Tấn Vọng chỉ nói: “Phải làm thế nào thì trẫm đã nói rõ ràng với ngươi rồi.”
Diệp Thư: “…… Hả?”
Tấn Vọng giải thích: “Sự việc trẫm bị ám sát ở khu săn bắn cần có một kết thúc. Thừa tướng là người đáng nghi nhất trong vụ này, chắc chắn phải nhận lấy hình phạt nghiêm khắc nhất. Vì thế thừa tướng không thể sống, nhưng ngươi, ngươi thì lại có thể.”
“Nhưng nếu ngươi muốn sống thì phải từ bỏ chức vị thừa tướng, cũng không thể sử dụng thân phận Diệp Thư này nữa.”
“Nếu ngươi sẵn lòng thay đổi danh tính của mình…”, tốc độ nói của Tấn Vọng chậm dần lại, tay gõ gõ lên phong chiếu thư nạp phi kia.
Tầm mắt của Diệp thư men theo ngón tay của Tấn Vọng nhìn xuống, trong tích tắc hiểu được ngay ý định của Tấn Vọng.
“Ngươi muốn ta trở thành phi tần trong hậu cung?!”
Tấn Vọng mỉm cười: “Đúng vậy.”
Diệp Thư: “……”
Người này có uống nhầm thuốc không vậy?
Tấn Vọng hỏi: “Ái khanh không muốn sao?”
“Vấn đề ở đây chẳng phải là ta có muốn hay không…”, Diệp Thư khó có thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, sắc mặt hoảng hốt, “…Rốt cuộc là ngươi đang toan tính cái quỷ gì vậy?”
Tấn Vọng vẫn bình tĩnh nói: “Ngươi cũng biết rõ hậu cung của trẫm không người, nếu cứ để thế mãi sẽ dẫn đến nhiều lời bàn tán không hay. Vì vậy, trẫm cần tìm ai đó đến lấp đầy nơi ấy, giúp trẫm bịt miệng lưỡi thế gian.”
Diệp Thư tặng hắn một ánh mắt mang hàm ý “Ngươi cứ bịa tiếp đi ha”.
“Tất nhiên là trẫm còn có một cách giải thích khác”, Tấn Vọng mỉm cười, lòng bàn tay hắn vuốt mạnh qua eo Diệp Thư, “Ý định “thay mận đổi đào” này có lẽ là còn do…… trẫm từng nếm qua cơ thể của Diệp thừa tướng nên không nỡ giết ngươi.”
Trên người Diệp Thư nhanh chóng nổi lên một tầng da gà.
Này này này —— cẩu hoàng đế thích cơ thể mình à?
“Bệ, bệ hạ……”
Tấn Vọng buông mắt, nhẹ giọng nói: “Cấm vệ quân đang canh giữ bên ngoài cung điện, trẫm nên ra lệnh cho họ cầm lấy chiếu thư xử tử rồi đến nhà lao kiếm một người chết thay ngươi, hay là để họ ném thẳng ngươi vào ngục đây. Diệp Thừa tướng, ngươi có thể giúp trẫm đưa ra quyết định được không?”
Diệp Thư quyết đoán nói: “Ta chọn cách thứ nhất!”
Tấn Vọng vừa lòng mà cười rộ lên: “Tốt lắm.”
Hắn lập tức gọi nội thị đang đứng canh bên ngoài tới.
Tấn Vọng sắp xếp mọi chuyện rõ ràng rồi ra lệnh cho họ đi làm.
Trong suốt quá trình này, Tấn Vọng đều gắt gao ôm chặt Diệp Thư, không buông ra dù chỉ một khắc.
Diệp Thư thấy giãy giụa cũng vô ích, lại thêm không còn mặt mũi nào gặp người khác, chỉ có thể vùi đầu vào ngực Tấn Vọng, y cảm nhận rõ ràng ánh mắt kỳ lạ của nội thị đang phóng tới mình, hai tai chẳng bao lâu đã đỏ rực lên.
Sau khi Tấn vọng nói xong, nội thị nhận lấy chiếu thư rồi rời khỏi tẩm cung.
“Này, hắn đã đi ra ngoài rồi.” Tấn Vọng vỗ vỗ lên cánh tay của Diệp Thư.
Diệp Thư vội vàng ngồi thẳng dậy, giãy giụa một lúc: “Ngươi…… Ngươi mau buông ta ra.”
“Không buông.” Tấn Vọng không nhanh không chậm mà vuốt ve sống lưng y, thanh âm ôn hòa nhưng lại có mùi nguy hiểm, “Trẫm phải nhắc nhở ngươi mấy câu, hôm nay trẫm không giết ngươi, không có nghĩa là về sau sẽ vẫn giữ nguyên quyết định này.”
“Cho nên, sau này ái khanh phải thể hiện thật tốt vào, nếu không mạng của ngươi, trẫm có thể thu hồi bất cứ lúc nào.”
Diệp Thư cười lạnh trong lòng.
Y biết ngay tên cẩu hoàng đế này sẽ không dễ dàng buông tha cho y mà.
Câu này có thể hiểu rằng hắn coi trọng thân thể y, trước khi hắn chán thì sẽ không giết y à?
Tấn Vọng chó chết.
Đúng là bạo quân.
Diệp Thư cắn chặt hàm răng, miễn cưỡng bày ra vẻ mặt mỉm cười: “Vâng, thần đã hiểu.”
Tấn Vọng nói: “Nếu đã đồng ý chuyện này, vậy hãy kí vào đây đi.”
Mới vừa rồi nội thị chỉ mang chiếu thư xử tử thừa tướng đi, chiếu thư nạp phi thì vẫn nằm lăn lóc trên mặt bàn.
Trên chiếu thư có chừa ra một khoảng trống, dùng để điền tên huý của phi tần.
Ngoài cửa sổ sắc trời đang dần tối, ngọn đèn dầu nhảy nhót chiếu rọi xuống tấm giấy lụa trên bàn, hàng chữ viết đen nhánh cùng cây bút lông khắc hình rồng trên thân, đẹp đẽ mà quý phái.
Tấn Vọng đổi sang màu mực đỏ, chấm bút vào nghiên mực mới, rồi nhét vào trong tay Diệp Thư.
Tiếp đó, hắn cầm lấy tay Diệp Thư, cúi người xuống.
Bút vừa hạ, Diệp Thư nương nhờ cánh tay Tấn Vọng, nhanh chóng viết xuống cái tên đã theo mình nhiều năm qua.
Diệp, Thư.
Trong lòng Diệp Thư bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.
Tấn Vọng dựa gần sát vào y, gần đến mức Diệp Thư chỉ cần ngước mắt lên là có thể thấy hắn. Y còn nhìn rõ cả ánh sáng nhạt của ngọn đèn dầu phản chiếu qua đôi mắt cùng nét mặt nghiêng đầy tinh xảo và tuấn mỹ của đối phương, thật sự không phát hiện ra bất kỳ khuyết điểm nào.
Ngực Diệp Thư khẽ run lên, y vội vàng dời ánh mắt đi.
Tên huý đã ký, phong chiếu thư này xem như đã hoàn thành.
Diệp Thư nhìn Tấn Vọng cuộn chiếu thư lại, tâm tình có hơi phức tạp.
Không phải vì y quan tâm đến cái thân phận phi tử vớ vẩn này, hiện tại chỉ cần bảo vệ được mạng sống, sau này chắc chắn y sẽ có cơ hội chuồn đi.
Tâm tình phức tạp là do……Y đã mất công chuẩn bị cả một sọt tin tức tuyệt mật có thể giúp thống nhất thiên hạ, nhưng Tấn Vọng lại chỉ muốn y làm ấm giường???
Bạo quân này thực sự không có tham vọng mà.
Hết chương 5.